Lòng tôi buồn lắm, sợ mình sẽ khóc. Việc giữ tiếng nấc nghẹn, giọng điệu cố tỏ ra như không quan tâm quả thật khó hơn tôi tưởng tượng. Không sao, đối với tôi, nước mắt không xứng chút nào, là sự mềm yếu không cho phép. Tình yêu với tôi là không tồn tại cùng nước mắt.
Tôi biết, chúng ta khác nhau, rất nhiều, cho nên đừng nói gì nữa cả. Xin cậu đừng làm tổn thương quá nhiều, đến giới hạn tôi có thể chịu đựng là được rồi.Tôi đi vào phòng, Ngân Hách vẫn cúi đầu ngồi đó, tôi không nhìn thấy ánh mắt hắn. Về đến phòng, nước mắt tôi mới ướt cả hai má.
Hoá ra là thế ,tình yêu trong phim ảnh và trên truyền hình hoá ra đều như thế. Cảm giác đau khổ khi lúc tưởng có thể chạm được nhưng tay lại không chạm tới. Tôi không cầu mong cậu yêu tôi, chỉ mong thời gian tôi quên đi cậu cũng ngắn như thời gian tôi yêu cậu.
Đến tảng sáng, tôi vẫn không ngủ được, mệt lả cả người. Nhưng trái tim vẫn đập dồn, trái tim và cơ thể cách nhau rất xa. Tôi thật không thích cảm giác này, lặng lẽ đi ra phòng khách mở ti vi, không có gì đáng xem cả. Tôi lục lọi trong đống đĩa CD, cái đĩa hài mà Ngân Hách từng bắt tôi phải cười ở đây.Không phải hắn mượn về? Là tự hắn mua?
Tôi mở đĩa, dựa vào ghế xem những câu chuyện mà mới nhìn là đã biết ngay, cười bất đắc dĩ."Ha ha ha..." Tuy cười thành tiếng. nhưng trong lòng tôi rỗng không. Chán ngắt.
Lúc tôi định lấy đĩa ra thì cửa phòng Ngân Hách mở, liền nằm xuống lại, tôi không can đảm đối mặt với hắn.
Cạch! Có tiếng đóng cửa, tiếng bước chân đi về phía tôi. Ngân Hách đứng trước mặt, hỏi:
"Ngủ rồi à?"
"..."
Anh ta không nói nữa. Tôi nhắm mắt nên không thấy được hắn đang làm gì, đành phải nhắm mắt giả chết vậy. Bỗng nhiên, tiếng bước chân Ngân Hách lại hướng về phía tôi, sau đó dừng lại bên ghế nệm tôi đang nằm. Ơ... Cảm giác đáng sợ này... không biết từ đâu bay vào bụng tôi. Là tâm trạng bất an muốn nhìn nhưng không thể nhìn, có thể xem như là tâm trạng của tử tù.
"Thật ngủ rồi à?"
Đúng thế, thật sự ngủ rồi, cho nên cậu đi đi.
"Ơ..."
"...?"
"Mắt sưng rồi."
Tối như vậy mà có thể nhìn thấy sao?
Ngân Hách cẩn thận xoa nhẹ đôi mắt sưng đỏ của tôi.Xem ra, trái tim tôi đã trải qua thời kỳ lưu thông, bất giác đập mạnh. Không bao lâu, cơ thể tôi bay lên không trung. Có lẽ là, Ngân Hách bế tôi lên. Hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt Ngân Hách, sống mũi thẳng và hàng lông mi dài.
Ngân Hách mở cửa phòng tôi, cẩn thận đặt tôi lên giường, sau đó, hắn vén tóc tôi ra sau: "Tôi không muốn làm tổn thương cậu."
Hồi lâu sau, hắn đi ra ngoài.Nếu như không như thế, nếu như không nói những lời này, cho dù cậu không quan tâm đến sự sống chết của tôi, tôi cũng không khóc nhiều như bây giờ.
"Đi đâu?"
"Đừng quản tôi."
"Tôi hỏi cậu đi đâu!" Ngân Hách nắm chặt cổ tay rồi kéo tôi quay lại đối mặt.
"Nếu biết tôi đi đâu, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"
"Điều đó không phải là đương nhiên sao?"
"Nhà tắm công cộng nữ!"
"..."
Khó khăn lắm, tôi mới thắng được Ngân Hách. Một cơn gió mát rượi thổi qua.
"Cậu đến nhà tắm công cộng à?"
"Ừ."
" Tôi đưa cậu đến cửa rồi đứng ngoài đợi."
"Trong nhà tắm có phần tử khủng bố, có kẻ trộm à? Cho dù có, cậu là con trai, có thể vào nhà tắm của nữ không? Cậu sẽ bị xem là kẻ biến thái."
"Cho nên, tôi mới đưa cậu đến cửa."
"Cậu sẽ đứng ngoài đợi tôi chứ? Tôi tắm ít nhất cũng phải 3 tiếng."
"Cống thoát nước sẽ không nghẹt chứ?"
"Ừ... phải. Bây giờ nhà tắm đang mở cửa... Này!"
"Tôi chỉ đùa thôi, cậu lại bị chi phối."
"Tức quá đi! Tôi đi đây."
Tôi bỏ lại sau lưng Ngân Hách đang lớn tiếng gọi, cố hết sức chạy về hướng nhà tắm công cộng. Để trở lại bình thường, tôi không thể không chỉnh trang lại nét mặt mình, nhưng đôi mắt sưng đỏ thì lại không có cách gì. Sau này, tôi sẽ không ngủ trên giường sau khi khóc.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi chạy thảng tới nhà Thái Nguyên.
Rầm rầm rầm! Rầm!
Không cần phải bấm chuông, hắn chắc còn nằm mơ trên giường, nhấn chuông chắc chắn không nghe thấy. Đối với loại người như hắn, chỉ có dùng vũ lực.
Đá vào cửa hồi lâu, cuối cùng, tôi nghe tiếng bước chân đi lại. Cùng với tiếng bước chân còn có tiếng nói.
"A, tên khốn nào đá vào cánh cửa quý giá của tao? Tao mà bắt được, sẽ cạo trọc đầu mày, cạo bóng loáng, làm bóng đèn cho nhà tao!"
"Nói đủ chưa?"
"Hả? Lý Huệ Bân?"
"Cầm cái này."
"Này, đây là... Tuy quan hệ của chúng ta không bình thường nhưng tắm ở nhà tôi có phải quá đáng lắm không? Đường cống nhà tôi sử dụng không tiện cho lắm. Tôi nghi ngờ nó có thể chịu nổi tóc và bụi bẩn trên người cậu. Còn nữa... Nếu con gái mà dùng nhà tắm của chúng tôi?..."
Cậu nói nhưng lời vô tích sự gì thế?" Nghe tôi nói, Thái Nguyên ngậm miệng lại.
Miệng hắn có thể bay lượn trên trời, hắn nói nhiều thật, phiền quá đi.
"Cậu giúp tớ giữ cái thì được rồi."
"Không vào nhà à?" Thái Nguyên lùi lại một bước, mời.
Tôi lắc đầu: "Không có thời gian."
"Đi đâu thế?"
"Hôm nay phải giải quyết xong."
"Hôm nay?"
"Ừ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT