Hoa Quỳnh Không Nở Về Đêm
...
Lúc Quý Vĩnh đi học
về đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ cổng. Cất xe đạp vào garage cậu vừa đứng ở cửa cởi giầy vừa gọi "Mẹ ... con đóiiii đã được ăn chưa mẹ
!!!"
Đúng lúc vừa bước vào phòng khách thì Quý Vĩnh đơ ra một lúc. Có khách.
Hai người đàn ông đang ngồi bàn công việc với bố cậu, một người gương mặt
bình thường, đeo kính mặc vest nghiêm chỉnh, một người dáng vẻ xuất
chúng tóc undercut, quần áo armani đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng,
vắt chân mỉm cười nói chuyện. Có vẻ là người thân phận không đơn giản.
Thấy người vào, anh ta ngước mắt lên nhìn thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó lại dời đi rất nhanh.
Nhanh chóng bỏ qua nghi hoặc và thu hồi ánh mắt quan sát lại, Quý Vĩnh cúi
đầu "Xin chào" rồi đi vào bếp "Mẹ !!! Con trai của mẹ đói rồiiii"
Bà Dung mắng nhẹ "Mới 5h đã đói. Tủ lạnh có sinh tố xoài uống tạm đi, mày lên phòng đi tắm xong là có cơm"
Quý Vĩnh mở tủ lạnh cười hì hì "Sao trên đời lại có người phụ nữ vừa đẹp
vừa giỏi giang như mẹ nhỉ. Thế này nếu lỡ vợ tương lai của con và mẹ cãi nhau chắc chắn con sẽ bênh mẹ trước sau đó mới chân chó lên phòng riêng an ủi cô ấy sau, để cho mẹ thêm sĩ diện trước mặt liệt tổ liệt tông nữ
quyền họ Lê"
Bà Dung buồn cười lập tức cầm cái muôi gõ vào đầu
con trai " Mày mới 18, ba cái tuổi ranh còn bám váy mẹ đòi tắm chung,
bao giờ mới đến ngày mày lấy vợ hửm?"
Quý Vĩnh lập tức chữa cháy " Mẹ... lấy vợ là chung thân đại sự cả đời, lấy một cô vợ ngoan hiền con
còn được lên mặt với thằng Cảnh. Lỡ dại lấy phải người nuôi nhốt sư tử
chẳng phải trong nhà có hai nữ vương cha và con sẽ ở nhà chứa củi đếm
kiến cả đời sao?"
Bà Dung lập tức bụm miệng phì cười "Thằng quỷ nhỏ !! Lại lắm mồm rồi, nhanh đi tắm đi"
Nghe đoạn đối thoại trên, người có mái tóc undercut thời thượng cười nhẹ
"Quý Vĩnh hoạt bát thật đấy, giá như em trai cháu cũng được 5 phần như
em ấy thì tốt quá"
Quý Đông đẩy mắt kính lên, hơi mỉm cười nhìn
Lâm Vũ đáp "Đó là do nó đã bỏ được quá khứ, cậu xem lại điều khoản hợp
đồng đi, số tiền bồi thường vi phạm tôi sẽ chuyển khoản ngay sáng mai
cho quản lý của cậu"
Lâm Vũ hơi nhíu mày, quay sang trao cho quản lý ánh mắt.
Người quản lý của Lâm Vũ lập tức đổi giọng mềm mỏng "Anh Đông, nể tình em
cũng từng làm ở toà soạn của mình góp không ít công sức, anh rút lại bản hợp đồng này giúp em. Hôm nay em và Lâm Vũ đến đây để thăm hỏi em Vĩnh
thôi chứ không phải để bàn việc làm ăn"
Nghe đến đây Quý Đông nhíu mày càng sâu, thậm chí còn có chút tức giận.
"Chuyện tai nạn lần này của con tôi là do nó tự gây ra, nhưng nếu không phải
nhờ cậu Vũ đây thì có lẽ nó vẫn còn nguyên vẹn rồi. Nhìn thì đã nhìn
xong, mau đọc kỹ lại hợp đồng bồi thường rồi ra về đi"
Lâm Vũ
muốn phản bác thì người quản lý lập tức giữ tay lại, nháy mắt ra ám hiệu hãy biết điều một chút rồi im lặng cầm tờ giấy lên đọc một lượt.
Khi cả hai ra về đã là 30 phút sau. Lâm Vũ đang cảm thấy không vui chút
nào, nếu toà soạn này ngừng đăng các bài về hắn thì chắc chắn lượt tương tác và độ phủ sóng thường xuyên của hắn sẽ giảm không ít. Đó là điều mà ca sĩ như hắn phụ thuộc vào sự ủng hộ của khán giả không muốn nhất.
Nghệ danh Lâm Vũ cũng là do người đàn ông này gợi ý, hắn được ông ta
nâng đỡ rất nhiều lúc mới vào nghề. Tất cả cũng nhờ Quý Vĩnh - con trai
ông ta nhờ giúp. Sự cố lần này khiến con trai ông ta gặp tai nạn quả
thực cũng là do mình, nếu không cứu vớt sự nghiệp của hắn sẽ nguy mất.
Vừa ra đến sân thì Lâm Vũ nhìn thấy Quý Vĩnh đã tắm xong vô cùng nhẹ nhàng
khoan khoái, đang đứng tưới nước cho dàn cây hoa quỳnh. Nhắc quản lý của mình ra lấy xe ra ngoài trước, Lâm Vũ bước đi đến gần Quý Vĩnh cất
giọng nhẹ nhàng "Em định quên anh thật hả Vĩnh? Vừa nãy em vào nhà nhìn
thấy anh như chỉ là gặp người lạ vậy"
Quý Vĩnh đang tưới đến chỗ
hàng rào ven biệt thự không khỏi dừng tay ngoái đầu lại. Là cái tên mặc
đồ hiệu bố vừa tiếp khi nãy. Nghe giọng của hắn thì có vẻ có quen biết
chủ thể, nhưng mà bây giờ cậu đang là Lý Đông Hoa mượn xác, làm gì có
chuyện như phim kế thừa được trí nhớ của 'Quý Vĩnh' chứ.
Quyết định tốt nhất nên im lặng để xem tên này định tiếp tục nói gì, cậu mở to đôi mắt vô tội ngước lên nhìn Lâm Vũ. (Em Vĩnh có 170cm thôi hà ('• ω •') )
Nhìn đôi mắt trong suốt rõ ràng có phản chiếu hình ảnh mình lại như không.
Lâm Vũ không khỏi có chút lúng túng. Sau vụ tai nạn này không lẽ Vĩnh đã quyết định thôi không bám lấy hắn nữa?
Nghĩ đến sự nghiệp tương
lai không thể không có toà soạn của Trần Quý Đông, Lâm Vũ nhẹ giọng
"Vĩnh, lúc em nằm viện anh có qua thăm em nhưng bố mẹ em ngăn không cho
anh vào. Thậm chí hôm nay họ bất ngờ gọi anh đến anh cũng không kịp
chuẩn bị đối mặt với em thế nào. Tuần này khi nào rảnh anh sẽ qua trường tìm em chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn, nhớ giữ sức khoẻ. Anh đi đây"
Quý Vĩnh nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, mày nhíu lại. Lúc này cậu thật
mong chủ nhân cũ có thói quen viết nhật ký như trong phim cậu đã xem với mẹ Dung, như vậy nếu không nhớ ra điều gì lật nhật ký soát một lượt là
xong. Đằng này những thứ cậu biết được về 'Quý Vĩnh' thực sự chỉ là qua
điện thoại, ghi chép sách vở.
Haizz, quá bí bách cậu đành phải
biện lý do ký ức hơi mờ nhạt, nhiều thứ đau buồn không muốn nhớ lại bố
mẹ mới này mới tin một chút. Thật ra sống với thân phận 'Trần Quý Vĩnh'
cảm thấy rất thoải mái, không chỉ trẻ lại những 10 tuổi mà còn sống cuộc sống không phải bon chen đấu đá trên thương trường, có đầy đủ cả tình
thương của cả cha lẫn mẹ. Điều mà người bị người thân bỏ rơi giữa chợ
Hội An như Đông Hoa năm 5 tuổi quả là điều tuyệt vời nhất.
Sau đó may thay được một đôi vợ chồng đã lớn tuổi đưa cậu đến phường tìm cha
mẹ không được đã nhận nuôi, Lý Đông Hoa mới có thể an ổn lớn lên trong
vòng tay của đôi vợ chồng già và con gái của họ.
Năm đó chị ấy đã 21 tuổi vì vậy rất yêu thương chiều chuộng cậu, thậm chí vườn hoa quỳnh quanh căn nhà cổ bằng gỗ quét sơn xanh biển cũng là hai chị em cùng
trồng cùng chăm sóc, cho đến năm 27 tuổi thì chị đi lấy chồng người Úc
và sang đó định cư luôn thỉnh thoảng dịp lễ tết mới về thăm nhà.
Lần gặp lại chị cuối cùng cũng là ở đám tang của cả cha mẹ nuôi sau vụ tai
nạn xe cộ ở Sapa 9 năm sau đó, bây giờ khi Đông Hoa đã 28 tuổi cũng
chẳng gặp lại thêm một lần nào, toàn liên lạc qua điện thoại và các món
quà gửi cho nhau vào các dịp trong năm. Đông Hoa cũng chỉ là con nuôi,
cha mẹ ruột đã mất thì chị ấy còn lý do gì để mà quay về nữa.
Tối đó khi bà Dung và chồng đã tắt đèn đi ngủ, bấy giờ Quý Vĩnh mới ngừng
việc học lại cất hết đồ vào cặp sách sau đó mở máy tính lên. Làm công
việc mà 1 tháng nay cậu vẫn dõi theo.
Chơi cổ phiếu ( ' ▽ ' )
Được rồi là cậu lén chơi nha, nếu để cha mẹ biết chẳng phải sẽ bị làm thịt
đến lông lá không còn? Người từng giữ vị trí phó giám đốc công ty tài
chính Đông An, không lẽ tình hình biến động thị trường lại không nắm
được.
Cũng chỉ là cái phẩy tay mổ cò mỗi đêm mà thôi (っ˘ω˘ς )
Nhìn giá cổ phiếu đang tăng đúng như mình dự đoán, khoé môi Trần Quý Vĩnh
cong lên sung sướng phấn khích. Có thêm tiền tiêu vặt thì ai mà kìm cho
được.
Làm thêm vài thao tác bán cổ phiếu khi đã có lợi nhuận gấp 3 lần số vốn bỏ ra, Quý Vĩnh mới hài lòng tắt cửa web đi chuẩn bị đi ngủ. Bỗng nhiên trang quảng cáo hiện lên bài báo hot nhất khiến Quý Vĩnh
không khỏi ngẩn người.
Hình ảnh người kia đã gần 1 năm trôi qua
không đổi chút nào. Có chăng chỉ là ánh mắt trầm tối hơn, khí sắc cũng
hồng hào hơn xưa do bệnh đã được điều trị tốt. Quốc An đã không phụ kỳ
vọng của cậu, theo dõi sức khỏe của Triệu rất chu đáo.
Khi mắt liếc lên tiêu đề, cậu há hốc miệng nhìn dòng chữ lớn đập vào mắt
- Giám đốc Công ty tài chính Đông An có hành động thân mật với ca sĩ trẻ mới nổi Đan Tâm-
Trần Quý Vĩnh : (°ㅂ°╬)
Con mẹ nó tên khốn Quang Triệu. Đông Hoa anh dũng hi sinh bảo vệ tình yêu
của hắn và Linh Lan đến vậy tại sao kết quả lại đi cặp bồ là thế quái
nào????
Ôm một bụng phẫn nộ không thể phát tiết, Quý Vĩnh như
muốn bóp nát con chuột vi tính khi lướt từng dòng chữ trên bài báo. Càng đọc cậu càng tức, tiếp đó là ngạc nhiên, đến cuối cùng là đơ ra không
phản ứng trong 2 phút đồng hồ.
Cái dòng chữ "Tôi ước gì mình chưa từng được phẫu thuật thay tim" kia như cứa từng nhát thật sâu vào lòng
của Trần Quý Vĩnh đến nhỏ máu.
Là hắn chê món quà của cậu.
Là hắn cảm thấy hối hận khi biết trái tim đó là của Đông Hoa hiến cho hắn. Một kẻ đồng tính.
Có phải Triệu thấy nó thật bẩn hay không?
Bẩn thỉu hệt như con người của Lý Đông Hoa hèn mọn yêu hắn.
Ngồi thừ người trên ghế, đôi mắt đăm đăm vào gương mặt của hắn, Quý Vĩnh thở dài chậm chạp nhấc chân đứng dậy đi ra phía ban công, nhìn vào màn đêm
đen đặc. Phòng của cậu được xếp hướng bắc, thỉnh thoảng Quý Vĩnh lại ra
đây đứng nhìn về phía xa thật xa, vì hướng này là con đường đi đến thủ
đô Hà Nội, đứng ở đây nhìn khiến cậu có cảm giác như mình đang nhìn thấy Quang Triệu vậy.
Không tự chủ đưa tay lên ôm chặt lấy lồng ngực, Quý Vĩnh chỉ cảm thấy trái tim thật đau. Rõ ràng thứ này Đông Hoa đã
hiến cho hắn rồi, tại sao đã sang cơ thể mới mà nó vẫn còn cảm thấy đau
đến vậy.
Đau đến không thở được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT