“Ngươi sao lại đem đồ giao cho hắn bảo quản!”

“Ta làm sao sẽ biết hắn lại sẽ đem đồ vứt bỏ!”

“Ngươi không biết đầu hắn không đầy đủ sao!”

“Biết!” Ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ.

“Vậy ngươi còn…” Tức giận đến không nói ra lời.

“Hiện tại không phải là lúc cãi nhau, chúng ta cần phải tỉnh táo lại nghĩ giúp biện pháp.”

“Có cái rắm biện pháp, là ngươi làm rơi bạc hay là ta làm rơi bạc.”

“Xe tới trước núi tất có đường, nhất định có biện pháp, đừng sốt ruột!”

Thượng Quan Nghệ ôm bụng đứng ở giữa, nhìn hai tên tranh luận tới mặt đỏ tía tai, đưa tay giật nhẹ Minh Hi và Mộc Lẫm, la lên: “Ta đói bụng!” Nháy nháy mắt.

Minh Hi và Mộc Lẫm đang ‘thảo luận’ dừng miệng lại, nhìn tên đứng ở giữa hai người, vẻ mặt đáng thương, hai miệng đồng thanh mắng: “Ngươi cái phế vật còn không biết xấu hổ đòi ăn cơm! Nếu không phải là ngươi, ngân lượng của chúng ta sẽ mất sao! Chúng ta cần đứng ở chỗ này đói bụng sao! Ngươi còn không biết ngượng nói ngươi đói bụng!”

Thượng Quan Nghệ ôm đầu ủy khuất núp ở một bên, hít hít mũi, “Người…người ta…cũng không biết…y phục của mình lủng cái lỗ lớn…đem túi tiền làm mất.”

Hai người trừng mắt Thượng Quan Nghệ một cái, đều tự vỗ ngực làm hít thở sâu, kiểm điểm bản thân tại sao nhận thức một người như vậy.

Minh Hi ở trong lòng vô cùng hối hận, hối hận mình lúc trước sao lại không có mắt như thế cùng người này trở thành huynh đệ, lăng(?) là đem mình từ thanh niên đầy hứa hẹn biến thành huyên thuyên lão mụ.

Mộc Lẫm lúc này cũng sâu đậm hối hận, trách móc mình lúc trước sao cứ như vậy không có ánh mắt để cho bọn họ hộ tống mình trở về, đoạn đường này đi tới, hắn cũng sắp phát điên rồi, còn bị tươi sống tức điên. Đặc biệt là Thượng Quan Nghệ kia, nói hắn ngốc sao, hắn vẫn ‘gian’ cực kỳ, một bụng ý nghĩ xấu, hãm hại lừa đảo biết mọi thứ. Nói hắn không ngốc sao, người này có đôi khi làm chuyện lăng(?) là có thể đem người sống tức chết, người chết tức sống.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Hai người đồng thời hét lớn một tiếng.

“Ta câm miệng thì có cơm ăn sao?” Thượng Quan Nghệ mở to mắt hỏi.

“Có!” Mộc Lẫm ôn nhu cười nói. Đi mấy bước, cúi người xuống, nắm lên một nắm cỏ dại đi trở về. “Ăn rồi sẽ không đói!” Đem cỏ nhét vào trong miệng Thượng Quan Nghệ. “Ăn chết ngươi! Xem ngươi còn đói hay không!”

“Phi phi…ta phi phi phi…” Thượng Quan Nghệ há miệng đem cỏ dại trong miệng phun ra, quỳ rạp trên mặt đất nôn khan. “Mộc Lẫm, ngươi tên không có lương tâm…dĩ nhiên…ngươi coi ta là ngựa hả!” Nhe răng trợn mắt quát.

Mộc Lẫm nhìn Thượng Quan Nghệ cười lạnh nói: “Súc sinh đều so với ngươi hữu dụng hơn, ít nhất chúng nó sẽ không đem đồ đạc đánh mất!”

“Ách…ách…” Thượng Quan Nghệ đoạt lấy túi nước Minh Hi đưa tới, liều mạng súc miệng.

Minh Hi nhìn hai người đấu khí (tranh hơn thua), lắc đầu đi tới một bên nằm xuống, nghe cãi vả bên tai, trong miệng ngậm một cọng cỏ dại, nhìn bầu trời suy nghĩ chuyện.

Truy binh phía sau càng ngày càng nhiều, làm cho bọn họ chỉ có liều mạng chạy đi. Cũng không biết Mộc Lẫm kia rốt cuộc là người nào, sao nhiều kẻ thù như vậy, từng người muốn đưa hắn đến chỗ chết, không phải là lớn lên một cái tướng hoàng đế, đến nỗi bị đuổi giết thành như vậy sao? Nếu không phải mình tính ra mạng hắn rất cứng, có thể moi được lợi ích, nếu không thì hắn mới không lội nước đục này. Còn có chính là lúc trước trên quái tượng (quẻ bói) chỉ ra, hắn thật sự có thể ở Thiên Vũ đạt được mọi thứ mình muốn biết sao?

“Đừng ồn ào!” Nhổ ra cỏ nhỏ trong miệng, Minh Hi đứng lên phủi phủi y phục. “Trước vào thành đi, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền.” Tiến lên kéo Thượng Quan Nghệ.

Cũng chỉ có thể như thế, nếu không bọn họ thật đúng là phải ở rừng núi hoang vắng này cả đời, Mộc Lẫm tán đồng gật đầu.

***

Ba người đứng ở bên tường, nhìn đoàn người qua lại không ngừng, tính toán đại kế kiếm tiền của bọn họ, ‘tiên nhân khiêu’ đạt được mục tiêu quá lớn, dễ dẫn tới người truy sát bọn họ, làm công kiếm được lại quá chậm. Bọn họ bây giờ chỉ còn một biện pháp cuối cùng, ‘tay không chụp bạch lang’___ thuận tay vừa túi tiền.

Nhìn chằm chằm đoàn người ở trước mặt thoáng qua lại, Minh Hi vận động mười ngón tay, mở miệng nói: “Một hồi sau khi đắc thủ, Mộc Lẫm ngươi đừng quên đi tiếp ứng ta, đến lúc đó ta đem túi tiền chuyển giao cho ngươi, như thế cho dù ta bị bắt được, bọn họ cũng không có chứng cứ. Nghệ, ngươi vẫn là để đề phòng có chuyện xảy ra.

“Ân ân!” Thượng Quan Nghệ ăn bánh bao trong miệng, mắt nhìn chằm chằm bánh bao trong tay Mộc Lẫm, qua loa gật đầu.

Mộc Lẫm nhìn chằm chằm bánh bao trong tay thở dài, liếc mắt nhìn Thượng Quan Nghệ bên cạnh. Trách không được người này đem tướng mạo thật của mình ẩn giấu, gương mặt đó ngay cả hắn nhìn cũng thất thần một lúc lâu, cũng khó trách tiểu phiến (người bán hàng rong) bán bánh bao kia nhìn hai mắt đều thẳng, ngay cả bánh bao bị người trộm cũng không biết. Bất quá nhìn hai người bọn hắn một người phụ trách sắc dụ, một người phụ trách trộm cắp, phối hợp đến là không chê vào đâu được, xem ra là lão thủ (người từng trải, lão luyện). “Bánh bao ăn thật ngon!” Mộc Lẫm cắn một cái, hướng Thượng Quan Nghệ cười nói.

“Đó là đương nhiên!” Thượng Quan Nghệ nhếch miệng cười to. “Có vị tiện nghi nha!”

“Có mục tiêu!” Minh Hi kêu hai người qua, đưa tay chỉ người từ xa đi tới. “Ta thật tinh mắt sao!”

Giải quyết xong bánh bao trong tay, Mộc Lẫm đi tới nhìn một cái. “Lúc vừa nhìn người kia y phục màu đen rất là bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện là tơ lụa rất nổi tiếng. Đặc biệt là miếng ngọc thạch kia trên đai lưng của hắn. Quan trọng hơn là…” Lời nói được Thượng Quan Nghệ đi lên trước tiếp nhận.

Thượng Quan Nghệ nhìn người phía xa nói: “Quan trọng hơn là trên đầu hắn đội mũ sa, chính là vì không để cho người khác nhận ra hắn. Cho nên dù cho thất thủ bị hắn tóm được, người nọ cũng tuyệt đối sẽ không lên tiếng.” Khiêu khiêu mi.

“Vậy thì bắt đầu làm việc đi!” Minh Hi cầm lên con diều Thượng Quan Nghệ dùng mỹ sắc lấy được chạy ra ngoài.

“Ai u!” Minh Hi kéo con diều giả vờ chỉ lo nhìn con diều phía sau không có thấy rõ đường trước mặt, thuận thế đụng vào ngực nam nhân đội mũ sa, cổ tay vừa chuyển, đem thứ muốn lấy giấu ở trong tay áo. “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Nghiêng qua một bước, liều mạng gật đầu nói xin lỗi.

“Ân!” Nam nhân che mạn sa phủi phủi y phục bị đụng vào, cất bước đi tới.

Minh Hi nhe răng, cười gian một chút, len lén đem túi tiền giao cho Mộc Lẫm đi qua sát bên người mình. “Lợi hại khộng!” Đắc ý hỏi.

“Hôm nay coi như thấy được!” Đem túi tiền cất kỹ, đi tới hướng ngược lại.

Minh Hi đắc thủ đem con diều ném tới trong hẻm nhỏ, vừa muốn xoay người, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên.

“Đem đồ giao ra đây, tha cho ngươi khỏi chết!”

Minh Hi quay đầu lại, thấy là mũ sa nam, buông tay nói: “Đại ca, mấy đồng lẻ mà thôi, làm gì đuổi tới đây. Còn có, bất thình lình ở sau lưng người ta nói chuyện là rất dọa người, nghe, tim của ta vẫn còn đập thình thịch thình thịch đây!” Chân chó sát lại.

Mũ sa nam thấy người này sát lại, chán ghét lui ra sau một bước. “Muốn chết!” Một đoàn hỏa diễm (ngọn lửa) quăng tới.

“Ác!” Minh Hi mạo hiểm tránh thoát hỏa diễm quăng vào mình. “Không nhìn ra, ngươi còn rất lợi hại!” Nhìn tạp vật sau lưng đốt thành tro bụi, quay đầu. “Nhưng nuốt vào bụng thứ gì đó sao có thể nhổ ra!” Hướng về phía người đối diện nháy mắt mấy cái.

Mũ sa nam không nghĩ tới người này có thể tránh thoát công kích của mình, vì vậy cảnh giác.

“A ~~” Đầu hẻm nhỏ truyền tới tiếng kêu sợ hãi. “Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, mặc một thân hắc y, đội mũ sa rách thì có thể đánh cướp! Có còn vương pháp hay không! Người tới a! Người tới a! Ăn cướp a! Có người ở trong hẻm nhỏ ăn cướp a!” Thượng Quan Nghệ kéo cổ họng đứng ở đầu hẻm kêu la, dẫn tới không ít người vây xem.

“Có người tới, đi mau!” Phía trên mái hiên truyền tới tiếng nói.

“Hẹn không gặp lại, tóc đỏ đại ca!” Minh Hi khoát khoát tay, tung ra một viên đạn khói, biến mất.

Mũ sa nam nhảy lên nóc nhà, phát hiện sớm đã không có bóng dáng của những người đó. “Hỗn đản!” Lần sau nhất định phải để cho bọn họ khó coi. “Ra đây!” Quay lại hét lên.

Mấy người đeo mặt nạ quỳ gối bên chân nam nhân đội mũ sa. “Công tử, bệ hạ bảo chúng ta tới tìm ngươi!”

“Biết rồi!” Nghiêm mặt, nhảy xuống nóc nhà, hướng tửu lâu trước mặt đi tới.

Ba người trốn ở hẻm nhỏ đối diện phố Trà Bằng Lý, nhìn thấy mũ sa nam kinh khủng kia ly khai, mới thở phào nhẹ nhỏm.

“Uy, ngươi nói người nào tới?” Minh Hi đánh Mộc Lẫm một cái. Quá nguy hiểm, nếu không phải là Nghệ ở đầu hẻm kêu to dẫn tới vây xem, không thì hắn thật đúng là không thoát thân được. Đưa tay rót một chén trà mà tự an ủi mình.

“Người đuổi giết ta!” Mộc Lẫm bình tĩnh nói.

“Cái gì!” Minh Hi từ từ đứng lên. Có lầm hay không, những người đó cũng quá kiên trì rồi, vậy mà cứ như vậy một mạch truy tới Thiên Vũ. Chán chường nằm ở trên bàn, “Các ngươi nói làm sao bây giờ?”

“Trước tìm nơi an toàn qua đêm đi!” Mộc Lẫm đem bạc ném ở trên bàn.

Thượng Quan Nghệ đứng lên, “Chúng ta liền ở kỷ quán lớn nhất thành này, ta cũng không tin bọn họ sẽ tìm được ở đâu.”



Mũ sa nam đẩy mở cửa phòng vào nhã các, ngồi trên ghế, tháo mũ sa trên đầu xuống, một đầu tóc dài màu đỏ tản ra.

“Làm sao vậy?” Người nằm ở trên xích đu mở mắt hỏi.

“Không có gì, đụng phải mấy con trùng chướng mắt.”

“Xử lý xong chưa?”

“Để cho bọn họ chạy!” Không cam lòng nói.

Người ngồi trên ghế xích đu ngồi thẳng lên, “Lại có người dưới tay Tiêu Diệm ngươi chuồn mất, ta thật là tò mò là người nào.” Mang trên mặt cười lạnh.

“Yên tâm, có rất nhiều cơ hội!” Bóp nát chăn trong tay.

***

Ném cho tú bà kỹ quán một thỏi bạc, ba người chọn một gian phòng lớn, yêu cầu một bàn lớn thức ăn, ba người ăn uống thoải mái. Không biết có phải tâm tình căng thẳng được thả lỏng hay không, rượu đến trung tuần, ba người đều uống nhiều, Thượng Quan Nghệ càng là lột mặt nạ trên mặt xuống, cùng Mộc Lẫm kề vai sát cánh uống.

Nhìn chén rượu trong tay, Mộc Lẫm cười đau khổ nói: “Nói các ngươi cũng không tin, ta đã lâu rồi chưa từng có vui vẻ như vậy, thời gian cùng nhau này, ta mãi mãi cũng không quên được.” Từ sau khi thái tử ca ca qua đời, hắn vẫn căng thẳng thần kinh, cẩn thận cùng sài lang bên người hổ báo giao thiệp, không nghĩ tới trừ ra người nọ trong cung, rốt cuộc còn có nhiều người muốn mạng của mình như vậy. Hắn cũng không biết mình một người từ nhỏ lớn lên ở trong lãnh cung, lúc nào ‘được sủng ái’ như vậy.

“Bọn họ vì sao muốn truy sát ngươi?” Thượng Quan Nghệ khoác lên trên người Mộc Lẫm hỏi.

“Sợ ta đoạt vị trí của bọn họ đi.” Mộc Lẫm nói lầm bầm. Người của quân doanh sợ mình được thực quyền, ảnh hưởng đến kế hoạch xưng đế của chính bọn họ. Người trong cung lại sợ hắn thực sự sẽ dẫn binh đánh trở lại kinh thành.

“Uy!” Minh Hi chuyển qua, khoác lên Mộc Lẫm. “Huynh đệ ta năng lực khác cũng không có, xem tướng vẫn là hoàn toàn chính xác, ngươi vốn là lớn lên có tướng hoàng đế, sau này nếu như đăng cơ làm đế, cũng đừng quên hai huynh đệ chúng ta.”

“Thôi đi!” Mộc Lẫm cười đẩy Minh Hi ra. Xưng đế? Hắn chưa từng nghĩ tới. “Ta chỉ muốn đòi lại công đạo, những thứ khác ta không có nghĩ tới, vị trí hoàng đế kia không thích hợp với ta.”

Thượng Quan Nghệ đánh một cái tửu lạc (nấc cục?), lảo đảo lắc lư đi tới cửa sổ nằm xuống, hóng gió mát. “Ta quản ngươi là cái gì, đến lúc đó đừng quên đem tiền nợ ta trả lại là được.” Đưa tay đem tóc thả xuống.

Minh Hi nâng chén rượu uống xuống, nghiêng ngả đi tới cửa. “Ta đi hư hư, các ngươi ai đi?”

Mộc Lẫm khoác ở trên ghế và Thượng Quan Nghệ nằm ở trên cửa sổ khoát khoát tay ý bảo Minh Hi tự mình đi.

Đứng ở dưới cây lớn trong sân, Minh Hi hư hư xong hóng gió, cố gắng để cho mình thanh tĩnh một chút, tay lại không ngừng vẽ vòng tròn trên mặt đất. Xem ra kế hoạch bọn họ định ra từ trước phải thay đổi một chút, vốn còn muốn lượn quanh một vòng nữa đưa Mộc Lẫm trở về Thiệu Ly, như vậy cũng an toàn chút, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ càng trở về chậm, nguy hiểm càng lớn.

Nếu như nói ban đầu là vì muốn tiền thưởng mới bảo hộ hắn, vậy bọn họ hiện tại có thể bỏ mặc không làm. Nhưng đoạn đường này đi tới, mọi người nâng đỡ lẫn nhau, quan hệ của bọn họ cũng không còn đơn giản là quan hệ chủ thuê, bên trong còn có tình nghĩa huynh đệ. Không nghĩ tới mình đi ra một chuyến, nhận thức nhiều người như vậy.

“Ta nói rồi gặp lại chính là ngày chết của ngươi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Minh Hi run lên, nhanh chóng tránh qua một bên, nhìn nam nhân một đầu tóc đỏ dưới ánh trăng, một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đại não.

“Ngươi…” Đây không phải là mũ sa nam đại ca lúc ban ngày sao? Tuy là ban ngày chưa thấy được tướng mạo chân thực của hắn, nhưng giọng nói không có cảm tình này, hắn có thể nhớ rõ ràng.

“Xem ngươi lần này chạy đằng nào.” Thật là có thể tới đều không uổng thời gian, không nghĩ tới lại sẽ gặp mặt ở kỹ quán. Hai tay Tiêu Diệm dấy lên hỏa diễm, hướng Minh Hi vọt tới.

Cao thủ đọ sức với nhau, sao dung được chút nào chần chừ, chỉ thấy Minh Hi lấy tốc độ không cách nào tưởng tượng lùi nhanh về phía sau, rút ra bội kiếm trên lưng chặn lại hỏa diễm sẽ đến bên người, lại vẽ ra một kiếm, đem chưởng phong mạnh mẽ dẫn tới bên hông trái, tùy lực xoay tròn thân thể luồn vào trong lòng ngực Tiêu Diệm, khủy tay phải đánh về phía ngực trái mở rộng ra của hắn.

Tiêu Diệm trong lòng cả kinh, chỉ cảm thấy đối phương hành động quỷ mị thê lương, khiến người ta cảm giác không có chỗ dùng sức, hắn xoay người quay quanh, né tránh một khủy tay của đối phương, dẫn thẳng đến yết hầu của Minh Hi.

Minh Hi một kích không trúng cũng không dây dưa đấu, kiếm thu vào thế phòng ngự, đánh ra hỏa diễm Tiêu Diệm chưởng lên, đồng thời mượn lực lùi về phía sau, vén vạt áo lên nhanh chân liền hướng bao sương của bọn họ chạy.

Thấy đối phương chạy trốn lưu khoái, Tiêu Diệm cười lạnh một tiếng đuổi theo.

“Nghệ, Mộc Lẫm!” Minh Hi một cước đá văng cửa phòng, chỉ thấy cái bàn lật đổ, rượu đầy đất, trên cửa sổ còn thủng một lỗ lớn. “Trời ạ!” Kêu rên một tiếng chạy đến cửa sổ, chỉ thấy cách đó không xa đang có hai người đánh được khó phân thắng bại, vừa muốn nhảy cửa sổ đi trợ giúp, đã bị Tiêu Diệm chạy tới chặn lại.

“Muốn chạy! Nghĩ đến tốt đẹp!” Hỏa diễm trên tay đốt lên khắp thân kiếm.

“Cứu mạng a!” Minh Hi quát to một tiếng, vọt xuống dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play