Bạch Yên bưng chén trong tay, nhìn Thượng Quan Nghệ ngồi ở dưới tàn cây nhắm mắt dưỡng thần, do dự mình có nên tới hay không.

Tiêu Ti Ninh thấy Bạch Yên dáng vẻ đắn đo, tiến lên đẩy một cái. “Không sao, đi qua bưng nước cho hắn!” Vỗ vỗ đầu Bạch Yên.

“Thế nhưng…” Bạch Yên nhìn Tiêu Ti Ninh. “Nếu như ca không uống làm sao bây giờ.” Tuy rằng ngày đó ở trong cung hắn thừa nhận mình, nhưng mà đoạn đường đi này hắn lại không có nói một câu với mình.

“Ngươi cầm đi qua, hắn sẽ uống!”

“Thật không?” Bạch Yên do dự một chút,quyết định đi tới.

Triển Đình Hiển ngồi ở dưới tàn cây kéo Thượng Quan Nghệ qua một bên, hỏi: “Dọc đường đi ngươi sao không nói chuyện.” Nhìn ra được, Bạch Yên kia luôn thử muốn nói chuyện với Bảo Bối, nhưng cuối cùng vẫn là bị Bảo Bối thần tình lạnh như băng dọa trở về.

“Ngươi cũng xin nhờ có được hay không, thế nào cũng phải cho ta thời gian thích ứng một chút a!” Thượng Quan Nghệ liếc Triển Đình Hiển một cái. “Ta đang suy nghĩ ở chung với hắn thế nào. Sự dè dặt của hắn làm cho ta cả người khó chịu, mà hình thức ở chung của huynh đệ Thượng Quan gia chúng ta không thích hợp với hắn.” Thật là phiền a, huynh muội bọn họ từ nhỏ tới lớn vẫn là sảo sảo nháo nháo tới, sớm đã quên huynh đệ bình thường là ở chung thế nào. “Huynh đệ các ngươi là thế nào ở chung?” Thượng Quan Nghệ hỏi lại Triển Đình Hiển, cũng không đợi Triển Đình Hiển trả lời, mình lại rầu rĩ nói: “Quên đi, thân tình của hoàng thất các ngươi càng bạc nhược hơn.” Sau đó trách mắng lỗi của Triển Đình Hiển.

Triển Đình Hiển vốn là muốn đánh người thấy Bạch Yên bưng nước đi tới, đứng lên. “Huynh đệ các ngươi trò chuyện!” Nhìn Bạch Yên một cái, cười với Thượng Quan Nghệ, liền ly khai.

“Ca… uống nước…” Tay run run đem nước đưa tới.

Thượng Quan Nghệ nhìn tay run rẩy và nước loạn dao động, quyết định trước khi nước rơi trên người mình vội vàng nhận lấy. “Cám ơn!” Ngửa đầu uống cạn nước, bỏ chén xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Bạch Yên ngồi xuống. “Có chuyện cứ nói đi!”

Bạch Yên nghe Thượng Quan Nghệ nói, cúi đầu ngồi ở một bên, mở miệng nói: “Trước đây thời gian ở Tửu Trì Nhục Lâm ta đã từng hận từng oán. Nhưng khi ta cảm thấy không có hy vọng buông tha, là ngươi đem ta thả ra, lại lần nữa cho ta tự do. Nếu như không có ngươi, Tiêu đế và Mộc đế cũng sẽ không vì ta trừ tận gốc bệnh cũ, mỗi tháng cũng sẽ không có dược liệu đắt giá được đưa lên núi cho ta điều dưỡng thân thể. Ngươi sợ ta ở Tiêu Dao cung bị khi dễ, liền dùng Thượng Quan gia cho ta làm chỗ dựa. Nếu như muốn nói thiếu nợ, cũng là mẹ con chúng ta thiếu nợ ngươi nhiều hơn, ta…”

“Được rồi!” Thượng Quan Nghệ xua tay, “Ngươi muốn nói ta hiểu, ngươi là muốn ta bỏ qua cho mẹ ngươi sao? Kỳ thật ta nếu như còn hận thù nàng, cũng sẽ không để cho các ngươi gặp mặt. Nếu như thật muốn nói hận, cũng chỉ là nhằm vào Trấn Quốc hầu kia giả tình giả ý…” Thượng Quan Nghệ nói còn chưa hết lời, liền cảm thấy một trận gió mát tạt vào mặt, vội vàng ôm lấy Bạch Yên nhảy lên thật cao.

“Làm sao vậy!” Triển Đình Hiển và Tiêu Ti Ninh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới. “Các ngươi không sao chứ!” Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ qua, thấy trên cây cắm đầy ngân trâm.

Vứt bỏ ngâm trâm trong tay, Thượng Quan Nghệ mở miệng hét lớn: “Thượng Quan Du ngươi có phải muốn chết hay không a! Dám cầm ám khí bắn ta, ta thấy ngươi là ngứa da!” Lời vừa dứt, một thân ảnh liền vọt ra.

“Nhị ca, ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối không phải cố ý!” Gắt gao bám vào Thượng Quan Nghệ, giống như miếng cao dược. “Ôi, đây không phải là tiểu đệ của ta a! Thật là đã lâu không gặp!” Thượng Quan Du tranh thủ hướng Bạch Yên vẫy vẫy tay. Đỡ lấy từ trên người Thượng Quan Nghệ nhảy xuống, chạy tới dắt tay Triển Đình Hiển, cười hì hì nói: “Đây là ‘nhị tẩu’ hay là ‘nhị tỷ phu’? Hay là gọi nhị tỷ phu đi, ta thích làm tiểu cữu hơn. Không cần cho ta lễ gặp mặt gì, đến lúc đó khi ta đến Khánh Nguyên chơi cung cấp đồ ăn uống cho ta thì tốt rồi.”

“Thượng Quan Du, ngươi rốt cuộc tới làm chi!” Thượng Quan Nghệ mặt nham hiểm nhìn Thượng Quan Du trốn ở sau lưng Triển Đình Hiển.

“Còn không phải là tam ca!” Thượng Quan Du ủy khuất nói. “‘Tín nhiệm’ của tam ca phá hỏng, hiện tại bị giáo chúng của hắn dùng dây xích khóa ở trong phòng, buộc hắn xử lý giáo vụ. Ngày đó hắn mang theo tam tẩu lén đi, kết quả bị bắt về ngay. Các hộ pháp hỏi hắn hơn nửa đêm không ngủ ra ngoài làm gì, tam ca nói ngắm trăng. Hộ pháp lại hỏi vậy cầm bao phục làm gì, tam ca nói thấy trời lạnh trực tiếp lấy y phục ra mặc. Cứ như vậy, hắn đây giáo chủ đáng thương đã bị người cấp cho cái chốt cài. Kết quả ta đã bị hắn đá ra tìm ngươi, để ngươi đi cứu hắn.”

Thượng Quan Nghệ nghe Thượng Quan Du nói, tức giận đến choáng váng. “Hắn tên vương bát đản, cũng chỉ biết vào lúc này sẽ nhớ tới ta là nhị ca của hắn! Ta có biện pháp gì, chẳng lẽ để ta xách kiếm đi lên giết Minh Giáo, đi giải cứu hắn!” Bưng đầu ngồi chồm hổm dưới đất, “Ta thế nào cũng phải bị bọn họ làm cho mệt chết!” Tức giận ngồi xuống đất.

Biện pháp? Hắn đi đâu nghĩ biện pháp, mấy năm nay vì để hắn xuất hiện, mình biện pháp gì mà không ra. Nhìn Triển Đình Hiển kéo mình đứng lên, Thượng Quan Nghệ bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. “Có rồi!” Ôm cánh tay Triển Đình Hiển, cười ha hả nói: “Cứ nói ta muốn thành thân, lúc này bọn họ thế nào cũng phải thả người chứ!”



‘Vận động’ cao trào đi qua không bao lâu, Thượng Quan Nghệ liền bò đến trước ngực Triển Đình Hiển gặm cắn, chuẩn bị lại tới một trận, thế là miệng tay cùng sử dụng tới.

“Bảo Bối…” Xuyên qua tóc dài trơn bóng, Triển Đình Hiển đỡ đầu Thượng Quan Nghệ, nghĩ tới lời Thượng Quan Nghệ nói ban ngày.

“Ân!” Thượng Quan Nghệ tùy ý hừ hừ, miệng và tay cũng không có dừng lại, cố gắng sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi còn hiện lên hồng sắc chói mắt trên da thịt lại điểm lên một chút hỏa. “Ngươi nói…ta nghe!” Miệng hôn một mạch đến tiểu phúc.

“Ngươi…ân…ban ngày…nói…là nghiêm túc sao…” Triển Đình Hiển cố gắng đem lời nói ổn định để cho mình bảo trì thanh tĩnh.

Thượng Quan Nghệ cũng không có để ý, dùng đầu lưỡi liếm phân thân của Triển Đình Hiển. “Ta ban ngày nói cái gì?” Có một chút liếm một chút không, thỉnh thoảng ở trên vẽ vòng tròn. Thấy người dưới thân không nhịn được run rẩy, Thượng Quan Nghệ ý xấu dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ sát lên.

“A…” Kêu lên một tiếng, phân thân vừa mới tiết xong, lại lần nữa phun trào ra.

Lau chất lỏng màu trắng bên mép, Thượng Quan Nghệ bò trở lại bên tai Triển Đình Hiển, nhìn ái nhân từng ngụm từng ngụm thở dốc. “Ta ban ngày nói nhiều câu như vậy, ngươi chỉ ra là câu nào a?”

Yêu tinh! Triển Đình Hiển nhìn người bên cạnh, nói ở trong lòng. “Chúng ta thành thân đi!” Mở miệng nói.

Thành thân? Thượng Quan Nghệ nghi hoặc ngẩng đầu, nói: “Chúng ta hiện tại không phải là chẳng khác nào thành thân sao? Thứ này bất quá chỉ là một nghi thức, không có lợi ích gì!” Người này còn có thời gian nghĩ tới thứ nhàm chán này, chứng minh hắn còn có sức lực, có sức lực đương nhiên không thể lãng phí, đêm còn dài mà! Chống thân thể lên, cưỡi ngồi trên người Triển Đình Hiển. “Ngươi có thời gian nghĩ tới những thứ vô ích đó, còn không bằng suy nghĩ một chút đêm nay dài đằng đẵng chúng ta trải qua thế nào!” Đưa tay hướng phía sau Triển Đình Hiển tìm kiếm.

“Ta là nghiêm túc!” Triển Đình Hiển bắt lại tay hướng dưới thân mình tìm kiếm, nghiêm túc nói: “Bảo Bối, ta là nghiêm túc!” Ngồi dậy. “Ta giải tán hậu cung không phải là muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao!” Triển Đình Hiển nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghệ. “Thành thân với ta, làm hoàng hậu của ta!”

“Ngươi nói cái gì?” Thượng Quan Nghệ chớp chớp mắt, móc móc lỗ tai, đem đầu tiến tới, cười quái dị hỏi: “Ta nghe không có rõ, ngươi nói lại ở một bên!” Mình vừa rồi nghe không lầm chứ! Hắn lại nói muốn để cho…

“Ta muốn cho người trong thiên hạ đều biết ta yêu ngươi, ta muốn ngươi làm hoàng hậu Khánh Nguyên!”

Lần này là Thượng Quan Nghệ nghe rõ ràng. “Ngươi điên rồi! Làm hoàng hậu, người này có phải hồ đồ rồi hay không! Thượng Quan Nghệ ‘xoạt’ một tiếng đứng lên, ai ngờ một chân đạp hụt từ trên giường té xuống đất.

“Ai u! Cái mông của ta!” Bưng mông té bầm tím nằm sấp trên mặt đất.

“Bảo Bối, ngươi không sao chứ!” Triển Đình Hiển kinh hô. Hắn không nghĩ tới một câu nói của mình Bảo Bối lại phản ứng lớn như vậy. Không nghĩ nhiều, Triển Đình Hiển vội vàng xuống giường đi đỡ, nhưng bởi vì tối nay vận động quá lượng, lúc đứng lên, Triển Đình Hiển mới phát hiện hai chân mình vốn không có khí lực, kết quả nặng nề đập lên người Thượng Quan Nghệ.

“Má ơi!” Thượng Quan Nghệ thật vất vả bò dậy lại lần nữa vô tình bị đập trúng. “Ngươi không nằm ở trên giường xuống làm gì!” Lưng của ta! Thượng Quan Nghệ lau nước mắt chảy ra vì đau.

Triển Đình Hiển chống đỡ thân người đứng dậy, kéo Thượng Quan Nghệ dậy. “Có bị đập ở đâu không?” Kiểm tra từ trên xuống dưới Thượng Quan Nghệ lúc này.

Thượng Quan Nghệ khoát khoát tay, bò dậy ôm lấy Triển Đình Hiển đi tới phòng tắm phía sau phòng. “Nhìn xem đây chính là phòng tốt nhất, suối nước nóng thiên nhiên, tiền này mới không có tiêu phí!” Ôm Triển Đình Hiển xuống nước, tựa vào bên bờ nhu thắt lưng cho Triển Đình Hiển.

“Gả cho ta liền khiến cho ngươi sợ hãi như vậy sao?”

“…” Thượng Quan Nghệ không có lên tiếng, tiếp tục nhu thắt lưng cho Triển Đình Hiển. “Chúng ta hiện tại không phải là rất tốt sao? Vì sao nhất định phải để cho ta làm hoàng hậu.” Ngừng tay, từ phía sau ôm lấy Triển Đình Hiển. “Ngươi biết rõ ta sợ những trách nhiệm và phép tắc thế nào, nghĩa vụ hoàng hậu cần phải làm rất nhiều, ta không thích hợp!”

“Ta nói thích hợp chính là thích hợp!” Xoay người ấn trụ Thượng Quan Nghệ. “Ngươi chẳng lẽ cứ muốn không minh bạch theo ta thế này sao, ngươi có nghĩ tới người khác nhìn ngươi thế nào hay không! Ta không muốn bọn họ lấy ánh mắt nhìn nam sủng mà mình ngươi!”

Thượng Quan Nghệ nhếch miệng cười nói: “Nam sủng có cái gì không tốt? Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần phiền. Hơn nữa giống ta như vậy, thiên hạ cũng chỉ có một người thế này! Ta một chút cũng không để ý người khác nhìn ta thế nào.” Nhún nhún vai.

“Nhưng ta để ý!” Triển Đình Hiển rống to. “Ta biết ngươi gánh vác nhiều áp lực, ta cũng biết ngươi vì ta vứt bỏ cái gì, lẽ nào ta cho ngươi một thân phận danh chính ngôn thuận không thể được sao? Ta không muốn để cho người đời hiểu lầm ngươi!”

Thượng Quan Nghệ nhìn Triển Đình Hiển, thở dài: “Cho dù ta làm nhất quốc chi mẫu là có thể chặn lại miệng của mọi người sao?” Cúi đầu, không có nhìn Triển Đình Hiển.

Triển Đình Hiển buông tay ra, xoay người lên bờ, đưa lưng về phía Thượng Quan Nghệ nói: “Ngươi luôn miệng nói ngươi không sợ cái lồng chim kia, kết quả vẫn là sợ xiềng xích của cái danh vị ‘đế hậu’ kia khóa ngươi lại, trói lại tự do mà ngươi muốn. Ngươi chưa từng có tin tưởng ta!” Đi ra phòng tắm, không bao lâu thì truyền đến tiếng đóng cửa.

Ta sợ! Ta đúng là sợ hãi, sợ mình thật sự bị trói lại ở nơi này.

Thượng Quan Nghệ đem mình chìm vào trong nước.



Ba ngày sau đó Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển ở trong giai đoạn chiến tranh lạnh, hai người cũng không có dính cùng nhau nữa, càng không có đồng sàng cộng chẩm, ba ngày nay hai người thậm chí ngay cả nói cũng không có nói qua.

Ngày hôm đó, mấy người rốt cuộc phải về tới Khánh Nguyên, nhìn kinh thành cách đó không xa, Triển Đình Hiển đi tới bên cạnh Thượng Quan Nghệ. “Suy nghĩ của ngươi vẫn không có thay đổi sao? Ngươi liền chán ghét hậu vị như thế sao?”

“Ngươi biết rõ, vậy tại sao còn nhất định phải bức ta!” Thượng Quan Nghệ nhìn về phía Triển Đình Hiển.

“Ngươi cứ muốn làm nam sủng như thế!” Triển Đình Hiển hướng về phía Thượng Quan Nghệ rống to.

“Ta chính là nguyện ý làm nam sủng thế nào!” Thượng Quan Nghệ rống lại.

“…” Hai người đối mặt không nói gì, cho đến khi xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, hai người quay đầu lại thấy một hắc y nhân hướng về phía bọn họ xông tới.

“Thuộc hạ kiến quá vương gia!” Hắc y nhân tung người xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Nghệ. “Tường thân vương thỉnh ngài tới Viêm Hoa!” Đem thư tín đưa tới.

Thượng Quan Nghệ đọc thư xong, nhìn về phía Triển Đình Hiển. “Ta…ta muốn đi…”

“Tùy tiện!” Triển Đình Hiển xoay người.

Thượng Quan Nghệ cuối cùng nhìn Triển Đình Hiển một cái, cúi đầu phóng người lên ngựa, vung lên roi ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play