Triển Đình Hiển nhìn Hàn Triệt ăn ngon miệng, do dự một chút hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi biết Thượng…Thượng Quan…” Triển Đình Hiển lời còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

“Ta ngửi thấy mùi đùi gà!” Một người xõa tóc dài còn tích nước, thắt lưng quấn một cái khăn xông tới. “Trời ạ, thật sự là đùi gà!” Còn là một dĩa lớn.

Thấy Thượng Quan Nghệ xông vào, Hàn Triệt vội vàng bưng lên dĩa đùi gà ôm vào trong ngực. “Ngươi đừng qua đây, cái này là người ta cho ta!” Vẻ mặt chán ghét vung vẩy chân. Thật là, vừa mới thấy đùi gà quá kích động, mình lại quên mất phải đóng nắp.

“Đưa đùi gà cho ta!” Thượng Quan Nghệ nhào tới bắt được Hàn Triệt. “Của ngươi, đùi gà này phía trên viết tên của ngươi, hay là con gà này là ngươi ấp ra! Ngươi đem lại cho ta!”

“Không cho, sẽ không cho, đánh chết ta cũng không cho!” Hàn Triệt gắt gao bảo vệ đùi gà trong ngực.

Triển Đình Hiển đứng ở một bên nhìn Thượng Quan Nghệ toàn thân cao thấp chỉ có một cái khăn. Hắn hiện tại rốt cuộc biết vì sao Nghệ thân vương này phải mang mặt nạ suốt, gương mặt như vậy vẫn là ẩn giấu thì tốt hơn, nó sẽ mang đến quá nhiều tranh chấp. Nhìn hai người đánh nhau, Triển Đình Hiển có chút không tin vào mắt mình. Thật sự không thể tin được hai đại nhân vật này sẽ vì một dĩa đùi gà mà đấu tranh với nhau.

“Nghệ, mặt nạ của ngươi đâu?” Hàn Triệt chỉ vào mặt Thượng Quan Nghệ la lên.

Mặt nạ! Thượng Quan Nghệ vội vàng sờ sờ lên mặt mình, vừa rồi hắn đang tắm, sau đó đã ngửi thấy mùi đùi gà, tiếp sau đó hắn liền trực tiếp vọt ra, nói như vậy…cẩn thận quay đầu nhìn Triển Đình Hiển cứ mãi nhìn mình. Xong rồi, ta đã biết! Thượng Quan Nghệ thầm than ở trong lòng.

Thừa dịp trong nháy mắt Thượng Quan Nghệ sờ mặt ai thán, Hàn Triệt ôm dĩa đùi gà cấp tốc chạy tới sau lưng Triển Đình Hiển. “Phi, phi phi, phi, phi!” Đem nước bọt của mình phun lên đùi gà, sau đó đảo mắt xem thường làm Thượng Quan Nghệ phát cáu.

“Hàn đế bệ hạ đây…” Triển Đình Hiển nhìn Hàn đế hết sức ấu trĩ, khó xử mở miệng.

“A Triệt, gọi ta A Triệt là tốt rồi!” Vẻ mặt nịnh hót nhìn Triển Đình Hiển.

“A…Triệt!” Triển Đình Hiển chỉ chỉ Thượng Quan Nghệ sắc mặt tái nhợt. “Nghệ thân vương hình như rất tức giận!”

“Hắn không phải rất tức giận, là phi thường tức giận!” Hàn Triệt vỗ vỗ bả vai Triển Đình Hiển.

“Hàn Triệt! Ta hôm nay nhất định làm thịt ngươi!” Thượng Quan Nghệ một chưởng đánh tới.

“Sợ ngươi sao!” Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Hàn Triệt ôm đùi gà lùi ra sau một bước, trực tiếp trốn ở phía sau Triển Đình Hiển.

“Ngươi tên hỗn đản!” Thượng Quan Nghệ vội vã thu tay lại, bởi vì xung lực tránh đến cạnh cửa.

Cơ hội tốt! Hàn Triệt thuận thế đẩy Triển Đình Hiển một cái, đem hắn và Thượng Quan Nghệ đều đưa đến ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ. “Ta xem ngươi làm sao đi vào!”

Thượng Quan Nghệ đẩy ra Triển Đình Hiển cùng mình đụng vào nhau, liều mạng đập cửa. “Hàn Triệt ngươi tên vương bát đản, mở cửa cho ta! Ngươi vậy mà vì một dĩa đùi gà đuổi ta ra ngoài!”

“Hừ!” Hàn Triệt dựa ở cạnh cửa, nói: “Ngươi còn không phải vì đùi gà trở mặt với ta, còn muốn đánh ta!”

Hai người ở bên ngoài mắng khoảng chừng một khắc, Thượng Quan Nghệ buông tha vỗ vỗ cửa, nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng đem y phục cho ta a! Ta hiện tại toàn thân cao thấp chỉ có một cái khăn!”

“Két” một tiếng, cửa sổ thấy một khe nhỏ, Hàn Triệt miệng ngậm một cái đùi gà, đem y phục và mặt nạ mới ném ra. “Ngươi mau mặc y phục, đừng để bị lạnh!” Quan tâm nói. “Ngươi nếu như bị cảm lạnh, ngày mai ai cùng ta đi ăn vặt!”

“Hàn Triệt!” Thượng Quan Nghệ giận run đem y phục ném cho Triển Đình Hiển vẫn đứng bên cạnh mình. “Cầm giúp ta một chút!” Nói xong liền đứng ở trong sân thay y phục.

Triển Đình Hiển không được tự nhiên đời mặt đi, nhìn biệt viện, phát hiện bọn họ đánh nhau lâu như vậy, quan viên Thiên Vũ và Minh Hạo cũng không có ai đi ra khuyên can, giống như tập mãi thành thói quen rồi.

Thượng Quan Nghệ mang mặt nạ xong, kéo kéo ống tay áo Triển Đình Hiển: “Bệ hạ có thể tìm cho ta một chỗ ở không?” Hàn Triệt chết tiệt này, vậy mà thật sự nhốt mình ở ngoài cửa.

Trước đây Bảo Bối cũng thích kéo ống tay áo mình như vậy. Liếc nhìn ống tay áo của mình, Triển Đình Hiển ngẩng đầu lên, cười nói: “Cung điện trống hiện đều phải sửa chữa, ta thấy Nghệ thân vương nhất định cũng ở không quen. Có một tiểu viện vẫn còn trống, cũng có người luôn thu dọn, vương gia không ngại thì ở theo ta tới đây đi.” Nói xong, Triển Đình Hiển sửng sốt một chút. Viện tử kia từ khi Bảo Bối đi sau đó vẫn để trống, hắn cũng hạ chỉ không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, tại sao vừa rồi mình muốn mời hắn đi ở chỗ đó. Còn có vì sao hắn sẽ không tự chủ đối với người này dùng ‘ta’ mà không phải là ‘trẫm’?

“Ở đâu cũng được! Miễn là đêm nay đừng để cho ta thấy tên hổn đản này là tốt rồi!” Kéo Triển Đình Hiển đi ra ngoài.



Triển Đình Hiển đẩy cửa tiểu viện ra, dẫn Thượng Quan Nghệ đi vào. “Chính là chỗ này, thế nào?”

Thượng Quan Nghệ nhìn một vòng bốn phía, đi tới dưới hai gốc cây bạch quả, sờ sờ cái võng treo ở giữa hai cây. “Đây hóa ra chủ nhân hoàn toàn biết hưởng thụ, ban ngày có thể nằm lên đọc sách đi ngủ, buổi tối có thể dùng để ngắm sao!” Nếu như là hắn, cũng sẽ treo một cái võng như thế.

Đi tới trước hoa viên trong viện ngồi xổm xuống, nói: “Người bạn này của ngươi nhất định rất buồn chán!”

“Vì sao nói như vậy?”

“Hắn rõ ràng không thích trồng hoa, còn trồng vào ở giữa mấy loại hoa ở chỗ này.” Chỉ vào hoa ở bên trong. “Trong đó có mấy loại là không thể trồng chung một chỗ, ta xem hắn nhất định là rất buồn chán, mới phải giết thời gian như thế.”

“Phải không…thì ra là như thế!” Nguyên lai Bảo Bối ở lại trong cung buồn chán như thế. “Tối nay vương gia cứ ở chỗ này, ta đi lấy chăn!”

“Không cần, tối nay ta muốn ngủ ở trên cái võng này, ngắm sao!”

“Vậy được, ta cũng không quấy rầy!” Triển Đình Hiển nhìn Thượng Quan Nghệ nằm ở trên võng.

“Bệ hạ!” Thượng Quan Nghệ ngồi dậy. “Nếu như ngài không bận thì cùng ta uống một chén đi!”

“…Được!” Triển Đình Hiển không hiểu vì sao mình vô pháp từ chối người này, chẳng lẽ chỉ là bởi vì hắn có vài động tác nhỏ giống Bảo Bối sao? Nếu là như vậy, hắn hẳn là càng phải chú ý tới Hàn đế kia giống hệt Bảo Bối.

“Chủ nhân cũ của cái phòng này đâu?” Thượng Quan Nghệ hỏi.

“Đi rồi!” Triển Đình Hiển rót rượu vào miệng.

“Nhìn ra ngươi rất coi trọng hắn, người đã đi rồi, ngươi vẫn phái người thu dọn hàng ngày, kỳ thật là vẫn hy vọng hắn trở về sao?” Thượng Quan Nghệ duỗi thẳng chân. “Ngươi không có đi tìm hắn?”

Triển Đình Hiển lắc đầu, “Trong cung này không thích hợp hắn, hắn quen tự do, ta không muốn ràng buộc hắn. Hắn trước kia vì ta lựa chọn lưu lại, nhưng ta lại không có…không có…quên đi!” Uống một hớp rượu, nằm ở tên mái nhà.

“Thích thì đi tìm hắn a! Ngươi ở đây hối hận đứt ruột, hắn cũng không biết!”

“Quên đi, điều hắn muốn ta không cho được!”

“Hắn muốn?” Thượng Quan Nghệ đoạt lấy chén rượu trong tay Triển Đình Hiển. “Để ta đoán xem, hắn muốn chẳng có gì lạ chính là một đối một! Đúng không?”

“Ngươi…” Triển Đình Hiển giật mình nhìn người bên cạnh mình.

“Ngươi nếu như thật sự yêu hắn, thì ngươi sẽ biết làm thế nào. Giống như Hàn Triệt lúc trước vì hoàng hậu kia của hắn, cũng dứt khoát giải tán hậu cung khổng lồ kia của hắn. Choáng váng chính là từ một thất lang biến thành một con dê! Tình yêu vốn là chuyện của hai người, nhiều người bên cạnh liền biến vị!”

“Cho tới bây giờ cũng không có ai nói với ta những thứ này, cám ơn!”

“Đó là đương nhiên! Hậu cung có lẽ là cân bằng triều đình, nhưng tuyệt không phải là hướng lâu dài! Thân là nhất quốc chi quân, nếu như cũng không thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, còn có ý nghĩa gì!”

“Ân!” Triển Đình Hiển đứng lên, “Ta phải trở về, ngươi cũng nghĩ ngơi sớm một chút đi!”

“Được, Vậy…kỹ viện lớn nhất kinh thành ở đâu? Tốt nhất là cái loại không chỉ người đẹp, thức ăn cũng ngon!”

Nghe Thượng Quan nghệ nói, mặt Triển Đình Hiển biến sắc nhiều lần, cuối cùng nói: “Ta về phái người điều tra một chút!”

“Ha hả…vậy thì nhờ ngươi!” Thượng Quan Nghệ cười xấu xa chà chà tay.

Thấy Triển Đình Hiển đi xa, Thượng Quan Nghệ từ trên mái nhà nhảy xuống, leo lên võng. “Hàn Triệt, ngày mai ta không chỉnh đổ ngươi, ta liền theo họ ngươi!”

***

Lúc Triển Đình Hiển hạ triều đi tới tiểu viện, lại thấy người nọ còn ngủ trên võng. Một chân treo ở bên ngoài võng, hai tay để ở hai bên, trên mặt phủ một quyển sách. Triển Đình Hiển thấy hoa mắt, giống như thấy Bảo Bối trước kia, “Bảo Bối…” Lại lần nữa không tự chủ gọi ra. Thấy người trên võng lay động, Triển Đình Hiển vội vàng lấy lại tinh thần. Ảo não tại sao mình cứ phải đem hai người không giống nhau hoàn toàn coi trọng.

Thượng Quan Nghệ đáng lẽ là còn ngủ tiếp, dường như nghe thấy có người gọi mình, thế là xuất phát từ bản năng ‘soạt’ ngồi dậy, mê mang nhìn một vòng, mới nhớ tới mình ở hoàng cung Khánh Nguyên. Ở đây sao có thể gọi ta ‘Bảo Bối’, Thượng Quan Nghệ ở trong lòng lẩm bẩm một câu, đem sách lần nữa phủ lên mặt.

Chờ một chút, vừa rồi hắn hình như thấy có người ở trong sân! Thượng Quan Nghệ soạt một tiếng lại ngồi dậy, trợn to hai mắt nhìn Triển Đình Hiển sửng sờ đứng cách đó không xa. Người này đến lúc nào, tại sao một chút mình cũng không có phát hiện. “A ~~” Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, cơ thể mất thăng bằng, cả người ngã xuống dưới.

Triển Đình Hiện vội vàng tiến lên, đỡ lấy Thượng Quan Nghệ. “Ngươi không sao chứ?”

“Không…” Thượng Quan Nghệ có chút choáng đầu, nằm ở trên mặt đất xoa đầu nói.

“Ngươi thích đọc sách trước khi ngủ?” Triển Đình Hiển nhặt sách ở dưới đất lên.

Thượng Quan Nghệ vô lực khoát khoát tay, “Dùng che ánh sáng, ta chưa bao giờ nằm đọc sách!” Thở ra một cái.

Cái gì? Quyển sách trong tay Triển Đình Hiển lại tuột xuống. ‘Ta van ngươi Hiển ca ca, đọc sách trước khi ngủ ta chưa bao giờ làm, đây là dùng để che ánh sáng.’ Vì sao hắn luôn luôn lơ đảng nói ra lời nói giống như Bảo Bối.

“Ngươi làm sao vậy?” Thượng Quan Nghệ nhặt lên quyển sách dưới đất. Người này hôm nay là lạ thế nào.

“Không có gì!” Triển Đình Hiển thử an ủi tâm tình của mình. “Đúng rồi, tối qua ngươi bảo ta giúp ngươi tìm thanh lâu đã tìm được rồi, đây là địa chỉ!” Đưa tới một tờ giấy.

“Cám ơn, ngươi thật là người tốt! Nga, ha ha ha ~~~” Thượng Quan Nghệ chống nạnh cười to. “Hàn Triệt ngươi chờ đó cho ta, cho ngươi đoạt đùi gà với ta!” ‘Cô lỗ ~~~’ một tiếng truyền tới, Thượng Quan Nghệ xấu hổ ôm bụng. “Ha hả ~~, ngươi ăn chưa? Chưa ăn ngươi nói một tiếng đi!”

“…Hảo!” Triển Đình Hiển cười cười, “Ta đây sẽ truyền lệnh!” Hắn đã lâu không có dùng bữa sau khi hạ triều.

“Không cần, ta vừa mới xem qua, trong tiểu trù phòng có vật liệu, ta đi làm, ngươi muốn ăn cái gì?”

“Vân thôn!” Đây là Bảo Bối thích ăn nhất, cũng là hắn phải ăn mỗi ngày sau khi hạ triều.

Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt nhìn Triển Đình Hiển, cười nói: “Thật tốt quá, ta cũng thích ăn vân thôn nhất!” Phủi phủi tay, “Ngươi chờ nhé. Ta đi làm!”

Triển Đình Hiển ánh mắt phức tạp nhìn chén vân thôn trước mặt, mọi thứ này thật sự là trùng hợp sao? “Vương gia, ta có chuyện muốn hỏi ngươi?”

“Cái gì?” Thượng Quan Nghệ ăn đồ trong chén.

“Ngươi và Thượng…”

“Nghệ!” Một giọng nói phi thường uốn éo cắt đứt Triển Đình Hiển.

Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Triệt xả tóc, đáng thương tựa ở cạnh cửa, trong miệng ngậm ngón tay. “Ta đói bụng!” Nháy nháy mắt.

“Ngươi cút cho ta!” Thượng Quan Nghệ chửi lớn. Hỗn đản này chỉ có khi đói bụng mới sẽ nghĩ tới hắn! “Ta không có làm phần của ngươi!”

“Không cần đối xử với ta như vậy!” Chạy tới bên cạnh bàn nhỏ trong sân ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vân thôn Triển Đình Hiển còn chưa có động tới.

Thực sự vô pháp từ chối Hàn Triệt lấy lòng nhìn mình và vân thôn, Triển Đình Hiển nhẹ nhàng đẩy cái chén qua.

“Đình Hiển, ngươi thật là một người tốt!” Hàn Triệt như anh em tốt ôm bả vai Triển Đình Hiển.

Thượng Quan Nghệ khóe miệng co giật nhìn Hàn Triệt cùng người ta kéo quan hệ, bất đắc dĩ đứng lên, nói với Triển Đình Hiển: “Ngươi chờ chút, ta gói rất nhiều, ta đi lấy cho ngươi!”

“Cho…cho ta…một chén!” Hàn Triệt nhai đồ trong miệng.

“Ăn đi, ăn đi, no chết ngươi!”

***

“Không muốn!” Hàn Triệt quay đầu, “Thứ kia rất khó ăn nga, ta không muốn ăn!” Cầm lên điểm tâm trên bàn cắn một ngụm. “Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không khuất phục!”

“Không sao cả!” Thượng Quan Nghệ kéo Triển Đình Hiển định đi ra ngoài. “Dù sao chúng ta cũng không có ý định mang ngươi theo. “Ngươi đi chúng ta cũng khỏi phải ăn! Ta chỉ là tượng trưng hỏi ngươi một chút, ăn ngon ngủ ngon a!”

Hàn Triệt nhanh chóng ngăn ở cửa, từ trên xuống dưới nhìn Thượng Quan Nghệ dịch dung, hỏi: “Các ngươi muốn xuất cung, đi làm gì?”

“Hôm nay bên ngoài cung có hội miếu, Nghệ thân vương nói muốn đi xem một chút, thuận tiện ăn một chút ăn đồ ăn vặt!” Triển Đình Hiển mặc cho Thượng Quan Nghệ kéo mình.

“Hội miếu?” Hàn Triệt con mắt đảo qua một vòng, “Ta cũng muốn đi! Các ngươi không thể bỏ mặc ta!”

“Không được!” Thượng Quan Nghệ lắc đầu. “Ngươi bộ dáng như thế quá khiến người chú ý, dẫn ngươi ra ngoài đó không phải là tìm phiền toái cho mình. Ngươi nếu như không muốn ăn dược này, thì ngoan ngoãn ở lại trong cung. Nếu như khi trở về ta còn nhớ, ta nhất định sẽ mang thức ăn cho ngươi!” Vỗ vỗ Hàn Triệt.

Vì cái ăn, ta nhịn! “Các ngươi chờ ta nhé, ta đây thay y phục ngay!” Đuổi Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển ra ngoài.

“Ngươi đưa cho hắn là thuốc gì?”

“Đầu tóc bạc và mắt đỏ kia của hắn quá dụ người chú ý, phải làm cho hắn biến thành màu đen!”

Qua khoảng một khắc, cửa phòng được mở ra từ bên trong. “Lúc này được chưa!” Hàn Triệt chỉ vào khuôn mặt vạn năm trẻ con của hắn đi tới, mang trên mặt hai lúm đồng tiền nhỏ.

“Đi thôi!” Thượng Quan Nghệ xoay người, đi hai bước lại phát hiện Triển Đình Hiển, đứng bất động tại chỗ. “Đi a, ngươi làm sao vậy?” Thuận theo ánh mắt nhìn lại, phát hiện Triển Đình Hiển lại nhìn thẳng Hàn Triệt.

Tóc bạc biến thành tóc đen thật dài, mắt đỏ cũng biến thành màu đen, hoàn toàn bất đồng với Hàn đế thường ngày. Triển Đình Hiển nhìn người này đi tới bên cạnh mình, tùy tính kéo tay áo của mình.

“Đi thôi!” Hàn Triệt nói với Triển Đình Hiển, người này làm gì a, hắn không phải là hơi thay đổi hình dạng một chút sao?

“Đi!” Thượng Quan Nghệ dùng sức kéo Triển Đình Hiển rời khỏi. Người này làm gì nhìn chằm chằm Hàn Triệt mãi, chưa từng thấy người a! Hàn Triệt cũng thật là, cười giống như đồ ngốc, người ta không phải cho hắn hai cái đùi gà sao, đến nỗi nào chân chó thành như vậy. Còn có mình làm gì tức giận như vậy, có gì phải tức giận! Hắn không tức giận, tuyệt không tức giận!

Thấy Triển Đình Hiển ngây người mặc cho mình kéo đi, dùng sức hất ra tay nắm, trước một bước leo lên xe ngựa. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn hiện tại thật sự là rất con mẹ nó tức giận.



Nhìn kiến trúc trước mặt, Hàn Triệt lạnh lùng quay đầu lại nhìn Thượng Quan Nghệ. “Đây chính là nơi ngươi nói có thức ăn ngon?” Tưởng hắn là đồ ngốc a, trong đây có thể có cái thứ gì tốt.

“Đúng vậy!” Thượng Quan Nghệ khoanh tay.

“Nơi này là kỹ viện!”

“Ai nói kỹ viện thì không thể có đồ ăn ngon? Ngươi có phải không dám đi vào hay không!” Thượng Quan Nghệ trêu đùa nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhìn kỹ viện trước mặt vô cùng náo nhiệt, khinh thường nói: “Lão tử cái gì chưa từng thấy qua, cái gì chưa có ngoạn qua! Lão tử…” Nói một nửa đã bị Thượng Quan Nghệ đi tới sát bên.

“‘Thời điểm lão tử trải qua cuộc sống thối nát, ngươi vẫn còn là một cái tiểu đồng nam’! Ta van ngươi, ngươi cũng cho chút sáng ý có được hay không!” Thượng Quan Nghệ ôm Hàn Triệt nói: “Ta biết ngươi duyệt vô số người, nam nam nữ nữ ở trong đây ngươi ghê tởm, ngươi phụ trách ăn, ta phụ trách ngoạn. Yên tâm, nhiều nhất sau này lão bà ngươi tìm ngươi tính sổ, ta giúp ngươi giải thích!”

“Tiểu tử ngươi tuyệt đối là cố ý!” Vậy nếu như để cho nhà hắn hai người kia biết, mình còn có đường sống sao! Trừng Thượng Quan Nghệ một cái, Hàn Triệt đi vào.

Thượng Quan Nghệ hướng về phía bóng lưng Hàn Triệt quát: “Có cái gì đáng lo, nhiều nhất ngoạn xong ta không trả tiền, như thế không tính là ‘phiêu’ rồi!”

Cẩu thí, ngươi chính là đào xong cái hố chờ ta tự mình nhảy vô! Hàn Triệt ở trong lòng không giận nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play