“A ~ Đau!” Cung nữ đau đến nỗi căn bản đứng không nổi. “Vị công tử này, ta đứng không nổi, “Hay là ngươi tìm người khác giúp một tay đi!” Không nghĩ tới trong cung này còn có người hảo tâm như vậy. Hơn nữa người này dáng dấp thật là khả ái, lộ ra khuôn mặt trẻ con tinh xảo, đôi mắt thật to, cái mũi thanh tú.
“Vậy ta cõng ngươi!” Thượng Quan Nghệ đưa lưng về phía cung nữ ngồi chồm hổm dưới đất. Dù sao hắn nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, coi như vác nặng giảm cân đi! “Nhanh một chút, nếu như ngươi về trễ chủ tử trong cung của ngươi sẽ tức giận!”
“Cái này…không tốt đâu!” Cung nữ do dự. Trước không nói cái khác, chỉ nhìn thân thể nhỏ nhắn của hắn, vẫn hoài nghi hắn có thể cõng mình đi được hay không. “Ngươi hay là tìm người giúp ta đi!”
“Không sao, đừng nhìn ta vóc dáng không cao, ta thật là rất khỏe!” Thượng Quan Nghệ đem người kéo qua cõng trên lưng. “Tỷ tỷ là người của cung nào, ta cõng ngươi đi về!” Thượng Quan Nghệ đem người nâng lên hỏi.
“Từ Ninh cung!” Cung nữ cười nói.
Từ Ninh cung, đó không phải là nơi ở của thái hậu sao? “Đi như thế nào, ta không biết đường, vừa đi ngươi vừa chỉ cho ta đi!” Thượng Quan Nghệ nói với người trên lưng.
“Được!” Cung nữ gật đầu, thật nhiều năm rồi chưa có ai cõng mình như vậy. “Ngươi trước dọc theo con đường này đi về phía trước, sau đó quẹo trái.” Hai tay ôm cổ Thượng Quan Nghệ. “Còn chưa thỉnh giáo tên của công tử?” Sao nàng không biết trong cung còn có một khả nhân nhi như thế. (khả nhân nhi: người khả ái)
“Bảo Bối, bọn họ đều gọi ta là Bảo bối.” Thượng Quan Nghệ đem người nâng lên.
“Bảo Bối?” Cung nữ nghi ngờ một chút, “Ngươi chính là Nghệ công tử nọ mà hoàng thượng mang về từ ngoài cung sao?”
“Đúng vậy!” Thượng Quan Nghệ gật đầu. “Ta nổi danh như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên!” Cung nữ nói. “Vừa vào cung đã phóng hỏa đốt một gian phòng, sau đó mỗi ngày cùng với các phi tử trong hậu cung cãi nhau…”
Lời nói của cung nữ làm cho Thượng Quan Nghệ bỗng nhiên xấu hổ, mình làm là một chuyện, nhưng bị người nói ngay trước mặt lại là chuyện khác. “Cũng không có cái nào nói tốt về ta sao?”
“Có chứ!” Cung nữ nói tiếp: “Phần lớn cung nữ và nội thị trong cung đều thích ngươi, nói ngươi là người tốt, không kiêu ngạo. Vẫn luôn nói cám ơn với bọn họ.”
“Bọn họ chiếu cố ta, giúp đỡ ta một chút, ta đương nhiên phải nói cám ơn!”
“Nhưng đó là công việc của bọn họ, là việc họ phải làm.”
“Nói một câu ‘cám ơn’ đối với ta mà nói không có gì lớn lao cả, nhưng bọn họ lại có thể vui vẻ mấy ngày, ta sao không nói chứ! Hơn nữa ta cũng không phải là người trong cung, chỉ là ở tạm, bọn họ chiếu có ta như vậy, nói câu cám ơn là phải thôi!”
“Ngươi tại sao ở nơi hẻo lánh như thế?” Cung nữ hỏi Thượng Quan Nghệ. Nơi này là nơi vắng vẻ nhất của hoàng cung, bình thường sẽ không có ai đi qua.
“Ta đi tẩy y cục!” Mặc dù là tiện đường.
“Ngươi đi xem Văn quý phi?” Cung nữ kinh ngạc, “Nàng đã từng muốn hại ngươi!”
“Ta biết!” Thượng Quan Nghệ có chút cô đơn nói. “Đây là cách sinh tồn của hậu cung, tuy rằng ta ngay từ đầu đã hoài nghi nàng muốn lợi dụng ta, nhưng ta vẫn nguyện ý tin tưởng một lần trong hậu cung này còn có người tốt.”
“Cho nên ngươi đã viết một ‘chuyện cười’ thử nàng?”
“Không nghĩ tới ngươi đây cũng biết, hậu cung này thật đúng là một nơi thông tin tốt.”
“Ngươi vì sao đi thăm nàng?”
“Nàng bây giờ có thai rồi!” Thượng Quan Nghệ tiếp tục nói, “Bất quá bây giờ chỉ có ba người biết, nàng, ngươi, ta! Hài tử này có thể sinh hạ được hay không còn là một ẩn số!” Những nữ nhân trong hậu cung này sẽ không để cho nàng sinh hạ hài tử.
“Thật sự? Đây chính là long loại nha!” Cung nữ suy nghĩ một chút, “Ngươi không sợ nàng sinh hạ hoàng tử gây bất lợi cho ngươi sao, mượn cơ hội trả thù ngươi?” Cung nữ lo lắng hỏi.
“Không sợ! Hoàng thượng cũng không phải là hôn quân!”
“Nếu như hoàng thượng tin thì sao?”
“Vậy ta sẽ một mực chắc chắn hài tử kia là của ta, ta nhất định cho hắn đội ‘nón xanh’ thật to! Tức chết hắn!” Thượng Quan Nghệ nói nghiêm túc, một chút cũng không giống như nói đùa.
“Hả?” Cung nữ há hốc miệng.
“Nói đùa!”
…
Hai người cứ như vậy, ngươi một câu ta một câu vừa đi vừa nói, không bao lâu đã đến bên ngoài hậu môn Từ Ninh cung. “Đến rồi, tự ta đi vào là được!”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút!” Thượng Quan Nghệ từ từ đem người dìu ở trên bậc thang, “Đây là thuốc mỡ trị sưng, một lát ngươi bôi lên, buổi tối sẽ hết sưng.” Ở đai lưng kéo ra một khe nhỏ, lấy ra một bao thuốc.
“Cám ơn!” Cung nữ cười, nhận lấy bao thuốc trong tay Thượng Quan Nghệ.
“Không cần! Ta đi đây!” Quay người đi được mấy bước dừng lại. “Tỷ tỷ ở trong cung làm nô tỳ nhiều năm như vậy, hai tay vẫn còn mịn màng như thế, một chút thô ráp và chai sần cũng không có, thật là hiếm thấy.” Lễ phép hành lễ một cái, cười với cung nữ, lại dọc theo đường nhỏ ly khai.
Tay sao? Cung nữ nhìn tay mình, lại nhìn Thượng Quan Nghệ đã đi xa. “Thật là một tiểu tử thông minh. Nguyên lai hắn đã biết rồi.” Đẩy cửa ra khập khiểng đi vào viện tử.
Các nô tài trong viện đang vội vàng ngất trời thấy cung nữ trở về, lập tức tiến lên, “Thái hậu, ngài đi đâu vậy! Lo lắng chết nô tài rồi ~!” Toàn thể quỳ dưới đất, “Hoàng thượng đợi ngài cả buổi rồi!”
“Nguyên lai là hoàng nhi tới sao! Ta bị trẹo chân rồi, các ngươi đỡ ta đi vào đi!”
“Cái gì, thái hậu ngài bị thương, nô tài đi gọi thái y ngay!” Tổng quản vội vã chạy ra ngoài.
“Không cần!” Thái hậu gọi người chạy ra ngoài lại. “Đã có người cho ta thuốc rồi! Đỡ ta vào đi, hoàng thượng chắc sốt ruột rồi.”
“Vâng, vậy nô tài đỡ thái hậu vào phòng.”
***
“Mẫu hậu ngươi làm sao vậy?” Ở trong phòng đợi sốt ruột Triển Đình Hiển thấy thái hậu đi vào, vội vàng nghênh đón, lại thấy nàng được người dìu đi, “Có nghiêm trọng không?” Lo lắng hỏi.
“Ai gia không sao, hoàng nhi không cần lo lắng!” Thái hậu cười nói.
“Gọi ngự y rồi sao?” Triển Đình Hiển hỏi.
“Hồi hoàng thượng, thái hậu không cho nô tài đi tuyên.” Tổng quản quỳ dưới đất.
“Hoàng nhi, không trách bọn họ, là ý chỉ của ai gia.” Gọi Triển Đình Hiển qua, “Ngoại trừ Phó ma ma các ngươi đều đi xuống hết đi!”
Dựa vào trên giường, cuộn ống quần lên, đưa thốc cho Phó ma ma, “Thoa lên giúp ai gia!” Không biết có thật hiệu nghiệm như lời Bảo Bối nói hay không. Nếu như buổi tối không có hết sưng, nàng cần phải đi tìm Bảo Bối ‘tính sổ’.
“Đây là cái gì?” Triển Đình Hiển nhận lấy nhìn một chút, “Ở đâu ra?”
“Người cõng ta trở về cho!”
“Vẫn là để cho ngự y kiểm tra một chút đi!” Triển Đình Hiển có chút không yên lòng.
“Không sao!” Thái hậu lấy lại thuốc mỡ, giao cho Phó ma ma. “Ngươi biết là ai cõng ai gia trở về không?” Thái hậu thừa nước đục thả câu hỏi.
“Ai?” Triển Đình Hiển không để ý hỏi.
“Là Bảo Bối kia của ngươi.” Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của nhi tử mình, đắc ý nói: “Không nghĩ tới hắn thoạt nhìn nhỏ gầy, vẫn rất khỏe. Cứ thế cõng ta từ tẩy y cục đến đây.”
“Bảo Bối?” Triển Đình Hiển không thể tin được, Bảo Bối kia bình thường luôn là ham ăn biếng làm mà lại cõng mẫu hậu trở về. “Mẫu hậu cảm thấy Bảo Bối thế nào?”
Thái hậu kéo tay Triển Đình Hiển, “Hoàng nhi của ai gia cũng có ánh mắt, Bảo Bối thật sự là vô cùng khả ái.” Cái miệng cũng ngọt ngào, liên tiếp gọi ai gia là tỷ tỷ.” Nghĩ đến đây thái hậu cứ cười không ngừng.
Mà lúc này Triển Đình Hiển tức khắc hắc tuyến, ‘tỷ tỷ’ cũng chỉ có Bảo Bối gọi ra được, mẫu hậu có trẻ lại cũng không dùng được hai chữ này.
Hiện tại ai gia thật là rất hy vọng ngày thọ yến nhanh đến, thật muốn nhìn Bảo Bối đến lúc đó sẽ trình diễn tiếc mục gì!” Thái hậu vẻ mặt chờ mong.
“Mẫu hậu!” Triển Đình Hiển nhìn về phía thái hậu. “Hoàng nhi không có an bài Bảo Bối tham gia thọ yến của ngài.”
“Là bởi vì thân phận xấu hổ của Bảo Bối sao?” Thái hậu nắm tay Triển Đình Hiển, “Ai gia biết hoàng thượng là muốn bảo vệ Bảo Bối, nhưng nếu như ngươi thật sự muốn đem Bảo Bối vĩnh viễn lưu lại ở trong cung, hắn nhất định phải đối mặt với tất cả. Ngươi có sủng hạnh qua hắn không?”
“Không có!” Triển Đình Hiển lắc đầu. “Bảo Bối đối với ta mà nói cùng với những nữ nhân trong hậu cung bất đồng.”
“Ai gia thích Bảo Bối vô cùng, hoàng nhi nếu như sợ danh hiệu ‘thị quân’ này sẽ hạ thấp Bảo Bối, vậy cứ mượn một cơ hội phong hắn làm thanh quân, cao hơn quý phi, thấp hơn hoàng hậu.”
“Thanh quân? Sao trẫm không biết trong hậu cung còn có danh hiệu như thế.” Sớm biết như thế, hắn cũng không cần buồn phiền lâu như vậy!
Thái hậu thở dài, “Lịch đại quân vương chiêu thị hầu thị tẩm, cũng không phải là ham muốn mới mẻ nhất thời, như thế nào cũng sẽ phải có thật lòng. Vì vậy đây chính là vị trí ba trăm năm trước đã từng phong cho một vị, về sau vẫn bỏ trống, cũng khó trách hoàng thượng không biết.” Vỗ vỗ Triển Đình Hiển, “Thân ở đế vương vị có thể tìm được một người thích nhau thực là không dễ, nhất thiết đừng làm chuyện để cho mình hối hận.”
“Hoàng nhi đã biết!” Triển Đình Hiển đứng lên, “Hoàng nhi cáo lui, mẫu hậu nghỉ ngơi thật tốt!”
“Buổi tối hoàng nhi mang Bảo Bối tới dùng cơm đi!”
“Nhi thần tuân chỉ!” Hành lễ, Triển Đình Hiển rời phòng, đi ra ngoài.
Thấy Triển Đình Hiển đi ra, lão thái giám tiến lên đón. “Hoàng thượng bây giờ ngài muốn đi đâu?”
“Đi tới chỗ Bảo Bối!” Hắn có mấy lời muốn nói với Bảo Bối.
“Vâng!”
***
Triển Đình Hiển đi vào tiểu viện tìm một vòng không thấy bóng dáng của Thượng Quan Nghệ đâu. Người này lại chạy đi đâu rồi, không hảo hảo ở lại trong phòng. “Lục, Bảo Bối ở đâu?” Đi tới hậu viện, thấy Lục đứng ở đó hít thở sâu, Triển Đình Hiển đi tới hỏi.
Lục từ trước tới nay lần đầu tiên thấy Triển Đình Hiển vội tới như vậy. “Ở phòng tắm tắm rửa.” cộng với ma âm xuyên thấu, Lục ở trong lòng thì thầm.
Tắm? Vào giữa trưa. “Còn Minh Vũ đâu?” Cũng không biết một tháng này hắn học như thế nào, cũng đừng học theo Bảo Bối ham ăn biếng làm, một bụng ý nghĩ xấu. “Hai mươi ngày sau chính là cuộc thi khảo hạch của hoàng tử, Minh Vũ hẳn là có thể chứ?”
“Bệ hạ yên tâm, ngũ hoàng tử nhất định sẽ đoạt quán quân!” Lục mười phần phấn khích, “Ngũ hoàng tử ban ngày cùng với Thiệu Lam học kỳ môn độn giáp, buổi chiều cùng với Tử Nghiên học nhất nghệ tinh, sau bữa cơm chiều cùng với thiếu gia học tập, buổi tối và sáng sớm cùng ta luyện công.” Bởi vì lãng phí ba năm, cho nên thiếu gia nói ngũ hoàng tử bây giờ dùng một ngày làm thành ba ngày.
“Minh Vũ có thể học nhiều như vậy sao?” Triển Đình Hiển lo lắng, “Trẫm biết so với những hoàng tử khác hắn bị trễ mấy năm, nhưng hắn mới có tám tuổi, một ngày học nhiều như vậy vẫn là…”
“Bệ hạ không cần phải lo lắng!” Lục ngắt lời Triển Đình Hiển, “Ngươi phải tin tưởng thiếu gia, hắn chính là như vậy mà trưởng thành. Ngài nhanh tới phòng tắm đi, tin tưởng bây giờ Tử Nghiên nhất định phi thường hy vọng ngươi xuất hiện.”
Triển Đình Hiển vừa đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, chỉ thấy Tử Nghiên kích động xông về phía mình. “Hoàng thượng, hoàng thượng ngài đã tới rồi thật là tốt quá!” Tử Nghiên hai mắt đẫm lệ nói với Triển Đình Hiển.
“Làm sao vậy?”
“Hoàng thượng, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể làm cho thiếu gia nhà chúng ta ngậm miệng lại! Tử Nghiên van ngươi!” Tử Nghiên đem khăn mặt đưa cho Triển Đình Hiển. “Dùng cái này nhét vào miệng thiếu gia!” Sau đó nhanh chân bỏ chạy, trong miệng la lên: “Lục, ngươi là một người không có lương tâm, để một mình ta ở lại bị độc hại.”
Mọi người làm sao vậy, nhìn khăn mặt trong tay, hoài nghi đi vào phòng tắm. Càng đi vào trong thì nghe thấy một thanh âm kỳ quái truyền đến, hơn nữa càng ngày càng rõ. Triển Đình Hiển rốt cuộc biết tại sao hôm nay Lục và Tử Nghiên khác thường như vậy, bởi vì bây hắn đã cảm thấy da gà toàn thân mình cũng đã nổi lên hết.
Chỉ thấy người hắn muốn tìm hiện tại đang ‘trần như nhộng’ ngồi ở bên bờ hồ, vung vẫy hai chân nhỏ, dĩ nhiên trong tay vẫn còn cầm khăn tắm. Chỉ bất quá hắn ngâm nga hát,…không, quan trọng hơn là lúc hắn hát cố ý làm ra giọng hát thật sự là quá…, liếc mắt nhìn cái khăn trong tay, suy nghĩ có nên làm theo lời Tử Nghiên nói hay không, đem thứ này nhét vào trong miệng Bảo Bối.
Thượng Quan Nghệ ngồi ở cạnh hồ tắm, hai cái ‘chân nhỏ’ vỗ vào nước trong hồ, hai tay kéo cái khăn lên xuống có tiết tấu, trong miệng dùng thanh âm rất buồn nôn hát:
“Ta thích tắm rùa đen rơi xuống
Yêu yêu yêu yêu
Chú ý nhảy ra nhiều bong bóng
Yêu yêu yêu yêu
Lặn xuống nước cầu khấn
Ta thích tắm cho da dẻ sạch sẽ
Mang theo nón tắm hoạt bát
Yêu yêu yêu yêu
Mỹ nhân ngư muốn chạy trốn
Xông lên lao xuống tắm một cái
Trái chà chà phải chà chà
Rãnh rỗi trở lại nắm chặt tay
Xông lên lao xuống tắm một cái
Trái chà chà, phải chà chà
Bồn tắm nhà ta rất tốt
Lô la la lô la la lô la la…ai u! Ai vậy?”
Đem khăn ném lên đầu Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển đi tới phía sau Thượng Quan Nghệ. “Ta đang suy nghĩ có nên đem cái thứ này nhét vào trong cái miệng nhỏ của ngươi hay không! Bảo Bối!”
“Đáng…đáng…đáng ghét!” Gạt cái khăn trên đầu xuống, Thượng Quan Nghệ hai tay che ngực làm bộ dáng thẹn thùng. “Ngươi…ngươi vậy mà lại nhìn lén người ta tắm!”
Triển Đình Hiển nhịn xuống buồn nôn trong lòng, một cước đá Thượng Quan Nghệ rơi xuống hồ. “Ta xem ngươi còn phải tắm nữa!” Thật là buồn nôn chết mất, thật là phải tìm chút chuyện để cho người nhàn rỗi này làm.
“Ngươi rốt cuộc tới làm gì! Hừ…hừ hừ…!” Thượng Quan Nghệ từ trong nước đi lên, nhổ nước trong miệng ra. “Ngươi chính là cố ý qua đây đá ta xuống nước!”
“Là giọng hát kỳ quái của ngươi làm cho ta phát điên!”
“Nhưng ta cảm thấy vẫn còn rất dễ nghe!” Xoa xoa cái mông đau nhức, “Ngươi xem, đã nói với ngươi cái mông của ta thịt non mềm, đã đỏ rồi, một hồi sẽ xanh.” Soi gương uốn éo cái mông.
“Ngươi đi lên mặc y phục tử tế, ta có lời muốn nói với ngươi!”
“Không muốn, ta còn chưa tắm xong!”
“Vậy ta nói, ngươi nghe!”
Giũ giũ khăn tay, “Ngươi có muốn cùng tắm hay không?”
“Không cần! Sáng sớm ta đã tắm rồi!”
“Nga, vậy quên đi!” Mắc cái khăn lên, tằng hắng cổ họng, chuẩn bị hát tiếp. “Xông lên lao xuống tắm một cái…” Nhưng mới vừa hát một câu đã bị Triển Đình Hiển ngắt lời.
“Ta đi thay y phục, cùng ngươi tắm! Chỉ cần ngươi đáp ứng ta đừng hát nữa, nếu không ta sẽ đem cái khăn nhét vào trong miệng ngươi!” Đi tới sau tấm bình phong, Triển Đình Hiển bắt đầu cởi y phục.
“Vậy được rồi! Vì Hiển ca ca của ta, ta sẽ không hát nữa!”
Ha ha ~ có người chà lưng cho mình rồi! Thượng Quan Nghệ làm dấu chữ ‘V’ đối với tấm bình phong.
“Bảo Bối!” Triển Đình Hiển tựa ở bên cạnh ao ôm Thượng Quan Nghệ vào lòng, “Ngươi biết hai mươi ngày nữa là thọ yến của thái hậu không?” Cẩn thận chà lưng hỏi.
“Biết, đồng thời cũng là hoan nghênh cái kia…cái gì nhỉ…khánh công yến của Lý tướng quân.” Quấy quấy đầu ngón chân của mình. “Muốn cho Bảo Bối chuẩn bị tiết mục sao? Bảo Bối chắc là sẽ không để cho Hiển ca ca mất mất thể diện. ”
“Không!” Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ qua. “Ta không có an bài ngươi tham gia yến hội.”
“Là bởi vì thân phận của Bảo Bối tương đối xấu hổ sao?”
Triển Đình Hiển không trả lời, Thượng Quan Nghệ nói tiếp: “Không sao, vậy Bảo Bối có thể đợi ngươi ở trong tiểu viện. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta chiếu cố tốt Minh Vũ, đừng để cho hắn bị khi dễ.”
“Yên tâm! Ta để cho hắn ngồi ở bên cạnh ta!”
“Được!”
“Xin lỗi!”
“Không quan hệ!” Vỗ vỗ Triển Đình Hiển tỏ vẻ an ủi. Mình biết trong lòng người này có phiền não, cũng biết thân phận của hai người bọn họ đối với nhau mà nói đều là khó có thể vượt qua khoảng cách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT