Chạy tới phòng cấp cứu, Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền đã sớm chờ ở bên ngoài, Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng đi qua đi lại, Trương Thục Hiền vẫn khóc.

"Cậu, cậu đừng lo lắng, không sao rồi." Tòng Thiện đi tới, ôm bả vai của Thẩm Tòng Nghĩa, an ủi nói.

"Haiz." Thẩm Tòng Nghĩa vừa thở dài vừa lắc đầu, nói không nên lời.

Nửa tiếng sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, Thẩm Tòng Như được đẩy ra ngoài, Trương Thục Hiền lập tức chạy đến trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, tình hình của con gái tôi thế nào?"

"Trên người cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều tâm trạng của bệnh nhân rất không ổn định, chúng tôi tiêm thuốc an thần cho cô ấy mới có thể để cô ấy bình tĩnh lại, cho nên chúng tôi sẽ mời bác sĩ tâm lý làm đánh giá tâm lý cho cô ấy, có để lại di chứng sau khi bị thương hay không đến lúc đó mới biết được." Bác sĩ phụ trách trình bày nói.

Nghe vậy, Trương Thục Hiền thút thít đi đến sờ khuôn mặt hiện đầy vết thương của Thẩm Tòng Như, hốc mắt Thẩm Tòng Nghĩa cũng hơi ửng đỏ, Tòng Thiện vội vàng an ủi nói: "Cậu, mợ, mọi người đừng lo lắng, Tòng Như vẫn luôn rất lạc quan, không sao đâu."

Y tá đẩy Thẩm Tòng Như vào phòng bệnh, Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền cũng cùng vào, có cảnh sát đi tới, nói với Tòng Thiện: "Sư tỷ, về trình tự tôi phải báo cho cô một tiếng, chờ Thẩm Tòng Như tỉnh lại, chúng tôi sẽ lấy lời khai của cô ấy."

"Tôi biết rồi." Tòng Thiện gật đầu, nói.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Tòng Thiện ngồi ở trên ghế bên ngoài phòng bệnh chờ đợi, không có đi vào.

Vừa rồi lúc cô nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Tòng Như, mặc dù đối với cô em gái này có rất nhiều bất mãn, rất nhiều oán giận, nhưng thật sự là khi thấy cô ấy xảy ra chuyện, thì trong lòng Tòng Thiện cũng không dễ chịu chút nào.

Từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lúc sáu tuổi, mẹ dắt tay của cô, dẫn cô tới bên ngoài cửa kính của phòng trẻ sơ sinh, chỉ vào một em bé đang mút lấy ngón tay ngủ, nói với cô: "Nhìn xem, đó sẽ là em gái của con, con bé tên là Tòng Như, con phải thương yêu con bé, bảo vệ con bé, biết không?"

Bảy tuổi, khi cô được Thẩm Tòng Nghĩa đưa về nhà họ Thẩm, thì Thẩm Tòng Như mở to đôi mắt to tò mò vừa học đi, lắc lắc cái mông nhỏ đi tới trước mặt của Tòng Thiện, nghẹo đầu nhìn cô chằm chằm hồi lâu, bỗng chốc nở nụ cười, rồi duỗi tay nhỏ bé mập mạp về phía của cô.

Ngày vừa tới nhà họ Thẩm, Tòng Thiện không có nói chuyện với bất kỳ ai, cho dù Trương Thục Hiền chửi ầm lên thế nào, cô cũng làm thinh, mỗi khi một mình cô lẳng lặng ngồi ngây người ở trong phòng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thì tiếng bước chân "chập chững" lại vang lên, đứa nhỏ ôm một con búp bê rách rưới, đưa cho Tòng Thiện, cất giọng mềm mại êm ái nói: "Chị ơi, chơi!"

Lại lớn một chút, Thẩm Tòng Như liền thay đổi, cô ấy trở nên giống Trương Thục Hiền rất ghét Tòng Thiện, chỉ cần Thẩm Tòng Nghĩa không có ở nhà, cô ấy đối đãi với Tòng Thiện giống như người làm vậy. Nhưng những chuyện này Tòng Thiện cũng không so đo, có một lần, ở trong trường học, Thẩm Tòng Như bị nữ sinh trung học bắt nạt, họ xé rách cặp sách của Thẩm Tòng Như, ném hết tất cả sách vở của cô ấy vào trong WC, nắm tóc của cô ấy, tát tai cô ấy, mắng cô ấy giống như hồ ly tinh, cả ngày trang điểm lộng lẫy xinh đẹp không biết muốn dụ dỗ ai.

Lúc này, Tòng Thiện lao đến, cô giống như con sư tử nhỏ bị chọc giận hung hăng nhào vào đám nữ sinh cao hơn cô tròn một cái đầu kia, cưỡi ở trên người bọn họ đánh như điên, miệng quát lớn: "Không được bắt nạt em gái của tôi!"

Điên cuồng của cô dọa sợ đám nữ sinh kia, họ sợ hãi cùng kêu lên "đồ điên" rồi chạy mất.

Tòng Thiện cõng Thẩm Tòng Như về nhà, Trương Thục Hiền không hỏi nguyên do đã đánh cho Tòng Thiện một trận, trách cô tại sao không bảo vệ Thẩm Tòng Như thật tốt. Cô cắn môi không nói một lời, lặng lẽ chịu đòn.

Nửa đêm vết thương đau đến mức không ngủ được, cửa lại được nhẹ nhàng đẩy ra, Thẩm Tòng Như cầm lấy thuốc mỡ đi vào, có chút không được tự nhiên đưa cho Tòng Thiện, nói: "Cho chị, thoa lên sẽ hết đau."

Từ sau chuyện đó, quan hệ của hai người dịu đi không ít, ở trong trường học, Thẩm Tòng Như cũng sẽ yêu cầu bạn trai mới của cô cảnh cáo người xung quanh, không được bắt nạt Tòng Thiện.

Nếu không phải có lần cãi nhau, Trương Thục Hiền lỡ miệng nói ra là bố của Tòng Thiện làm hại nhà họ Thẩm phá sản, có lẽ cho đến bây giờ mối quan hệ giữa cô và Thẩm Tòng Như vẫn còn thỉnh thoảng sẽ lên tiếng chào hỏi lẫn nhau.

Nhớ tới những chuyện này, Tòng Thiện đứng lên, cô muốn vào xem Thẩm Tòng Như một chút, nhưng đứng ở cửa, mấy lần muốn gõ cửa, lại không có dũng khí này.

Điện thoại reo lên, cô lập tức bắt máy, là Lương Tư Hàn gọi tới, anh đã đến bệnh viện, lúc Tòng Thiện xuống đón anh, trông anh có vẻ mệt mỏi, trong tay còn cầm quà thăm hỏi.

Hai người vừa lên lầu, Lương Tư Hàn vừa nói cho cô biết tình hình vụ án: "Bước đầu bọn anh tra được, Thẩm Tòng Như là vì để lộ tiền của bất chính, nói lỡ lời, hay vì cùng đám bạn kia uống quá nhiều, mà đắc tội với người trong xã hội đen. Đúng lúc người này làm chuyện phạm tội muốn rời khỏi thành phố A, định bắt cóc bọn họ, muốn dùng việc này để đòi một khoản tiền chuộc lớn. Ngoài em gái của em ra, mấy người khác bị thương cũng tương đối nghiêm trọng, trước mắt vẫn còn đang cấp cứu, chờ bọn họ tỉnh lại bọn anh mới có thể tiếp tục điều tra."

Tòng Thiện suy nghĩ một chút, vội hỏi: "Lúc ấy bọn họ chụp ảnh nude của Tòng Như, không có để lộ ra ngoài chứ?"

"Điện thoại của bọn họ đã bị cảnh sát tịch thu, đến lúc đó sẽ làm bằng chứng phạm tội trình lên cho tòa án. Bọn anh cũng đã kiểm tra thông tin ghi chép của bọn họ, hẳn là không có truyền ra ngoài, nhưng về phần bọn họ có copy những tấm ảnh nude này không hay, cảnh sát vẫn cò đang điều tra kỹ, một khi có tin, anh sẽ thông báo cho em biết trước." Lương Tư Hàn nói.

Vụ án này mình không tiện tham gia, Tòng Thiện gật đầu, nói: "Tư Hàn, đã làm phiền anh rồi."

"Đây là trách nhiệm của anh, có gì phiền hay không phiền chứ." Lương Tư Hàn khẽ cười nói, anh nhớ tới gì đó, lại hỏi, "Đúng rồi, về chuyện chỗ mã não kia, còn cần lấy lời khai của em, chờ dàn xếp ổn thỏa bên phía bệnh viện, em hãy đi."

"Đợi tí nữa em cùng đi với anh đến trong cục." Nghe anh nhắc đến chuyện mã não, trong lòng Tòng Thiện hơi hồi hộp, nhưng Lương Tư Hàng lại không có tiếp tục hỏi tiếp.

"Tối nay người của quân đội cũng tham gia? Nghe nói là Thượng tá Hàn Dập Hạo ra mặt? Em biết anh ta sao?" Vừa đi, Lương Tư Hàn vừa tán gẫu với Tòng Thiện.

"Uhm." Tòng Thiện bình tĩnh giải thích nói, "Lúc đi Samos gìn giữ hòa bình, Thượng tá Hàn là cấp trên của em."

"À, khó trách anh ta lại giúp đỡ." Lương Tư Hàn hiểu rõ gật gật đầu, nói, "Lần này anh ta giúp chúng ta một ân tình lớn như vậy, xem hôm nào có thể mời anh ta đi ăn một bữa cơm hay không, để giáp mặt cảm ơn."

Nghe thấy anh nói "chúng ta", trong lòng Tòng cảm thấy vừa xúc động lại vừa áy náy, Lương Tư Hàn đối với cô tốt như vậy, sao cô còn có thể có những ý nghĩ khác?

Vừa nói chuyện xong, cũng đã tới phòng bệnh, Lương Tư Hàn gõ cửa đi vào, mặc dù Trương Thục Hiền nhìn Tòng Thiện không vừa mắt, nhưng kể từ khi Lương Tư Hàn thăng lên làm cục phó, thái độ của bà cũng trở nên lịch sự rất nhiều.

Thấy anh đi vào, Thẩm Tòng Nghĩa lập tức đi tới, hàn huyên mấy câu, Tòng Thiện khuyên cậu mợ ăn chút gì đó, nhưng Trương Thục Hiền vẫn còn chìm đắm ở trong đau buồn, vốn không có nghe bọn họ nói chuyện.

Thẩm Tòng Nghĩa cũng bày tỏ không đói bụng, Tòng Thiện cũng không tiện cố ép bọn họ, ngồi một lát, cô nói với cậu, cô còn phải đi về trong cục lấy khẩu cung, cho nên cùng Lương Tư Hàn đi trước.

Trở về trong cục lấy lời khai xong, trời cũng đã bắt đầu sáng, Lương Tư Hàn khuyên Tòng Thiện về nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì sẽ thông báo cho cô biết, cô gọi điện đến bệnh viện, Thẩm Tòng Như vẫn còn chưa có tỉnh, thật ra Tòng Thiện cũng hơi mệt, liền nghe lời của Lương Tư Hàn về nhà.

Ngủ một giấc như vậy, đã đến xế chiều, cô là bị điện thoại của Hàn Dập Hạo đánh thức.

"Alo." Hơi đau đầu mà bắt máy điện thoại, Tòng Thiện lên tiếng nói.

Nghe thấy giọng nói ở đầu kia điện thoại truyền đến vẫn còn mang theo mơ mơ màng màng vừa mới tỉnh ngủ và mệt mỏi, Hàn Dập Hạo ân cần hỏi: "Tòng Thiện, em còn đang ngủ phải không?"

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Nghe thấy giọng nói của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện mới nhớ tới cuộc hẹn ra ngoài ăn cơm với anh, không thể không túm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, nhìn thời gian.

"Sắp năm giờ rưỡi rồi." Hàn Dập Hạo nói cho cô biết thời gian, "Em tỉnh ngủ chưa? Có đói bụng không? Anh mua ít đồ đến nhà em nhé."

"Không cần." Tòng Thiện rùng mình một cái, mặc dù hôm nay cậu mợ sẽ không có trở về, nhưng nếu như bị hàng xóm thấy được, sẽ bị người ta nói xấu, "Tôi đã thức dậy rồi."

"Vậy anh sẽ đợi em ở dưới lầu nhà em." Hàn Dập Hạo lại nói.

"Không được!" Tòng Thiện vội vàng từ chối, nếu như anh lái chiếc xe thể thao mui trần bảnh bao ấy vào tiểu khu, đoán chừng lập tức bị người ta vây xem, "Anh cứ đợi tôi ở ngã tư đường, tôi sẽ tới ngay."

Nói xong, không cho anh thời gian trả lời, Tòng Thiện liền cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play