Editor: smizluy1901

Chuyện tình yêu ngắn nhưng đẹp của danh tướng quân đội Anh Montgomery ở thế chiến thứ hai này Tòng Thiện cũng biết, hôm nay nghe được câu này từ trong miệng Hàn Dập Hạo cũng thân là một người lính, Tòng Thiện bỗng nghe thấy tiếng bức tường dựng lên trong lòng sụp đổ.

Cô không biết, tại sao lời của anh lại có thể dễ dàng làm cô rung động như vậy, là tình cảm của cô quá nhiều, hay là anh quá giỏi nói ngon nói ngọt?

Sau khi suy nghĩ, Tòng Thiện chợt nhớ đến lời của Lộ Gia Nghi, tâm tình lập tức rơi vào thung lũng.

Hàn Dập Hạo đột nhiên chạm lên ngực cô, Tòng Thiện cả kinh, vội vàng che lại, trách mắng: "Anh làm gì vậy?"

Thế nhưng anh lại cong môi cười, ánh mắt giống như Hắc Diệu Thạch[1] vậy càng lúc càng phát sáng, không nhịn được trêu nói: "Không phải em vẫn còn định dùng thân thể bù đắp cho anh sao?"

[1] Hắc Diệu Thạch (Black Obsidian): một loại đá quý, đá phong thủy.

Tòng Thiện vừa nghe, túm cổ áo càng chặt hơn, mặt đỏ tới mang tai căm tức nhìn anh, quát: "Anh dám!"

"Vậy vừa rồi anh muốn làm cái gì?" Tòng Thiện vẫn cảnh giác nhìn anh, bày ra điệu bộ đề phòng.

"Em nhìn bên kia." Hàn Dập Hạo đột nhiên chỉ tay về phía ngoài cửa sổ, khóe mắt lại liếc thấy một ánh sáng trắng thoáng qua, cô vẫn chưa có phản ứng kịp, lại giật mình cảm giác có một thứ lạnh lẽo chạm vào trên cổ.

"Sớm biết em sẽ không đeo sợi dây chuyền kim cương ấy, cho nên anh quyết định làm sợi dây bạc này, vừa không phô trương nhưng cũng vừa đẹp lại tinh xảo, rất hợp với em." Hàn Dập Hạo vừa nói, vừa định giúp cô đeo sợi dây chuyền vào.

"Tôi không thể lại nhận đồ của anh." Tòng Thiện ngăn cản nói, ngăn lại tay của anh.

"Thật ra thì sợi dây chuyền này anh đã tìm người đặt làm từ trước, chỉ có điều thủ công rất tinh tế, tốn vài ngày." Hàn Dập Hạo nâng sợi dây chuyền vừa không đắt tiền nhưng lại vô cùng tinh xảo trong lòng bàn tay lên, ánh đèn trong xe tỏa chiếu xuống, phát ra ánh sáng lộng lẫy giống như ánh trăng, ánh vào trong đôi mắt, giống như ngôi sao rực rỡ lóa mắt, "Hai ngày qua em không gặp anh, không để ý tới anh, đầu tiên là anh tức giận, nhưng sau đó anh nghĩ đến, đây có lẽ là anh ép em quá, khiến em chịu quá nhiều áp lực. Em không đeo sợi dây chuyền kim cương, là sợ nó quá bắt mắt, dẫn tới suy đoán vô cớ. Em không chịu đón nhận anh cũng là vì anh là Hàn Dập Hạo, em sợ lời đồn nhảm vô căn cứ bên ngoài."

Tòng Thiện không nói, đích thực là ngay từ đầu cô đã kiêng dè thân phận của anh, không muốn người khác nói cô mưu toan bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng, nếu như đổi lại là một người khác chân thành với cô như vậy, có lẽ cô cũng sẽ không khó chọn như vậy. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Em còn lo lắng anh là nhất thời ham muốn mới mẻ, mới nổi lên hứng thú với em, sợ đây chỉ là trò chơi săn bắn của những công tử nhà giàu chơi đùa, cho nên em luôn cất giữ, anh bước từng bước một về phía của em, em lại từng bước lui về phía sau. Tòng Thiện, em lận đận từ nhỏ, nếm hết ấm lạnh, không dễ trao thành tâm, anh rất hiểu. Cho nên anh chỉ có thể luôn chờ đợi, em không muốn anh lên giọng, anh có thể hạ thấp tư thái, chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, để anh như sợi dây chuyền này, có thể lặng lẽ bảo vệ em ở khoảng cách gần nhất." Anh nói hết lời, tiếp tục động tác chưa xong vừa rồi, đeo sợi dây chuyền lên cổ của cô.

Cho dù trái tim làm bằng băng đúc bằng sắt, nghe những lời như thế cũng không thể không động lòng.

"Tôi vô cớ tránh không gặp anh, anh cũng không có nghĩ tới không phải anh không tốt, mà nguyên nhân ở tôi sao?" Cô cúi đầu sờ lên hoa văn rất nhỏ trên sợi dây chuyền này, cô nhìn ra được đó là thân cây cành lá xum xuê, mặt dây chuyền là một một giọt hổ phách hình trái tim, đang lay động bên trong tinh thể sáng lóng lánh là chất lỏng của nước quả Corazon, tuy không sang trọng, nhưng nơi nơi đều có thể thấy được chi tiết vô cùng tinh xảo.

Vốn tưởng rằng với tính cách của anh, cô đối xử lạnh nhạt như vậy, anh nhất định tức giận, giận dữ mà rời đi. Nhưng không ngờ anh lại cho rằng mình làm chưa đủ tốt, lo lắng mình chưa đủ chu đáo, làm cô bị uất ức.

Trái tim như bị một trận gió lốc thổi bay, cát bụi thô ráp quét đến lòng của cô đau nhói, anh có thể đừng đối tốt với cô như vậy hay không, phòng bị của cô, chống đỡ của cô sắp không kiên trì được nữa rồi.

"Em không chịu nói cho anh biết nguyên nhân, anh chỉ có thể tự trách mình làm quá kém, không chỉ không thể giúp em chia sẻ nỗi băn khoăn, trái lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho em." Anh cười khổ nói, đã từng thề sẽ chăm sóc cô thật tốt, không để cho cô lại chịu một chút tổn thương, nhưng bây giờ, ngay cả chọc cho cô vui anh cũng không có khả năng, thật sự rất vô dụng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Bàn tay của anh bao chặt lấy tay nhỏ bé của cô, đầu ngón tay trượt vào lòng bàn tay của cô, giữ chặt, rất muốn cứ như vậy mà vĩnh viễn không buông, đến khi địa lão thiên hoang.

"Thật ra thì..." Cô mấp mái môi, khó khăn nói, "Là vì nguyên nhân khác."

"Vậy em có thể nói cho anh biết được không?" Anh biết cô lay động, dụ dỗ cô nói ra khúc mắt, chỉ có biết được vấn đề, anh mới có thể nghĩ cách giải quyết.

Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo không một chút tạp chất nhìn anh, trong lòng lại rối rắm vạn phần, nếu như cô chất vấn anh, có thể anh vì đó mà càng chán ghét Gia Nghi hơn, nhưng nếu như không hỏi anh, ngộ nhỡ chuyện này còn có những ẩn tình khác, cô sẽ lại lần nữa vô duyên vô cớ trách lầm anh.

Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều cần có một lời giải trình, nếu không Hàn Dập Hạo tuyệt sẽ không chịu từ bỏ.

"Có phải trước đây anh và Gia Nghi có quen biết đúng không?" Hạ quyết tâm, rốt cuộc cô hỏi ra miệng.

Anh lại cười, "Quả nhiên là có liên quan đến cô ấy. Quả thực trước đây anh đã từng gặp qua cô ấy, nhưng cũng không quen thuộc."

"Tôi muốn nghe tất cả mọi chuyện giữa các anh." Tòng Thiện cắn môi, kiên trì nói.

Anh hơi có chút kinh ngạc, anh cũng không có qua lại gì với Lộ Gia Nghi, tại sao Tòng Thiện luôn vướng vào cái vấn đề này, nhưng trong lòng của anh cũng có một chút vui vẻ, bởi vì chứng minh rằng cô bắt đầu quan tâm. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Hai năm trước, cô ấy đã từng tham gia quân diễn do anh chỉ huy, chỉ có đều anh không có ấn tượng với cô ấy, đã từng nói thầm mến anh tám năm, nhưng anh thật sự không biết chuyện." Hàn Dập Hạo nói ra toàn bộ những chuyện anh biết.

"Không phải anh và cô ấy đã từng là người yêu sao?" Tòng Thiện hỏi tới.

"Anh nói rồi, đối với cô ấy hoàn toàn không có ấn tượng, huống chi anh chưa từng có người yêu, trước đây đều là gặp dịp thì chơi mà thôi." Thấy sắc mặt cô có thay đổi, Hàn Dập Hạo vội vàng giải thích nói, "Anh biết không nên phóng đãng như vậy, nhưng khoảng thời gian đó áp lực của anh thật sự rất lớn..."

Cô đối với "lịch sử phong lưu" ngày trước của anh hoàn toàn không có hứng thú, ngắt lời của anh, đi thẳng vào trọng tâm, "Vậy anh có biết một đêm phong lưu tỉnh lại không biết đối tượng là ai hay không?"

"Tại sao hỏi như vậy?" Hàn Dập Hạo cũng đã nhận ra trọng điểm trong câu hỏi của cô, dè dặt hỏi ngược lại.

"Tôi chỉ hỏi anh có hay là không có?" Nhìn vẻ mặt của anh, Tòng Thiện cũng đã mơ hồ đoán được đáp án, tim của cô đập cuồng loạn, sợ suy đoán của mình trở thành sự thật, vì vậy không kiềm được mà giọng nói trở nên kích động.

Bất kể thế nào, cô muốn nghe được chính miệng anh thừa nhận hoặc là phủ nhận mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play