"Thẩm tiểu thư." Angus mời rượu cô, "Cảm ơn cô đã cứu tôi!"
"Đây là chức trách của cảnh sát." Tòng Thiện cũng đứng dậy, cô giao đứa nhỏ trong lòng ngực cho bảo mẫu, khách sáo đáp.
Cô không thể uống rượu, đựng trong chén chính là một loại chất lỏng
giống như nước chanh, nhấp một hớp, hương vị ngọt ngào dễ chịu, cô cười
nhìn thiếu niên cao ráo và thanh tú trước mặt, mặc dù tuổi của anh ta
không lớn, nhưng mặc quần áo chỉnh tề vào, trông cũng giống như một
người lớn, chỉ có điều người Châu Phi thường trưởng thành sớm, Tòng
Thiện cũng không cảm thấy lạ.
"Phần ân tình này tôi vĩnh viễn ghi nhớ." Angus nghiêm túc nói, "Cô muốn cái gì, tôi cũng sẽ nhờ anh trai cho cô."
"Tôi không muốn gì cả." Tòng Thiện khẽ lắc đầu, "Tôi chỉ hy vọng có thể
sớm trở về doanh trại, ở đó có rất nhiều đồng nhiệp đang chờ chúng tôi."
"Hàn tiên sinh cũng đã từng nhắc với tôi, nhưng chúng tôi mời hai vị nán lại thêm mấy ngày, là muốn dùng hết chân thành của gia chủ tiếp đãi hai vị thật tốt, nếu không thì tộc Raim đã quá thất lễ với ân nhân của
mình." Cách nói chuyện của Angus cùng với tuổi của anh rất không phù
hợp, chững chạc mà còn lễ phép, vừa nghe cũng biết là đã được dạy dỗ
tốt.
Bởi vì trước đó Hàn Dập Hạo đã nhắc nhở, Tòng Thiện đối với người ở đây
ít nhiều cũng có chút cảnh giác, cho dù là người thiếu niên vô hại ngay
trước mắt này, cô cũng không thể không hoài nghi những lời này là Arsfat dạy, mục đích là muốn bọn họ ở lại.
"Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ, gọi là làm ơn không mong báo đáp. Angus tiên sinh, tôi cứu anh chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên, hơn nữa với tư cách là cảnh giác gìn giữ hòa bình, cứu người chỉ là phận sự của tôi, cho nên xin đừng để chuyện này ỏ trong lòng. Mấy ngày qua chúng
tôi được tộc Raim nhiệt tình tiếp đãi, làm phiền nhiều ngày như vậy, đã
rất áy náy rồi, xin anh hãy chuyển lời lại với anh trai mình, chuyện
chúng tôi muốn từ giả." Tòng Thiện vô cùng có chừng mực mà chọn từ, mỉm
cười nói.
"Thẩm tiểu thư rời đi gấp như vậy, là do tộc hèn mọn của chúng tôi tiếp
đãi không chu đáo chỗ nào sao?" Chẳng biết lúc nào, Arsfat đã đứng ở sau lưng bọn họ, môi mỏng lạnh lùng hé mở, chậm rãi nói.
Tòng Thiện hơi giật mình, xoay người cười nói với Arsfat: "Ngài tù
trưởng, dĩ nhiên không phải là quý tộc tiếp đãi không chu đáo, mà là với tư cách là thành viên gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, chúng tôi ở
đây, là không phù hợp quy tắc."
"Vậy trong hiến chương của Liên Hiệp Quốc, có điều tri ân không cần báo
này sao?" Đôi mắt màu xanh tím bình tĩnh của Arsfat nhìn chằm chằm cô,
hỏi ngược lại.
"Ý của tôi là..." Tòng Thiện vừa định giải thích, một giọng nam thuần phát lại chen vào.
"Ý của cô ấy chính là, mặc dù cô ấy cứu Angus tiên sinh, nhưng không
phải là vì báo đáp gì đó, cho nên xin ngài Arsfat không cần khách sáo
như vậy. Huống chi chúng tôi cũng đã từng nhận được ân huệ của ngài, nếu như thật sự tính toán, ngài cũng là có ơn cứu mạng với kẻ hèn này." Hàn Dập Hạo đứng ở bên cạnh Tòng Thiện, giọng nói ôn hòa, nhưng nụ cười lại hoàn toàn kín kẽ.
"Đúng vậy." Tòng Thiện vội vàng gật đầu, "Thành thật mà nói, quý tộc và tôi, đã không còn thiếu nợ nhau."
Một mạng trả một mạng, cả hai không thiếu nợ nhau, mau để cho chúng tôi đi đi.
Lúc này, Dunham Linda vẫn vùi đầu chỉ lo ăn bỗng ngước khuôn mặt nhỏ
nhắn dính mỡ lên, đôi mắt to chớp chớp, giọng trẻ con ngây thơ hỏi:
"Không thiếu nợ nhau là có ý gì ạ?"
Lời của đứa nhỏ làm cho không khí hơi có chút ngột ngạt dịu đi không ít, Dunham Linda nghiêng đầu, hai tay đều cầm thức ăn, má phồng lên làm cho Tòng Thiện cảm thấy buồn cười, theo bản năng cô khom người xuống, lau
vết bẩn bên mắt của đứa nhỏ.
"Dunham Linda, người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen vào." Angus nhẹ giọng dạy dỗ cháu gái.
Dunham Linda lại làm mặt quỷ với chú của mình, một chút cũng không sợ anh.
"Tôi cũng muốn biết, không thiếu nợ nhau là có ý gì." Arsfat lại tiếp
tục lên tiếng hỏi, "Nếu như tôi cứu chính là đồng nghiệp của cô, tại sao cô còn phải trả ơn cứu mạng?"
Không đợi Tòng Thiện giải thích, Hàn Dập Hạo lên tiếng giúp cô hồi đáp:
"Dĩ nhiên là bởi vì trong lòng của cô ấy, mạng của tôi cũng quan trọng
như của cô ấy, Tòng Thiện, đúng không?"
Cho dù là kẻ điếc, đại khái cũng có thể nghe ra ẩn ý của câu nói này là gì.
Lời này vừa nói ra, ba cặp mắt của người đàn ông đều rơi vào trên người Tòng Thiện, đợi cô thừa nhận hoặc phủ nhận.
Người nào đó trở thành tiêu điểm, nghe được cách gọi rất là "Thân mật"
của Hàn Dập Hạo, không nhịn được nổi da gà, cô không biết người này sao
lại nói mập mờ như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt kỳ quái của Arsfat và
Angus thì lại càng khó hiểu hơn.
Từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh Arsfat, mức độ tư tưởng thành thục của
Angus vượt xa bạn cùng lứa tuổi, rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thật
ra thì khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Tòng Thiện, đã cảm thấy cô
gái Đông Phương cứu mạng anh đây có vài phần giống với Kim Linh, mà vừa
rồi cô mặc một bộ quần áo màu trắng đi vào tầm mắt của mọi người, thì
ánh mắt kia của Arsfat cực kỳ giống với lúc trước đã nhìn Kim Linh,
Angus nhìn ra được, anh trai đối với cô cảnh sát gọi là Thẩm Tòng Thiện
này rất là không tầm thường.
Đúng như Angus dự đoán, Arsfat vì lời nói của Hàn Dập Hạo, trong lòng
nổi lên một sự tức giận, nhưng rồi rất nhanh anh đã nhạy bén bắt được
một tia thảng thốt thoáng qua trên mặt của Tòng Thiện, lòng nghi ngờ
càng sâu hơn.
Về phần người khởi xướng thì lớn mật nhìn về phía Tòng Thiện, ánh mắt
nóng bỏng ấy không hề che dấu chút nào, anh mập mờ mà dí sát vào cô,
thân mật giống như tình nhân vậy, thì thầm nói ở bên tai cô: "Thiện
Thiện, em nói đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT