"Thẩm Tòng Thiện." Anh để cô dựa vào trên thân cây, khẽ gọi tên của cô, cô lại không có chút phản ứng nào.
Anh muốn kiểm tra tình trạng của cô, nhưng khuôn mặt cô đẫm máu, vết
thương đầy người, cho nên anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
May mà chóp mũi của cô vẫn còn có hơi thở, trái tim treo lơ lửng của Hàn Dập Hạo mới ổn định lại một chút.
"Tòng Thiện, tỉnh lại đi." Anh nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt cô, khi
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như đồ sứ này của cô bị vảy rắn cứng
chắc rạch từng vết thương nhỏ, nhất là vết thương thật sâu nơi khóe
miệng, thì trái tim của anh giống như là bị người ta đột nhiên siết
chặt, hít thở cũng có chút ngừng trệ.
Nhớ tới vừa rồi, cô bị ném vào cây đại thụ rất nhiều lần, Hàn Dập Hạo
không biết nội tạng và xương cốt của cô có bị thương hay không, trong
lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện di chuyển cô.
"Tòng Thiện, mau tỉnh lại." Anh lặp đi lặp lại khẽ gọi ở bên tai cô, vỗ nhẹ vào gương mặt của cô.
"Khụ khụ." Cô đột nhiên thốt ra một tiếng ho nhẹ, ở trong ánh mắt chờ đợi của Hàn Dập Hạo, từ từ mở mắt.
"Cô thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?" Thấy cô tỉnh lại, anh lập tức khẩn trương hỏi han.
Cô lắc đầu, nhưng vừa động một tý, dây thần kinh từ đầu đến chân đều căng đau.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mắt này bình an vô sự, thì cô nở nụ cười, "Anh không sao rồi."
Người đàn ông đang vội vàng hỏi thăm cô có đau đầu chóng mặt hay không,
trên người có đau chỗ nào hay không, nghe được một câu như thế, trong
nháy mắt ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới, cô tỉnh lại, câu nói
đầu tiên lại là bốn chữ này, cô lo lắng không phải là mình, mà là an
nguy của anh. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Đầu óc trống rỗng, máu cũng chảy ngược, trong lòng xúc động như là sóng
biển cuộn trào để cho anh không chút nghĩ ngợi liền làm động tác cúi đầu hôn cô.
Tòng Thiện không phản ứng kịp, tầm mắt liền bị khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại chiếm cứ tất cả.
Tuy nhiên, anh chỉ là hôn lên cánh môi của cô một nụ hôn thật sâu, rồi nhanh chóng rời ra.
"Anh." Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, không biết nên tức giận hay là giả vờ
như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cô có thể cảm giác được, nụ hôn
này khác với ý tứ cợt nhã ngày trước, ở chỗ sâu trong đôi mắt của anh
giống như diệu thạch, ngầm nổi sóng chính là hưng phấn, là vui mừng, là
kích động sống sót sau tai nạn.
Mà sâu trong nội tâm của cô, cũng là tuôn trào cảm xúc giống như anh.
"Ở đây đau không?" Ngón tay thô ráp của anh vuốt nhẹ gần vết thương ở khóe miệng của cô, nhẹ giọng hỏi.
Động tác của anh vô cùng thân mật khiến tai cô bỗng đỏ bừng.
Cô gật đầu thừa nhận.
"Còn có chỗ nào bị đau nữa không?" Anh nhíu chặt mày, nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, trái tim bị một cảm xúc xa lạ chiếm giữ.
"Toàn thân đều đau." Cô thành thật hồi đáp.
"Gãy xương sao?" Anh nhìn chằm chằm xương sườn, hỏi.
"Không có." Mặc dù bây giờ toàn thân cô đều đau, hít thở cũng không
thuận, nhưng thật may là không có bị gãy xương, nếu không bộ dáng bây
giờ của cô sẽ thê thảm rất nhiều.
Anh vẫn không yên lòng, đột nhiên đưa tay kéo khóa kéo trên quần áo của cô xuống.
"Anh làm gì vậy!" Cô cả kinh, vội vàng giơ tay cản.
"Đừng cử động, tôi kiểm tra một chút." Anh nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nghiêm túc nói.
"Không cần." Cô túm lấy tay anh, cũng kiên định từ chối.
"Cô yên tâm, tôi chỉ là muốn kiểm tra xem có phải cô thật sự không có bị gãy xương hay không mà thôi, không có ý gì khác." Anh bảo đảm nói.
"Tôi không sao." Cô biết rõ anh không có suy nghĩ không chính đáng, nhưng cảm giác được tình hình này rất kỳ lạ.
"Cho tôi xem một chút." Anh rất cố chấp, không tự mình xác định cô không có sao, anh không cách nào an tâm.
Đôi mắt cô long lanh như thủy tinh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh,
không biết là bị sự lo lắng trong ánh mắt của anh đả động hay là bị hút
vào trong đôi đồng tử đen sâu như biển rộng bao la kia, hoặc là sức lực
chênh lệch nhau quá xa, ngón tay của cô lặng lẽ bị anh xê dịch. Truyện
được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Trên quần áo của cô dính đầy máu đen và nọc độc, Hàn Dập Hạo không phân
biệt được đâu là máu người đâu là máu rắn, anh sợ đụng phải vết thương
của cô, vì vậy động tác rất chậm.
Khi quần áo bị anh lột ra, lộ ra làn da trắng như tuyết của cô, Tòng Thiện nhịn không được quay đầu đi.
Mặc dù tâm vô tạp niệm, nhưng khi nhìn thấy đăng ten áo ngực màu trắng
dọc trên làn da nõn nà tuyết trắng này, thì vẻ mặt của anh cũng có chút
mất tự nhiên.
Ánh mắt chuyển qua phần bụng, thấy trên da thịt trắng ngần của cô có vài vết đỏ do bị siết chặt tạo thành, không khỏi có chút đau lòng.
Anh tự tay ấn vào xương sườn dưới mép áo ngực của cô, trầm giọng hỏi: "Ấn vào đau không?"
"Không đau." Cô không thấy được động tác và nét mặt của anh, nên cũng không có quá lúng túng.
Men theo nơi ấy ấn mấy cái, xác định không có gãy xương, rốt cuộc anh mới yên tâm.
Kéo quần áo của cô lại, sắc mặt của anh bỗng lạnh lùng, trong giọng nói
cũng hàm chứa không ít lửa giận, "Vừa rồi bảo cô đi, sao không đi, có
biết thêm vài giây nữa, cô sẽ bị con rắn lớn sống sờ sờ ấy siết chết hay không hả."
Cô không có đáng ngại, trái tim thấp thỏm không yên của anh rốt cuộc có
thể hạ xuống, nhưng nhớ tới vừa rồi cô không nghe lời của anh, khăng
khăng nhào tới con rắn, anh không khỏi tức giận, cô gái này sao lại
không biết quý trọng tính mạng của mình như vậy. Truyện được đăng tại
dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tôi muốn cứu anh." Bỗng dưng bị anh trách cứ, trong nháy mắt Tòng Thiện bừng tỉnh lại từ trong sự dịu dàng như nước của anh vừa nãy, cảm thấy
có chút uất nghẹn.
"Tôi không cần cô cứu, cô nhớ kỹ cho tôi, lần sau gặp lại chuyện như
vậy, tôi bảo cô đi, cô phải lập tức đi ngay cho tôi." Anh nghiêm mặt
nói.
"Dựa vào cái gì tôi phải nghe anh." Cô vĩnh viễn sẽ không bỏ lại người khác, chính mình chạy trối chết.
"Tôi là cấp trên của cô." Anh lạnh lùng nói.
"Ở chỗ này, quan hệ của chúng ta là ngang hàng, tôi sẽ không nghe lời
của anh, tôi chỉ biết làm chuyện mà tôi cho là đúng." Cô cãi lại.
Tuy nhiên, hai người đột nhiên cùng ngừng cải vả, bởi vì bọn họ nhìn
thấy những bầy rắn vừa chạy trốn lúc nãy lại quay trở lại, hơn nữa số
lượng lại càng nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT