"Anh không có mang điện thoại di động." Hàn Dập Hạo chìa tay ra, có chút "áy náy" biểu lộ nói.
"Sao anh không mang di động?" Tòng Thiện có chút không tin, tuy nói bây giờ
Hàn Dập Hạo là đang nghỉ phép thăm người thân, nhưng là tính chất nghề
nghiệp của anh đòi hỏi anh đang trong thời kỳ nghỉ phép cũng sẽ bất chấp mọi thời tiết mà đợi lệnh, anh không giống người sẽ phạm vào sai lầm
của cấp thấp, vì vậy cô muốn kiểm tra, "Em muốn 'soát người'."
"Soát gì chứ." Hàn Dập Hạo bắt lấy cánh tay nhỏ bé đang duỗi tới của cô, nắm
trong lòng bàn tay, bao chặt lại giống như cái bánh bao vậy, trêu ghẹo
nói, "Em cho rằng anh là phạm nhân hả, 'cảnh sát Thẩm' ?"
Tòng
Thiện không thuận theo, nhăn nhó muốn rút tay ra, cố tình đè thấp giọng
nói: "Cảnh sát đây nói muốn soát người thì là soát người, anh đứng ngay
ngắn cho em, không được phản kháng!"
"Sếp đây nói không được soát người thì không được soát người, quân lệnh như núi, không được phép càn rỡ." Về chút sức lực này của cô, anh nào để ở trong mắt, Hàn Dập Hạo
nói xong liền ôm cô lên, xoay vài vòng, cho đến cô la hét chóng mặt liên tục xin tha, mới dừng lại hôn cái miệng nhỏ cười không ngừng của cô.
"Sao em cảm thấy càng ngày càng không quản thúc nổi anh vậy?" Tòng Thiện
phát giác gần đây anh có rất nhiều cách "trị" cô, mỗi lần đều đổi thành
cô xin tha trước.
"Em muốn quản thúc anh thế nào nữa?" Hàn Dập
Hạo cười dịu dàng, thấy bộ dáng cô nghiêng đầu qua vẻ mặt không phục,
liền biết nha đầu này lại đang nghĩ lung tung, "Em khóa chặt lòng của
anh, còn 'chiếm lấy' anh, anh cũng đã bị em 'ăn khô lau sạch' rồi, em
còn chưa có quản thúc anh sao?"
"Mỗi lần đều nói bậy!" Tòng Thiện vừa thẹn vừa giận đấm
anh một cái, da mặt của người đàn ông này càng lúc càng dày, nói cái gì
cũng dám nói.
Nhưng ở "vẻ mặt dày" này của anh, cũng làm cho Tòng Thiện quên chuyện còn lại, hết sức chuyên chú cùng anh hưởng thụ thời
gian yên tĩnh dạo bước trên bãi biển.
Rất nhanh, có người tới gọi bọn họ trở về biệt thự dùng bữa tối, dưới màn đêm, biệt thự năm tầng
của nhà họ Nhạc tọa lạc ở cạnh bờ biển càng giống như là một tòa lâu đài tỏa sáng, xây dựa lưng vào dãy núi trải dài sâu dọc phía sau, bao la
rộng lớn, khí thế kinh người, mà bờ cát xung quanh, dãy núi thậm chí là
trấn nhỏ cách đó không xa cũng đều là của họ Nhạc, đủ thấy nhà họ Nhạc
tài lực kinh người cỡ nào.
Ông Nhạc sinh ra ở trong một gia đình
quý tộc suy vong, khi còn bé gia cảnh đều là khốn đốn, có thể tính là
nhân vật điển hình tay trắng dựng nghiệp, cho nên ăn uống sinh hoạt
thường ngày luôn rất đơn giản, nhưng kể từ khi cháu ngoại và cháu dâu
tới, nhà họ Nhạc một ngày ba bữa đều là đội ngũ đầu bếp cấp sáu sao
chuyên biệt làm ra, đặc biệt là ăn uống của Tòng Thiện, ông lại là chính miệng dặn dò, không để cho người làm chậm trễ nửa phần.
Cái này
hoàn toàn khác với dự tính của Tòng Thiện, cô vốn cho rằng, mình phải
"chịu khổ" lấy lòng giống như ông nội của Hàn Dập Hạo vậy, không nghĩ
tới, ông Nhạc không chỉ không có chút xíu dáng vẻ kiêu ngạo, trái lại
ông ngoại dễ chung đụng hơn so với nhà bình thường, sống ở đây đã mấy
ngày, tâm trạng của cô giống như nghỉ phép vậy, không chút tì vết nào,
một lần cũng không có thúc giục Hàn Dập Hạo về sớm.
Đèn thủy tinh cỡ lớn rực rỡ, trên bàn ăn kiểu Châu Âu thật dài bày món ngon cao lương mỹ vị khiến người ta thèm thuồng, ông cụ tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn ở chủ vị đang cười híp mắt nhìn Tòng Thiện, hỏi: "Tòng Thiện, thức ăn hôm nay hợp khẩu chứ?"
Ông cụ nhìn qua có chút gầy gò, tóc cũng đều
hoa râm, nhưng tinh thần rất tốt, nét mặt tỏa sáng, giọng nói nhu hòa,
trong mắt hiện đầy từ ái.
Tòng Thiện đang nuốt xuống miếng thịt
bò, nghe thấy ông Nhạc hỏi, lập tức uống một ngụm sữa tươi chuyên dụng
của hoàng gia Anh quốc JUHIA mà Hàn Dập Hạo đưa tới, mới mỉm cười đáp:
"Rất hợp khẩu vị, cám ơn ông ngoại."
"Vậy thì tốt." Ông Nhạc hòa
ái nói, "Ông nghĩ, ở Trung Quốc các cháu đã ăn quen đồ ăn Trung Quốc
rồi, tới đây cũng không thay đổi khẩu vị, cũng là ham muốn mới mẻ."
Đâu chỉ là mới mẻ! Tòng Thiện tới đây năm ngày, có thể nói là thức ăn ngon
đắt nhất trên thế giới đều nếm qua một lần, ngay cả khoai tây cực kỳ
"bình thường", dựa theo lời Hàn Dập Hạo nói cũng là khoai tây LaBonnotte trồng trên đảo Noirmoutier của nước Pháp cao gần 500 Euro mỗi kí lô,
còn có mỗi ngày cô uống là nước khoáng KonaNigari, trứng cá tầm Sevruga
và không biết tên gọi là gì lại ăn ngon đến mức có thể chế biền thành 25 loại kem bơ.
Thời gian cô sống ở đây thật đúng là có thể sánh
ngang với hoàng hậu, tuy được thịnh tình khoản đãi như thế, khiến cô rất là bất an, nhiều lần ám chỉ với ông Nhạc không cần chuẩn bị thức ăn
phong phú như vậy, cô rất "dễ nuôi", nhưng thiếu chủ nhân của ông cụ nhà họ Nhạc dường như hận không thể cho cô thứ tốt nhất, làm cô mỗi lần ăn
cái gì, cũng có một cảm giác như đang ăn tiền giấy.
"Ông ngoại,
sao cháu cảm thấy ông thiên vị Tòng Thiện như vậy? Trước kia lúc cháu
tới Mỹ thăm ông, ông cũng chưa từng có quan tâm ăn uống của cháu?" Hàn
Dập Hạo cố ý ghen nói, nhưng thật ra thì đang truyền đạt lại tin tức này với Tòng Thiện là ông ngoại rất coi trọng cô.
"Cháu cũng là một
chàng trai cao lớn rồi, chẳng lẽ còn muốn ông ngoại đích thân bón cháu
ăn cơm?" Ông Nhạc nói xong, chính mình nở nụ cười trước.
"Ông ngoại, ông không biết đâu, lúc ở nhà, anh ấy còn muốn cháu bón cơm đấy ạ." Tòng Thiện cười vạch rõ khuyết điểm nói.
Ông Nhạc nghe xong cười lớn tiếng hơn.
"Bà xã, có một số việc cũng không cần truyền bá khắp nơi, anh còn cần mặt
mũi đấy." Hàn Dập Hạo thấp giọng nhắc nhở, ở đây còn có người làm, thể
diện của người thiếu gia này, anh vẫn còn muốn.
"Sao, ông ngoại
cũng không được nghe à?" Ông Nhạc làm bộ như không vui, dạy dỗ, "Cháu ở
trong mắt của ông ngoại đây, cao tới đâu cường tráng tới đâu cũng là đứa bé, muốn mặt mũi hay không mặt mũi gì chứ."
"Ông ngoại, có phải khi còn bé Hàn Dập Hạo rất nghịch ngợm hay không ạ?" Tòng Thiện tò mò dò hỏi.
"Quả thực chính là một con khỉ hoang dã." Ông Nhạc nhắc tới Hàn Dập Hạo khi
còn bé, lập tức vui đến không ngậm được miệng, đề nghị, "Chờ ăn cơm
xong, ông cho cháu xem hình nó khi còn bé, bảo đảm khiến cháu thất
kinh!"
"Được ạ, trước giờ cháu vẫn còn chưa có nhìn thấy ảnh chụp của anh ấy khi còn bé." Tòng Thiện vừa nghe, hai mắt cũng sáng lên, cô
nói là lời nói thật, Hàn Dập Hạo vốn là không có cho cô xem, cụ Hàn,
Nhạc Thanh Lăng cô lại càng không cần nghĩ tới, hôm nay ông Nhạc muốn
cho cô xem, cô đương nhiên cầu còn không được.
"Không được!" Hàn Dập Hạo một mực phủ quyết, "Em cũng đã nhìn thấy 'người thật' rồi, còn nhìn ảnh chụp gì nữa."
"Đây là hai chuyện khác nhau biết không, em nhìn bộ dáng anh khi còn bé, mới biết được bây giờ anh có phẫu thuật thẩm mỹ hay không chứ." Tòng Thiện
mới không để ý tới kháng nghị của anh.
Ông Nhạc lại càng cười đến mức thoải mái, ông "yêu sách" nói: "Cháu chớ nhìn tinh thần hiện giờ
của nó, khi còn bé chính là một thằng nhóc càn quấy, ông còn có hình nó
ăn bùn, đợi lát nữa nhất định phải xem một chút."
"Nhất định là rất buồn cười!" Tòng Thiện cười ha ha nói.
Một già một trẻ kẻ xướng người họa này, tiếng kháng nghị của Hàn Dập Hạo bị dìm ngập, ăn cơm xong, ông Nhạc dẫn Tòng Thiện không thể chờ đợi được
mà đi xem hình cũ, hoàn toàn bỏ rơi Hàn Dập Hạo.
Thừa dịp Tòng
Thiện không có trong phòng, Hàn Dập Hạo gọi điện về nước, hỏi thăm
chuyện tiến triển, đối phương trả lời, bởi vì Vương Đình mất tích, Câu
Tử Minh đã trở về, Câu Thư Huyên nhìn thấy anh ta, không nói hai lời
hung hăng tát anh một cái tát, bây giờ trên dưới nhà họ Câu huyên náo
đến gà chó không yên. Bố mẹ nhà Tiểu Kha đã nhận thi thể của con gái, vụ án này huyên náo rất lớn, cục trưởng đích thân buông lời trước mặt
truyền thông nhất định phải bắt được Tần Kha, có bằng chứng cho thấy hắn đã trốn ra nước ngoài, hiện nay hình cảnh quốc tế cũng tham gia vào,
nhưng vẫn chưa có tìm ra con chó điên ấy.
"Mấy năm nay việc làm
ăn của nhà họ Tần chủ yếu đều không ở trong nước, hơn nữa chúng ta liên
kết thế lực chèn ép hắn ở thành phố A, hắn ở thành phố A vốn là không
cách nào đặt chân, lần này, định thừa cơ ầm ĩ lớn, công khai tuyên chiến với cảnh sát trong nước, lại lẻn trốn ra nước ngoài, cho rằng như vậy
thì không cách nào bắt hắn à." Hàn Dập Hạo lạnh giọng nói, "Cái này thật đúng là rất phù hợp với danh hiệu 'chó điên' của hắn."
"Tuy nhà
họ Tần đã tẩy trắng, nhưng bí mật buôn lậu thuốc phiện không ít, hoạt
động mua bán vũ khí vân vân..., lãnh thổ mấy năm nay, đã mở rộng đến
Mexico. Tôi đoán hắn sẽ đến thành phố phía bắc của Mexico, bởi vì trùm
thuốc phiện ở đó thật sự ngông cuồng, chính phủ Mexico cũng bó tay hết
cách với bản địa." Đường Tuấn phân tích nói.
"Cho nên phải chặn
hắn ở giữa đường, nếu không đến lúc hắn thật sự ở đó, cũng chỉ có phái
bộ đội đặc chủng đi bắt hắn thôi." Hàn Dập Hạo cũng suy tính đến khả
năng này, một khi ra nước ngoài tình hình sẽ trở nên phức tạp rất nhiều, tốt nhất vẫn là chặn hắn ở trên vùng biển quốc tế.
"Nếu như Tần
Kha muốn vượt biên nhất định sẽ liên lạc với người cầm đầu bên Đông Nam
Á, hiện giờ nhà họ Câu cũng phái người đi, hy vọng có thể điều tra
được." Đường Tuấn nói.
"Bây giờ tôi không có ở trong nước, cậu
giúp tôi nói với Tử Minh, có cần giúp đỡ gì cứ mở miệng, bên quân đội
không thành vấn đề." Hàn Dập Hạo nghiêm túc nói.
"Cậu yên tâm, sẽ không quên cậu." Đường Tuấn cười nói.
Lúc này, cửa cầu thang truyền đến tiếng bước chân, tuy rất nhẹ, hơn nữa còn cách cánh cửa, nhưng Hàn Dập Hạo là vô cùng thính lực, lập tức liền
phát hiện, vì vậy dặn dò Đường Tuấn một câu liền cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT