Gần xế chiều, khách trong quán không tính là quá nhiều, đang phát nhạc đồng quê nhẹ nhàng, trên ghế sofa màu vàng gần gốc khuất nhất, một người đàn ông ngồi đấy.

Không phải âu phục cà vạt sang trọng, áo sơ mi trắng bình thường, quần dài màu đen, giày da cừu thuần thủ công giản dị, sạch sẽ, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ bạch kim, kính sapphire thủy tinh, hiệu Vacheron Constantin Chronograph, trông tương đối có phẩm vị.

Ngũ quan của anh cũng cực đẹp, mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch, lông mi dài rậm che phủ một bóng mờ dưới mắt, trên bàn dài trước người, trong cốc cà phê trắng, còn tỏa ra hơi nóng thơm dịu.

Anh ngồi ở đó, không liên quan đến thân phận bối cảnh, chỉ một phần khí chất xuất chúng, đã khiến người ta đều là thùng rỗng kêu to.

Tiếng chuông gió vang lên "ting tang", một cô gái cao gầy xinh đẹp đi vào, đôi mắt trang điểm tinh tế nhàn nhạt quét một vòng, tầm mắt liền rơi vào trên người của người đàn ông lẻ loi tách khỏi thế giới này.

"Lộp cộp" giày cao gót nhẹ nhàng bước tới, cuối cùng đi tới trước mặt trước mặt người đàn ông, ngồi xuống.

"Tôi cho rằng đêm nay anh còn lưu quyến quán bar cơ đấy." ANNA cong lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt phức tạp nhìn anh, nói.

"Có chuyện gì sao?" Ngón tay thon dài vô thức vuốt ve mép cốc, giọng sạch sẽ trong suốt này mang theo một tia lạnh lùng, dường như không vui vì bị người phá vỡ sự yên lặng.

Bồi bàn đi tới, ANNA gọi một cốc đồ uống giống anh.

"Một tháng này, anh thay đổi rất nhiều." Quen biết người đàn ông này cũng đã nhiều năm, cô lại là lần đầu tiên có ý niệm muốn tâm sự với anh. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Câu Tử Minh cũng không có muốn nhiều lời, anh lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách: "Nếu như không có chuyện gì, tôi muốn ngồi một mình."

"Một tháng này anh nói nhiều nhất với tôi đúng là câu nói này." ANNA cũng không giận, móng tay sơn đỏ thắm vuốt vuốt tóc mai bên tai, chờ sau khi bồi bàn bưng cà phê tới, dùng tiếng Đức nói "cảm ơn".

ANNA không đi, Câu Tử Minh cũng hoàn toàn không để mắt tới cô, một mình đắm chìm ở trong thế giới riêng của mình.

Nhấm nháp cà phê ấm nóng, một dòng nước ấm chảy vào trong bụng, đầu ngón tay lạnh buốt bắt đầu ấm lại, anh đối với vị đắng chát này có hơi không quen, cả ngày làm bạn với thuốc lá và rượu mạnh, khiến vị giác của anh bắt đầu xuất hiện tê liệt, cho dù là cà phê đắng nguyên chất nguyên vị thế này, ở trong miệng của anh, cũng là loãng như nước.

Lúc này, trong quán cà phê phát ra ca khúc 《Whiskey lullaby》của BradPaisley.

"Sheputhimoutliketheburnin' endofamidnightcigarette "

"Chị gái của anh gọi điện cho tôi." ANNA đột nhiên nói ra một câu nói như vậy.

Câu Tử Minh không có lên tiếng, nhưng ANNA biết, anh là đang nghe.

"Shebrokehishearthespenthiswholelifetryintoforget "

"Tôi không biết cô ấy là làm thế nào biết được số điện thoại của tôi." ANNA chau mày, hơi bội phục người chị gái thần thông quảng đại này, vậy mà lại trăm phương ngàn kế tìm được cô, "Cô ấy nói cho tôi biết, cô gái tên Vương Đình ấy đã đi rồi."

Đầu ngón tay bỗng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ANNA, đôi mắt giống như hồ nước yên ả không đoán ra được tâm trạng gì, "Tôi biết rồi, cô có thể đi."

"Đối với bạn học cũ đừng có vô lễ như vậy." ANNA cười nhạt, nhắc nhở nói, "Huống chi tôi còn giúp anh, không phải sao?"

Câu Tử Minh lại không cảm kích chút nào, anh lạnh lùng đáp: "Chúng ta chẳng qua là nhận được những gì mình muốn."

"Tôi giúp anh lừa gạt người nhà của anh, anh giúp tôi giấu thân phận đứa bé, đúng là nhận được những gì mình muốn." ANNA duy trì nụ cười không chê vào đâu được, cô chuyển đề tài nói, "Tôi đã nghe qua bài hát này, tên là《Whiskey lullaby》."

"Heputthatbottletohisheadandpulledthetrigger "

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Câu Tử Minh dần dần mất kiên nhẫn, trong mắt lộ ra một tia cảnh cáo.

ANNA lại giống như nghe không hiểu ám hiệu của anh, cứ thế nói: "Bài hát này là nói về một câu chuyện phản bội và hối hận, nữ nhân vật chính trong câu chuyện không chịu được cô đơn, cô phản bội người yêu trưng binh nhập ngũ. Sau khi chàng trai trở về, phát hiện sự thật này, đau khổ khôn tả. Vì vậy mỗi đêm anh ta càng không ngừng uống rượu WHISKY, muốn dùng cái này để tê liệt chính mình, thế nhưng uống càng nhiều, ký ức trong đầu lại càng rõ nét, cho nên, anh ta nổ súng kết thúc sinh mạng cầu sự giải thoát. Cô gái đi tham dự tang lễ của anh ta, sau đó mỗi ngày đều tự trách, đau khổ tột cùng, cô đoạn tuyệt quan hệ với người tình, nhưng đã trễ, người yêu của cô cũng đã không thể sống lại. Vì vậy cô cũng càng không ngừng uống rượu WHISKY, cuối cùng cũng nổ súng kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của mình."

"Nói xong rồi?" Sắc mặt của Câu Tử Minh trở nên có chút khó coi, anh ghét phụ nữ nói nhiều.

ANNA cười nhẹ đón lấy ánh mắt của anh, cất một tiếng cười khẽ, hỏi: "Anh tìm tôi hợp diễn với anh một màn như vậy, chẳng qua là muốn thả tự do cho người con gái yêu mến, nhưng hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng đã rời đi như mong muốn của anh, tại sao vẻ mặt của anh lại không nhìn ra được chút vui vẻ nào vậy?"

"Tôi không cần nói rõ với cô." Câu Tử Minh lạnh lùng liếc cô, càng lúc càng cảm thấy mình tìm lộn người, vốn không nên tìm người phụ nữ phiền toái này làm "cộng tác".

"Chúng ta đã biết nhau mười năm rồi." Ánh mắt của ANNA như muốn nhìn thấu linh hồn anh, giọng nói rất nhẹ, giống như mang theo lực xuyên thấu không cách nào xem nhẹ, "Anh ở trong ấn tượng của tôi, vẫn luôn là hình ảnh chàng công tử phóng đãng ngang ngạnh, từ trước đến nay đều coi phụ nữ như đồ chơi, chưa từng để tâm. Nhưng một tháng này, tôi tận mắt thấy anh thay đổi, ban đầu anh từ một lãng tử phong lưu biến thành bộ dáng trầm lặng ít nói như hôm nay, mỗi đêm anh đều đến quán bar uống rượu, chuốc say mình, dùng cái này để tệ liệt nỗi đau trong lòng mình. Anh nói anh làm chuyện có lỗi với cô ấy, cô ấy không cách nào tha thứ cho anh, cho nên anh chỉ có thể cho cô ấy tự do. Nhưng trên người có tự do, gông xiềng tâm hồn lại do ai lấy đi? Tử Minh, tôi xem anh là bạn mới nói nhiều lời với anh như vậy. Anh không bỏ được cô ấy, bất kể lừa mình thế nào, anh cũng đều không thể quên. Vậy cần gì phải năm lần bảy lượt để vuột mất, không phải cũng chờ tới giống như người trong câu chuyện của bài hát đó, không cách nào xoay chuyển lại được để rồi sống trong hồi ức suốt đời?"

"Rắc!" Cốc sứ tinh xảo tỉ mỉ bị anh bóp vỡ trong lòng bàn tay, tiếng nứt lanh lảnh này khiến ánh mắt của người xung quanh đều nhìn sang, trái tim bị đâm đau, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, giống như dã thú bị thương cất tiếng rít trầm thấp: "Chuyện của tôi cô bớt xen vào! Thay vì quan tâm người khác, vẫn là quan tâm những chuyện hư hỏng của mình đi!"

Nói xong, tức giận xoay người rời đi, bỏ lại máu tươi trên đất cùng một phòng nam nữ hoảng hốt.

Sắc mặt ANNA hết trắng rồi lại đỏ, cô quả thực nhiều lời, biết rõ bây giờ người đàn ông này không chọc được, nhưng cô vẫn là nhịn không được muốn nói, có lẽ bởi vì cùng là người lưu lạc nơi xa, cho nên cô thật lòng hy vọng, có thể có xoay chuyển về đường sống thì ngàn vạn lần đừng dễ dàng từ bỏ, đừng giống như cô ấy, chờ đến chết, bọn họ xa nhau thì mời hối hận không kịp.

"Vương Đình, cô ra chưa?" Tiểu Kha nấu mì xong, đặt trên bàn ở phòng khách, quay về phía cửa phòng tắm hỏi.

"Được rồi." Vương Đình trả lời một tiếng, mặc đồ ngủ không quá vừa người, vừa lau tóc ướt vừa đi ra.

"Tôi vừa làm xong, nóng hổi, mau ăn đi." Tiểu Kha nhiệt tình săn sóc.

"Cảm ơn." Vương Đình cảm kích nhìn cô, nói cảm ơn.

"Cô còn khách sáo với tôi làm gì." Tiểu Kha kéo cô đến trên ghế, thúc giục nói, "Mau ăn đi, nguội vị sẽ không ngon. Nếu không phải cô khăng khăng không ăn ở bên ngoài, cũng không cần chờ tới bây giờ mới ăn cơm."

"Dạ dày của tôi không tốt lắm, cho nên không muốn ăn đồ ở bên ngoài." Vương Đình cười cười xin lỗi, thật ra thì cô không nghĩ tới sẽ gặp được Tiểu Kha, sau khi túi xách của cô bị giật mất, một chiếc xe cảnh sát tới, hỏi cô có phải bị người cướp hay không, cô liền vội vàng gật đầu, sau đó đã được đưa đến cục cảnh sát làm ghi chép, đúng lúc gặp phải Tiểu Kha làm thêm giờ, mới cùng cô cùng trở về nhà.

Tiểu Kha đợi cô sắp ăn xong, mới hỏi: "Vương Đình, sao ban đêm một mình cô lại ở bên ngoài làm gì? Không có ai đi cùng cô sao?"

"Không có." Vương Đình húp một ngụm súp nóng, để đũa xuống, đáp nói, "Tôi rời khỏi nhà họ Câu rồi."

"Tại sao?" Tiểu Kha kinh ngạc trợn to hai mắt, tuy cô cũng nghĩ đến chuyện không bình thường, nhưng nghe thấy Vương Đình nói, vẫn là nhịn không được hết hồn.

"Tôi không phải là người của nhà họ Câu, sao có thể ở lại mãi được?" Vương Đình rũ mắt, cô sớm biết Tiểu Kha sẽ hỏi, nhưng chuyện như vậy nói một lần thì đau một lần, nếu như có thể, cô hy vọng vĩnh viễn cũng không cần nói đến cái đề tài này.

"Câu Tử Minh đi đâu?" Tiểu Kha cũng không phải thật sự chậm hiểu như vậy, liên lạc giữa cô và Vương Đình đều là thông qua Tòng Thiện, ngày đó Tòng Thiện kết hôn, ở cửa cục dân chính, cũng chỉ có Đường Tuấn, Tiễn Thiểu Kiệt và Tề Danh Danh lái một chiếc xe sang trọng đến, Câu Tử Minh lại không thấy tung tích. Ngẫm lại, Câu Tử Minh đột nhiên giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, nhất định là có vấn đề.

"Anh ta đi du lịch." Vương Đình bình tĩnh đáp.

"Du lịch? Anh ta bỏ lại cô và đứa bé, một mình đi du lịch?" Tiểu Kha đề cao âm lượng, không thể tin được Câu Tử Minh lại là một người không chịu trách nhiệm như vậy.

"Anh ta không phải đi một mình, là đi cùng một người phụ nữ tên là ANNA." Vương Đình nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play