Tòng Thiện nằm ghé vào trên người anh, thiện ý nhắc nhở nói: "Anh có lạnh hay không, có muốn mặc quần áo vào hay không?"
Hàn Dập Hạo vốn không để ý tới mình vẫn còn trong tình trạng nửa thân trần, anh bỗng đè ở trên người của cô, dịu dàng lại kiên quyết hôn cô, không
biết là bởi vì rượu cồn hay là bầu không khí quấy phá của đêm nay, anh
lập tức đã cảm thấy toàn thân nóng như lửa.
"Không mặc, dù sao
mặc vào cũng phải cởi ra." Cơ thể cường tráng của anh ở dưới ánh đèn tỏa ra màu đồng sáng bóng, căng phồng hào hùng, giống như tác phẩm nghệ
thuật Thượng Đế tạc ra, mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một đường cong đều tràn
đầy vẻ đẹp sức mạnh.
Tòng Thiện lập tức đẩy anh ra, phản xạ có điều kiện che lấy ngực, có chút khó có thể tin hỏi: "Anh tính ở đây sao?"
"Đây là 'đêm động phòng hoa chúc' của chúng ta, có gì không thể?" Hàn Dập Hạo duỗi cánh tay dài ra, lại kéo cô vào trong ngực.
"Cái gì, đây không phải là giỡn sao?" Tòng Thiện bắt lấy bàn tay không an
phận của anh, cho rằng anh đang nói đùa. Truyện chỉ được đăng tại dîễη
đàη lê qµý đôη.
Hàn Dập Hạo lại tưởng rằng cô chỉ là xấu hổ, vì
vậy bèn trấn an nói: "Yên tâm, đám người kia chơi thì chơi, vẫn là sẽ
không quá phận, bây giờ bọn họ cũng đã đi uống rượu rồi, sẽ không có ai
cản trở chúng ta."
Anh hôn lên cổ của cô, Tòng Thiện cảm thấy hơi ngứa, quay đầu đi, chặn lại nói: "Hàn Dập Hạo, em có cục cưng đấy!"
"Anh biết, anh sẽ rất cẩn thận." Anh bảo đảm nói, nói xong liền cởi quần áo của cô.
Tòng Thiện biết anh uống quá nhiều, khuyên không được, ra sức chui ra khỏi
dưới người anh, nhảy đến bên kia giường, cách cái giường nhìn anh nói:
"Anh bình tĩnh một chút."
Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi ngược lại: "Em cảm thấy bây giờ anh còn có thể bình tĩnh được sao?"
Tòng Thiện cúi đầu nhìn xuống, nghe hiểu được ám hiệu của anh, trên khuôn
mặt trắng nõn lập tức nhuốm hai đám mây mỏng, thật tình không biết, hình dáng này lại càng chọc cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn hơn.
"Nhưng là phải chú ý tới cục cưng." Tòng Thiện che chở bụng, kiên trì nói.
Hàn Dập Hạo vừa nghe, sợ là đêm nay lại "không ăn được", lửa dục bị đè nén
nhiều tháng, một khi xông tới lại không phải dễ dàng như vậy là có thể
lui bước, vì vậy anh mềm giọng bảo đảm nói: "Tòng Thiện, anh thề, anh
nhất định sẽ vô cùng vô cùng dịu dàng, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến em và con."
Tòng Thiện cũng không tin, theo bản năng lại lui về phía sau một bước, nói: "Anh đã uống quá nhiều, em không tin anh."
"Vậy vừa rồi lúc anh chống đẩy có đụng tới em chút nào hay không?" Hàn Dập Hạo cố gắng "phân rõ phải trái" nói.
"Cái này không giống, anh lên giường giống như con 'sói đói', cho dù anh nói thế nào, em cũng sẽ không đồng ý." Thái độ của Tòng Thiện rất rõ ràng,
tuyệt không thỏa hiệp.
"Bà xã." Hàn Dập Hạo thấy Tòng Thiện cứng
rắn như vậy, bắt đầu giả bộ đáng thương, vẻ mặt đau khổ nói, "Em xem,
anh cũng đã 'ăn chay' lâu như vậy rồi, đêm nay em coi như tội nghiệp anh thương xót anh, 'an ủi' anh một chút được không?"
"Không được!"
Tòng Thiện lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt nói, "Dù sao anh cũng 'đáng
thương' lâu như vậy rồi, thêm mấy tháng nữa cũng không sao."
Hàn Dập Hạo chỉ cảm thấy mây đen phủ trên đỉnh đầu, "khiếp sợ" hỏi: "Em tính để anh liên tục nghẹn đến em sinh con xong à?"
"Hết ở cữ." Tòng Thiện cải chính nói.
Hàn Dập Hạo vứt bỏ trọng trách hoàn toàn mặc kệ, có trời mới biết chưa thỏa mãn dục vọng đau khổ thế nào, anh và cô còn chưa có tốt đẹp bao lâu,
thì cô đã có con. Được rồi, là anh cố ý để cho cô có thai, cũng coi như
là anh "tự làm tự chịu", cho nên anh chỉ có thể cắn chặt răng nhịn, mấy
tháng này anh chính là đếm từng ngày trên đầu ngón tay, thật vất vả mới
qua "giai đoạn nguy hiểm", cô nói thai vị bất ổn, được rồi, anh nhịn
tiếp, vậy cũng sắp bốn tháng rồi, cô còn một mực từ chối, thật sự không
sợ anh nghẹn lâu nghẹn chết hay sao?
"Bà xã đại nhân, em hãy từ
bi đi." Bây giờ Hàn Dập Hạo cũng không cần "tôn nghiêm", không cần "thể
diện", bộ dáng "oán phu" cầu khẩn nói, "Sáng sớm hôm qua anh còn cũng em đi khám thai, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, vợ chồng có thể cùng
phòng? Em cũng chỉ biết thương con, không thương anh sao!"
"Anh
có thể so với con sao?" Tòng Thiện bị anh chọc giận đến buồn cười, con
cũng còn chưa có sinh ra, anh đã tính toán chi li rồi, "Con còn nhỏ như
vậy, anh cũng là người lớn như thế, nhịn một chút có thể chết à?"
"Sống không bằng chết!" Hàn Dập Hạo rất nghiêm túc đáp.
"Vậy anh đi tắm nước lạnh đi." Tòng Thiện cũng không mềm lòng, chỉ vào cửa phòng tắm nói.
Hàn Dập Hạo sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, mới không chịu ngược đãi chính mình, duỗi tay muốn bắt lấy cô.
Tòng Thiện nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh, trừng mắt nhìn anh, quát nói: "Anh lại làm loạn nữa, em đi ra ngoài đấy!"
Hàn Dập Hạo không cho cô cơ hội, nhảy xuống giường lấy cái ghế chặn cửa lại, cắt đứt ý niệm của Tòng Thiện.
"Chúng ta hiện đang là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, anh muốn mưu cầu thực
hiện 'quyền lợi' của mình." Hàn Dập Hạo lời lẽ chính nghĩa tuyên bố nói.
"Đừng nói còn chưa có lĩnh giấy chứng nhận đâu." Tòng Thiện xì mũi coi
thường, "Cho dù kết hôn, cưỡng gian trong hôn nhân cũng là cưỡng gian!"
"Em nói anh cưỡng gian em?" Hàn Dập Hạo thiếu chút nữa tức lệch mũi, cô gái này có biết mình đang nói cái gì hay không?
"Em không muốn đó chính là cưỡng gian." Tòng Thiện gân cổ lên, lớn tiếng đáp.
Hàn Dập Hạo bốc hỏa, ai nghe được người phụ nữ của mình nói bị cưỡng gian
mà không tức giận? Hơn nữa, bộ dáng quật cường bây giờ của cô lại càng
khơi dậy yếu tố chinh phục tiềm ẩn trong cơ thể của anh, làm hại anh
càng "nóng" hơn.
Chết tiệt, đêm nay làm sao cũng phải nghĩ cách "làm" cô, nếu không sau này anh còn có ngày lành sao?
Quyền chủ động trên giường này tất phải kéo về trong tay đàn ông!
Anh ưỡn ngực, thân hình cao lớn khí thế bức người, cho dù không có mặc quân phục xanh lục, cũng không thể bỏ qua khí chất quân nhân đang toát ra
này, tuy bầu không khí có chút quái dị, nhưng lời anh thốt ra lại như là phát khẩu lệnh, ngắn mà có lực: "Cho em thời gian mười giây, cởi quần
áo lên giường, nếu không nghe theo chỉ huy, bổn thiếu liền lựa chọn
cường công."
Được đấy, lại dám "đe dọa" cô, Tòng Thiện cũng nổi
giận, còn giở bộ dáng này với cô, cho rằng Thẩm Tòng Thiện cô là ngồi
không sao? Tốt xấu gì cô cũng là cảnh sát nhân dân, tuyệt sẽ không cúi
đầu trước "thế lực ác", mặc kệ anh là Thượng tá hay là Thủ trưởng, dám
phóng ngựa tới đây, quật ngã tất cả: "Anh đừng cho là em bị cách chức
thì dễ bắt nạt, anh dám tiến thêm một bước nữa, em sẽ bắt anh!"
Hàn Dập Hạo hiển nhiên không đếm xỉa tới lời của cô, "xoa tay" chầm chậm
đến gần cô, vẻ mặt này giống như con báo săn tao nhã vậy, một khi nhìn
trúng "con mồi" thì tuyệt không buông tha, anh "khiêu khích" nói: "Được, tới bắt anh đi!"
Nói xong, còn chủ động đưa tay tới, dễ dàng để cho Tòng Thiện "đeo còng tay".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT