"Đáng buồn nhất chính là người trong cuộc qua rất nhiều năm sau mới ý thức được mình có lẽ là làm sai." Hàn Trường Hạo khe khẽ thở dài, "Có rất nhiều cách để yêu,
nhưng mà anh ấy lại lựa chọn cách khiến người ta ngạt thở. Ba mươi lăm
năm qua, Nhạc Thanh Lăng quả thật trải qua rất không vui. Cô ấy cho rằng Trường Hiên tước đoạt của cô ấy rất nhiều, cho nên cô ấy muốn đoạt lại
từ chỗ khác. Cô ấy trở nên càng lúc càng cường thế, kiểm soát dục vong
càng ngày càng mạnh, nhất là đối với người bên cạnh."
"Cho nên bà mới căm ghét con như vậy, nghĩ cách đuổi con đi, là bởi vì bà cảm thấy
con khiến con trai của bà không nghe lời của bà?" Tòng Thiện phần nào
hiểu được, Nhạc Thanh Lăng có thể bỏ lại hai đứa con trai quanh năm sống ở nước ngoài chẳng quan tâm, nhưng đối với hôn sự của bọn họ lại đặc
biệt quan tâm, có lẽ là bởi vì rất muốn thao tác cuộc sống của người
khác.
"Có lẽ cô ấy không phải là hận con, cô ấy chỉ là không học
được yêu người khác, ngay cả con trai duy nhất, cô ấy cũng không quan
tâm nó sẽ bị tổn thương." Hàn Trường Hạo ý vị sâu xa nói, "Trường Hiên
và cô ấy làm vợ chồng nhiều năm như vậy, thật ra thì cũng không hiểu
cách nghĩ thật sự trong lòng của cô ấy. Lúc còn trẻ, Nhạc Thanh Lăng hận anh ấy, vắt óc suy tính muốn chạy trốn khỏi cái nhà này. Nhưng mấy năm
nay, Trường Hiên nghĩ thông suốt, nếu Nhạc Thanh Lăng bất kể thế nào
cũng không yêu anh ấy, như vậy có lẽ là lúc anh ấy buông tay. Cho nên
anh ấy không còn phái người đi theo cô ấy nữa, tùy cô ấy muốn đi các nơi trên thế giới, anh ấy cũng không hỏi nữa. Với địa vị của nhà họ Nhạc
ngày nay, Nhạc Thanh Lăng muốn rời đi là chuyện dễ dàng. Nhưng cô ấy
không có, trái lại trở nên rất an phận, một lần ly hôn cũng không có đề
cập đến. Còn có, bất kể bận rộn thế nào, hàng năm có ba ngày cô ấy đều
nhất định sẽ về nhà đúng giờ. Một ngày là tết âm lịch, một ngày là ngày
giỗ của Tiểu Ngũ, còn có một ngày là sinh nhật của Tiểu Lục Tử." Truyện
chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Theo như chú nói, bà là yêu con của mình?" Tòng Thiện có chút không xác định hỏi.
"Vấn đề này, hẳn là con có tư cách trả lời hơn chú." Hàn Trường Hạo cười
nói, "Con cũng sắp trở thành mẹ, làm mẹ, có thể thật sự không thương con của mình sao?"
"Con không biết." Tòng Thiện thật thà nói, "Con
tin mỗi người mẹ đều là tốt cho con của mình, nhưng mà cách làm của bà
khiến con khó mà tiếp nhận, cũng không thể dễ dàng tha thứ. Chúng ta
không thể lúc nào cũng lấy tổn thương mình đã chịu làm cớ, còn làm ra
hành động tổn thương người bên cạnh."
"Chú không phải bảo con tha thứ cho cô ấy." Hàn Trường Hạo nhìn cô chăm chú, nói, "Trường Hiên bảo
chú, là muốn xin hai đứa đừng hận cô ấy. Cô ấy là một người phụ nữ đáng
thương, cô ấy không biết yêu, hoặc giả theo cô ấy, yêu sẽ chỉ là mang
đến thương tích đầy mình. Từ ý nào đó mà nói, cô ấy đang dùng cách thức
của mình để bảo vệ Dập Hạo. Chú cũng không phải là nói cô ấy không sai,
trên thực tế cô ấy sai rất thái quá, nhưng chú xin con thử nhìn vấn đề
từ góc độ của cô ấy, có lẽ con có thể cảm nhận được cảm nhận chân thực
của cô ấy."
"Chú Sáu, trong lòng của con rất rối." Tòng Thiện cắn cắn môi, cô thật sự không rõ cảm xúc giờ phút này, cô cần thời gian,
suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng có đáng để được tha thứ hay
không.
"Chú sẽ không ép con làm quyết định." Hàn Trường Hạo nhìn
ra được Tòng Thiện đã bắt đầu do dự, ông cũng nhìn ra được cô lương
thiện thế nào, cho dù Nhạc Thanh Lăng đối với cô như vậy, cô cũng không
có hạ quyết tâm muốn căm ghét cô ấy, trái lại sau khi nghe được những
chuyện cũ này, trở nên có chút đồng tình với Nhạc Thanh Lăng. Xem ra,
con mắt chọn phụ nữ của Tiểu Lục Tử đúng là ưu việt hơn nhiều so với
những bậc cha chú bọn họ.
"Chú Sáu, những chuyện này chú đã nói cho Dập Hạo biết chưa?" Tòng Thiện lại hỏi.
"Nó vẫn luôn trốn chú, có lẽ là cho rằng chú lại muốn 'giảng đạo' ấy mà."
Hàn Trường Hạo cười cười, "Hơn nữa chú cho rằng, tìm con càng hữu hiệu
hơn nhiều so với trực tiếp tìm nó, bởi vì cả thế giới đều nhìn ra được,
nó coi trọng con cỡ nào."
"Tại sao nhiều năm như vậy mà Dập Hạo
cũng không biết chuyện giữa bố mẹ anh ấy?" Tòng Thiện nghĩ không ra hỏi, "Nếu như Nhạc, nếu như mẹ của anh ấy thật sự hận bố của anh ấy mà nói,
hẳn là sẽ nói cho anh ấy biết những chuyện này, giành ủng hộ của anh ấy, để anh ấy xảy ra khoảng cách với bố anh ấy mới đúng."
"Có hai
khả năng, một là Nhạc Thanh Lăng vốn không quan tâm hình tượng của cô ấy ở trong lòng của con trai, còn một khả năng khác chính là cô ấy đang
bảo vệ bọn họ, không muốn để cho hai đứa con trai biết được bố của chúng nó đã từng là một tên khốn." Hàn Trường Hạo cạnh hay là khuông cái nào
cũng được nói, "Rốt cuộc là loại nào, chú nghĩ con sẽ là người gỡ bỏ đáp án này."
"Con?" Tòng Thiện cười khổ nói, "Có lẽ chính bà cũng không hiểu chính mình, sao con có thể hiểu được bà?"
"Con nói đúng, lòng người vốn là thứ không thể đẽo gọt, không thể dựa vào
hành vi bên ngoài của một người mà đã kết luận nội tâm của cô ấy. Coi
như cô ấy là một bệnh nhân đi, mắc bệnh trầm trọng cũng không có ý thức
được sự khác thường của mình." Vẻ mặt của Hàn Trường Hạo trở nên nặng
nề mấy phần, ông nói, "Cái nhà này có thể duy trì tới hôm nay cũng không dễ dàng, mỗi người đều bỏ ra cái giá không nhỏ, đau đớn nhất, chẳng có
gì hơn là sự ra đi của Dập Huy. Trước khi nó tự sát, đã từng nói với
chú, nó chẳng hề hận bố mẹ của mình, nó hy vọng mỗi người trong nhà đều
có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống tiếp. Đó là tâm nguyện của nó, chú hy
vọng con và Dập Hạo có thể thay nó đạt được."
"Con." Tòng Thiện
không biết nên nói cái gì, cô biết Hàn Trường Hạo là đang gây áp lực cho cô, hy vọng cô có thể khuyên Hàn Dập Hạo và mẹ anh lại quay về hòa
thuận, thế nhưng cái nhà này nhiều khúc mắc như vậy, tháo gỡ thế nào
đây?
"Chú nên nói cũng đã nói xong." Hàn Trường Hạo không tiếp
tục thúc ép Tòng Thiện nữa, ông cười ấm áp, đứng dậy, chào tạm biệt nói, "Chú sẽ không đến tìm Dập Hạo nữa, hôm nay nói chuyện chỉ có hai chúng
ta biết, bất kể con làm ra quyết định thế nào, chú đều có thể hiểu được. Nói một câu cuối cùng, chú rất mong đợi làm ông Sáu."
Tiễn bước Hàn Trường Hạo, Tòng Thiện rơi vào thiên nhân giao chiến, nói thật, cô thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Nhạc Thanh Lăng là một người phụ nữ đáng thương, nhưng bà đem bất hạnh của
chính mình đặt vào trên người hai đứa con trai, hơn nữa không hề có lòng áy náy, riêng một điểm này đủ để khiến Tòng Thiện không cách nào buông
được.
Nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Hàn Dập Hạo, người thân nhất trên đời này, thật sự muốn anh cắt đứt với người trong nhà, Tòng Thiện
cũng không đành lòng.
Có lẽ Nhạc Thanh Lăng thật sự là một bệnh
nhân, nhưng chính Tòng Thiện lẽ nào chính là bác sĩ sao? Hàn Trường Hạo, không, phải nói là Hàn Trường Hiên đối với cô kỳ vọng không khỏi hơi
quá cao rồi.
Thôi, vẫn là chờ Hàn Dập Hạo trở về, thương lượng với anh một chút trước.
Lúc xế chiều, Câu Thư Huyên mời Tòng Thiện đến nhà họ Câu uống trà, còn đặc biệt cử lái xe đưa đón.
Trong sân vườn tràn ngập mùi hoa thơm ngào ngạt, Tòng Thiện uống trà bỏ thêm đá, tâm trạng thật tốt.
"Cảm ơn." Tòng Thiện thử một miếng, mùi vị quả thật không tệ, cô liếc mắt
nhìn xung quanh, hỏi: "Sao chỉ có hai người chúng ta vậy? Chị Thư Huyên
không có ở đây à?"
"Chị ấy đi đón bố mẹ chị ấy rồi." Vương Đình đặt đũa xuống, dường như không quá vui vẻ.
"Cô không muốn gặp bọn họ?" Tòng Thiện nhìn nét mặt của cô, dò hỏi.
"Tôi chỉ là không có chuẩn bị tâm lý." Vương Đình lắc đầu, nói, "Trong lòng
của tôi rất rối, không rõ rốt cuộc nên làm như thế nào. Thân phận của
tôi bây giờ khó xử như thế, ngay cả có nên tiếp tục sống ở nhà họ Câu
hay không cũng không biết, chị nói xem tôi sẽ mong chờ được gặp bọn họ
sao?"
"Cô và Câu Tử Minh còn chưa có hòa thuận?" Tòng Thiện tò mò hỏi, "Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị nói uống cà phê ngày đó sao?" Vương Đình nhíu mày, thấy Tòng Thiện gật
đầu, mới đáp, "Tôi nhất thời tức giận mới đánh anh ta."
"Tại sao
cô lại đánh anh ta? Người phụ nữ đó là ai?" Tòng Thiện càng hiếu kỳ hơn, Vương Đình luôn dịu dàng cho dù đối với Câu Tử Minh thái độ không được
tốt lắm, cũng không đến nỗi sẽ ra tay đánh người.
"Người phụ nữ
đó chính là người hai năm trước cùng Câu Tử Minh nằm ở trên giường bị
tôi bắt gặp." Vương Đình cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, "Lúc tôi từ toilet đi ra, thấy người phụ nữ đó đang cọ tới cọ lui trên người của
Câu Tử Minh. Tôi cảm thấy rất ghê tởm, không muốn để ý tới hai người đó. Câu Tử Minh lại nhất định kéo tôi lại, tôi không vung ra được, mới đánh anh ta một cái."
"Câu Tử Minh không có giải thích sao?" Tòng Thiện hỏi tới.
"Có gì mà giải thích, loại playboy như anh ta, phụ nữ giống như cá diếc qua sông, nếu mỗi một việc đều giải thích, vậy chẳng phải anh ta sẽ bận rộn chết sao." Vương Đình hừ một tiếng, lạnh giọng nói.
"Có lẽ là
người phụ nữ đó muốn quyến rũ anh ta, thật ra thì Câu Tử Minh cũng không có làm gì." Tòng Thiện phân tích nói, Câu Tử Minh lại không có ngốc,
làm sao có thể ở ngay trước mặt của Vương Đình mà cùng người phụ nữ khác cọ tới cọ lui.
"Tùy thôi, dù sao hai người họ cũng không phải là thứ gì tốt." Vương Đình châm chọc nói.
"Vương Đình, cô thật sự ghét Câu Tử Minh phải không?" Tòng Thiện nhìn Vương Đình, muốn nghe lời trong lòng của cô ấy.
"Phải, tôi ghét anh ta." Vương Đình không chút do dự thừa nhận nói.
"Vậy cô rời đi đi." Xuất phát từ dự liệu, Tòng Thiện lại xúi giục Vương Đình rời đi, chứ không phải giống như trước kia, bảo cô nghĩ đến điểm tốt
của Câu Tử Minh.
"Gì cơ?" Vương Đình hiển nhiên cũng là ngây cả
người, đôi mắt to như hắc bồ đào nhìn Tòng Thiện, không hiểu ý tứ của
những lời này.
"Tôi là nói, nếu như cô và Câu Tử Minh sống chung
thật sự rất không vui, cũng đừng có miễn cường, như vậy đối với đứa bé
cũng không công bằng." Tòng Thiện nghiêm túc nói, hôm nay từ trong câu
chuyện cũ của Nhạc Thanh Lăng cô học được, tình cảm thật sự là không thể miễn cưỡng, bất kể bao nhiêu tâm cơ đùa giỡn, dùng bao nhiêu thủ đoạn,
không đáng để bạn yêu ép thế nào cũng vô dụng. Cô không muốn nhìn thấy
Câu Tử Minh và Vương Đình trở thành một cặp vợ chồng không hòa thuận.
"Thật ra thì tôi thật sự có nghĩ tới." Vương Đình hơi do dự, "Nhưng người nhà của anh ta vốn không để cho tôi rời đi."
"Nếu như cô muốn đi, bất cứ ai cũng không gò ép được, tôi có thể giúp cô." Tòng Thiện nắm lấy tay của cô ấy, chân thành nói.
"Tòng Thiện, tôi không muốn thêm phiền phức cho chị, chuyện của chị đã đủ
phiền lòng rồi." Vương Đình cảm ơn ý tốt của cô, nhưng chuyện của cô, cô vẫn là muốn tự mình xử lý.
"Chính là chuyện của tôi rất phiền
lòng, cho nên tôi không muốn cô rơi vào hoàn cảnh giống như tôi." Tòng
Thiện nói, "Cô không thích Câu Tử Minh, Câu Tử Minh cũng không hẳn sẽ vì cô mà thay đổi triệt để. Các cô muốn chỉ là vì đứa bé mà kết hợp, hôn
nhân như vậy là không tốt đẹp không lâu dài. Thay vì đau dài, chi bằng
bây giờ giải quyết dứt khoát, rời khỏi đây, rời khỏi Câu Tử Minh, sống
cuộc sống chính cô nghĩ tới."
"Tòng Thiện, bây giờ còn chưa phải
lúc." Vương Đình lắc đầu, nói ra đắn đo lớn nhất, "Tôi còn chưa có đón
được bà ngoại, tôi sợ nếu như tôi rời đi, có lẽ bọn họ sẽ dùng bà ngoại
ép tôi quay về. Thật ra thì nhà họ Câu muốn không phải là tôi làm con
dâu cho nhà họ, mà là đứa bé trong bụng của tôi. Tôi rất rõ, bọn họ là
vì đứa bé mới đồng ý đón nhận tôi."
"Cô thử cùng họ khơi thông
xem, nói cho bọn họ biết cho dù sinh đứa bé này ra Câu Tử Minh cũng là
có phần, có thể cùng nuôi dưỡng." Tòng Thiện nói ra một cách giải quyết.
"Vô dụng thôi, tôi đã từng nói qua với Câu Thư Huyên, nhưng cô ấy nói cho
tôi biết, nhà họ Câu là đại gia tộc, không cho phép đứa cháu đầu tiên ra đời đã trở thành con riêng. Hơn nữa, mẹ của cô ấy cũng là có con mới
cưới, cho nên bố mẹ cô ấy cho rằng kết hôn trước rồi phát triển tình cảm cũng chưa hẳn là không tốt. Chị cũng biết, thế hệ trước vốn là thích
dựa theo kinh nghiệm cuộc sống của bọn họ để lên kế hoạch cuộc sống của
con cái, bởi vì chủ gia đình của nhà họ Câu là gả vào như vậy, cho nên
bọn họ cảm thấy tôi cũng sẽ hạnh phúc." Vương Đình có nỗi khổ nói, cô
cũng muốn phản kháng, nhưng cô một mình đơn bạc, dựa vào cái gì chống
lại nhà họ Câu to lớn như thế đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT