"Em làm gì vậy?" Hàn
Dập Hạo thốt ra tiếng kêu trầm thấp, vội vàng đè lại tay nhỏ bé không an phận của cô, lẽ nào cô không biết như vậy sẽ khiến anh đánh mất lý trí
sao?
"Em thấy anh quá khó chịu--" Bị anh véo cằm ngẩng đầu lên,
mặt Tòng Thiện đỏ như quả đào chín, may nhờ bốn phía tối đen, mới không
có bộc lộ ra hết sức ngượng ngùng của cô.
"Cho nên?" Trong lòng anh mơ hồ nổi lên chút rung động, ý của cô là muốn giúp anh?
"Anh đừng hỏi, nếu không em không có dũng khí." Tòng Thiện cắn chặt môi, hé
ra khuôn mặt cười đỏ tươi ướt át, nếu không phải chú ý tới anh rất lâu
chưa có "giảm nhiệt", cô cũng sẽ không nổi lên một chút lòng thương hại, làm ra hành động to gan như vậy.
"OK, anh không hỏi." Diễm phúc
như thế đưa tới bên miệng, nếu anh không hưởng thụ thì không phải là đàn ông, Hàn Dập Hạo nằm ngửa ở trên giường lớn mềm mại, bộ dáng "mặc cho
quân xâm lược", khóe môi cong lên, giọng bởi vì mong đợi mà trở nên càng lúc càng khàn khàn, "Em muốn làm sao thì làm như vậy đi."
Trong
lòng Tòng Thiện vô cùng rối rắm, chuyện trên giường, từ trước tới nay
đều là anh chủ động, cô "bị buộc" nghênh hợp, bây giờ muốn cô làm chuyện này, thật sự rất là khó khăn.
Cô đánh trống lui đường, Hàn Dập
Hạo lại nhìn thấu tâm tư của cô, bỗng kéo lấy tay nhỏ bé của Tòng Thiện, trực tiếp đặt lên cốt lõi náo nhiệt, khàn giọng khó nhịn nói: "Tòng
Thiện, cảm thấy được anh có bao nhiêu khó chịu không?" Truyện chỉ được
đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Lòng bàn tay như bị bỏng lửa, cô
cả kinh muốn rút tay lại, lại vô tình chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của anh, khiến anh thốt lên một tiếng rên rỉ gần như là đau đớn.
"Em làm đau anh à?" Tòng Thiện lập tức dò hỏi.
"Không có." Hàn Dập Hạo xua tan lo lắng của cô, lời ít ý nhiều mà ám chỉ nói,
"Anh không phải 'yếu ớt' như trong tưởng tượng của em, em có thể tiếp
tục, không sao."
"Nhưng em không--" Tòng Thiện túm chặt ra giường phía dưới, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại độ cứng và độ ấm chưa xua đi
được, cô đỏ mặt khó xử nói.
"Giống như bình thương anh làm với em như vậy là được." Hàn Dập Hạo từng bước dẫn dụ nói.
Nghĩ tới chuyện anh đã làm với cô, Tòng Thiện cảm thấy đầu ngón chân cũng đỏ bừng, cô không thể làm được chuyện tà tứ như vậy.
"Tòng Thiện?" Hồi lâu, cô cũng không có phản ứng, Hàn Dập Hạo nhịn không được thúc giục.
Ánh trăng sáng tỏ từ bên ngoài tấm cửa kính sàn xuyên vào, chiếu vào trên
chiếc giường bắng gỗ thật rộng lớn thải mái, chỉ thấy khuôn mặt của cô
gái ngồi xổm ở bên cạnh người đàn ông đỏ bừng như ráng mây, ngón tay
thon dài trắng mịn bấu chặt, lực lớn đến mức dường như hận không thể cấu xuyên thủng ra giường thật mỏng này.
Lửa này là cô châm lên,
dường như không có lý do không dập, huống chi vừa nghĩ tới anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, còn phải cố kìm nén dục vọng với cơ thể của cô,
dường như lại có chút không đành lòng.
Nhưng, muốn và làm dù sao
cũng là hai chuyện khác nhau, từ trước tới nay cô chưa từng làm qua
chuyện to gan như vậy, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, thiên
nhân giao chiến.
"Thôi, để anh đi tắm nước lạnh là được rồi." Hàn Dập Hạo cũng không có miễn cưỡng cô, biết cô không làm được, cũng không tiếp tục yêu cầu.
Lắc đầu cười khổ, đáng lẽ anh vẫn còn bình
thường chẳng có gì, bị cô trêu chọc ở trong lúc mấu chốt lại dừng lại,
lần này không ở trong phòng tắm một lúc, anh là không "bình tĩnh" lại
được.
Thấy anh muốn đứng lên, Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi
liền vươn tay, đè trên ngực anh, lấy hết dũng khí nói: "Anh đừng động,
em thử xem."
Hai chữ cuối cùng giọng rất nhỏ, nhưng lại dùng hết sức lực của cô.
"Em xác định?" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi, cô cũng đừng có làm một nửa mới quẳng anh đi, vậy anh thật sự sẽ vỡ mạch máu mà chết.
"Ừm." Tòng Thiện chầm chậm gật đầu, mặc kệ, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng là
người yêu, chuyện như vậy cũng rất bình thường, cô cố gắng chịu đựng một chút hẳn là sẽ không thành vấn đề.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên cưỡi
lên trên bụng của Hàn Dập Hạo, không do dự nữa cúi người xuống phủ lên
môi mỏng góc cạnh rõ ràng của anh, vụng về dùng lưỡi thơm mát liếm láp
cánh môi của anh.
Loại trình độ hôn kém thế này làm sao có thể
làm anh thỏa mãn, nhưng sợ kinh động đến cô, anh thật sự nhịn xuống sự
kích động muốn giữ lấy cái ót của cô làm nụ hôn này sâu hơn.
Ngón tay thon dài bám víu trên cơ ngực rắn chắc của anh, cô cũng không biết
rõ làm thế nào để vuốt ve cơ thể của anh, muốn học động tác vuốt ve của
anh, lại phát hiện da thịt của anh quá cứng rắn, vốn nắn bóp không nổi.
Cô không hề có kỹ xảo "sờ loạn" một hồi, lúc có lúc không mà khiêu khích, còn dùng móng tay khẽ cào.
"Tòng Thiện--" Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, nơi cổ họng bật ra
tiếng ngâm nga khó nhịn, bởi vì cô trêu đùa, bắp thịt cường tráng trên
người anh sôi sục căng phồng lên, vóc người cao to khỏe mạnh so với thân hình nhỏ nhắn trên người, càng lộ vẻ sức lực dồi dào hơn.
Rất ít khi nghe được anh "rên rỉ", ngày trước luôn ở giây phút cuối cùng, anh
mới có thể thốt ra vài tiếng gầm, giờ đây nghe được anh cũng phát ra âm
thanh như của phụ nữ, Tòng Thiện đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội "thí nghiệm".
Từ môi anh chuyển qua cằm hơi lởm chởm của anh, rồi đến yết hầu gợi cảm hơi nhô ra của anh, men theo làn da cơ thịt cuồn cuộn
rõ ràng, từ từ hôn xuống.
Quanh năm rèn luyện làm cho Hàn Dập Hạo vẫn duy trì vóc dáng hoàn mỹ, eo rộng mông hẹp, bắp thịt màu đồng toàn
thân cứng cáp xinh xắn, rõ ràng, rắn chắc có lực, cộng thêm cao gần 1m9, ở dáng người mảnh khảnh thon dài của Tòng Thiện trước mặt, trông càng
vạm vỡ cao to hơn.
Tòng Thiện chỉ có một chữ để đánh giá vóc người nam tính đẹp đẽ này-- rắn.
Sờ lên cảm giác rắn chắc, hôn lên trên môi cảm giác cũng là rắn chắc, một chút cũng không "hấp dẫn" người.
Hàn Dập Hạo không biết Tòng Thiện đánh giá anh, tất cả lực chú ý của anh
đều dời đến cái miệng nhỏ nhắn của cô, liên tiếp in dấu hôn nhỏ vụn này
quả thật giống như lăng trì vậy, tàn phá ý chí của anh.
Bỗng
nhiên cô ngậm lấy nơi vừa rồi đi qua "đùa bỡn", quả nhiên nghe thấy anh
phát ra âm thanh sảng khoái, cảm giác được sự thay đổi kỳ diệu này trong miệng, Tòng Thiện nhớ tới anh không chỉ một lần đối với cô như vậy, cơ
thể nổi lên một hồi tê dại.
Kỹ xảo vụng về làm cô giống như con cún con liếm trên lồng ngực anh ẩm ướt, men theo bản năng, cô hôn lên bụng của anh.
Cứng rắn thô kệch gồ lên này cùng với môi lưỡi mềm mại thơm ngát của cô hoàn toàn khác biệt, Tòng Thiện cũng là người luyện võ, thấy nhiều cái gọi
là "mãnh nam cơ bắp", song, vừa phải giống như Hàn Dập Hạo như vậy, cả
người đều là cơ bắp, nhưng mỗi một tấc cơ bắp đều rất căng đầy, không
phải là loại đường cong quá mức khoa trương, là loại vẻ đẹp sức lực tràn trề vui tai vui mắt, quả thật rất không thường gặp.
Đến bộ vị mấu chốt nhất, Tòng Thiện lại xấu hổ kề cà không dám tiếp tục.
"Dám không?" Hàn Dập Hạo cũng kìm nén đến mức rất không dễ chịu, lại muốn
phối hợp với động tác chậm chạp của cô, có trời mới biết, anh khổ sở thế nào. Lúc này cô lại không làm việc, anh nhịn không được nửa khiêu khích nửa nghiêm túc dò hỏi.
"Sao lại không dám?" Tòng Thiện mạo xưng
là trang hảo hán, được rồi, cô thừa nhận, cô đã từng xem qua vài bộ
"phim", "động tác mấu chốt" cô còn nhớ rõ, nhưng lần đầu tiên cũng khó
tránh nhút nhát.
Nhưng cũng đã đến bước này rồi, cô muốn rút lui, thật sự là quá "vô nhân đạo".
Ánh mắt lại liếc nhìn đến bên lưng bị thương của anh, nghĩ đến anh vì cô
làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí không tiếc trở mặt với người nhà, cô
làm chút việc nhỏ này có thể có bao nhiêu khó khăn chứ?
Vì vậy cô không do dự nữa, hai tay giữ lấy mép quần đùi, dùng sức kéo--
"Em muốn thiến anh đấy à?" Hàn Dập Hạo đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi,
cô gái này coi anh thật sự làm bằng sắt sao, không biết đau?
Tòng Thiền bỗng chốc đỏ bừng, dường như là cô dùng sức quá mạnh--
"Thật xin lỗi." Cô vội vàng nói xin lỗi, trong lòng thầm nói, sớm biết cô
không đủ kinh nghiệm như thế, anh còn bảo cô, quả thực là tự chuốc lấy.
"Mau trấn an nó." Trán và cổ Hàn Dập Hạo nổi gân xanh, trông hơi dữ tợn, anh to tiếng thúc giục, dẫn dắt tay nhỏ bé của cô.
Tuy mặt Tòng Thiện rất nóng, nhưng ma xui quỷ khiến theo động tác của anh,
dần dần, anh không cần hướng dẫn, cô cũng có thể theo tiết tấu của mình
đem đến cho anh khoái cảm cực lớn.
Liếc trộm bộ dáng nhắm mắt
hưởng thụ của anh, Tòng Thiện cảm thấy cơ thể của mình cũng theo nhiệt
độ giữa hai chân không ngừng tăng cao, cô vô thức vươn đầu lưỡi trắng
mịn, liếm liếm khóe miệng hơi có chút khô khan.
Đột nhiên, trong
đầu của cô nổi lên ý nghĩ to gan, nếu anh thích cô đối với anh như vậy,
vậy không bằng sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trong đầu quá nghĩ tới lấy lòng anh, thế nên đã áp đảo lòng rụt rè của cô, vì vậy, cô từ từ cúi đầu xuống, hé mở môi anh đào--
"Tòng Thiện!" Người đàn ông đột nhiên mở mắt, khó có thể tin.
Cô tuy là sinh lòng giật mình, nhưng không có lùi bước.
Ánh trăng càng lúc càng chập chờn mờ mịt, hương vị tình ái trong phòng ngủ
khuếch tán rộng, cuối cùng, ở lúc cô sắp ngạt thở đến mức mê man, anh
đạt được thỏa mãn cực lớn--
"Khụ khụ!" Cô ở trên giường mềm, ho đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Thật là khó chịu, trong mũi miệng đều là mùi vị của anh—
"Tòng Thiện!" Anh yêu thương mà vỗ vỗ lưng của cô, giúp cô dễ thở, lấy giấy
vệ sinh ở đầu giường, lau sạch khóe miệng của cô, có chút đau lòng dò
hỏi, "Không có sao chứ?"
Tòng Thiện ho khan hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến vừa rồi anh dùng sức ép cô không cho cô "chạy trốn", lập tức tức giận đánh anh, tức giận nói: "Đều tại anh!"
Tuy bị cô
trách móc, nhưng nụ cười ở khóe môi Hàn Dập Hạo càng sâu hơn, anh dùng
sức ôm lấy cô gái đáng yêu, lòng tràn đầy hài lòng và đều là thỏa mãn,
nói thật, anh chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ làm như vậy với anh, cho nên
nhịn không được dò hỏi, "Sao hôm nay 'phóng túng' như vậy?"
"Phóng túng gì chứ?" Tòng Thiện bất mãn với cách dùng từ của anh, cái đó và
phóng khoáng vó gì khác biệt đâu? Mặt cô đỏ bừng giải thích nói, "Em chỉ là thương xót anh một chút."
"Vậy anh hy vọng mỗi ngày em đều 'thương xót' anh như vậy." Hàn Dập Hạo lộ ra hàm răng trắng, cười rất là vui vẻ.
"Đừng mơ!" Tòng Thiện căm phẫn cự tuyệt nói, "sách giáo khoa" đáng ghét, sao
không nói làm chuyện như vậy mệt thế nào, nhất là cằm của cô, cũng sắp
trật khớp!
"Vừa rồi còn tốt, sao lại tức giận rồi." Hàn Dập Hạo trấn an nói, "Vậy thì em cũng muốn--"
"Em mới không muốn." Xua tan ý nghĩ gian ác trong đầu của anh, cô chỉ là sợ anh nghẹn lâu nhịn không được, sẽ làm làm tổn hại đến đứa bé, mới "hy
sinh" như vậy.
"Tòng Thiện, anh yêu em." Anh nâng cằm của cô lên, hôn rồi lại hôn, trong miệng nói ra lời ngon tiếng ngọt.
"Em muốn ngủ." Tòng Thiện rất nhanh cũng không còn tức giận, anh vui vẻ như vậy, hẳn là thõa mãn rồi.
"Được, chúng ta ngủ thôi." Anh theo lời ôm cô nằm xuống, đắp chăn che lại máy điều hòa, thỏa mãn cùng cô tiến vào mộng đẹp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT