"Cháu trai?" Nhạc Thanh Lăng nghe thấy hai chữ này, nụ cười càng lạnh hơn, "Tôi còn nhớ rõ là ai ý chí sắt thép nói tuyệt đối sẽ không sinh 'cháu' của tôi, sao, lời đã từng nói giống như không khí, gió thổi qua thì tan sao?"

Tòng Thiện đương nhiên còn nhớ rõ mỗi một câu đã nói với Nhạc Thanh Lăng, nhưng lúc này không giống ngày xưa, cô là bất kể thế nào cũng sẽ không tiếp tục bỏ đứa bé nữa.

"Vậy bà có coi nó là cháu sao?" Tòng Thiện hỏi ngược lại, "Bà chưa từng muốn đứa cháu này, tôi cũng không cảm thấy được bà có tư cách làm bà nội của con tôi, vậy đương nhiên nó không tính là cháu của bà."

"Thẩm Tòng Thiện, cô thật sự cho rằng cô có thể mẹ vinh nhờ con sao?" Nhạc Thanh Lăng nổi giận, trên mặt lại không hiểu hiện ra, "Tôi nói cô không vào được cửa nhà họ Hàn thì cô tuyệt đối không vào được, nếu cô không tin, có thể thử xem."

"Từ trước tới nay tôi chưa từng nói tôi muốn vào cửa của nhà họ Hàn." Tòng Thiện khinh thường đáp, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, "Cho dù tôi muốn gả, cũng là gả cho Hàn Dập Hạo, chứ không phải là cho cái gọi là đại gia tộc của các người. Tôi trèo cao không nổi cũng không trèo cao!"

"Nói cho cùng, cô chính là không chịu buông tha cho con của tôi, phải không?" Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng nhìn Tòng Thiện chằm chằm, trong mắt thoáng hiện một tia sắc bén.

"Những lời này, hẳn là tôi hỏi ngược lại bà mới phải." Tòng Thiện không chút yếu thế cãi lại.

"Cô biết rõ mình có bệnh, chỉ làm liên lụy tới con trai của tôi, ngay cả con trai của cô, cô cũng không nhất định có khả năng chăm sóc tốt. Tình trạng của cô như vậy, tại sao không chịu buông tha Dập Hạo?" Nhạc Thanh Lăng dường như không cách nào hiểu được mục đích của Tòng Thiện, chất vấn.

"Tại sao nhất định là tôi không buông tha Hàn Dập Hạo?" Tòng Thiện cố ý chọc giận bà, cười lạnh nói, "Tôi là muốn rời khỏi Hàn Dập Hạo, nhưng anh ấy nói đời này anh ấy cũng đã nhận định tôi, cho dù tôi có bệnh, anh ấy cũng sẽ không rời không bỏ. Bà trách chỉ có thể trách chính bà, sao lại sinh ra một người con trai si tình như vậy, so với bà, anh ấy quả thực là người có tình có nghĩa nhất trên đời này."

"Thẩm Tòng Thiện, tôi khuyên cô đừng quá đắc ý." Sắc mặt Nhạc Thanh Lăng sa sầm, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, giống như cảnh cảo cũng giống như hạ tối hậu thư, "Chỉ cần Dập Hạo còn họ Hàn, tôi sẽ có cách khiến nó rời xa cô!"

"Mời bà cứ tự nhiên." Tòng Thiện vốn không bị bà uy hiếp, mở cửa xe, trước khi đi bỏ lại một câu, "Tôi chưa từng sợ bà, bà muốn đối phó với tôi, tôi sẽ tiếp, nhưng đừng mơ tôi sẽ thỏa hiệp!"

Nói xong, dùng sức đóng sầm cửa xe, thẳng lưng đi xuống chân núi.

Nhạc Thanh Lăng mím chặt môi, nhìn cửa xe đóng chặt, đôi mắt xinh đẹp bắn ra rét lạnh như dao kiếm, chưa từng có ai dám tuyên bố khiêu khích ở trước mặt của bà, chưa từng có!

Thẩm Tòng Thiện, người phụ nữ đê tiện này, bà tuyệt đối sẽ không để cho cô sống dễ chịu!

Đi rất lâu mới đi tới chân núi, trên đường đi, Tòng Thiện vẫn còn bốc hỏa.

Cô biết Nhạc Thanh Lăng là cố ý tới chọc tức cô, cô vốn không muốn bị ảnh hưởng tới tâm trạng, nhưng thứ cảm xúc này cô cũng không khống chế được, nếu như Nhạc Thanh Lăng là người khác thì tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại là mẹ của Hàn Dập Hạo, về máu mủ là bà nội ruột của con trai cô, chỉ cần vừa nghĩ tới cuộc sống sau này, cô phải chung sống cùng với Nhạc Thanh Lăng, còn có đám người "quan lại quyền quý" khinh người kia của nhà họ Hàn, trong lòng của cô đã cảm thấy như bị tảng đá đè nặng, kìm nén đến mức cô không thở nổi.

Chết tiệt, sao càng nghĩ càng giận! Không biết đi bao lâu, Tòng Thiện nghĩ tới mức một bụng phiền lòng, nhưng không có ngồi xe, đi bộ đi tới nội thành.

"Ăn cướp!" Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ bầu không khí, truyền vào màng nhĩ của Tòng Thiện.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt có một người trẻ tuổi cầm một túi xách chạy thật nhanh, phía sau là một người phụ nữ trung niên đang kéo căng cuống họng lớn tiếng hét.

Cô không nói hai lời liền đuổi theo.

Lúc này đang là lúc nghĩ trưa, mặt trời lại gay gắt, người đi đường trên phố không nhiều lắm, Tòng Thiện và người đàn ông kia cách nhau một khoảng rất dài, đuổi theo rất lâu cô mới chặn được hắn ở một con hẻm nhỏ.

"Bà tám thối tha, đừng xen vào việc của người khác!" Người trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhuộm một đầu tóc vàng lòe loẹt, thấy Tòng Thiện đuổi theo hắn mấy con phố cũng không chịu ngừng, tức giận xoay người lại, móc con dao nhỏ bên hông ra đâm tới phía của Tòng Thiện.

Tòng Thiện làm sao có thể để tên trộm vặt này vào trong mắt, lưu loát vài chiêu đã tóm được, đối phương còn chưa có thấy rõ cô ra chiêu, đã bị cô kìm chặt ở trên đất.

"Chạy hả, mày chạy nữa đi!" Đuổi theo cậu ta một đoạn, Tòng Thiện mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, cơn tức trong lòng càng tăng, giơ chân giẫm trúng mu bàn tay của cậu ta, đá văng con dao nhỏ ra, sau đó hung hăng đạp cậu ta mất đạp.

"Bà tám thối tha!" Miệng người thanh niên vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ.

Tòng Thiện chỉ cảm thấy càng tức hơn, ngay cả những tên "lâu la" này cũng dám mắng cô, quả thực không biết sống chết.

Đem cục tức Nhạc Thanh Lăng kia chọc tức cô trút hết cả vốn lẫn lãi ở lên trên người tên trộm, Tòng Thiện vốn không có ý thức được mình ra tay nặng thế nào.

Mãi cho đến có cảnh sát chạy tới, kéo cô ra khỏi tên trộm bị đánh đến mức nửa sống nửa chết, cô mới hơi khôi phục lại một chút lý trí.

"Cô làm gì vậy, muốn đánh chết người sao?" Có cảnh sát lạnh lùng quát cô.

Tòng Thiện thất thần, thấy tên trộm được người ta đỡ dậy, bộ dáng mặt mũi bầm dập đó, cô quả thật không thể tin được là mình ra tay.

"Tôi--" Tòng Thiện cúi đầu nhìn đôi tay, khớp xương dùng sức đến mức vẫn còn hơi sưng đỏ, nhắc nhở cô, vừa rồi cô thật sự muốn đánh chết người!

"Tôi cái gì mà tôi, theo chúng tôi về cục cảnh sát!"

Sau đó là Tiểu Kha tới bảo lãnh cô ra, ở cửa cục cảnh sát, Tiểu Kha rất là kinh ngạc hỏi: "Chị Thẩm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, sao lại nói chị cố ý đả thương người?"

"Tôi cũng không biết." Tòng Thiện xử lý đầu mối hỗn loạn, đáp, "Lúc đó đã cảm thấy rất giận, cho nên ra tay cũng hơi nặng."

"Tâm trạng của chị không tốt không phải là vì mẹ của Thượng tá Hàn chứ?" Tiểu Kha hỏi tới, sáng hôm nay tâm tình của Tòng Thiện khá tốt, sau khi đi gặp lão yêu bà kia một chuyến, suýt chút nữa xảy ra án mạng, làm sao khiến người ta không sinh nghi.

"Có thể là như vậy." Tòng Thiện cũng không dám khẳng định, cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, dứt khoát cái gì cũng không nghĩ, "Tôi đi về nghỉ trước."

Tiểu Kha kiên trì muốn đưa cô về nhà, đến cửa tiểu khu, Tiểu Kha không yên tâm dặn dò: "Chị Thẩm, chị nghỉ ngơi thật tốt nhé, mọi việc đều có chúng tôi."

"Ừ." Tòng Thiện cảm kích cười cười với Tiểu Kha, xuống xe đi vào Tiểu Khu.

Cô vừa mở cửa, cô giúp việc Hàn Dập Hạo mời tới lập tức ân cần đi tới dò hỏi: "Tiểu thư, sao buổi trưa hôm nay không về nhà dùng cơm, tôi có hầm canh, tưởng cô sẽ về húp canh."

Nghe người giúp việc nói lảm nhảm, Tòng Thiện nhịn không được ngắt lời nói: "Chị Triệu, tôi rất mệt, ngủ một lát trước đã, dậy sẽ tới dùng cơm, chị cứ bận việc của chị đi, đừng để ý tới tôi.

Nói xong, đi vào phòng, đóng cửa lại.

Khi cô nằm ở trên giường, thì nhớ lại hành động lúc xế chiều hôm nay, trong lòng càng lúc càng bất an.

Nếu như là bởi vì gặp Nhạc Thanh Lăng mà ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, vậy trước đây Nhạc Thanh Lăng cũng đã từng kích thích cô, cô cũng không có trở nên mất đi lý trí như hôm nay.

Có lẽ là nói, cùng với sự mang thai, tâm trạng của cô dao động càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng không thể khống chế?

Tình trạng như hôm nay là ngẫu nhiên hay là đang dự báo điều gì?

Sau này mà xảy ra những chuyện tương tự như thế nữa, cô nên làm cái gì bây giờ?

Có cần nói cho Hàn Dập Hạo biết hay không đây?

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định giấu diếm trước, nếu như lần sau mất khống chế nữa, sẽ nói cho anh biết, tránh cho anh lo lắng.

Nghĩ tới nỗi lòng, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cô thấy mẹ cô, cảnh tượng là khi còn bé họ thường đi công viên, mẹ dẫn cô ngắt hoa dại, sau đó đan thành vòng hoa đội trên đầu cô.

Cô bé Tòng Thiện cười khanh khách, mẹ thì ở bên cạnh yêu thương nhìn cô, nụ cười đó còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Đột nhiên, sắc mặt của mẹ thay đổi, bà xông tới đưa tay giật lấy vòng hoa trên đầu của cô bé Tòng Thiện, ném xuống đất ra sức giẫm đạp.

Cô bé Tòng Thiện bị dọa sợ tới mức khóc lớn, kéo lấy tay mẹ kêu lên "Đừng giẫm".

Mẹ lại đột nhiên dùng sức đẩy cô ngã, nét mặt trở nên dữ tợn, đáng sợ giống như ma quỷ vậy.

Bà vừa cười vừa khóc giống như kẻ điên, hoa tay múa chân rồi lao đi về phía con sông cách đó không xa.

Mẹ, đừng!

Trở mình ngồi dậy, Tòng Thiện đầu đầy mồ hôi lạnh, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, tim cô vẫn còn đập thình thịch.

Sao lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy?

Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, đi vào là Hàn Dập Hạo trong bộ quân phục phẳng phiu.

Anh bật đèn, thấy bộ dáng Tòng Thiện còn chưa tỉnh hổn, bước nhanh tới, sờ sờ trán của cô, chạm đến một đầu mồ hôi lạnh này, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng?"

Tòng Thiện gật đầu, trả lời: "Mơ thấy mẹ em, bà trở nên rất điên, còn muốn nhảy sông tự tử. Em vẫn là lần đầu mơ thấy như vậy."

"Nằm mơ thôi, nhìn xem em sợ đến mức thế này rồi." Hàn Dập Hạo ôm chặt cô, cất tiếng cười nhẹ thuần phát, "Được rồi, cơm tối đã làm xong, chúng ta đi ra ăn cơm thôi."

"Ừm." Tòng Thiện lấy lại bình tĩnh, gật đầu, khoác thêm áo khoác anh đưa tới, đi theo anh ra ngoài.

Chị Triệu làm xong bữa tối đã rời đi, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ.

Hàn Dập Hạo múc cho cô một bát canh, múc một thìa, săn sóc mà thổi nguội, mới đưa tới bên miệng của cô, ân cần nói: "Húp chút canh trước cho ấm dạ, nghe chị Triệu nói, buổi trưa em không có về nhà ăn, đi đâu vậy?"

Tòng Thiện húp một ngụm, đáp nói: "Buổi sáng em đi thăm Vương Đình, sau đó đi tìm Tiểu Kha."

Hàn Dập Hạo vừa bón cho cô một muỗng, bất mãn dạy dỗ: "Một người phụ nữ có thai ngày ngày chạy khắp nơi, em không sợ mệt thân sao?"

"Em nào có mảnh mai như vậy." Tòng Thiện không để ý nói, "Bác sĩ cũng đã nói, phải thường xuyên đi lại, mới tốt cho thai nhi."

"Ở nhà đi lại là được rồi." Hàn Dập Hạo tỉ mỉ lau canh dính ở khóe miệng của cô, nói, "Một mình em đi bên ngoài anh không an tâm, nếu em thật sự muốn ra ngoài đi lại, thì chờ anh về, ăn cơm tối xong anh cùng em ra ngoài đi dạo."

"Vậy chẳng phải là ban ngày em sẽ buồn chết sao." Tòng Thiện đón lấy thìa canh, bảo Hàn Dập Hạo mau ăn cơm, "Đúng rồi, hôm nay mẹ anh đến tìm em."

"Nói những gì?" Hàn Dập Hạo cũng không có ngạc nhiên, Nhạc Thanh Lăng lần lữa không đến "gây phiền phức" mới là chuyện lạ.

"Nói em quấn lấy anh giống như oan hồn, không buông tha anh, còn nói gì mà có bà ở đây, thì tuyệt đối không để cho em gả vào nhà họ Hàn." Tòng Thiện le lưỡi, nói cho Hàn Dập Hạo nghe những lời Nhạc Thanh Lăng đã nói.

"Vậy em trả lời bà thế nào?" Hàn Dập Hạo nổi lên hứng thú với câu nói sau cùng.

"Trả lời thế nào nữa, thì cố ý chọc tức bà thôi." Tòng Thiện vừa ăn đồ ăn vừa qua loa nói.

"Ăn chậm một chút, kẻo nghẹn." Hàn Dập Hạo nhìn tướng ăn "thô lỗ" của cô, nhịn không được nhắc nhở nói.

"Làm sao có thể." Tòng Thiện không cho là đúng, tính chất công việc của cô quyết định tốc độ ăn uống của cô, mà Hàn Dập Hạo lại là do gia giáo từ nhỏ, cho dù sinh sống ở trong đơn vị nhiều năm, ăn uống vẫn là nhai kỹ nuốt chậm, lúc giơ tay nhấc chân cũng toát ra tao nhã quý phái.

"Sau này bà mà tìm đến em nữa, em cũng đừng có đi gặp bà." Hàn Dập Hạo dặn dò.

"Tại sao lại không đi, không đi thì đã nói lên em sợ bà." Tòng Thiện hừ một tiếng.

"Em đi cũng chỉ là tìm bực bội cho mình." Hàn Dập Hạo vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói, "Chị Triệu nói em vừa về đến nhà thì mặt mày sa sầm, chị ta cũng không dám nói nhiều với em."

"Bây giờ em không sao rồi." Tòng Thiện không để ý nói, "Xem ra, ngày mai còn phải giải thích với chị Triệu, em cũng không có nhăn mặt cho chị ta xem."

Hàn Dập Hạo hết cách lắc lắc đầu, thấy cô ăn một bát lại thêm một bát, hỏi: "Sao hôm nay khẩu vị ăn của em lại tốt như vậy?"

Bởi vì liên quan đến nôn nghén, cô ăn vào không được bao nhiêu thứ, chẳng qua là húp nhiều nước canh, mới không gầy đi.

"Nhờ có Arsfat gửi thuốc có hiệu quả." Tòng Thiện đáp, sau khi Arsfat biết được tình trạng nôn nghén của của Tòng Thiện có chút nghiêm trọng từ Hàn Dập Hạo, liền gửi tới một lọ thuốc ngửi để Tòng Thiện ngửi, nghe nói là "linh đan diệu dược" ở Châu Phi, ngửi hai ngày, Tòng Thiện đã cảm thấy triệu chứng buồn nôn không còn quá rõ ràng.

"Vậy lúc anh ta tới Trung Quốc, anh nhất định phải cảm ơn anh ta thật tốt." Hàn Dập Hạo thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ta sắp đến Trung Quốc?" Tòng Thiện hơi ngẩn ra, sao chưa từng nghe anh nhắc tới.

"Anh ta nói muốn tới làm người chứng hôn cho chúng ta." Đôi mắt Hàn Dập Hạo sâu như biển rộng bao la vô ngần, bên trong ẩn chứa biết bao thâm tình sâu đậm chỉ có anh mới biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play