"Sao cô lại tới đây?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như chằm chằm, cau mày, hỏi.
"Tôi có việc tìm chị." Thẩm Tòng Như liếc Tòng Thiện một cái, đẩy cô ra, tự ý đi vào.
Tòng Thiện do dự một chút, đóng cửa lại.
"Có chuyện gì cô nói đi, đừng lãng phí thời gian." Tòng Thiện theo cô đi tới phòng khách, lạnh lùng mở miệng nói.
Thẩm Tòng Như không nhanh không chậm quan sát căn nhà này, huýt sáo, giống
như cô nàng tiểu thái muội (dân đàn chị) vô lại cười nói: "Phòng óc
trang hoàng không tệ, nhưng tôi còn tưởng rằng chị gả vào nhà giàu rồi
chứ, không nghĩ tới vẫn ở trong căn nhà 'nhỏ' thế này."
"Cô bớt nói những thứ này có được hay không, ai nói cho cô biết địa chỉ của tôi?" Tòng Thiện đặt câu hỏi.
"Việc này không quan trọng." Thẩm Tòng Như giống như là ở trong nhà mình vậy, đĩnh đạc mà đặt mông ngồi xuống ghế sofa, nhìn về phía Tòng Thiện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến người ta không thích, cô nói, "Tôi có việc tìm chị 'giúp đỡ'."
"Tôi nhớ rõ cô và mẹ cô đã nói là đoạn
tuyệt quan hệ với tôi rồi cơ mà." Tòng Thiện ngồi ở đối diện cô ấy,
giọng nói lạnh lùng, nói, "Bây giờ tôi không cần phải giúp cô."
"Ôi chao, chị cũng biết đấy, bố tôi chết, mẹ tôi là giận điên lên mới nói
như vậy." Thẩm Tòng Như chẳng hề để ý nói, "Dù nói thế nào, chúng ta
cũng có chút quan hệ máu mủ, chị sẽ không thật sự thấy chết mà không cứu chứ."
"Tôi đã nói rồi, chuyện của các người, sau này cũng không
có quan hệ gì với tôi." Tòng Thiện không bị lay chuyển chút nào, những
chuyện hư hỏng kia của Thẩm Tòng Như cô chẳng muốn quản cũng sẽ không
xía vào, cô ấy giống như một cái động không đáy lấp không đầy, Tòng
Thiện không muốn tiếp tục mắc mình vào nữa.
"Chị nói không quan
hệ thì không quan hệ sao?" Thẩm Tòng Như lạnh lùng cười một tiếng, "Nếu
như chị không giúp tôi, tôi sẽ đến trước mặt truyền thông phơi bày
chuyện xấu của chị, khiến thanh danh của chị xấu càng thêm xấu!"
"Cô cho rằng có thể uy hiếp được tôi sao?" Tòng Thiện nhìn cô ấy chằm chằm, ánh mắt rét lạnh.
Thẩm Tòng Như nghịch móng tay của mình, không sợ chết tiếp tục nói: "Chị cho rằng chị vừa diễn ra trò hề hôn lễ, là có thể ngụy trang mình giống như một người bị hại sao? Chị gạt được người khác nhưng không gạt được tôi, lúc chị còn chưa có chia tay với Lương Tư Hàn, thì đã quyến rũ Hàn Dập
Hạo rồi, anh ta tặng cho chị san hô mã não là tôi lấy đi bán. Nói thẳng
ra, chị và Hàn Dập Hạo mới thật sự là 'gian phu dâm phụ', chị bắt cá hai tay sau lưng Lương Tư Hàn trước, cho nên anh ta mới bỏ chị. Chị nói
xem, nếu như những chuyện này bị truyền thông biết được, bọn họ sẽ viết
như thế nào?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tốt nhất cô đừng thách thức giới hạn nhẫn nhịn của tôi!" Tòng Thiện hơi tức giận, mình bị tô đen thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu Thẩm Tòng Như dám kéo Hàn Dập Hạo liên lụy vào, cô nhất định không tha cho cô ấy!
"Sao, chột dạ à?" Thẩm Tòng Như không sợ chết tiếp tục khiêu khích nói, "Nếu
sợ, thì giúp tôi giải quyết chuyện của tôi, nếu không chuyện gì tôi cũng có thể làm được!"
"Tôi khuyên cô nên lập tức rời đi ngay bây giờ, bằng không đợi Hàn Dập Hạo trở về--" Tòng Thiện muốn dù dọa cho cô ấy rời đi.
"Chị bớt dọa tôi, tôi biết Hàn Dập Hạo đã đi quân khu rồi, trừ phi bây giờ
chị gọi điện cho anh ta, nếu không thì anh ta sẽ không trở về." Thẩm
Tòng Như không sợ hãi cười lạnh nói.
"Cô thật sự cho rằng tôi không dám gọi điện sao?" Tòng Thiện lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, lạnh giọng nói.
"Không phải chị không dám, chắc là sẽ không." Thẩm Tòng Như tràn đầy tự tin
nói, "Chị sẽ không để anh ta bận tâm, hơn nữa, nếu như anh ta dám dụng
đến tôi, chị xứng với bố tôi sao?"
"Cô đừng lấy cậu tới dọa tôi." Tòng Thiện híp mắt, kiềm chế tức giận trong lòng.
"Cho dù chị đắc ý vênh váo thế nào đi nữa, chị cũng đừng quên, là ai nuôi
chị lớn." Thẩm Tòng Như cười đến mức như con rắn độc, "Cho dù mẹ tôi
không có đối tốt với chị, cũng là bà và bố tôi dưỡng dục chị, nếu như
chị khinh người bằng nửa con mắt, bố tôi ở dưới nhất định chết không
nhắm mắt."
"Thẩm Tòng Như, cô đừng cho là tôi sợ cô, nếu như tôi
muốn đối phó với cô, cô đã sớm chết một trăm lần rồi." Nghĩ tới bộ dáng
lúc cậu chết, trái tim Tòng Thiện liền co rút đau đớn, cô nhắc nhở nói,
"Cô và mẹ của cô đối đãi với tôi thế nào, tôi nghĩ tôi không cần phải
nói nhiều, cô cũng rõ hơn bất cứ ai khác. Nếu như không phải tôi niệm ân tình ở cậu, sẽ không cấp sinh hoạt phí cho các người hàng tháng, với cá tính cờ bạc chả ra gì của mẹ cô, bây giờ các người còn có một chỗ nương thân sao? Cho nên, tôi khuyên cô làm người không nên quá đáng, nếu
không thua thiệt nhất định là các người."
"Thiếu gia nhà họ Hàn
có tiền như vậy, chị cho chúng tôi chút sinh hoạt phí tính là cái gì?"
Thẩm Tòng Như không có chút lòng biết ơn nào, cô thấy cứng rắn là không
được, đành phải đứng dậy, cố ý nói, "Thôi, nếu chị không giúp tôi, tôi
đành phải đến trước mộ phần của bố tôi mà khóc lóc kể lể, tôi cũng là bị người ta bức cho chết, đứa cháu gái mà khi còn sống ông cưng chiều nhất lại thấy chết không cứu, tôi không còn cách nào khác là buộc lòng phải
thắt cổ trước mộ phần của ông, đi cùng ông."
Tòng Thiện nhíu chặt mày, cô thật sự không muốn quản chuyện của Thẩm Tòng Như, nhưng nhớ tới cái chết của cậu, bây giờ nhà họ Thẩm suy đồi tới cục diện này, thật ra thì cũng là cô gián tiếp gây nên.
"Đợi một chút." Tòng Thiện nhắm mắt lại, phục hồi lại mở ra, gọi Thẩm Tòng Như lại.
Thẩm Tòng Như quay lưng về phía của cô, khóe miệng lộ ra cụ cười thực hiện
được, cô thản nhiên quay người lại, nghiêng đầu nhìn về phía của Tòng
Thiện, bộ dáng cố ý làm bộ như giật mình, nói: "Thế nào, thay đổi chủ
ý?"
"Cô nói xem, có chuyện gì muốn tôi giúp đỡ." Tòng Thiện không nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ấy, hỏi.
"Về ảnh nude của tôi." Thẩm Tòng Như rất tự nhiên nói ra một câu này, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.
"Cô lại bị người ta chụp ảnh nude từ lúc nào?" Tòng Thiện hừ lạnh một
tiếng, Thẩm Tòng Như cũng quá không biết liêm sỉ, nếu như cậu vẫn còn
sống, không biết sẽ tức thành bộ dáng ra sao nữa.
"Lúc nào? Không phải là trước đây thật lâu sao." Thẩm Tòng Như đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn Tòng Thiện chằm chằm, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói, "Là có người dùng ảnh nude để ép bố tôi nhảy lầu!"
Tòng Thiện cả kinh, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, ánh mắt nhìn Thẩm Tòng Như chằm chằm, lạnh giọng hỏi: "Người đó là ai?"
"Phản ứng cũng thật lớn nhỉ." Trái lại Thẩm Tòng Nhu trông "bình tĩnh" hơn
rất nhiều, cô châm chọc nói, "Chị là cảnh sát còn chưa điều tra ra được
rốt cuộc là ai hại chết bố tôi, thật đúng là vô dụng."
"Tôi hỏi
cô người đó là ai!" Tòng Thiện lại hỏi lại lần nữa, lúc Thẩm Tòng Nghĩa chết, cảnh sát không điều tra ra được số gửi tin nhắn kia, sau đó cũng
không có ai gửi tin nhắn tới nói chuyện ảnh nude nữa, có một dạo Tòng
Thiện cho rằng, chính là An Đạo Ninh vì ép Thẩm Tòng Nghĩa nghe theo,
không nghĩ tới, ảnh nude vẫn còn thật sự tồn tại, "Có phải là An Đạo
Ninh hay không?"
"Không phải, tôi gặp người đó rồi." Không nghĩ tới, Thẩm Tòng Như lại thốt ra một câu như vậy.
"Cô đã gặp qua hắn?" Tòng Thiện lập tức hỏi, "Hắn là ai?"
"Tôi cũng không biết, cô ta đeo khẩu trang khi gặp tôi, là phụ nữ." Thẩm Tòng Như đáp nói.
"Phụ nữ?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, nếu như không phải là An Đạo Ninh,
vậy, "Có phải là Tô Nhị Hà hay là An Nhuế hay không?"
"Chị cảm thấy mấy người phụ nữ ở nhà họ An có chỉ số thông minh cao như vậy sao?" Thẩm Tòng Như xì mũi coi thường.
"Nếu ngay cả người ta là ai cũng không biết, tôi làm sao giúp cô giải quyết?" Tòng Thiện lạnh giọng nói.
"Thỉnh thoảng cô ta sẽ liên lạc với tôi." Thẩm Tòng Như ngồi vào vị trí của
Tòng Thiện, cười lạnh nói, "Phải nói là ép tôi làm việc cho cô ta."
"Cô ta muốn cô làm gì?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.
"Đối phó chị." Thẩm Tòng Như chậm rãi đáp.
"Đối phó tôi?" Tòng Thiện hơi ngẩn ra, tiếp đó lại hỏi, "Cô nói rõ một chút."
"Thật ra thì trước khi bố tôi còn chưa có chết, người phụ nữ đó đã liên lạc
với tôi." Thẩm Tòng Như bắt đầu kể lại từ đầu, "Cô ta gửi một ảnh nude
cho tôi, uy hiếp tôi, nếu như tôi không nghe lời của cô ta, cô ta sẽ gửi ảnh nude của tôi cho mọi người và tung lên mạng internet, khiến đời này của tôi cũng không có mặt mũi nào gặp người khác. Cô ta bảo tôi nghĩ
cách làm hại con của chị, thế nhưng lúc đó có thể nói là chị là 'phúc
tinh" của nhà tôi, sao tôi có thể ngốc đến mức giúp cô ta làm việc và
còn đắc tội với Hàn Dập Hạo cơ chứ, nếu như tôi hại chị sẩy thai, đừng
nói là Hàn Dập Hạo, mẹ tôi là người đầu tiên sẽ không tha cho tôi. Cho
nên, tôi đã qua quít có lệ với cô ta, kéo dài thời gian. Không nghĩ tới
không quá hai ngày, cô ta đã gửi tin nhắn cho bố tôi, còn làm hại ông
nhảy lầu."
"Cô đã sớm biết là ai hại chết cậu, cô lại không nói
cho tôi biết?" Tòng Thiện khó nén tức giận, hóa ra Thẩm Tòng Như đã sớm
biết trong đó có ẩn tình khác, nhưng lại một mực giấu diếm.
"Mỗi
lần cô ta đều thay số mới, sao tôi có thể khẳng định nhất định là cô ta? Hơn nữa, lúc đó chị cũng cho rằng là An Đạo Ninh giở trò quỷ, đương
nhiên tôi cũng cho rằng là như thế." Thẩm Tòng Như không cho là đúng
nói, "Mãi cho đến tang sự của bố tôi xong xuôi, chị và Hàn Dập Hạo lại
hòa thuận, người phụ nữ đó mới lại liên lạc với tôi, bảo tôi nghĩ cách
tiết lộ tin tức của chị và Hàn Dập Hạo cho cô ta biết, tôi cũng đã đoạn
tuyệt với chị rồi, lấy đâu ra tình báo? Hơn nữa, tôi cảm thấy con người
của cô gái đó thật kỳ quái, cho nên liền tìm mọi cách hẹn cô ta gặp mặt
một lần, tôi còn ghi âm lại giọng của cô ta, chị có muốn nghe một chút
hay không."
"Ghi âm ở đâu?" Tòng Thiện lập tức hỏi.
Thẩm Tòng Như cũng không úp mở, lấy điện thoại di động ra, tìm đoạn ghi âm, nhấn nút phát.
"Cô rất hận Thẩm Tòng Thiện sao?" Đây là giọng của Thẩm Tòng Như.
"Ha ha." Một tràng tiếng cười của người phụ nữ truyền đến, Tòng Thiện lập tức cảnh giác.
"Tôi là rất hận cô ta, hận không thể muốn cô ta chết đi! Nếu không phải là
cô ta, Hàn Dập Hạo làm sao ngay cả liếc nhìn tôi lâu thêm một chút cũng
không muốn! Tôi làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì chia rẽ bọn họ,
thế nhưng cho dù người phụ nữ đó đem bỏ đứa bé, Hàn Dập Hạo cũng không
rời không bỏ, cô bảo tôi làm sao không hận!"
Câu nói kế tiếp Tòng Thiện đã không nghe lọt được nữa, bởi vì cô thật sự quá kinh hãi, kinh
hãi đến mức đầu óc rơi vào một màu trắng xóa, không dung nạp âm thanh
nào khác, chỉ còn lại có độc một tiếng vọng này không ngừng vang vọng
trong đầu.
Người phụ nữ đó không ngờ lại là Lộ Gia Nghi!
Dưới chân Tòng Thiện mất thăng bằng, lập tức vịn lấy ghế sofa.
Thẩm Tòng Như không hiểu, hỏi: "Chị biết người phụ nữ đó sao?"
Tòng Thiện từ trong khiếp sợ từ từ bình tĩnh lại, cô đáp: "Phải, tôi là biết cô ấy."
"Tôi đã nói, vẫn là chị hại chết bố tôi mà." Thẩm Tòng Như liếc xéo Tòng
Thiện, người phụ nữ này suốt ngày đắc tội kẻ thù, còn dùng cô làm công
cụ trả thù, thật sự là sao Tang Môn!
Tòng Thiện nhìn cô ấy chằm chằm, cô mà nói thêm một câu nữa, thì sẽ bóp chết cô.
"Được rồi, tôi không nhiều lời với chị nữa." Thẩm Tòng Như sợ cô thật sự sẽ
động thủ, định bụng rút lui, "Chị đã biết người phụ nữ đó thì dễ xử lý
rồi, chị phải chịu trách nhiệm giúp tôi tiêu hủy toàn bộ ảnh nude, nếu
không truyền ra ngoài cũng sẽ không có lợi gì với chị."
Tòng
Thiện không để ý tới cô ấy, trong lòng bừng bừng tức giận như sóng biển
cuồn cuộn ngập trời, cô nhất định phải tìm Lộ Gia Nghi hỏi rõ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT