Bởi vì Hàn Dập Hạo lái máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, Tòng Thiện kiên trì muốn anh ngủ một giấc rồi mới về, Hàn Dập Hạo tính toán thời gian, mình còn có thể ngủ gần một tiếng, thời gian như vậy vừa đủ để anh rút về quân khu.

Hàn Dập Hạo nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ dành riêng của Arsfat, mà Tòng Thiện và Arsfat thì ở bên ngoài phòng làm việc nói chuyện với nhau.

"Ngài Arsfat, chuyện lúc trước tôi rất xin lỗi." Tòng Thiện nhớ tới chuyện xảy ra ở tộc Raim, vẫn cảm thấy rất khổ sở.

Arsfat cười nhẹ, đôi mắt màu lam tím trông có vẻ sâu xa lại ẩn chứa đau buồn, "Vừa mới bắt đầu tôi cũng nghĩ không ra, mãi cho đến Hàn tiên sinh và tôi thành thật nói chuyện với nhau một lần, tôi mới từ từ gỡ bỏ khúc mắc. Tình hình ở Samos ngay lúc đó, tộc Raim là một miếng bánh đường mà thế lực khắp nơi ngấp nghé, sớm muộn gì cũng sẽ bị quân chính phủ hoặc là tổ chức phản chính phủ phân chia. Sai lầm lớn nhất của tôi chính là không đưa người trong tộc rời đi hoặc là ẩn cư sớm một chút."

"Thưa ngài, xin đừng tự trách mình." Tòng Thiện an ủi nói, "Ngài là một thủ lĩnh tốt, nếu không phải là ngài, chỉ sợ quân chính phủ đã sớm tấn công tộc Raim rồi."

"Đúng, nếu như lúc đó tôi không có bị thù hận làm cho mụ mị, không có đưa lực lượng vũ trang rời khỏi tộc, chắc là quân chính phủ sẽ không tấn công đánh tới." Màu mắt của Arsfat trở nên sâu hơn, không biết là bởi vì hận thù hay là bi thương.

"Đều là do chúng tôi, thật xin lỗi--" Tòng Thiện áy náy nói, nếu không phải bọn họ xông lầm vào tộc Raim, cũng sẽ không dẫn đến tai họa ngập đầu cho bọn họ.

Arsfat lắc đầu, ngắt lời của cô: "Thẩm tiểu thư, không phải lỗi của các cô. Là tôi ngay từ đầu không nên chất chứa lòng ti tiện, các cô là ân nhân cứu mạng của em trai tôi, nhưng trái lại tôi lại ép các cô ở lại trong tộc. Cách làm lấy oán báo ơn này mới dẫn đến Thượng Đế giáng tai họa xuống tộc của tôi, hết thảy đều là lỗi của tôi."

"Không thể trách ngài, tôi có thể hiểu được sự kiêng dè của ngài lúc đó." Tòng Thiện đồng tình với anh, một người chịu đựng nỗi đau diệt tộc, nỗi đau mất đi người nhà, hôm nay lại ôm hết trách nhiệm đến trên người mình, trong lòng của anh nhất định đau khổ hơn bất cứ ai khác, "Huống chi, ở sau khi xảy ra sự cố của vợ ngài, ngài đối với chúng tôi như vậy cũng là thường tình." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tôi một mực đem cái chết của Kim Linh đổ tội cho Hàn tiên sinh, mãi cho đến khi anh ta nói cho tôi biết tình hình hiện trường năm đó, tôi mới biết được là đã trách lầm anh ta." Arsfat khẽ thở dài, nếu không phải bởi vì hiểu lầm nhiều như vậy, tiếp sau cũng sẽ không đến nổi phát triển thành như vậy.

"Vâng, về nguyên nhân cái chết của vợ ngài Hàn Dập Hạo là đã giấu diếm, nhưng anh ấy thân là người chỉ huy, thân là quân nhân, hết thảy đều xuất phát từ lợi ích quốc gia, cho nên anh ấy mới có thể tổn hại công nghĩa. Ngài Arsfat, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi ngài và người nhà của ngài!" Tòng Thiện chân thành tạ lỗi nói.

"Tôi có thể hiểu được!" Đã trải qua nhiều như vậy, nếu như Arsfat vẫn còn nghĩ không thông suốt, vậy thì thật sự uổng phí đi một lần từ quỷ môn quan, "Bây giờ nghĩ lại, nếu như tôi là anh ta, cũng sẽ làm ra quyết định giống vậy. Huống chi, nếu không phải là anh ta, có lẽ ngay cả thi thể hoàn chỉnh của Kim Linh cũng không giữ được."

"Nếu như ngài có thể nghĩ thông suốt, vậy thật đúng là quá tốt." Tòng Thiện vui mừng cười nói.

"Còn có thể nghĩ không thoáng sao?" Arsfat cười khổ nói, "Tôi đã mất đi con gái và người vợ yêu quý nhất, mất đi em trai cùng nhau lớn lên, còn có nhiều người trong tộc như vậy. Nếu như những bài học máu đó cũng không thể làm tôi lấy lại lý trí, vậy tôi còn mặt mũi nào đối mặt với người trong tộc còn lại?"

Tòng Thiện phỏng đoán, nhất định là Hàn Dập Hạo đã nói cho Arsfat biết, thật ra thì anh là cố ý sắp xếp cho Dunham Linda rời khỏi doanh trại, muốn cha con bọn họ đoàn tụ. Chỉ có điều phía sau Arsfat phức tạp mới dẫn đến cái chết của Dunham Linda.

Những chuyện quá mức bi thảm này Tòng Thiện không muốn nhắc lại, cô chỉ cần biết rằng Arsfat là thật sự nghĩ thông suốt, hơn nữa, bây giờ quả thật bình an, cô sẽ không lo lắng cái khác.

"Đúng rồi, thưa ngài, sau khi mọi người đến Mỹ, cuộc sống đã quen chưa?" Tòng Thiện đổi một đề tài thoải mái.

"Nhờ phúc của Hàn tiên sinh, chúng tôi đều sống rất tốt." Arsfat cũng chuyển sang mỉm cười, đáp nói.

"Nhờ phúc của anh ấy?" Tòng Thiện có chút mơ hồ.

"Anh ta còn chưa có nói cho cô biết sao, trung tâm nghiên cứu khoa học này là anh ta bỏ vốn thành lập, quỹ tài khoản ở nước ngoài của tôi đều bị chính phủ đóng băng, nếu không phải anh ta giúp đỡ, người trong tộc sẽ không thuận lợi lấy được thẻ xanh, cũng không mở được trung tâm này." Arsfat cởi bỏ nghi hoặc của cô.

"Ồ." Tòng Thiện sáng tỏ, thảo nào Arsfat và Hàn Dập Hạo vẫn còn duy trì liên lạc, bây giờ quan hệ của bọn họ hẳn là cũng không tệ lắm, cô trêu ghẹo nói, "Cuối cùng anh ấy cũng lấy tiền làm chuyện tốt."

"Hàn tiên sinh là người tốt, cũng là chiến sĩ tốt và là một tướng lãnh tốt." Arsfat không chút giả dối nói ra hình tượng Hàn Dập Hạo ở trong lòng anh, "Hơn nữa, anh ta còn rất yêu cô, cô và anh ta nhất định sẽ hạnh phúc."

Tòng Thiện cười cười, không nói gì, hạnh phúc? Bây giờ cô thấp thỏm như vậy, vốn không biết con đường trước mặt sẽ có bao nhiêu gập ghềnh, như vậy cô thật có thể mang lại hạnh phúc cho anh sao?

Arsfat thấy sắc mặt cô không yên, trong lòng biết rõ cô đang lo lắng cai gì, an ủi nói: "Thẩm tiểu thư, Samos có câu ngạn ngữ nói, 'Bạn không thể thay đổi hướng gió, vậy thì thay đổi hướng đi'. Cô không thể cứ suy nghĩ không có bệnh sẽ tốt biết bao, cô nên suy nghĩ kế kiếp phải làm thế nào mới có thể khiến mình sống càng vui vẻ hơn. Quý quốc cũng nói 'Người tốt có báo tốt', tôi tin rằng bệnh tình của cô nhất định sẽ có cách điều trị."

Tòng Thiện nghe xong, chợt cảm thấy mở mang không ít, quả thật, cô không vui cũng phải trải qua, vui cũng phải sống, cần gì ép mình mệt mỏi như vậy, cô cười cười, nói: "Ngài nói rất đúng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tôi sẽ cố gắng đấu tranh với bệnh tật, tôi tin, ông trời sẽ không tàn nhẫn với tôi như vậy."

Arsfat khen ngợi nói: "Nghĩ như vậy là đúng rồi."

Trên đường trở về, Tòng Thiện nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc điều khiển của Hàn Dập Hạo, nhịn không được lớn tiếng hỏi: "Tại sao không làm lịch bay, anh lại phải đích thân lái máy bay?"

"Không muốn để cho mẹ anh biết." Hàn Dập Hạo không có giấu diếm, bây giờ bọn họ tương đương với "lén qua sông", đương nhiên phải càng khiêm tốn càng tốt.

"Ồ." Tòng Thiện gật đầu, cách một hồi, lại nhịn không được hỏi, "Vậy anh cảm thấy mệt không?"

"Em quên anh là rèn từ mình đồng da sắt? Chút 'cường độ' này anh còn ứng phó được." Hàn Dập Hạo không thèm để ý cười cười, anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, có thể liên tục nằm phủ phục ở trời băng đất tuyết ba ngày ba đêm không phát ra chút động tĩnh, càng có thể không ngủ không nghỉ lái xe tăng chiến đấu quần nhau với 'quân địch' mấy ngày mấy đêm, bây giờ cũng chỉ là liên tục lái máy bay trực thăng hai mươi hay ba mươi tiếng, đối với anh mà nói vẫn còn tương đối "không đáng kể". Anh nhìn cô một cái, nói: "Nếu như em cảm thấy mệt, thì ngủ đi, đến anh sẽ gọi em."

Tòng Thiện dường như cũng hơi mệt, nhưng từ lúc vừa bước lên máy bay cô đã ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trong buồng lái, tò mò chỉ vào túi thơm treo ở đỉnh đầu hỏi: "Tại sao phải treo túi thơm?"

"Trên máy bay trực thăng xóc nảy, sẽ ảnh hướng đến giấc ngủ em, cho nên anh mới treo túi thơm an thần này trợ ngủ." Hàn Dập Hạo đáp nói.

Thảo nào ngay cả cô đến Mỹ rồi cũng không biết, có thể thấy được "dược liệu" này rất mạnh, cô vội hỏi: "Vậy anh không sợ ngủ gật sao?"

"Anh đã được huấn luyện đặc thù, đã miễn dịch với những khí mùi này." Hàn Dập Hạo xua tan lo lắng của cô, sở dĩ cô có thể ngủ được an ổn như vậy, một là tác dụng của túi thơm này, còn có chính là bản thân cô mang thai thể chất dễ kiệt sức, lại cộng thêm mấy ngày trước quá mệt, mới có thể ngủ lâu như vậy.

"Thật sao?" Tòng Thiện không khỏi lo lắng, anh thật sự "bách độc bất xâm" như vậy?

Hàn Dập Hạo dang một tay ra, véo lên mặt cô một cái, trêu nói: "Em cảm thấy thế nào?"

Đau chết! Tòng Thiện xoa nhẹ gương mặt hơi đỏ, cũng trả thù mà hung hăng ngắt nhéo cánh tay của anh, nhưng anh da dày thịt lại chắc, cô dùng sức thế nào anh cũng không kêu đau.

"Đừng làm rộn, em thật sự muốn hại chúng ta rớt máy bay à." Hàn Dập Hạo ý bảo cô nên thu tay lại.

"Hừ." Tòng Thiện hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng nghe lời không làm khó, cô sợ Hàn Dập Hạo liên tiếp lái máy bay mười mấy tiếng sẽ rất buồn chán, cho nên chủ động tán gẫu với anh về thời gian, "Khoảng mấy giờ chúng ta về tới?"

"Hẳn là ba, bốn giờ sáng." Hàn Dập Hạo tính toán sự chênh lệch thời gian, "Ngày mai em xin nghỉ, đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."

"Nhưng ngày mai em vẫn muốn làm việc." Tòng Thiện không muốn ở nhà, tuy gần đây cô bận rộn đối phó với người nhà họ An, nhưng cũng không muốn bỏ bê công việc.

"Không phải em muốn giữ đứa bé trong bụng sao? Bây giờ em lại không sợ thân thể mình không chịu nổi?" Hàn Dập Hạo nói trúng, uy hiếp cô.

Đúng vậy, bây giờ không có gì quan trọng hơn giữ thai, Tòng Thiện vuốt ve bụng, thỏa hiệp: "Được rồi."

Nhìn động tác của cô, trong lòng Hàn Dập Hạo nảy lên một tia dịu dàng, tuy đứa nhỏ này-- haiz, bây giờ không muốn cũng được, nhưng bầu không khí này anh lại rất thích, người phụ nữ anh yêu coi trọng con của bọn họ như vậy, cảm giác này thật tốt.

"Vậy còn anh? Có muốn cũng xin nghĩ một ngày hay không?" Tòng Thiện nhớ tới anh lái xe về quân khu cũng phải hơn mấy tiếng, đề nghị.

"Không được." Hàn Dập Hạo lắc đầu, "Anh còn có việc phải xử lý. Sau này, mỗi tối anh đều sẽ tận lực về nhà với em."

"Anh sẽ rất mệt." Tòng Thiện có chút không đành lòng, thật ra thì anh không cần thiết phải làm như vậy.

"Mệt hơn nữa cũng không mệt bằng em mang thai con." Hàn Dập Hạo thâm tình nhìn cô, trong ánh mắt đó tràn đầy tình cảm nồng đậm.

"Nó rất ngoan." Cho rằng Hàn Dập Hạo lại muốn khuyên cô bỏ đứa bé, Tòng Thiện vội vàng vì con nói lời hay, "Em nghe nói rất nhiều phụ nữ có thai không tới một tháng đã nôn ọe, nó cũng không có giày vò em gì cả, phản ứng có thai cũng là mới xuất hiện mấy ngày nay."

"Nó dám giày vò em! Chờ nó được sinh ra xem anh làm thế nào trừng trị nó!" Hàn Dập Hạo nghĩ tới bộ dáng Tòng Thiện nôn mửa, đau lòng vô cùng, nếu như biết cô sẽ chịu nhiều khổ sở như vậy, anh nhất định không để cho mang thai.

Tòng Thiện vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tỏa sáng rạng rỡ, vui mừng hỏi: "Vậy là anh không phản đối em sinh nó?"

"Bây giờ vẫn còn sớm, em cũng đừng quên những lời em đã hứa với anh." Cái vấn đề này, Hàn Dập Hạo rất nghiêm túc, nếu như Arsfat bên kia có báo cáo, nói cô không thể mang thai, anh nhất định không để cho cô tùy ý làm liều.

Tòng Thiện bất mãn trừng anh, cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ vểnh lên, người đàn ông này, cũng không biết làm bộ dỗ ngọt cô sao?

"Được rồi, ngoan nào, có ông xã anh tuấn bất phàm như anh đây, còn lại đều là thứ yếu." Hàn Dập Hạo lại đi dát vàng lên mặt mình.

"Hừ, ông xã gì chứ." Tòng Thiện lườm anh một cái.

"Tuần sau, chúng ta rút ra một ngày để đi đăng ký nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play