"Em không muốn ăn gì cả." Tòng Thiện lắc đầu từ chối, cô thật sự không có khẩu vị, khi cô cúi đầu xuống nhìn thấy "dấu vết" trên áo cưới, thì mới nhớ tới bộ áo cưới này vẫn là đồ cho thuê, cô tức giận hung hăng cấu Hàn Dập Hạo, hô, "Áo cưới này của em còn trả thế nào được!"

"Trả không được vậy thì mua lại là được rồi." Hàn Dập Hạo thờ ơ như không nói, "Sau đó đem đi bỏ!"

Mua đồ sau đó đem đi bỏ? Tòng Thiện lười phải nói chuyện với "tên phá của" này, cô đẩy anh, nói: "Em không thở nổi, anh buông ra."

Hàn Dập Hạo theo lời dời tay ra khỏi bụng của cô, bao chặt lấy tay nhỏ bé của cô lại, nói: "Anh gọi người đem những món ngày thường em thích ăn đều đưa tới một phần, rồi em hãy quyết định ăn cái gì, có được hay không?"

"Không." Tòng Thiện không muốn phiền phức như vậy, hơn nữa cô cũng không muốn sống ở đây.

Song, tuy Hàn Dập Hạo nói chính là câu hỏi, nhưng đã cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số, nói rõ không cho cô cơ hội từ chối.

Nghe Hàn Dập Hạo gần như là đọc một lần tất cả món cô thích ăn, trong lòng Tòng Thiện hơi gợn sóng, anh lại nhớ rõ rất cả?

"Em nằm một lát trước đi, sẽ đưa tới nhanh thôi." Hàn Dập Hạo hôn lên mặt cô một cái, đặt cô nằm trên gối, mình xuống giường, cầm cây lau nhà từ phòng bếp tới, dọn dẹp sạch chỗ cô vừa mới ói.

Thấy anh "cần cù" như vậy, trong lòng Tòng Thiện bỗng chốc rất phức tạp, anh có thể đừng tốt như vậy hay không, mỗi một lần ở bên cạnh anh lòng của cô liền dao động một chút, nhưng càng thương anh, cô biết càng không nên liên lụy đến anh. Cô bây giờ, thật sự rất là mâu thuẫn, rất là khó chịu. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Dọn dẹp sạch sẽ, Hàn Dập Hạo muốn giúp cô thay áo cưới ra.

"Anh làm gì?" Tòng Thiện cả kinh, hoảng sợ vội vàng kéo làn váy, cùng anh "giằng co".

"Giúp em thay bộ đồ "vướng víu" này." Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, nhìn hành động bài xích của cô, mặt lộ vẻ không vui.

"Không cần, em trở về tự mình thay." Tòng Thiện vội vàng từ chối.

"Trở về? Em còn muốn về đâu?" Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, bá đạo tuyên bố, "Hôm nay em phải dọn về, đồ của em anh sẽ gọi người đi thu dọn cho em."

"Tại sao em phải nghe anh!" Tòng Thiện tức giận, anh lúc nào cũng tự quyết định, cô lại không cần phải nghe anh.

"Tóm lại anh ở đây, em không thể rời khỏi anh nửa bước." Hàn Dập Hạo không cho nói chen vào nói, đối phó với Tòng Thiện, thì phải đánh đòn phủ đầu, nếu không cô sẽ luôn gây ra một số "bất ngờ".

Tòng Thiện tức giận trừng anh, muốn nổi giận lại cảm thấy bây giờ mình "yếu ớt" thế này, ầm ĩ cũng chẳng được, cách hồi lâu, cô mới tức tối nói: "Vậy đi vệ sinh thì sao?"

Hàn Dập Hạo vừa nghe, liền vui vẻ, bật cười.

Khốn kiếp, cười đến mức đáng ghét như vậy, Tòng Thiện lớn tiếng ra lệnh: "Không được cười!"

"Được, không cười." Hàn Dập Hạo cúi người xuống, xoa nhẹ gương mặt của cô, khóe môi mang theo nụ cười nói, "Đồ ngốc."

"Anh mới ngốc." Tòng Thiện chế giễu lại.

"Được, anh ngốc, nhưng em ngốc hơn." Hàn Dập Hạo "tán thành" lời của cô.

"Anh ngốc nhất!"

Trong lúc hai người tiến hành "thi biện luận" "anh ngốc em ngốc" không hề có chút dinh dưỡng, thì ở một chỗ khác lại nổi lên sóng to gió lớn.

"Trường Hiên, lúc tôi đi Mỹ, không phải là đã dặn dò ông, nhất định phải làm cho Dập Hạo và người phụ nữ kia xa nhau sao? Tại sao hôm nay nó còn ở trước mặt truyền thông, nói ra lời nói như vậy!" Nhạc Thanh Lăng gọi điện cho chồng, trong giọng nói khó nén lửa giận.

"Tôi đã nói chuyện với nó một lần." Hàn Trường Hiên biết bây giờ vợ mình đang rất tức giận, nhưng ông vẫn khách quan nói, "Có lẽ Dập Hạo cũng không còn trẻ không biết chừng mực như chúng ta nghĩ, tôi nghĩ hai mẹ con có thể nói chuyện một chút xem."

"Nói chuyện?" Nhạc Thanh Thanh đoán dường như chồng mình đã dao động, lại càng cảm thấy nổi giận hơn, "Ông có biết hôm nay tôi nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại hay không? Ngay cả bố cũng hỏi tôi, có phải Dập Hạo cướp cô dâu của người khác ở hôn lễ của người khác hay không? Ông bảo tôi trả lời thế nào?"

"Thanh Lăng, bà bình tĩnh một chút." Hàn Trường Hiên trầm giọng nói.

"Bình tĩnh ư? Ông bảo tôi làm sao bình tĩnh đây?" Nhạc Thanh Lăng ngắt lời của ông, nói, "Có phải sau này ông rất muốn có một cô 'con dâu' như vậy hay không? Thôi, chuyện này ông đừng xía vào, tôi sẽ xử lý."

"Thanh Lăng, Dập Hạo là người trưởng thành, nó làm việc có cách nghĩ của nó, chúng ta nên tôn trọng nó." Hàn Trường Hiên hy vọng bà đừng tiếp tục gây ra chuyện giống như của Dập Huy, bọn họ chỉ có một đứa con trai này, ông không muốn mẹ con lại trở mặt thành thù.

"Tôi tự có chừng mực." Nhạc Thanh Lăng qua quít nói, cúp điện thoại.

Chồng không giúp được gì, vậy bà sẽ dựa vào chính mình, bà cũng không tin, một Thẩm Tòng Thiện nhỏ bé này, Nhạc Thanh Lăng bà lại không đối phó được!

"Ding-dong!" Chuông cửa vang lên, Hàn Dập Hạo đi mở cửa.

Tòng Thiện ở trong phòng, lắng nghe một loạt tiếng vang ở phòng khách, một lát sau, Hàn Dập Hạo đi vào ôm cô ra ăn cơm.

"Tự em có chân." Tòng Thiện kháng nghị nói, không có thói quen bị anh xem như búp bê ôm tới ôm lui.

"Có chân anh cũng ôm, còn phải ôm cả đời." Hàn Dập Hạo cười nhìn cô, ánh mắt ấm áp như xuân tháng ba.

Tòng Thiện "buồn nôn", dứt khoát quay mặt qua không thèm đếm xỉa tới anh.

Trên chiếc bàn lớn dài ở phòng khách bày đầy các loại hộp bên ngoài đưa tới, vừa đi vào, mùi thơm sực nức của thức ăn xông vào mũi.

Song, Tòng Thiện lại bụm miệng, dạ dày cuộn lên một trận buồn nôn.

"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo dừng lại, thấy sắc mặt cô lại trở nên trắng bệch, vội hỏi.

Tòng Thiện bụm chặt miệng, ngón tay chỉ về phía phòng ngủ, ý bảo Hàn Dập Hạo ôm cô trở vào.

Cô không chịu nổi mùi này!

Hàn Dập Hạo lập tức hiểu ngay, có thể là mùi quá "phức tạp", cô lại nôn ọe.

Lập tức ôm cô vào phòng ngủ, mở cửa kính sát sàn ra, không khí mát mẻ ùa vào, Tòng Thiện mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Còn khó chịu không?" Hàn Dập Hạo sờ sờ trán của cô, đau lòng hỏi. Anh biết phụ nữ có thai sẽ nôn ọe, nhưng phản ứng của Tòng Thiện xem ra vẫn không nhẹ, anh bắt đầu lo lắng.

Tòng Thiện lắc đầu, môi hơi tái nhợt, cô cũng không biết sao lại thế này, hai ngày nay dường như dạ dày đặc biệt dễ bị khó chịu.

"Kiểu này, anh bưng từng hộp vào, em xem thử em muốn ăn cái gì, không ăn cái gì." Hàn Dập Hạo đề nghị, anh cũng chưa từng chăm sóc phụ nữ có thai, chỉ có thể dùng cách "ngu ngốc" này.

"Em muốn ăn cháo." Tòng Thiện đột nhiên nói, bây giờ cô thật sự cảm thấy đói bụng, rất nhớ mùi vị của cháo.

"Anh bưng vào." Hàn Dập Hạo nói xong liền đứng dậy, muốn bưng mấy món cháo trên bàn ăn vào.

Tòng Thiện lại kéo anh lại, nói: "Em muốn ăn cháo khoai lang."

Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người, cháo khoai lang, anh không có gọi, anh ngồi xuống, muốn khuyên Tòng Thiện ăn món khác trước: "Anh mua rất nhiều cháo khác, em có muốn ném thử những món khác trước hay không, anh sẽ gọi người mua cháo khoai lang tới."

"Không muốn, em chỉ muốn ăn cháo khoai lang, giống như khi còn bé mẹ làm cho em vậy, chỉ cần khoai lang và gạo, cái khác đều không muốn." Tòng Thiện nửa là làm khó nửa là nghiêm túc nói, cô thật sự chỉ muốn ăn món cháo bình thường ăn lúc bé, gạo trắng thêm khoai lang nấu nhừ là được, những thứ khác đều không muốn.

"Thế nhưng nó không đủ dinh dưỡng." Hàn Dập Hạo khuyên nhủ.

"Cái khác em ngửi thấy liền buồn nôn." Tòng Thiện nhíu mày, cô cảm thấy dạng này sao giống như đang nôn ọe vậy? Nhưng không phải đứa con đã bỏ rồi sao, hơn nữa cô còn từng đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho cô biết, sau khi nạo phá thai có lẽ hai ba tháng kinh nguyệt sẽ không đến, hơn nữa lúc bình thường cơ thể cũng sẽ có chút khác biệt, vậy rốt cuộc tình trạng của cô lúc này thuộc loại nào?

"Được rồi, anh lập tức gọi người đi mua." Hàn Dập Hạo lập tức gọi người dùng tốt độ nhanh nhất đi mua một bát cháo khoai lang bình thường nhất tới đây, hơn nữa cảnh cáo đối phương, tốc độ nhất định phải nhanh.

"Sao anh lại dữ như vậy." Tòng Thiện bất bình dùm nói, người đàn ông này vĩnh viễn cũng là tính khí thiếu gia này, đối với người khác đều là thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến.

"Đúng vậy, trừ em ra, anh đối với người khác đều dữ như vậy." Quay mặt về phía Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo lập tức đổi sang vẻ mặt "dịu dàng như nước".

Tòng Thiện nhịn không được liếc mắt xem thường, ai nói phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đàn ông làm theo có thể trò giỏi hơn thầy.

Cảm thấy trên người có chút dinh dính, bây giờ Tòng Thiện cũng không đi được, cô nói: "Em muốn đi tắm."

"Chờ ăn xong rồi tắm, anh sợ em ngất trong bồn tắm." Hàn Dập Hạo chu toàn nói, nhìn cô, lại nhịn không được ôm cô hôn tới hôn lui.

"Anh thật đáng ghét!" Tòng Thiện trốn tới trốn lui, phát hỏa, cắn cằm của anh một cái.

Đợi cô nhả miệng ra, Hàn Dập Hạo sờ sờ dấu răng mờ nhạt này, trêu nói: "Hóa ra em muốn 'ăn' anh nhỉ."

"Mặc kệ anh." Tòng Thiện lật người, không nhìn anh.

Hàn Dập Hạo nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực, cằm tì ở trên đỉnh đầu của cô, tứ chi quấn lấy tứ chi của cô, thân hình cao lớn vừa vặn bao phủ chặt cô từ đầu tới đuôi, anh nói: "Tòng Thiện, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu. Thù của cậu em, anh sẽ báo giúp em, em cứ an tâm mà ở nhà, đừng làm gì cả."

Nhớ tới thù của cậu, thân thể Tòng Thiện lại trở nên căng thẳng, kẻ thù của cô không chỉ một mình An Đạo Ninh, Nhạc Thanh Lăng cũng là đồng lõa, chẳng lẽ anh có thể đi đối phó với mẹ của anh sao?

"Đó là chuyện của em, em muốn tự mình giải quyết." Tòng Thiện lạnh lùng nói.

"Không được, tên cáo già An Đạo Ninh, ông ta sẽ tìm người đối phó em, anh sẽ không để em đi mạo hiểm nữa." Hàn Dập Hạo kiên quyết nói.

Cũng không nói rõ được với anh, Tòng Thiện dứt khoát không nói, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Hàn Dập Hạo thấy cô nhắm mắt lại, trong lòng biết rõ cô không muốn nói về cái đề tài này, cho nên thuận theo cô nói: "Em ngủ một lát trước đi, đợi lát nữa anh sẽ gọi em."

Tòng Thiện không trả lời, trong lòng của cô rất loạn, suy nghĩ lung tung một hồi, ở trong lồng ngực ấm áp của anh, cô dần dần ngủ thiếp đi.

Thức dậy, mở mắt nhìn thấy vẫn là Hàn Dập Hạo.

"Dậy rồi sao, tới ăn cháo nào." Hàn Dập Hạo mở áo khoác ra, lấy hộp giữ nhiệt từ bên trong ra, bên trong cháo vẫn còn bốc hơi nóng.

"Em ngủ bao lâu rồi?" Tòng Thiện còn buồn ngủ hỏi.

"Ba, bốn tiếng rồi." Đỡ cô dựa vào trên người mình, Hàn Dập Hạo cẩn thận đút cô từng miếng từng miếng.

Cháo vẫn còn nóng hầm hập, độ ấm này từ dạ dày của cô chạy thẳng lên trái tim, ba, bốn tiếng, anh vẫn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cháo này sao?

Có lẽ là thật sự đói bụng, Tòng Thiện nuốt xuống rất nhanh, trong chốc lát, một bát cháo to chỉ thấy đáy.

"Em còn muốn ăn." Tòng Thiện liếm liếm khóe miệng, yêu cầu nói.

Môi của anh đột nhiên sáp tới, mút sạch cháo dính trên cánh môi của cô, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đỏ tới mang tai của cô, nói: "Được rồi, em thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play