Thân hình cao lớn của Hàn Dập Hạo trong nháy mắt cứng lại, đứa nhỏ chưa có bỏ? Tất cả chuyện này rốt cuộc là thế nào?

"Làm sao--" Tề Danh Dương thấy sắc mặt của anh thay đổi mấy lần, cho rằng đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi.

Song, tiếng nói còn chưa dứt, điện thoại của anh đã vẽ ra một đường cong parabol trên không trung, Tề Danh Dương vội vàng bước tới đón lấy, mà Hàn Dập Hạo cũng đã sải bước rời đi!

Đi suốt đêm trở về thành phố A, Hàn Dập Hạo không có trực tiếp đi tìm Tòng Thiện, mà là đi đến nhà của Câu Tử Minh trước.

"Nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hàn Dập Hạo không phải nói với Câu Tử Minh, mà chính là hỏi Vương Đình đứng ở phía sau.

Thấy sắc mặt Hàn Dập Hạo không tốt, Câu Tử Minh vội vàng che chắn cho Vương Đình, "Cậu bình tĩnh một chút, nghe chúng tôi nói cho hết lời trước đã."

"Nói." Hàn Dập Hạo chỉ thốt ra một chữ, sự kiên nhẫn của anh còn thừa lại chẳng có bao nhiêu.

"Hàn tiên sinh, thật ra thì là như thế này." Vương Đình ý bảo Câu Tử Minh tránh ra, cô nhìn Hàn Dập Hạo, nói cho anh biết tình hình đầu đuôi gốc ngọn cô vừa mới biết được trước đó không lâu, "Tòng Thiện vẫn không có nói cho chúng tôi biết, cô ấy có bệnh di truyền. Là lần nọ Tiểu Kha đến nhà cô ấy thu dọn đồ đạc giúp cô ấy, trong lúc vô tình nhìn thấy được bản báo cáo chẩn đoán, mới biết được. Lúc này Tòng Thiện mới nói cho cô ấy biết, mình có bệnh di truyền, cô ấy sợ đứa nhỏ cũng mắc phải bệnh này, mới bỏ đứa nhỏ. Hơn nữa, Tòng Thiện còn nói cho cô ấy biết, cô muốn chuyên tâm đối phó với An Đạo Ninh, cho nên không thể để mình bị phân tâm."

"Cô ấy bệnh gì?" Bây giờ, Hàn Dập Hạo quan tâm nhất là việc này.

"Tôi cũng không rõ lắm, Tiểu Kha chỉ nói là một căn bệnh di truyền mẫu hệ rất hiếm gặp, chính cô ấy cũng không giải thích rõ." Vương Đình đáp.

Hàn Dập Hạo nghe đến đó, đột nhiên xoay người, liền đi về phía cửa.

"Cậu muốn đi đâu?" Câu Tử Minh vội hỏi.

"Đi tìm cô ấy." Hàn Dập Hạo không hề quay đầu lại bỏ lại một câu, anh phải nhận được câu trả lời.

"Hàn tiên sinh, xin đợi chút." Vương Đình gọi anh lại, chạy vội tới trước mặt của anh, ngăn cản, nói, "Xin anh bây giờ đừng đi tìm Tòng Thiện, chính Tòng Thiện cũng không biết đứa bé vẫn còn, nếu anh đi tìm cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ đi bỏ đứa bé."

"Cô ấy không biết?" Hàn Dập Hạo nhíu mày, hỏi.

"Là Tiểu Kha tìm bác sĩ nói dối, để Tòng Thiện tưởng là mình làm phẫu thuật phá thai rồi, bởi vì sợ Tòng Thiện phản ứng quá khích, cho nên bọn họ vẫn giấu cô ấy." Vương Đình giải thích nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Dập Hạo, sự thật chính là như vậy, Thẩm Tòng Thiện có bệnh di truyền, không muốn liên lụy tới cậu và đứa bé, cho nên cô ấy làm rất tuyệt tình, ép cậu rời khỏi cô ấy." Câu Tử Minh nói tiếp, "Tôi cảm thấy bây giờ cậu làm rõ bệnh tình của cô ấy trước đã, rồi hãy đến tìm cô ấy, ổn thỏa một chút."

Hàn Dập Hạo hồi lầu không nói gì, từ trên mặt không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm gì, chỉ siết chặt quả đấm.

Vương Đình vội vàng huých Câu Tử Minh, ý bảo anh mau nói chút lời an ủi.

Câu Tử Minh ngầm hiểu tiếp tục nói: "Cậu cũng không thể trách cô ấy, cô ấy không nói cho cậu biết, là không muốn cùng cậu lo lắng."

"Tôi không trách cô ấy." Giọng Hàn Dập Hạo chậm rãi cất lên, mang theo đè nén và ảo não, "Tôi là trách chính mình, ngay cả cô ấy bị bệnh cũng không biết. Cô ấy không muốn đứa bé, một mực đẩy tôi ra, tôi nên sớm nghĩ tới tình huống sẽ không đơn giản giống như cô ấy nói. Nhưng tôi còn hiểu lầm cô ấy, còn nói những lời tổn thương cô ấy. Cô ấy nói đúng, tôi quả thật rất không xứng chức làm bạn trai!"

"Hàn tiên sinh, mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian không muộn." Vương Đình nhắc nhở nói, "Tòng Thiện muốn gả cho Lương Tư Hàn, là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa hai người, ép mình không có đường lui. Nhưng cũng may bây giờ anh đã biết chân tướng, anh có thể vãn hồi cô ấy!"

"Tôi cảm thấy không ổn." Câu Tử Minh không tán thành nói, "Thẩm Tòng Thiện là người rất quật cường, nếu như bây giờ cậu đi tìm cô ấy, nói không chừng ngày mai cô ấy sẽ cùng Lương Tư Hàn đi lĩnh giấy chứng nhận."

Vừa nghe Câu Tử Minh nói như vậy, Vương Đình cũng sốt ruột, đúng vậy, Tòng Thiện cố chấp thế nào, cô rất rõ, nếu như bây giờ Hàn Dập Hạo đi tìm cô ấy, chuyện rất có thể phát triển như Câu Tử Minh nói.

"Có phải cô có số điện thoại của Tiểu Kha hay không?" Hàn Dập Hạo hỏi Vương Đình.

Vương Đình lập tức hiểu ý đồ của anh, vội vàng tìm kiếm điện thoại của mình, "A, có, xin chờ một chút."

Sau khi lấy được số điện thoại của Tiểu Kha, Hàn Dập Hạo nói câu: "Tôi biết xử lý thế nào."

Rồi rời đi.

"Tòng Thiện quá đáng thương, hy vọng bọn họ có thể quay về với nhau." Nhớ tới những chuyện Tòng Thiện gặp phải, mắt Vương Đình đỏ lên, nếu như ông trời đang nhìn, xin nhất định phải cho Tòng Thiện hạnh phúc!

"Yên tâm đi, Dập Hạo vừa nghe thấy lời của em nói liền lập tức chạy về, đủ để chứng minh trong lòng cậu ấy chưa từng từ bỏ Tòng Thiện." Câu Tử Minh thuận thế ôm Vương Đình vào lòng, an ủi nói.

Lần đầu tiên Vương Đình không có đẩy anh ra, trái lại còn ở trong lòng anh rơi nước mắt.

"Làm sao vậy?" Thấy cô khóc, Câu Tử Minh vội hỏi.

"Tôi nghĩ tới Tòng Thiện, cha ruột của cô ấy là một kẻ bại hoại, ngay cả người cậu một tay nuôi nấng cô ấy lớn lên cũng bị bức tử, hơn nữa bây giờ còn được cho biết có bệnh di truyền, ngay cả đứa bé cũng không thể không bỏ. Tôi thật sự đau lòng thay cô ấy." Nước mắt lăn dài trên má, cô liền nghĩ tới nỗi đau tan nát cõi lòng lúc mình mất đi đứa con, Tòng Thiện liên tiếp bị nhiều đả kích như vậy, trong lòng nhất định khó chịu nhiều hơn so với cô.

"Tôi hiểu." Câu Tử Minh thở dài, anh không phải đau lòng cho Tòng Thiện, anh là đau lòng cho nước mắt người phụ nữ của mình, "Chúng ta có thể làm cũng đã làm, về sau chỉ có thể xem vận mệnh của bọn họ."

Nửa tiếng sau, quán cà phê nào đó

"Thượng tá Hàn!" Tiểu Kha vội vàng chạy tới gặp Hàn Dập Hạo, vội vàng chạy bước nhỏ tới.

Chỗ này được Hàn Dập Hạo bao trọn, bây giờ chỉ có hai người bọn họ.

"Ngồi." Hàn Dập Hạo ý bảo Tiểu Kha ngồi xuống.

"Thượng tá Hàn, có phải anh đã biết chuyện của Tòng Thiện rồi hay không?" Tiểu Kha là người nóng tính, đi thẳng vào vấn đề hỏi, kể từ khi Tòng Thiện quyết định muốn gả cho Lương Tư Hàn, quả thực Tiểu Kha sắp phát điên, cô lại không liên lạc được với Hàn Dập Hạo, chỉ cần để Vương Đình chuyển lời lại với bạn của anh, bảo anh nhanh trở về.

"Đại khái tôi đã nghe bọn họ nói." Hàn Dập Hạo gật đầu, nói, "Tôi mời cô tới đây, là muốn hỏi rốt cuộc Tòng Thiện bệnh gì?"

"Bệnh này rất phức tạp, tôi cũng đã nhờ bạn trai tôi điều tra giúp tôi, anh ấy là mới lấy được chút tài liệu từ chỗ chuyên gia nước ngoài, hình như nói là một loại bệnh di truyền về phương diện tinh thần, lúc bình thường rất bình thường, sẽ không có phát bệnh, nhưng một khi có nguyên nhân gây ra, thì có thể sẽ biểu hiện ra ngoài." Tiểu Kha vắt hết óc muốn biểu đạt rõ ràng chút.

"Nguyên nhân gây ra là gì?" Hàn Dập Hạo hỏi tiếp.

"Tôi nghe hình như là có liên quan đến mang thai, hormone xảy ra dị thường gì đó, sẽ kích thích đến vỏ đại não, nếu như kích thích đó tồn tại lâu dài mà nói, thì rất có thể biến đổi bệnh lý." Tiểu Kha nói một mạch, vậy mà cô lại nói rõ ràng!

Mang thai? Sắc mặt Hàn Dập Hạo u ám, thảo nào Tòng Thiện muốn bỏ đứa bé, anh sắp xếp lại tất cả tin tức lấy được đến giờ, gắn kết nói: "Ý của cô là nói, một khi Tòng Thiện mang thai, sẽ dẫn tới bệnh di truyền của cô ấy, cho nên vì để có thể chuyên tâm đối phó với An Đạo Ninh, mới ở ngày thứ hai sau khi cậu cô ấy chết thì bỏ đứa bé?"

"Đúng, chính là như vậy!" Tiểu Kha dùng sức gật đầu.

"Vậy bây giờ cô ấy có biểu hiện gì khác thường hay không?" Hàn Dập Hạo hỏi.

"Không có." Tiểu Kha suy nghĩ một chút, mới lên tiếng, "Tuy thỉnh thoảng tâm trạng chị ấy không tốt, có chút nóng nảy, nhưng tôi cảm thấy đó là vì chị ấy phải chịu những áp lực khác mới trở nên nóng nảy."

"Cô ấy còn áp lực gì?" Hàn Dập Hạo lại hỏi.

"Kể từ khi chị ấy công khai mối quan hệ của chị ấy và An Đạo Ninh với công chúng, ánh mắt của những người ở cục cảnh sát nhìn chị ấy ngay cả tôi cũng không chịu được, lại càng đừng nói đến chị ấy." Tiểu Kha tức giận nói.

"Cô ấy công khai với công chúng?" Đôi mắt sâu của Hàn Dập Hạo ngưng trọng, xem ra một tháng anh không về, đã bỏ sót rất nhiều chuyện.

"Chị Thẩm là vì đả kích An Đạo Ninh, cho nên cố tình chọn thời điểm công ty quốc tế An thị mở buổi họp báo xông vào hội trường, nói ra sự thật chuyện mình là con gái ruột của An Đạo Ninh, còn tố cáo An Đạo Ninh vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói. Hiện trường lập tức bùng nổ, có thể nghĩ là biết, sau nửa tháng, trang đầu của các tiêu đề đều là liên quan tới chuyện của chị Thẩm và nhà họ An kia. Giá cổ phiếu của công ty quốc tế An thị cũng vì vậy rớt xuống, người nhà họ An tức ghê gớm, chị Thẩm thường xuyên nhận được điện thoại nặc danh đe dọa, ngay cả những người trong cục cảnh sát, cũng bí mật bàn luận ầm ĩ, haiz, nhiều áp lực như vậy lũ lượt kéo tới, tâm trạng của chị Thẩm không tốt cũng rất bình thường." Tiểu Kha nói.

"Người nhà họ An đối phó với cô ấy?" Hơi thở Hàn Dập Hạo thay đổi, trầm giọng hỏi.

"Bề ngoài thì không có, bởi vì chị Thẩm làm ở trước mặt rất nhiều truyền thông, nói ra chuyện Tô Nhị Hà hãm hại chị ấy, ám chỉ nhà họ An có quan hệ với cục cảnh sát, dùng thủ đoạn hãm hại chị ấy. Nếu như ở trên đầu ngọn gió này, chị Thẩm bị cách chức, không phải là vì những lời đó sao? Cho nên, người nhà họ An sẽ không có đần như vậy, An Đạo Ninh còn giả bộ làm ra vẻ mặt của một người cha, vô cùng đau đớn nói mình cũng đã rất hối hận nhiều năm như vậy không có chăm sóc Tòng Thiện, rất muốn 'bù đắp', xin chị Thẩm cho ông ta một cơ hội." Tiểu Kha khịt mũi khinh thường nói.

Đánh đòn phủ đầu, lợi dụng truyền thông làm con mắt, giám sát hành động của nhà họ An, cho nên nhà họ An không chỉ không dám động Tòng Thiện, trái lại còn muốn "bảo vệ" cô, tránh cho để người mượn cớ. Một chiêu này, quả thật làm rất đẹp.

Hàn Dập Hạo nghĩ, Tòng Thiện cũng "đánh cược thể diện" như vậy, người nhà họ An lại không dám vọng động, trong thời gian ngắn sự an toàn của Tòng Thiện sẽ không có vấn đề.

"Vậy tại sao cô ấy lại muốn gả cho Lương Tư Hàn?" Hàn Dập Hạo hỏi cái vấn đề này, chờ Tiểu Kha giải thích.

"Tôi cũng không biết, trong khoảng thời gian này cục Lương rất chiếu cố đến chị Thâm, về công việc, chuyện riêng đều giúp không ít, đoán chừng là chị Thẩm bị cảm động, nhưng tôi cảm thấy chị ấy hẳn là sợ mình hồi tâm chuyển ý." Tiểu Kha nhìn Hàn Dập Hạo, thành thật nói, "Thượng tá Hàn, thật ra thì chị Thẩm vẫn luôn không bỏ được anh, tôi thường thấy chị ấy ngồi một mình trên ban công ngẩn người, tay còn vô thức xoa lên bụng, chị ấy là đang nghĩ về anh và con của hai người."

Hàn Dập Hạo nghe tới đó, trong đầu hiện ra cảnh tượng Tòng Thiện ngồi một mình ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm, trái tim không khỏi co rút đau đớn, lưng đeo nhiều bí mật như vậy, cô nhất định chịu rất nhiều cực khổ.

"Tôi hiểu, cám ơn cô trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cô ấy." Hàn Dập Hạo nói một câu, đứng dậy, rồi định rời đi.

Bệnh của Tòng Thiện và mối quan hệ với Lương Tư Hàn, anh sẽ điều tra rõ, mà bây giờ, anh rất muốn gặp cô một lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play