Tòng Thiện nóng lòng, cầu khẩn nói: "Anh nói một câu đi chứ."
"Anh muốn em băng bó cho anh." Hồi lâu sau Hàn Dập Hạo mới thốt ra một câu.
"Em cũng không phải là bác sĩ." Tòng Thiện ngẩn người, theo bản năng từ chối nói.
"Vậy em cũng đừng quản anh." Hàn Dập Hạo nói xong lại muốn đẩy cô ra.
"Anh!" Tòng Thiện ôm quá chặt, lại bị anh kéo theo đi về phía trước.
Không lay chuyển được anh, Tòng Thiện không thể làm gì khác hơn là đồng ý nói: "Được! Em băng bó cho anh!"
Nghe vậy, Hàn Dập Hạo đột nhiên ôm ngang cô lên, liền sải bước đi ra ngoài.
"Anh thả em xuống, vết thương của anh!" Tòng Thiện thốt lên một tiếng thét kinh hãi, nhắc nhở nói.
"Không có gì đáng ngại." Hàn Dập Hạo thờ ơ như không đáp lại một câu, bước chân bước đi không ngừng.
Rất nhanh đã đi xuống dưới lầu, đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao dừng ở
bên đường, Hàn Dập Hạo mở cửa xe, để Tòng Thiện ngồi lên trước.
"Để em lái cho." Tòng Thiện lại không chịu đi vào, cô lo lắng đến "thương thế" của Hàn Dập Hạo, kiên trì muốn do cô lái.
"Được rồi." Hàn Dập Hạo cũng không phản đối, ngồi vào trên ghế lái phụ.
Tòng Thiện sợ anh "mất máu quá nhiều", trên đường lái rất nhanh, ngay cả đèn đỏ cũng không để ý.
"Trước đây không phải em không cho phép anh vượt đèn đỏ sao? Sao mình còn muốn xông vào?" Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt lo âu của cô, tức giận trong lòng
hơi vơi đi một chút, nhịn không được nói.
"Anh đừng nói chuyện!
Giữ gìn thể lực!" Tòng Thiện tức giận nhắc nhở nói, trên tay của cô còn
đọng lại vết máu của anh, cũng không biết vết thương của anh thế nào,
nghĩ vậy, tâm trạng của cô cũng rất bực bội, đừng nói vượt đèn đỏ, cho
dù phía trước là núi đao biển lửa, cô cũng phải xông qua. Truyện chỉ
được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Hàn Dập Hạo biết cô là đang lo lắng cho "thương thế" của anh, cũng không nói chuyện, cứ mặc cho cô suy nghĩ lung tung.
Lấy tốc độ nhanh nhất về tới nhà, Hàn Dập Hạo nghĩ thầm, ngày mai phải gọi
điện đến đội cảnh sát giao thông nói một tiếng, cũng không biết đã ăn
bao nhiêu tờ giấy phạt.
"Để em đỡ anh." Tòng Thiện xuống xe trước, mở cửa xe bên phía của Hàn Dập Hạo, giơ tay về phía của anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Dập Hạo thoáng hiện một tia sáng, phối hợp mà dựa thân thể "yếu ớt" vào trên bả vai của Tòng Thiện.
Trầy trật đỡ anh, Tòng Thiện đi thang máy thẳng lên lầu, vừa mới mở cửa
phòng, liền đỡ anh đến bên giường ngồi xuống, rồi vội vàng đi tìm kiếm
hộp thuốc.
"Em đừng tìm nữa." Hàn Dập Hạo thấy cô mệt đến đầu đầy mồ hôi, mới lên tiếng ngăn cản nói.
Tòng Thiện lại như không nghe thấy lời của anh, khăng khăng tìm kiếm hộp
thuốc ở trong tủ treo quần áo, cô nhớ là để ở bên trong mà, sao lại
không thấy.
Thấy cô không nghe, Hàn Dập Hạo dứt khoát đứng dậy, cánh tay dài để ở ngang hông của cô, cô cách khỏi mặt đất.
"Này, anh thả em xuống!" Đột nhiên bị anh ôm lấy, Tòng Thiện quơ tứ chi hô.
"Anh không có bị thương." Hàn Dập Hạo ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói.
Tòng Thiện hơi ngẩn ra, lại không tin: "Rõ ràng em sờ thấy anh chảy máu."
"Đó là sốt cà chua." Hàn Dập Hạo "hảo tâm" bóc trần sự thật, "Cọc gỗ nát đó làm sao lại đập anh chảy máu được, anh là thừa dịp thời cơ đó, quệt
chút sốt cà chua ở trên lưng, em mới cho rằng anh bị thương."
Tòng Thiện thất thần, theo bản năng liền nhìn tay của mình, rồi đưa lên mũi ngửi, quả nhiên là một mùi hương chua ngọt.
Biết mình bị lừa, Tòng Thiện giận đến mức nhảy tới, đánh một đấm tới trên
lồng ngực của Hàn Dập Hạo, nổi giận đùng đùng nói: "Anh khốn kiếp, anh
lại dùng chuyện như vậy để đùa, anh có biết em lo lắng thế nào hay
không."
"Anh không làm như vậy, làm sao em biết em vẫn còn lo
lắng cho anh?" Tiếp được quả đấm như gãi ngứa của cô, Hàn Dập Hạo không
hề hối hận mà hừ lạnh một tiếng, trên thực tế, trước khi anh tìm tới cô, cũng đã nghĩ xong khổ nhục kế, bởi vì chỗ tin tức nghe được từ Tiểu Kha và Đường Tuấn, cùng với cách nói của chính Tòng Thiện có chênh lệch rất lớn, anh biết trong đó nhất định là có vấn đề, cho nên mới nghĩ tới
dùng cách này để khiến Tòng Thiện dỡ bỏ tâm phòng.
"Buông em ra!" Nếu anh đã không có sao, vậy cô cũng sẽ không cần ở lại nữa, cô đánh anh, muốn bảo anh buông tay.
"Không buông!" Anh dứt khoát ôm lấy cô, bước một bước dài đè cô ngã ở trên
giường mềm mại, thân hình cao lớn nhốt chặt cô lại, từ trên cao nhìn
xuống, mắt nhìn xuống cô, bá đạo nói, "Hôm nay anh sẽ không thả em đi!"
Tòng Thiện biết không phản kháng nổi, dứt khoát cũng không để ý tới anh, đầu nghiêng qua một bên, không nói lời nào.
Hàn Dập Hạo véo chặt lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, cưỡng ép cô nhìn cô
chằm chằm, ép hỏi: "Tại sao nhất định không chịu nói cho anh biết sự
thật? Em thật sự coi anh không có đầu óc sao? Một ngày trước cậu em tự
sát, ngày hôm sau em liền đi bỏ đứa con, ai sẽ tin hai chuyện này không
có liên quan?"
"Biết chân tướng đối với anh có lợi gì?" Tòng Thiện hỏi ngược lại.
"Ít nhất không thể để cho con của anh bị chết không minh bạch!" Anh gào lên với cô, tay không tự chủ dùng sức, trên da thịt trắng nõn của cô lập
tức lưu lại hai vết đỏ.
Tòng Thiện nhắm nghiền hai mắt, đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn cũng không thể khép lại trong lòng cô.
"Sao, không dám nhìn anh?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Em có biết em là một
người phụ nữ nhẫn tâm cỡ nào hay không, em tự tay giết chết con của
mình! Nó không phải là của một mình em, nó còn là huyết mạch của anh, em có quyền gì tự ý bỏ nó!"
"Đúng, em là nhẫn tâm!" Tòng Thiện đột
nhiên mở mắt, trong tròng mắt tràn đầy giễu cợt nồng đậm, cô lớn tiếng
nói: "Cũng bởi vì là con của anh, em mới không cần! Nếu không phải mẹ
anh--"
Tiếng nói im bặt.
Hàn Dập Hạo lại vì mấy câu nói đó của cô mà tức giận đến mức muốn bóp chết cô, là con của anh, cho nên cô mới không cần?
Song, anh cũng không có xem nhẹ lời nói nửa đoạn sau của cô, anh híp đôi mắt
sắc bén lại, từng câu từng chữ lạnh lùng hỏi: "Mẹ anh làm sao?"
Tòng Thiện không nói.
"Anh bảo em nói!" Hàn Dập Hạo nhịn lại kích động bóp cổ cô, giọng dữ dằn vang trên đỉnh đầu của cô.
Bị cơn giận của anh chấn động đến mức trong lòng run lên, Tòng Thiện cắn
răng, cũng không đếm xỉa đến, cô nhìn thẳng lại Hàn Dập Hạo, nói rõ cho
anh biết: "Cái chết của cậu em đều là một tay mẹ anh bày ra! Chính miệng bà đã thừa nhận với em, là bà cố ý dùng kế, để An Đạo Ninh đối phó với
nhà họ Thẩm, là bà trợ giúp, thờ ơ lạnh nhạt nhìn An Đạo Ninh từng bước
bức tử cậu em! An Đạo Ninh và mẹ anh đều là kẻ thù của em, anh nói xem,
em làm sao có thể sinh cháu cho kẻ thù!"
Mắt Hàn Dập Hạo càng híp chặt hơn, cả người toát ra hơi thở tràn đầy trí mạng, anh nhìn Tòng
Thiện chằm chằm, giọng như gió bão trong Bắc Cực, mang đến cái lạnh thấu xương rít gào, "Bởi vì mẹ anh là kẻ thù của em, cho nên em liền tự tay
bóp chết đứa con giữa anh và em sao?"
Tòng Thiện siết chặt lòng
bàn tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt không hề hay biết, cô chậm chạp lại kiên định gật đầu nói: "Phải!"
Hàn Dập Hạo biến sắc, buông
cô ra, cúi nhìn cô, ánh mắt xa lạ khiến người ta sợ hãi mà cô chưa từng
thấy qua, dường như anh đang cố đè nén cái gì đó, hít sâu một hơi, mới
lên tiếng: "Anh luôn cho em cơ hội, là vì anh tin em bỏ đứa con nhất
định có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, có thể là mẹ anh ép em, cũng có thể là
những nguyên nhân khác mà anh không biết. Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, lại là một lý do như thế! Bởi vì nó là cháu của kẻ thù ư? Cho nên
em không cho nó cơ hội tới thế giời này sao. Vậy em có từng nghĩ tới hay không, nó còn là con của anh! Đứa con ruột thịt của anh và em! Em biết
rõ, nếu như em nói cho anh biết hành vi của mẹ anh, anh nhất định sẽ
đứng về phía của em. Nhưng em không có, em làm ra một quyết định mà đời
này anh cũng sẽ không tha thứ cho em! Thẩm Tòng Thiện, anh đối với em
hoàn toàn tuyệt vọng, em chưa từng có tôn trọng tình cảm giữa chúng ta,
vốn không đáng với tình yêu mà anh đối với em!"
Âm tiết cuối cùng giống như tảng đá nện xuống, trong không khí nhất thời trở nên yên tĩnh như chết, Hàn Dập Hạo tức giận nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn đang đợi cô giải thích.
Tòng Thiện biết là mình đã hoàn toàn đả thương anh,
mình đã không cần thiết phải ở lại, cô kiên cường chống người đứng lên,
mấp máy môi.
Tim Hàn Dập Hạo hơi nảy lên, cho rằng cô sẽ nói ra
lời nói đáng để anh tha thứ, nhưng chỉ nhận được ba chữ khiến tim của
anh hoàn hoàn chùng xuống: "Thật xin lỗi!"
Tòng Thiện nói xong ba chữ này, rồi bước đi không hề quay đầu lại, sau lưng lại truyền đến một tiếng "bụp", tiếng quả đấm nện vào bức tường.
Cô dừng lại một
chút, nhưng không có xoay người lại, hốc mắt lại không kìm được mà đỏ
lên, cô biết bọn họ hẳn là đã kết thúc, khi cô bước ra khỏi cửa thì sinh mạng của bọn họ đã không còn cùng xuất hiện nữa.
Hàn Dập Hạo,
anh vĩnh viễn sẽ không biết em yêu anh đến cỡ nào, anh lúc nào cũng nói
em quan tâm người khác nhiều hơn anh, nhưng anh không biết, tình yêu mà
em đối với anh trước nay đều đặt ở trong lòng, mà không có thói quen nói ra.
Bởi vì yêu anh, cho nên không muốn để anh gánh chịu đau khổ
giống như em, không muốn sau khi anh biết chân tướng như sấm nổ trên
đỉnh đầu.
Đã định trước em không thể trở thành vợ của anh, không
thể sinh con dưỡng cái với anh, em sẽ không liên lụy đến anh, em chỉ hy
vọng, anh có thể mau chóng quên em!
Lặng lẽ nói xong câu đó trong tim, Tòng Thiện rời đi như chạy trốn.
Thấy cô ngay cả xoay người rời đi cũng không hề quay đầu lại, Hàn Dập Hạo
lại đấm thêm một đấm vào bức tường kiên cố, mặc cho nắm tay tuôn ra dòng máu tươi ấm áp, nhỏ giọt xuống ở đầu giường, nhuộm đẫm vết đỏ chói mắt
trên chiếc gối lông ngỗng mà bọn họ đã từng cùng gối lên.
Có phải ngay từ đầu anh đã sai rồi hay không? Sai ở không nên một bên tình
nguyện, không nên chết cũng quấn lấy không buông, biết rõ cô không thể
bỏ ra tình cảm ngang nhau giống như anh yêu cô, nhưng anh cũng cam chịu, cho rằng anh thật lòng sớm muộn gì cũng sẽ làm cô cảm động, anh sẽ trở
thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Nhưng, cuối cùng anh thất bại, cô còn chưa đủ yêu anh, cho nên cô có thể dễ dàng từ bỏ.
Vậy anh thì sao? Vết thương trong lòng còn có thể khép lại sao?
Chạy một mạch xuống lầu, Tòng Thiện vịn góc tường ngồi xổm xuống, bây giờ
bốn bề vắng lặng, ngay cả ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, cô không
sợ bị người ta nhìn thấy, bị người ta cười nhạo, cuối cùng có thể yên
tâm dũng cảm mà khóc, dùng nước mắt để gột rửa đau đớn trong lòng!
Cứ như vậy đi, đêm nay khóc, ngày mai sẽ bắt đầu trở nên kiên cường, cô
còn có thù chưa báo, còn có nhiều việc chưa có hoàn thành, phía trước
của cô nhất định là một vùng chông gai, sẽ đi rất gian khổ, nhưng cô
nhất định phải đi tiếp, quyết không thể có chút do dự nào!
Bầu
trời đêm vẫn một màu xám sẫm trước sau như một, bầu trời của cả thành
phố này, giống như bị khói mù mờ ảo bao phủ, bất kể ánh đèn sẽ rộng
khắp, cảnh đêm sẽ phồn hoa, cũng chẳng với tới trời ba tấc trên đỉnh đầu này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT