Dọc đường, mặt Câu Tử Minh đen lại, đưa Vương Đình về nhà, dường như là lôi cô xuống xe, đi thẳng tới cửa chính.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu!" Vương Đình lớn tiếng kêu la, có thể coi như là có người nghe được, cũng tuyệt đối không thể nào để ý tới cô.

Câu Tử Minh thấp giọng quát nói: "Im miệng!"

"Anh hãy để tôi rời đi!" Vương Đình sợ anh, lại không thoát được, bị anh kiên quyết kéo đến phòng ngủ chính, dùng sức ném tới trên giường lớn.

"Rầm!" một tiếng, Câu Tử Minh dùng sức đóng cửa lại, cho dù kẻ mù cũng có thể nhìn ra được cơn giận dữ khắp người anh.

"Anh muốn làm gì?" Mặt Vương Đình trắng bệch, theo bản năng liền bò tới đầu bên kia chiếc giường.

Câu Tử Minh nhanh chóng nhào tới, bắt lấy bắp chân của cô, dùng sức kéo, kéo cô tới dưới người mình.

Đồng thời, một tay cởi bỏ thắt lưng trên lưng, trói chặt hai tay Vương Đình, kéo đến trói ở đầu giường.

Anh cũng không có trả lời, trực tiếp dùng hành động để tỏ rõ ý đồ của anh.

Thấy Câu Tử Minh kéo dây kéo quần, Vương Đình sợ tới mức tim cũng sắp ngừng đập, cô giãy giụa kịch liệt, trong giọng nói đã có ý cầu khẩn: "Xin anh, đừng như vậy."

Câu Tử Minh lại không chịu bỏ qua cho cô, kéo lấy cổ áo của cô, cúi đầu mút mát cái cổ mịn màng của cô.

Bị anh dùng sức hôn mút, Vương Đình đau đến mức co rụt lại, thân hình nặng nề của anh lại theo đó đè lên, nằm đè lên thân hình nhỏ nhắn của cô.

"Xin anh--" Vương Đình bật khóc, từ trước tới nay anh chưa từng đối đãi với cô như vậy, cô rất sợ.

Nghe tiếng khóc thút thít, Câu Tử Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tệ tới đến mức dọa người, anh nổi giận đùng đùng nói: "Bây giờ biết sợ rồi sao? Lúc chạy trốn sao em không nghĩ tới hậu quả? Tôi cho em biết, bây giờ tôi rất tức giận, cả người đều là 'lửa', em phải chịu trách nhiệm 'dập tắt lửa' !"

"Tôi--" Chóp mũi của Vương Đình đỏ đỏ, đôi mắt sưng đỏ, đáng thương như tiểu bạch thỏ.

Câu Tử Minh cố nén khó chịu xuống đáy lòng, người phụ nữ đáng chết này, năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, hôm nay anh nhất định sẽ khiến cô biết hậu quả! "Nói! Tại sao lại chạy trốn!" Câu Tử Minh nắm chặt lấy cằm của cô, lạnh lùng chất vấn. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tôi có tự do cá nhân." Vương Đình cắn môi, ấp úng trả lời.

"Tôi không cho phép, em vốn không có tự do!" Câu Tử Minh bá đạo nói.

"Anh không có quyền làm như vậy!" Vương Đình vừa sợ vừa tức, anh quả thật chính là một tên thổ phỉ.

"Có quyền hay không, tôi sẽ cho em biết." Câu Tử Minh hừ lạnh một tiếng, đến lúc này rồi, người phụ nữ này còn dám chống đối anh, thật sự là không biết sống chết!

Dùng sức tách chân của cô ra, cởi quần lót của cô, anh đe dọa mà sít sao chống đỡ cô, không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, trầm mình xuống--

"Đau--" Lập tức đau rát, Vương Đình đau đến mức nhíu chặt mày thành một đường.

Biết rõ cô mảnh mai, anh chỉ là hơi trừng phạt, thì đã gây cho cô đau đớn khó mà chịu được, Câu Tử Minh vững vàng ép chặt chân của cô, làm cô vốn không cách nào tránh né, anh lạnh giọng hỏi: "Tại sao phải chạy trốn?"

"Tôi chỉ là rời đi--" Vương Đình quật cường cắn chặt môi, nhịn đau.

Mặt mày anh lạnh lùng, thân thể lại ghìm xuống, ép hỏi: "Có nói hay không!"

Anh lại dùng cách này để ép hỏi! Vương Đình cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại sợ anh sẽ đối đãi với cô càng thô bạo hơn, buộc lòng phải nói thật: "Bởi vì tôi không muốn sống ở bên cạnh anh nữa, tôi vẫn còn rất hận anh--"

"Em hận tôi?" Câu Tử Minh cứng đờ, vốn tưởng rằng giúp cô đỡ viên đạn, lại trải qua một đêm triền miên ngọt ngào ấy, khúc mắc của cô ít nhiều cũng có chút bỏ xuống, lại không ngờ tới cô còn cố chấp mà hận anh. Anh nhịn không được cười lạnh nói: "Hận tôi còn muốn cùng tôi lên giường?"

"Đó là ngoài ý muốn." Mặt Vương Đình hết trắng rồi lại đỏ, cô không muốn nhớ lại chuyện đêm đó.

Câu Tử Minh nhìn thấu tâm tư của cô, cười tà nói: "Vậy tôi không ngại làm thêm mấy lần ngoài ý muốn ấy nữa."

"Anh không thể như vậy!" Vương Đình hốt hoảng ngăn anh lại, nhưng lại không hề có chút lực uy hiếp.

"Tại sao tôi không thể như vậy? Dù sao em cũng không có tim không có phổi, đối tốt với em cũng không cảm thấy được, chi bằng làm ma trong miệng em!" Câu Tử Minh hung dữ mà thì thầm ở bên tai cô, bàn tay luồn vào trong quần áo của cô, dùng sức nhào nặn một bên nõn nà mềm mại.

"A!" Vương Đình đau đến mức thở hổn hển, đau đớn nói, "Anh càng đối với tôi như vậy, tôi càng hận anh!"

Trên đầu như bị đánh một cú, Câu Tử Minh giận đến mức muốn không để ý tới, thật sự muốn dùng sức mạnh với cô, nhưng thấy nước mắt ở khóe mắt cô, cuối cùng lại không đành lòng.

Anh rút ra ngoài, nhưng vẫn chống ở phía trên của cô, không biết là đang tức giận chính mình hay là tức giận với cô, hung hãn hỏi: "Rốt cuộc muốn tôi làm sao, em mới có thể bỏ xuống chuyện trước kia?"

"Vĩnh viễn cũng không thể." Vương Đình quay đầu đi, kiên quyết như sắt đáp.

"Người phụ nữ đáng chết này!" Câu Tử Minh giận đến mức thật muốn bóp chết cô, "Tôi thừa nhận trước đây tôi là phạm sai lầm, thế nhưng lúc đó tôi vẫn còn chưa có ý thức được tầm quan trọng của em đối với tôi. Khi tôi ý thức được thì dường như em bốc hơi khỏi nhân gian, tôi làm thế nào cũng không tìm được em, cho nên tôi rất tức giận, muốn quên em. Vốn là tôi cũng cho rằng đã quên em, không nghĩ tới em lại xuất hiện. Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng hai năm qua, lực ảnh hưởng của em ở trong lòng của tôi không giảm chút nào, trái lại càng mạnh hơn. Tôi biết tôi làm tổn thương em, nhưng tôi đã ăn nói nhũn nhặn mà nhận sai, em còn muốn thế nào nữa!"

Vương Đình bị phen "thú tội" này làm kinh hãi, có phải cô nghe nhầm hay không, Câu Tử Minh nói những gì vậy? Cái gì "ý thức được tầm quan trọng", cái gì "lực ảnh hưởng", còn có, ai nhận sai lại nhận sai hung dữ như vậy?

"Nhìn tôi! Lại tiếp tục quay đầu đi chỗ khác thử xem!" Câu Tử Minh nắm chặt cằm của cô, cưỡng ép cô nhìn mình, truy hỏi, "Rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho tôi?"

Vương Đình im lặng, cái bộ dáng này của anh giống như đang cầu xin cô tha thứ sao? Cô cố ý nói ra một điều kiện không có khả năng: "Trừ phi anh trả lại đứa con đã chết cho tôi."

"Muốn đứa con phải không? Bây giờ chúng ta sẽ tạo đứa con! Em sinh bao nhiêu đứa, tôi sẽ nuôi bấy nhiêu!" Câu Tử Minh nói xong, liền muốn cúi đầu hôn cô.

"Tôi không phải có ý này!" Vương Đình giận đến mức hét to, khốn kiếp, anh lại bóp méo lời của cô, "Tôi cần chính là đứa con đầu tiên của tôi! Chỉ cần nó!"

Câu Tử Minh híp đôi mắt hẹp dài lại, thoáng hiện một tia tức giận, "Em biết rõ không thể nào."

"Phải, tôi chính là muốn nói cho anh biết, muốn tôi tha thứ cho anh, là không thể nào!" Vương Đình thuận theo nói tiếp.

"Em nói lại lần nữa xem!" Câu Tử Minh hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Vương Đình cũng quật cường trừng trở lại.

Giằng co một hồi, Câu Tử Minh không muốn lại trở về nguyên điểm, anh nhượng bộ nói: "Ngoại trừ chuyện này."

"Được rồi, tôi muốn anh từ nay về sau không được dây dưa với tôi nữa." Vương Đình mượn cơ hội đưa ra yêu cầu.

"Không được." Câu Tử Minh như đinh đóng cột mà từ chối nói.

"Anh!" Vương Đình rất tức giận, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, còn cùng cô nói điều kiện gì!

"Ngoại trừ hai cái này, còn lại tôi đều đồng ý với em." Câu Tử Minh nói, nhưng không quên "nhắc nhở" sơ qua với cô, "Nếu như em nghĩ không ra điều kiện, tôi sẽ xem như em đồng ý tha thứ cho tôi vô điều kiện, nếu không, em đừng nghĩ ra nước ngoài gặp bà ngoại em."

"Khốn--" Vương Đình giận đến mức muốn mắng anh, nhưng bị anh trừng, miễn cưỡng nuốt xuống.

"Nói mau! 10, 9,". Câu Tử Minh cứ thế mà bắt đầu "đếm ngược thời gian".

Vương Đình chưa từng thấy ai không lý lẽ như vậy, đè cô ở trên giường còn cưỡng ép cô đón nhận "lời xin lỗi" của anh, đây là người gì vậy hả!

"6, 5".

Vương Đình biết nếu như cô không nói, anh thật sự không để cho cô gặp bà ngoại, trong lòng vừa tức vừa sốt ruột.

"3, 2". Câu Tử Minh đang muốn hô lên "1" thì lại nghe Vương Đình hổn hển hô.

"Tôi muốn anh cấm dục ba năm!"

Tiếng nói vừa dứt, Câu Tử Minh ngây cả người, Vương Đình cũng ngây dại, sao cô lại đưa ra yêu cầu này, cấm hay không cấm dục anh mắc mớ gì tới cô?

"Tôi cấm dục ba năm, em sẽ tha thứ cho tôi?" Trên mặt Câu Tử minh tâm tình rất phức tạp, cô nói như vậy, có phải nói rõ cô ghen ghét anh có người phụ nữ khác hay không, trong lòng vẫn là để ý tới anh?

Vương Đình vừa định phủ nhận, nhưng nghĩ lại, điều kiện này đối với Câu Tử Minh mà nói, cũng là không thể nào, xét thấy "cục diện" trước mắt, cái này cũng có thể xem như là "kế hoãn binh" hay, vì vậy cô gật đầu, xác nhận nói, "Đúng vậy, chỉ cần anh cấm dục ba năm, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Đây quả thật là có chút đau khổ, nhất là người phụ nữ mình thích còn quần áo xốc xếch nằm dưới người, lúc này muốn anh làm quân tử, quả thực như muốn mạng của anh. Nhưng sau khi cân nhắc hơn thiệt, anh đã đồng ý: "Được, tôi đồng ý."

Thấy anh sảng khoái đồng ý như vậy, Vương Đình đã có chút kinh ngạc, ba năm, không phải là ba tiếng, anh làm được sao?

Nhìn ra được sự không tin trong mắt cô, Câu Tử Minh buông hai tay cô ra, rất quả quyết trả lời chắc chắn với cô: "Có làm được hay không, sau này em sẽ biết."

Nói xong, đi vào tắm nước lạnh, lúc gần đi, vẫn không quên bỏ lại một câu: "Còn dám chạy trốn, tôi sẽ giam em lại!"

Vương Đình xoa nhẹ cổ tay sưng đỏ, vội vàng sửa sang lại quần áo trên người, lắng nghe tiếng "ào ào" từ trong phòng tắm truyền tới, cách hồi lâu cô mới phản ứng được vừa rồi cô và Câu Tử Minh đã đạt được một "giao dịch" hoang đường, càng khiến cô không hiểu chính là, tại sao anh lại đồng ý?

Nhưng bây giờ cô lo lắng hơn chính là tình hình của Tòng Thiện, lúc ấy bộ dáng của Hàn tiên sinh tức giận như vậy, không biết có làm ra chuyện gì hay không.

Không yên lòng, cô muốn gọi đi hỏi tình hình một chút, điện thoại của mình đánh rơi ở trong bệnh viện, lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, là một cái tin nhắn.

Cô nhịn không được tò mò nhìn xem, hiển thị chính là cái tên "Dập Hạo", hóa ra là anh ta gửi tới, Vương Đình không biết nội dung có liên quan tới Tòng Thiện hay không, muốn nhìn lại sợ bị Câu Tử Minh phát hiện.

Đấu tranh hồi lâu, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play