Lần này, nơi gặp mặt không phải là quán cà phê, mà là ở ngôi biệt thự của nhà họ Hàn.
Tòng Thiện không có lòng dạ nào đi thưởng thức sự trang hoàng lộng lẫy này,
cô đi theo người làm, băng qua hành lang dài rường cột chạm trỗ, đến
phòng khách chính.
Người làm lui xuống, không gian lớn như vậy chỉ còn lại hai người Tòng Thiện và Nhạc Thanh Lăng.
Mặc dù Tòng Thiện đối với Nhạc Thanh Lăng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn duy trì lễ phép căn bản, gọi: "Bác gái."
"Thẩm tiểu thư, mời ngồi." Nhạc Thanh Lăng chỉ vào cái ghế đối diện, mời Tòng Thiện ngồi xuống. Lần này, không có cà phê, không có lời dạo đầu nhàm
chán, bà nói thẳng nói: "Mời cô tới, là muốn đêm nay cô cho tôi một đáp
án, có muốn rời khỏi Dập Hạo hay không."
Nhạc Thanh Lăng hỏi trực tiếp như vậy, Tòng Thiện cũng không khách sáo, cô hỏi ra từng chuỗi
thắc mắc: "Ở trước khi nghe câu trả lời của cháu, xin bác gái trả lời
mấy vấn đề của cháu trước đã. Thứ nhất, bác nói bác không phải hung thủ
hại cậu cháu nằm viện, vậy có phải bác là người làm hại mợ cháu thua tán gia bại sản hay không? Bác từng khiến người nhà của cháu thất nghiệp
thất học, cháu không loại trừ chuyện này là bác thao túng. Thứ hai, hôm
qua cháu gặp phải tập kích, người đó có phải bác phái tới hay không? Thứ ba, nội dung báo cáo kiểm tra của cháu làm sao bác biết được? Có phải
bác động tay chân trong đó hay không?"
Nhạc Thanh Lăng thật là có chút tán thưởng tính tình trực tiếp của Tòng Thiện, đối mặt với bà, cô
gái này không lộ ra chút sợ sệt nào, còn dám hỏi những vấn đề to gan như vậy, bà hơi có chút tán thưởng.
"Tôi sẽ trả lời cô từng việc."
Nhạc Thanh Lăng cong lên khóe môi xinh đẹp, đáp nói: "Tôi thừa nhận
chuyện trong nhà của cô tôi đều rõ như lòng bàn tay, nhưng Nhạc Thanh
Lăng tôi làm việc vẫn có ranh giới cuối cùng, chuyện hại người tán gia
bại sản như vậy tôi rất khinh thường. Vả lại, lúc cô bị tập kích, tôi
còn giúp cô thu xếp, nếu không thì đồng nghiệp của cô sẽ không trùng hợp như thế đúng lúc đi qua nơi đó. Cuối cùng, báo cáo kiểm tra của cô tôi
không thể nào biết, nhưng người của tôi nhìn thấy cô khóc lóc ở cửa bệnh viện, làm sao tôi không đoán được nội dung trong đó cơ chứ? Nếu như cô
cảm thấy báo cáo là tôi làm giả, có thể tìm cơ quan kiểm tra khác làm
lại, nếu như nội dung có thay đổi, tôi thậm chí có thể đồng ý với cô
không phản đối cô và Dập Hạo ở bên nhau nữa." Nghe Nhạc Thanh Lăng nói
cương quyết như vậy, Tòng Thiện tin, bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở
đây, Nhạc Thanh Lăng không cần thiết phải làm bộ. Truyện chỉ được đăng
tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Đêm nay bác là buộc cháu làm ra quyết
định phải không?" Tòng Thiện nhìn thấy ý định của Nhạc Thanh Lăng, coi
như bà nói dễ nghe hơn nữa, bất quá cũng chỉ là xuất phát từ mục đích
này.
"Vậy cô có quyết định chưa?" Nhạc Thanh Lăng hỏi ngược lại.
"Nếu như cháu vẫn kiên trì, bác sẽ làm thế nào?" Tòng Thiện học theo bà, không trả lời, lại hỏi ra vấn đề mới.
"Tôi sẽ làm thế nào ư?" Nhạc Thanh Lăng khẽ mỉm cười, giống như đang suy
nghĩ, "Có lẽ tôi sẽ làm những chuyện khiến tất cả mọi người đều không
quá vui vẻ, chẳng qua tôi muốn nhà họ Thẩm tiếp tục mục nát rồi mục nát
không nơi nào để đi. Chủ yếu là cô, cô đã biết cô có bệnh, chẳng lẽ còn
muốn liên lụy đến Dập Hạo?"
"Cháu." Tòng Thiện á khẩu không trả
lời được, cô thật sự vẫn chưa có nghĩ thông, tuy cô biết bệnh của mình
sẽ phát triển thành cái bộ dáng gì, nhưng có thể cho cô thêm một chút
thời gian để suy nghĩ hay không? Cho dù xem những chuyện lúc trước như
là nằm mộng, cũng để cho cô lưu lại thêm một khoảng thời gian ở trong
mộng đẹp.
"Nếu như cô thật sự yêu Dập Hạo, nên bỏ đứa bé đó, rời
khỏi nó, đừng làm lỡ cuộc đời của nó." Nhạc Thanh Lăng đột nhiên lấy ra
một bức ảnh, đưa cho Tòng Thiện, "Đây là vị hôn thê của Dập Hạo, ba năm
trước bọn chúng cũng đã đính hôn ở Mỹ."
"Cháu không tin." Tòng Thiện vốn chưa kịp nhìn rõ cô gái trong tấm ảnh, nghe Nhạc Thanh Lăng nói, phản xạ có điều kiện đã nói.
"Nếu như cô không tin, có thể lên mạng tra, cô còn có thể tra tin tức bọn
chúng đính hôn, nhìn thời gian, cô sẽ biết tôi có lừa cô hay không."
Nhạc Thanh Lăng tiếp tục nói, "Tôi đã từng nói qua với cô, Dập Hạo là
một người vốn cũng không có tình cảm nghiêm túc, nếu không sao nó lại
giấu cô chuyện này? Trước đó tôi không có nói cho cô biết, là bởi vì tôi cũng là phụ nữ, không muốn làm đến quá tuyệt tình, nhưng đến bước này,
tôi chỉ có thể nói cho cô biết sự tồn tại của Chi Lan, hy vọng cô đừng
làm ra quyết định sai lầm."
"Cháu không tin, nếu như là thật, anh ấy sẽ không không nói cho cháu biết!" Tòng Thiện cố chấp nói, làm thế
nào cũng không chịu tin lời của Nhạc Thanh Lăng.
Nhạc Thanh Lăng bật mở video call, nói: "Cô ấy chính là Chi Lan, nếu như cô không tin, có thể giáp mặt hỏi cô ấy."
Lúc màn hình hiện ra một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, thì Tòng Thiện bối rối.
"Hi, Thẩm tiểu thư, chào cô." Cô gái tao nhã lịch sự chủ động bắt chuyện.
"Cô biết tôi?" Tòng Thiện hỏi.
"Tôi đã từng nghe mẹ nuôi nhắc tới cô." Cô gái nở nụ cười rất ngọt, tươi đẹp động lòng người giống như ánh trăng vậy, "Thật mạo muội đã dùng cách
như thế để gặp mặt cô, chỉ là hiện tại tôi đang ở Mỹ, không cách nào
đích thân đến trước mặt để giải thích với cô."
"Giải thích cái
gì? Chẳng lẽ cô muốn nói cô là vị hôn thê của Hàn Dập Hạo?" Tòng Thiện
lạnh lùng cười một tiếng, họ thật sự coi cô là cái gì chứ, tùy tiện tìm
diễn viên tới muốn lừa gạt cô?
"Ba năm trước tôi và Hạo cũng đã
đính hôn." Cô gái không hề bị thái độ của Tòng Thiện ảnh hưởng đến, cô
lịch sự tự mình nói, "Nếu như cô không tin, có thể hỏi các bạn của Hạo,
lúc đó bọn họ cũng đã tới tham dự nghi thức đính hôn của chúng tôi."
Tòng Thiện lập tức như bị giội một thùng nước đá, đúng vậy, cho dù Nhạc
Thanh Lăng có thể tìm cô gái giả mạo vị hôn thê của Hàn Dập Hạo, nhưng
đám người Đường Tuấn là không thể nào bị mua chuộc, lẽ nào Hàn Dập Hạo
thật sự có vị hôn thê?
"Nếu như cô là vị hôn thê của anh ấy, vậy
tại sao trước nay anh ấy chưa từng đề cập với tôi?" Tòng Thiện không thể dễ dàng từ bỏ, chuyện này quá kỳ lạ, không thể không khiến cô nghi ngờ.
"Bởi vì trước nay anh ấy không có coi tôi là vị hôn thê." Trái lại, cô gái
trả lời khá thẳng thắn, "Sau khi đính hôn, anh ấy trở về Trung Quốc, mà
tôi vẫn ở lại Mỹ, số lần chúng tôi gặp nhau rất ít, cho nên cũng có thể
nói, đính hôn này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa."
"Vậy cô còn
tự xưng là vị hôn thê của anh ấy?" Tòng Thiện càng lúc càng không rõ,
nếu như cô gái này là đối thủ không đủ uy hiếp như vậy, tại sao Nhạc
Thanh Lăng còn muốn tìm cô ấy tới để ép Tòng Thiện "thoái vị" ?
"Thực không dám giấu, tôi yêu Hạo, nhưng mà anh ấy lại không yêu tôi, ban đầu đính hôn chẳng qua chỉ là một hình thức, mà tôi cũng đã đồng ý với anh
ấy, sẽ không ràng buộc sự tự do của anh ấy, tôi sẽ chờ anh ấy mười năm,
anh ấy cũng đã hứa, nếu như trong vòng mười năm anh ấy không tìm được cô gái thật lòng yêu thương, sẽ trở về Mỹ kết hôn với tôi." Giọng nói của
cô gái rất nhẹ, rất êm tai, từ trong đó không nghe ra được chút khổ sở
nào, cho dù cô biết Nhạc Thanh Lăng thấy cô không chiếm được trái tim
của Hàn Dập Hạo, đã có ý muốn giới thiệu tiểu thư nhà khác quen anh,
nhưng cô không oán chút nào, bởi vì cô tin, với tính tình của Hàn Dập
Hạo, cũng không thể động chân tình với bất kỳ cô gái nào, chỉ cần mười
năm, mười năm sau cô sẽ hoàn toàn có được anh, cho nên có gì mà oán?
"Vậy nếu như anh ấy tìm được tình yêu đích thực rồi thì sao?" Tòng Thiện
hỏi, cô có thể từ trong giọng nói và vẻ mặt của cô gái, đoán được cô gái này là yêu Hàn Dập Hạo, nhưng ước hẹn mười năm, đối với một người phụ
nữ mà nói có phần quá dài, cô sẽ không sợ nửa đường sinh biến sao?
"Tôi sẽ thản nhiên buông tay, tuyệt không ép buộc." Cô gái cởi mở nói, nhưng đề tài câu chuyện cũng theo đó thay đổi, "Nhưng thứ cho tôi nói thẳng,
bệnh tình của cô mẹ nuôi đã nói cho tôi biết, nếu không tôi cũng sẽ
không xuất hiện làm phiền cô, cô không thích hợp với Hạo, về tình về lý, nếu quả như cô thật sự yêu anh ấy, thì không nên liên lụy đến anh ấy."
"Chính thất" vô tư thiện lương biết bao, ngay cả sử dụng lý do dạy dỗ "tiểu
tam" cũng hoàn mỹ không lơi như vậy, không phải là bởi vì ghen ghét,
không phải tranh sủng, nhưng rất rõ ràng mà chỉ ra gốc rễ cô không xứng
với Hàn Dập Hạo, không nên tiếp tục liên lụy đến người khác.
Thấy Tòng Thiện không nói gì, cô ấy lại nói: "Tôi với Thẩm tiểu thư đều là
cô gái yêu Hạo, cho nên muốn xin Thẩm tiểu thư có thể suy nghĩ cho Hạo,
có lẽ bây giờ hai người là yêu nhau, thế nhưng tình yêu này có thể kéo
dài suốt đời, có thể khiến Hạo cả đời đều cam nguyện chăm sóc cô, cùng
cô cùng nhau đối mặt với vô số cản trở sao? Coi như anh ấy bằng lòng,
tôi nghĩ Thẩm tiểu thư cũng là không muốn, bệnh của cô, tôi đã hỏi qua
chuyên gia ở Mỹ, bọn họ đều nói bệnh này là không có thuốc chữa, hơn nữa một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần sẽ trở thành ảnh hưởng đối với gia
đình, tôi nghĩ cô không phải không biết."
"Coi như tôi rời khỏi
Hàn Dập Hạo, anh ấy cũng không nhất định sẽ ở bên cô." Bị những câu của
cô gái đâm trúng vết sẹo, Tòng Thiện mắng trả lại.
"Tôi nói rồi,
sẽ chờ anh ấy mười năm, cho dù anh ấy lựa chọn người khác, tôi cũng sẽ
chờ anh ấy, bởi vì tôi chỉ muốn để anh ấy vui vẻ. Thật ra thì, tôi đã
sớm biết anh ấy, nhìn thấy phụ nữ bên cạnh anh ấy nhiều như cá chép qua
sông, tôi cũng sẽ ghen tỵ, nhưng tôi biết tôi không chiếm được trái tim
của anh ấy, chi bằng để anh ấy tự do, một người đau khổ dù sao vẫn tốt
hơn hai người đau khổ." Cô gái cười cười, ở từ ngày quen biết Hàn Dập
Hạo, cô cũng đã đánh rơi trái tim, cô cũng biết, muốn đứng ở bên cạnh
người đàn ông như Hàn Dập Hạo, giả câm giả điếc là cách tốt nhất.
"Có lẽ tôi không có vĩ đại giống như cô." Tòng Thiện cố ý nói mát, "thánh
mẫu" này là đang dạy dỗ cô cần vô tư, thật xin lỗi, cô không phải là
thiên sứ, không làm được chuyện vĩ đại như vậy.
"Tôi tin rằng Hạo thích một người phụ nữ nhất định tốt hơn so với tôi, vĩ đại hơn so với
tôi. Thẩm tiểu thư, tôi không phải nói mát, mà là nói ra lời nói trong
lòng, có cơ hội tôi thật sự muốn tự mình đến gặp cô, biết một cô gái
khiến Hạo cũng yêu thích không thôi. Thật xin lỗi, tôi phải đi họp,
bye." Cô gái cúi đầu nhìn đồng hồ, ngắt video.
"Chi Lan thật sự
là một cô gái tốt, tôi vẫn luôn rất muốn để cô ấy trở thành con dâu chân chính của tôi, nhưng cô ấy lại định 'ước hẹn mười năm' gì đó với Dập
Hạo." Lúc này, Nhạc Thanh Lăng lên tiếng, "Một năm nay, tôi thấy Dập Hạo vẫn là không cách nào định tính, đã tính giới thiệu cô gái khác cho nó, sau khi Chi Lan biết, chẳng những không có tức giận, trái lại còn nói
chỉ cần là nó thích, cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì."
Tòng Thiện lặng lẽ lắng nghe, trong lòng như có tảng đá đè nặng, nghe nói
như vậy, Chi Lan này quả thật vĩ đại giống như tiên nữ vậy, hơn nữa đột
nhiên nhảy ra một vị hôn thê, thoáng cái cô giống như trở thành "kẻ thứ
ba", Hàn Dập Hạo cũng không nói cho cô biết, cũng không hủy bỏ hôn ước
với Chi Lan kia, chẳng lẽ cô không quan trọng như vậy sao?
"Bác
gái, bác không cần phải nói nữa." Trong lòng Tòng Thiện càng lúc càng
rối, cô đứng dậy, không muốn nghe Nhạc Thanh Lăng thổi phồng "tiên nữ"
này vĩ đại cỡ nào nữa, từ đó có vẻ mình ích kỷ biết bao, "Cháu biết ý tứ của bác, cũng biết mục đích bác gọi cho Chi Lan kia gặp cháu, cháu là
người không phải không phân rõ phải trái, cháu cũng đã từng nói qua,
cháu yêu là con người của Hàn Dập Hạo, cho nên trước khi cháu làm chuyện gì cũng đều sẽ suy nghĩ đến anh ấy. Nhưng quyết định này, hiện giờ cháu không cách nào làm ra, cháu rất rối, thật sự rất rối, cháu cần một chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng."
Nhạc Thanh Lăng rất dễ nói
chuyện, đồng ý nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ cho cô thêm hai ngày, hy vọng
đến lúc đó cô có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT