Thẩm Tòng Nghĩa có chút tức giận, Hàn phu nhân coi bọn họ là loại người gì,
lấy tình cảm của Tòng Thiện ra mua bán sao? Ông giật lấy tờ chi phiếu từ trong tay Trương Thục Hiền, đưa trả lại cho Nhạc Thanh Lăng, trong
miệng vẫn duy trì khách sáo: "Hàn phu nhân, đây là chuyện của những
người trẻ tuổi, tôi nghĩ làm trưởng bối không tiện can thiệp."
"Đúng vậy, đúng vậy, tình cảm của Hàn thiếu gia và Tòng Thiện nhà chúng tôi
rất tốt." Trương Thục Hiền sốt ruột, tuy tờ chi phiếu này rất mê người,
nhưng dù mê người thế nào so ra cũng kém hơn việc Tòng Thiện gả vào nhà
họ Hàn, mẹ vinh nhờ con mê người hơn, nhà họ Hàn chỉ có một đứa con trai là Hàn Dập Hạo, sau này tài sản thừa kế đều là để lại cho Hàn Dập Hạo
và đứa nhỏ trong bụng của Tòng Thiện, nói gì thì Trương Thục Hiền cũng
sẽ không đồng ý Tòng Thiện chia tay với Hàn Dập Hạo.
Trái lại,
Thẩm Tòng Như lại càng hiểu rõ hơn so với hai người lớn, tuồng này thể
hiện rõ chính là tình tiết vở kịch cẩu huyết trình diễn lúc tám giờ,
người nhà đàng trai ghét bỏ nhà gái, đây chính xác là mẹ chồng "ác" muốn lấy tiền xua đuổi người nhà đàng gái gia cảnh không tốt giống như là
xua đuổi ăn mày, muốn dùng tác động bên ngoài chia rẽ bọn họ.
Nhưng cô cũng không có thiện cảm với Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo, cho nên vui vẻ xem màn kịch này.
"Thứ cho tôi nói thẳng, Thẩm tiểu thư là không thể nào gả vào nhà của chúng
tôi, tôi là nhìn vào đứa con trong bụng của cô ấy mới đồng ý xuất ra một khoản tiền để giúp các vị vượt qua 'khó khăn'." Nhạc Thanh Lăng không
chút uyển chuyển nói.
"Bà biết Tòng Thiện có con? Còn muốn bọn
chúng chia tay?" Trương Thục Hiền còn đang chuẩn bị lấy đứa bé ra để uy
hiếp Nhạc Thanh Lăng, không nghĩ tới đối phương lại đoạt lời trước nói
ra, chặn lại lời của bà. Nhưng phản ứng của Nhạc Thanh Lăng này so sới
trong dự liệu của bà chêch lệch cũng quá lớn, biết mình sắp bồng cháu,
chẳng những một chút tình cảm vui mừng cũng không có, còn lạnh lùng đến
mức giống như tảng băng.
Thẩm Tòng Nghĩa còn chưa nói, Thẩm Tòng
Như cũng đã mở miệng trước, đầu óc của cô xoay chuyển nhanh hơn bố mẹ,
nghe được hai chữ "khó khăn" này liền cảm thấy có vấn đề, cô cau mày, có chút không khách sáo hỏi, "Sao bác biết nhà chúng tôi có 'khó khăn'.
Chẳng lẽ những chuyện kia là bác tìm người làm?"
"Như, không được vô lễ!" Thẩm Tòng Nghĩa khẽ quát, sau khi nghe Thẩm Tòng Như nói như
vậy, ông cũng cảm thấy không bình thường, từ lúc Nhạc Thanh Lăng vào
cửa, bọn họ cũng chưa có đề cập tới tình trạng hiện tại trong nhà, sao
bà ấy lại biết bọn họ đang gặp phải khó khăn?
Nhạc Thanh Lăng
thường thấy sóng to gió lớn, làm sao lại bị một cô bé bức đến phá tan
việc lớn, bà cười nhạt, cũng không phủ nhận: "Tôi làm như vậy là hy vọng các vị có thể chuyển nhà rời khỏi thành phố A. Hai vị yên tâm, công
việc của các vị và trường học của lệnh thiên kim tôi cũng đã liên hệ
xong, chỉ cần các vị gật đầu, đưa tiểu thư Thẩm Tòng Thiện cùng rời đi,
tôi bảo đảm cuộc sống của các vị sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại."
Ba người vừa nghe, cùng biến sắc, vậy đầu sỏ làm hại cả nhà bọn họ thất
nghiệp thất học lại là mẹ của Hàn Dập Hạo, hơn nữa đối phương còn xử sự
rất đương nhiên, nói rõ là muốn lấy tiền đè người.
"Hàn phu nhân, bà không cảm thấy bà làm như vậy, có chút quá đáng sao?" Thẩm Tòng
Nghĩa cố gắng biểu hiện đúng mức, bình tĩnh nói.
"Hàn phu nhân,
bây giờ là niên đại gì rồi, còn có bậc trưởng bối can thiệp vào chuyện
riêng tư của con cái giống như bà sao?" Trương Thục Hiền không khách
sáo, nụ cười trên mặt cũng tắt lịm, người phụ nữ ăn mặc ra hình ra dáng
này, lại thủ đoạn tàn độc như vậy, không nói hai lời chặn nguồn kinh tế
của bọn họ trước, sau đó lại tới nhà đàm phán, đây không phải là tỏ rõ
đe dọa thì là cái gì? Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Trước tiên các vị đừng kích động." Sắc mặt Nhạc Thanh Lăng không đổi, tiếp
tục nói, "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, các vị cũng đều là người làm
cha mẹ, tin rằng sau này cũng sẽ không thể không can dự vào hôn sự của
lệnh thiên kim. Nhà họ Hàn không phải là gia đình bình thường, cho nên
yêu cầu của chúng tôi đối với con dâu hiển nhiên cao hơn so với người
bình thường. Dập Hạo và Thẩm tiểu thư lớn lên ở trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, nhìn ở cuộc sống, giá trị quan đều chênh lệch rất lớn,
bây giờ nhất thời bị tình yêu mê hoặc có lẽ có thể bình an vô sự, đợi
đến thời gian lâu dài, va chạm giữa bọn họ sẽ dần dần tăng nhiều, đến
lúc đó chịu khổ tuyệt đối không phải là Dập Hạo nhà tôi. Tôi nói như vậy có lẽ các vị sẽ cảm thấy ác cảm, nhưng tôi nói cũng là chân lý từ cổ
chí kim bất biến. Môn bất đương thì hộ bất đối (không môn đăng hộ đối),
lùi một bước mà nói, coi như Thẩm tiểu thư gả vào nhà họ Hàn, cô ấy hiểu được cuộc sống nhà giàu có? Hiểu được đủ mọi quy tắc sinh hoạt của giới thượng lưu? Tôi đã gặp qua cô ấy, biết tính cách của cô ấy ngay thẳng
chính trực, bản thân tôi rất thích điểm này, nhưng điểm này lại hoàn
toàn là nhà họ Hàn không cần nhất. Từ cổ chí kim, có rất nhiều ví dụ
chứng minh, hôn ước không nhận được sự đồng ý của gia tộc chắc chắn là
sẽ không có kết quả tốt, lẽ nào các vị lại muốn để cho Thẩm tiểu thư
liều lĩnh, dùng tất cả của mình để đánh cuộc một thứ không dám chắc?"
"Coi như là người bình thường yêu đương kết hôn, cũng không thể bảo đảm sẽ
không ly hôn. Gả vào nhà giàu có cũng không thể nói không cho rời đi.
Nếu cũng không dám đi đánh cuộc còn ai dám kết hôn?" Thẩm Tòng Như không phục mà chen vào một câu, bây giờ cũng có chút ý tứ người một nhà cùng
chung kẻ thù.
"Nhưng là nhà họ Hàn chúng tôi không được phép ly
hôn, quân cưới cũng không được ly hôn." Nhạc Thanh Lăng nhìn lồng chim
treo ngoài ban công, nói, "Một khi gả vào nhà họ Hàn, thì cũng giống như con chim mất đi tự do, hoặc là cuộc sống vui vẻ với hưởng thụ làm chim
hoàng yến, hoặc là mất đi bản thân vây hãm ở trong lồng giam dần dần tàn lụi. Chính là bởi vì cả đời đàn ông nhà họ Hàn chỉ có thể kết hôn một
lần, cho nên quy cách nhà chúng tôi hà khắc đến khiến người ta khó có
thể tưởng tượng được. Tôi nói những thứ này là hy vọng các vị có thể suy nghĩ thêm một chút, nếu như các vị kiên trì, tôi cũng sẽ không nói gì
nhiều, nhưng tình trạng của các vị rất có thể gay go hơn so với hiện tại rất nhiều. Trái lại, nếu các vị chấp nhận đề nghị của tôi, để Thẩm tiểu thư bỏ đứa nhỏ, rời khỏi thành phố A, tôi có thể bảo đảm, các vị sẽ
nhận được một khoản tiền đủ để cho nửa đời sau sống hết sức thoải mái."
"Chúng tôi sẽ không đồng ý!" Trương Thục Hiền mở miệng trước tỏ thái độ nói,
nhớ năm đó, bà cũng là con dâu nhà giàu có, cũng chưa từng gặp loại
người nào phách lối giống như Nhạc Thanh Lăng, Thẩm Tòng Thiện chính là
phải gả vào nhà họ Hàn, cho lão yêu bà này tức chết!
"Tôi vẫn là
câu nói đó, đây là chuyện giữa vãn bối, làm trưởng bối không tiện nhúng
tay vào." Ý tứ của Thẩm Tòng Nghĩa cũng đã rất rõ ràng, bọn họ tuyệt sẽ
không giúp khuyên Tòng Thiện rời khỏi Hàn Dập Hạo. Tuy ông không tán
thành Tòng Thiện mang thai, nhưng ông thích Hàn Dập Hạo xuất phát từ đáy lòng, coi như Nhạc Thanh Lăng khiến cả nhà bọn họ ngủ ở đầu đường, ông
cũng tuyệt đối không thể làm ra quyết định khiến Tòng Thiện thương tâm
đau khổ cả đời.
"Đúng vậy, đi thong thả không tiễn!" Thẩm Tòng
Như không xem uy hiếp của Nhạc Thanh Lăng vào trong mắt, dù sao việc học này cô đã sớm không muốn, nếu không phải sợ bố mẹ càu nhàu, cô đã sớm
nghỉ học làm "sự nghiệp" của mình, bây giờ cũng thật sự là làm thỏa mãn ý của cô, mỗi ngày không cần đến trường, ngủ thẳng đến khi muốn thức,
buổi tối đi làm việc bán thời gian kiếm ít tiền lẻ, có gì không tốt, cô
mới không cần rời khỏi thành phố A.
"Đã như vậy, tôi xin đi
trước." Đối mặt với ba người mặt lạnh, Nhạc Thanh Lăng vẫn có thể giữ
nguyên nụ cười 30 độ mặt không đổi sắc, bụng dạ quả thật thâm sâu không
phải bình thường, bà thấy người nhà họ Thẩm cố chấp như vậy, cũng không
cần phải nhiều lời nữa, đứng dậy, đi về phía cửa chính, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở nói, "Hy vọng các vị có thể suy nghĩ thêm một chút
về đề nghị của tôi, đối với các vị có trăm lợi mà không một hại."
Nếu như người nhà họ Thẩm thật sự muốn "kiên trì" tới cùng mà nói, bà đành
phải dùng thủ đoạn phi thường khiến đối phương hoàn toàn khuất phục, chỉ có đuổi cùng giết tận, ép tới đường cùng mới hữu hiệu nhất, nhưng bà
tạm thời vẫn không muốn làm tuyệt đến như vậy.
"Rầm" một tiếng
đóng cửa lại, Trương Thục Hiền giận đến mức phát run, mắng to: "Người
đàn bà xấu xa này cho rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm
sao, bà ta muốn đoạn tuyệt như vậy, chúng ta sẽ đi tìm con trai của bà
ta, để mẹ con họ trở mặt!"
"Đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay rồi."
Thẩm Tòng Như lạnh lùng đáp một câu, dù sao "kẻ địch" cũng đi rồi, cô
cũng không cần làm ra bộ dáng hòa nhã, "Hàn Dập Hạo là hạng người gì,
hai người bọn họ nào có dễ dàng ở chung như vậy, trước kia con đã nói
quả nhiên không sai."
"Con im miệng." Thẩm Tòng Nghĩa khiển trách, "Con bé là chị gái của con, con không thể nói lời dễ nghe chút sao?"
"Đúng vậy, Như à, bây giờ nhà chúng ta phải dựa vào Tòng Thiện, cái mụ la sát đó tàn nhẫn hơn nữa, mẹ không tin bà ta thật sự ngay cả cháu cũng không cần. Chờ Tòng Thiện sinh con xong, chúng ta sẽ ôm con đến cửa lớn nhà
họ Hàn, xem bọn họ có nhận hay là không!" Trương Thục Hiền "hung dữ"
nói, bà vẫn luôn là một người phụ nữ có dã tâm, mất đi địa vị thiếu phu
nhân của nhà họ Thẩm, khiến bà ghi hận cả đời, hôm nay, trước mặt có một cơ hội rất tốt như vậy, muốn bây giờ rút lui chết cũng không thể! Nhà
họ Hàn không chịu cưới Tòng Thiện cũng không sao, bà sẽ để Tòng Thiện
sinh con xong, đem chuyện huyên náo càng lớn càng tốt, càng là gia đình
giàu có càng sợ gièm pha, đến lúc đó coi như Tòng Thiện không được gả
vào nhà giàu có, khoản phí phụng dưỡng này cũng đủ để bọn họ ăn mấy đời
rồi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Thẩm Tòng Nghĩa không biết vợ mình tính toán cái chủ ý gì, cho rằng bà chỉ
là bất bình thay cho Tòng Thiện, cho nên khuyên nhủ: "Bây giờ đứa nhỏ
cũng mới bao lớn, nghĩ đến những chuyện đó cũng vô dụng. Sau khi Tòng
Thiện trở về, ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện ngày hôm nay, tôi không
muốn nó khổ sở."
"Đó là đương nhiên, bắt đầu từ bây giờ, Tòng
Thiện chính là 'hoàng hậu' của nhà chúng ta, ai cũng không thể chọc giận con bé, nếu như ảnh hưởng đến thai nhi thì nguy." Trương Thục Hiền quả
quyết nói, may mà nhà bọn họ còn có chút tiền để dành, không có thật sự
đến cùng đường bí lối, tóm lại bây giờ việc hệ trọng nhất chính là giúp
bào thai Tòng Thiện khỏe mạnh, có đứa nhỏ trong tay, bà cũng không tin
lão yêu bà kia thật sự dám làm ra chuyện gì.
"Mẹ, mẹ cũng quá
khoa trương rồi." Thẩm Tòng Như chịu không nổi nói, sao cô lại không
biết trong lòng Trương Thục Hiền toan tính những gì, bà muốn cậy vào tư
tưởng "cùng lúc đều tiến", bây giờ có đứa nhỏ thì coi là cái gì, đối
phương giở chút thủ đoạn là có thể khiến đứa nhỏ biến mất không một
tiếng động, đến lúc đó thật đúng là "tiền mất tật mang".
"Con im
miệng!" Trương Thục Hiền trừng mắt nhìn con gái, không quên nhắc nhở
nói, "Nhất là con, trong khoảng thời gian này không được chọc giận chị
của con, phụ nữ mang thai đứa con đầu lòng, ba tháng đầu rất dễ sảy
thai, nếu như con không hiểu chuyện giống như trước kia, xem mẹ có lột
da của con hay không!"
Thẩm Tòng Như mặc kệ bà, đứng dậy đi về phòng của mình.
Trong miệng Trương Thục Hiền lẩm bẩm phải bồi bổ thân thể cho Tòng Thiện,
phải đi chợ sớm, bỏ lại Thẩm Tòng Nghĩa ngồi ở trong phòng khách, suy
nghĩ phức tạp.
Hàn Dập Hạo có một người mẹ như vậy, cuộc sống về
sau của Tòng Thiện thật sự rất khó đoán trước được, Nhạc Thanh Lăng nói
nhiều lời như vậy, nhưng có một câu khiến ông khắc sâu, "Hôn ước không
nhận được sự đồng ý của gia tộc chắc chắn sẽ không có kết quả tốt", năm
đó Thẩm Tòng Tâm khăng khăng bất chấp sự phản đối của Thẩm Tòng Nhân,
tiền trảm hậu tấu gả cho An Đạo Ninh, mới dẫn đến bi kịch sau này.
Hôm nay, Tòng Thiện phải tái diễn đi lên con đường cũ không được chúc phúc
này sao? Đối với việc hôn sự, thật ra thì Thẩm Tòng Nghĩa cũng không tán thành, bệnh của nhà họ Thẩm ba đời đều là di truyền từ phía bên mẹ, bây giờ Tòng Thiện còn khỏe mạnh, là bởi vì chưa có nguyên nhân gây ra, mà
bác sĩ đã từng nói với ông, loại bệnh này nguyên nhân lớn nhất chính là
mang thai sinh con, ông sợ đến lúc đó, Tòng Thiện hạ sinh đứa nhỏ, lại
dẫn đến bệnh giống như mẹ của cô, bây giờ ngay cả Hàn Dập Hạo đối với cô cũng muôn vàn tốt, đến lúc đó lại thật sự không rời không bỏ thì sao?
Hơn nữa còn có một "nhà chồng" như vậy, Thẩm Tòng Nghĩa cảm thấy đầu mình
như muốn phình to, chị gái và Tòng Thiện đều là người phụ nữ tốt như
vậy, tại sao ông Trời hết lần này tới lần khác lại muốn để cho bọn họ
trải qua nhiều đau khổ như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT