Sau khi đuổi tới, Tòng Thiện mới phát giác tính nghiêm trọng của chuyện này vượt xa khỏi mong đợi của cô, dùng vũ khí đánh nhau vốn đã không đơn
giản, mà trực tiếp nổ súng sống mái với nhau, nếu không phải động tĩnh
của bọn họ quá lớn, ở nơi vắng vẻ này vốn cũng sẽ không bị người ta phát hiện.
Đợi đến sau khi cảnh sát đặc chủng bao vây bọn họ và chế
ngự nhóm người hai bên, hiện trường đã có mấy người chết, còn có hai
mươi mấy người bị các loại vũ khí khác nhau hoặc súng bắn đả thương, ở
trong quá trình chống bạo động, một cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, một
cảnh sát khác bị đạn bắn xuyên qua xương cột sống, tính mạng nguy kịch.
Chờ đưa hai nhóm người về cục cảnh sát, cảnh sát điều tra ra được bọn họ
tuần tự là thuộc hạ của Câu Tử Minh và Tần Kha, tuy nhiên ở hiện trường
lại không có nhìn thấy hai người kia.
Tòng Thiện lập tức nghĩ
thông mấu chốt trong đó, đêm nay Câu Tử Minh và Tần Kha sống mái với
nhau, Hàn Dập Hạo được thông báo cho nên đi tìm Câu Tử Minh, bây giờ
điện thoại của anh không gọi được, Câu Tử Minh và Tần Kha cũng chẳng
biết đi đâu, không hề nghi ngờ nhất định là bọn họ đã ngồi ca nô rời đi
trước khi cảnh sát chạy tới.
Khiến cảnh sát rất là tức giận chính là, nhóm người hai phe đều một mực phủ nhận hành động đêm nay không có
bị người khác sai khiến, là bọn họ nhìn đối phương không vừa mắt mới hẹn đến bến tàu đánh nhau.
"Đánh nhau?" Một cảnh sát tức giận cốc
vào đầu một người, quát lớn nói, "Đánh nhau dùng AK47? Có biết đêm nay
chết bao nhiêu người hay không? Tôi nói cho mấy người biết, nếu như
không chỉ ra người sai khiến, tất cả mấy người chờ ngồi tù đi!"
"Sếp, chúng tôi cũng đã nói không có ai sai khiến, anh phải tin chứ." Một người bất đắc dĩ nói.
"Bây giờ tình nghi mấy người tụ tập đánh nhau, cất giữ vũ khí trái phép, cố ý làm hại người khác dẫn đến chết người, còn làm cho một cảnh sát chết,
chỉ riêng những chuyện này cộng lại cũng đủ để cho mấy người bị xử bắn,
có phải đến bên giờ vẫn không chịu nói thật hay không?" Một cảnh sát nam khác đập xuống bàn, cất giọng hung hãn nói. Truyện chỉ được đăng tại
dîễη đàη lê qµý đôη.
Không nghĩ tới, những người này chỉ hơi thay đổi sắc mạt một chút, nhưng vẫn là đánh chết cũng không chịu khai ra
người đứng sau.
Tòng Thiện ở trong phòng thẩm vấn nghe rất lâu,
đột nhiên không nói một lời liền đi ra ngoài, vào nhà vệ sinh nữ, mở
từng cánh cửa nhà vệ sinh ra, thấy không có ai, lập tức khóa trái cửa
lại, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Hàn Dập Hạo.
Không biết gọi bao nhiêu cuộc, đầu kia rốt cuộc nhận máy.
"Alo." Trong loa truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Chuyện tối nay có phải Câu Tử Minh và Tần Kha làm hay không?" Tòng Thiện một câu nói nhảm cũng không có, đi thẳng vào vấn đề.
"Chờ anh về rồi nói." Hàn Dập Hạo không muốn nói chuyện này ở trong điện thoại.
"Anh đang ở đâu?" Hàn Dập Hạo hỏi cũng không hỏi là chuyện nào, tương đương
với gián tiếp thừa nhận, trái tim Tòng Thiện bỗng đập mạnh một cái,
nhưng dùng giọng bình tĩnh hỏi tiếp, cô biết bây giờ nhất định là Hàn
Dập Hạo đang ở cùng với Câu Tử Minh.
"Anh nói, chờ anh về." Trong giọng nói của Hàn Dập Hạo đã có chút mất kiên nhẫn, chuyện dùng vũ khí
đánh nhau đêm nay đúng là Câu Tử Minh và Tần Kha ra lệnh, nhưng nổ súng
trước là Tần Kha, còn Câu Tử Minh cũng là bị súng bắn đả thương, bây giờ còn đang ở trong biệt thự của Đường Tuấn làm phẫu thuật, bây giờ anh
không muốn thảo luận cái này với Tòng Thiện.
"Hàn Dập Hạo!" Tòng
Thiện hơi đề cao âm lương, nhưng lại sợ bị người bên ngoài nghe được,
lập tức lại nén xuống, "Anh có biết bây giờ đã có cảnh sát chết hay
không? Còn có một người nằm ở trong bệnh viện sống chết chưa biết, anh
còn bao che cho Câu Tử Minh?"
"Có cảnh sát chết?" Hàn Dập Hạo dừng lại một chút, cũng có chút không tưởng tượng được.
"Nếu quả thật là anh ta làm, tốt nhất anh khuyên anh ta đến tự thú, nếu
không sớm muộn gì cũng sẽ điều tra đến trên đầu anh ta." Tòng Thiện
khuyên nhủ nói.
"Anh chỉ có thể nói một câu, Tử Minh không có nổ
súng giết người. Chuyện còn lại chờ anh về rồi hãy nói." Sau khi Hàn Dập Hạo nói xong câu này, liền vội vàng cúp điện thoại.
"Tình hình bên ngoài thế nào? Cảnh sát chết?" Đường Tuấn nghe được Hàn Dập Hạo gọi điện thoại, mở miệng hỏi.
"Việc đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ làm thế nào xoay chuyển tình hình."
Đường Tuấn bình tĩnh nói, "Thuộc hạ của cậu ấy cũng sẽ không bán đứng
cậu ấy, còn bên Tần Kha kia thì không xác định."
"Nổ súng trước
là Tần Kha, nếu thật sự bị lộ đối với bọn họ càng không có lợi." Đều là
người từng trải, Tiễn Thiểu Kiệt cũng chỉ hoảng một giây, sau đó đã trấn định lại.
"Hẳn là Tần Kha không có bị bắt." Hàn Dập Hạo nhớ tới lời Tòng Thiện hỏi anh, suy đoán nói.
"Vậy thì không có vấn đề gì lớn, cấp cho người bên dưới một số tiền trợ cấp là được." Tiễn Thiểu Kiệt nói.
"Vậy bên phía người phụ nữ của cậu xử lý thế nào đây?" Đường Tuấn nhìn Hàn
Dập Hạo chằm chằm, dò hỏi, "Có phải cô ấy đoán được là Câu Tử Minh làm
hay không?"
"Cô ấy bảo tôi khuyên Câu Tử Minh tự thú." Hàn Dập
Hạo nhàn nhạt đáp một câu, uống một ngụm Vodka, rượu cay trượt vào cổ
hỏng, thế nhưng ngay cả chân mày của anh cũng không lay động.
"Tự thú? Tử Minh vốn không có giết người." Tiễn Thiểu Kiệt nhíu mày nói.
"Nhưng cậu ấy và Tần Kha tụ tập người là sự thật." Đường Tuấn nói tiếp, "Chỉ
cần cảnh sát điều tra được điểm này, Tử Minh sẽ khó tránh khỏi liên
quan."
"Chỉ cần bọn họ không điều tra được là được." Hàn Dập Hạo
nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, tròng mắt đen như mực mang theo một tia cảm xúc khiến người ta đoán không ra.
"Can thiệp tư pháp?" Thật
ra thì cách nghĩ của Đường Tuấn và anh gần giống nhau, nhà họ Hàn và nhà họ Đường giao thiệp rộng ở hai giời quân đội và chính trị, thế lực ngầm của nhà họ Câu cũng rất hùng hậu, Câu Tử Minh cũng không có phạm phải
tội lớn là giết người, nhưng chính là tụ tập đánh nhau và tàn trữ vũ khí có chút phiền phức, nếu mấy nhà hợp lực lại, bảo vệ anh cũng không khó
khăn.
"Thật sự không chịu nổi các cậu." Tiễn Thiểu Kiệt đặt ngón tay cái ở bên tai, phất phất tay nói, "Tôi cái gì cũng không nghe
thấy."
Lúc hai giờ sáng, Hàn Dập Hạo mới về đến nhà, Tòng Thiện thay đồ ngủ ngồi ở trên sofa chờ anh, ngay cả TV cũng không mở.
Nghe được tiếng mở cửa, cô đứng lên, trông thấy Hàn Dập Hạo vào nhà.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Anh có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi.
"Em đang đợi anh." Tòng Thiện đi tới, nhận lấy áo khoác của anh, máng lên móc áo.
Biết rõ cô muốn hỏi cái gì, Hàn Dập Hạo kéo cô ngồi ở mép giường, chủ động lên tiếng nói: "Em muốn hỏi chuyện của Tử Minh?"
Tòng Thiện gật đầu, không phủ nhận, ngay khi chuyện này vừa mới xảy ra thì
cô rất là tức giận, gọi cho Hàn Dập Hạo thì anh lại không muốn nhiều
lời, lại càng khiến cô tức giận hơn, nhưng đợi cô bình tĩnh lại, cũng đã nghĩ thông suốt cách làm của anh, người có tính cách như anh làm sao có thể bán đứng bạn bè. Nếu không phải chuyện nghiêm trọng, cô cũng không
muốn một mực truy hỏi anh.
"Anh không muốn gạt em, quả thật Tử
Minh có tham dự, nhưng cậu ấy không phải là người đầu tiên rút súng,
cũng không có đánh chết bất kỳ người nào của đối phương, chính mình còn
bị thương. Tòng Thiện, vụ án này anh không hy vọng em nhúng tay vào."
Hàn Dập Hạo thẳng thắn nói.
"Nhưng anh ta lại là một trong những
người khởi xướng, nếu không phải anh ta và Tần Kha, làm sao đêm nay lại
chết nhiều người như vậy? Dập Hạo, em cũng không hy vọng anh bao che cho anh ta." Tòng Thiện cũng nói ra lời trong lòng.
"Em hãy nghe anh nói, anh biết em là cảnh sát, em hy vọng tất cả vụ án đều xử lý công
bằng, nhưng vụ án này quá phức tạp, coi như thật sự truy hỏi được cũng
không nhất định có thể được kết quả gì, anh là không muốn em thất vọng,
mới không cho em theo." Hàn Dập Hạo không có nói gì về chuyện mình nhúng tay vào, thật ra thì với bối cảnh gia thế của nhà họ Câu, cũng có thể
xếp đặt ổn thỏa, nhưng anh và Đường Tuấn ra mặt, sẽ nhanh hơn rất nhiều. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh là đang ám chỉ cái gì?" Thông minh như cô, làm sao lại nghe không ra anh ý tại ngôn ngoại, "Không được kết quả", ý chính là không giải quyết được
gì.
"Em làm cảnh sát nhiều năm như vậy, rất nhiều việc cũng không cần anh nói rõ." Hàn Dập Hạo cũng không phủ nhận, dù sao thì sớm muộn
gì cô cũng sẽ biết.
"Có phải anh định dùng quan hệ đi cửa sau hay không, tuỳ tiện tìm vài người chịu tội thay cho xong chuyện?" Tòng
Thiện nhìn anh chăm chăm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, giọng
nói cũng không nghe ra được là vui hay giận.
Hàn Dập Hạo lại
không có trả lời thẳng cô cái vấn đề này, mà là ôm sát cô, biết trong
lòng cô buồn phiền, khuyên nhủ: "Thật ra thì chính nghĩa công lý trong
lòng mỗi người cũng không hoàn toàn giống nhau, có đôi khi vì đạt được
'công bằng' trong lòng mình, sẽ lựa chọn một chút thủ đoạn không theo lẽ thường, nhưng cái này cũng không đại biểu chúng ta sẽ không tuân theo
luật pháp, mà là đổi một cách thức khác, để người vô tội được bảo vệ ở
ngoài vòng pháp luật."
Tòng Thiện biết rõ ý tứ của anh, anh cho
rằng Câu Tử Minh là vô tội, không nên bị trừng phạt, nhưng theo cô, cho
dù Câu Tử Minh không có nổ súng bắn người, anh ta là người cầm đầu nhóm
người kia, không sai, anh ta và Tần Kha hẹn đánh nhau cũng là sự thật,
nếu như không có cảnh sát chết, có lẽ cô còn có thể mắt nhắm mắt mở,
nhưng bây giờ biến thành như vậy, chẳng lẽ không nên có người đứng ra
chịu trách nhiệm?
"Anh cứ nói thẳng, có cả đống kẻ hở luật phát
để cho các anh luồn lách, tiền và quyền cộng lại có thể giải quyết rất
nhiều chuyện, đúng không?" Tòng Thiện mặt không đổi nhìn anh, hai người
đều tính toán trong lòng nói như thế nào để thuyết phục đối phương.
"Tức giận?" Thấy sắc mặt Tòng Thiện không tốt, Hàn Dập Hạo lập tức dí mặt
qua hôn đôi môi mượt mà xinh xắn của cô một cái, bàn tay luồn vào trong
áo ngủ của cô, không chút kiên kỵ mà chạy loạn, muốn chuyển sự chú ý của cô, "Anh biết lập trường của em, nhưng đó là Tử Minh, không phải là
người khác, em coi như bán cho anh một chút thể diện đi, đừng cuốn vào
có được hay không?"
Bị anh vuốt ve ở vị trí mẫn cảm, Tòng Thiện
cố nhịn xuống tiếng rên rỉ trượt tớt khóe miệng, người đàn ông này, mỗi
lần đều dùng chiêu này phải không?
Trong lòng dâng lên một tia
cười lạnh, Tòng Thiện đột nhiên chủ động ngửa mặt ra sau, hôn lên môi
mỏng khêu gợi của anh, thân thể mềm mại chầm chậm cọ cọ ở trong ngực của anh, tay nhỏ bé xoa lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh, cách bởi
lớp quần áo một chút lại một chút trêu đùa ở trước ngực của anh.
Lửa dục của Hàn Dập Hạo lập tức bị nhen nhóm, vội vàng muốn cởi bỏ áo ngủ
của cô, Tòng Thiện đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, đứng lên, từ trên cao
nhìn xuống anh, chỉ vào cánh cửa nói: "Đêm nay anh ngủ phòng khách đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT