Lúc ở bệnh viện, Tòng Thiện gặp được người quen, là cộng sự đã từng ở trong tổ bảo vệ, Tiểu Kha.
"Chị Thẩm, sao chị lại ở đây?" Tiểu Kha nhìn thấy Tòng Thiện, nhiệt tình đi
tới, chào hỏi. Cô không có mặc cảnh phục, đoán chừng là đang nghỉ.
"Tôi cùng người nhà đến khám bệnh." Đã lâu không gặp, Tòng Thiện nhìn thấy
cũng rất vui mừng, hai người không có ở cùng một khu, cho nên bình
thường dường như không có cơ hội chạm mặt, "Còn cô?"
"Tôi tới gặp bạn trai." Tiểu Kha tùy tiện cười cười, nói xong chỉ vào một người mặc
áo blouse trắng ở phía sau đang đi tới nói, "Nhìn xem, đó là bạn trai
tôi."
Bác sĩ nam đi tới, Tiểu Kha bắt đầu giới thiệu: "Triệu
Tường, đây là chị Thẩm, trước đây em đã nhắc qua với anh, tổ trưởng rất
tốt ở trong tổ bảo vệ. Chị Thẩm, đây là bạn trai tôi Triệu Trường, sau
này chị tới bệnh viện này có thể tìm anh ấy giúp đỡ."
Triệu Tường là một bác sĩ trẻ tuổi nhỏ gầy, trông cũng xấp xỉ với Tiểu Kha, hơi
thấp hơn Tiểu Kha một đoạn, phía sau cặp kính thật dày là một đôi mắt
nhỏ cười híp mắt, anh ta cải chính lại lời của Tiểu Kha nói: "Không có
chuyện gì tốt nhất vẫn là đừng tới bệnh viện, ha ha, chào cô."
"Chào anh." Tòng Thiện cũng cười, biết Tiểu Kha nói chuyện đều như vậy, vốn
cũng không có so đo, "Anh khoa gì, nói không chừng sau này vẫn là thật
sự phải tìm anh giúp đỡ." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tôi là bác sĩ khoa nội." Triệu Tường cười nói, "Sau này cảm mạo cũng có thể tới tìm tôi."
"Không phải anh còn có việc phải bận sao? Anh đi trước đi, em chờ anh tan làm." Tiểu Kha nhắc nhở nói.
"Được rồi, anh đi trước, các em trò chuyện đi nhé." Triệu Tường cười ha ha phất phất tay, đi trước.
"Bạn trai cô thật không tệ." Tòng Thiện cười nói, tuy diện mạo bình thường,
nhưng nhìn ra được rất thích cười, tính tình tốt, vừa vặn là góc bù xứng với tính tình tùy tiện của Tiểu Kha.
"Chị còn nói tôi, bạn trai
chị chính là Thượng tá Hàn, vừa cao lại vừa đẹp trai, không biết có biết bao nhiêu cô gái ghen tỵ chết đi được." Tiểu Kha cười ha ha, đáp lễ
nói.
"Làm sao cô biết?" Tòng Thiện có chút kinh ngạc, ngay cả Tiểu Kha ở khu khác cũng biết? Cô có nói khoác như vậy sao?
"Tôi có một sư huynh đã từng tham gia huấn luyện gìn giữ hòa bình, anh ta
nói cho tôi biết, anh ta còn nói, tận mắt nhìn thấy Thượng tá Hàn hôn
chị." Tiểu Kha nháy mắt ra hiệu, cười đến mức rất là vui vẻ.
Tòng Thiện lập tức cảm thấy trên trán hiện ra mấy đường đen, hóa ra thành
phố A nhỏ như vậy, đến chỗ nào cũng có thể gặp được người quen.
"Đừng nói chuyện này nữa." Tòng Thiện vội vàng cắt ngang chủ đề riêng tư này, chuyển sang về công việc, "Bây giờ cô ở cục cảnh sát ban đầu sao?"
"Không, tôi sắp được điều đến khu này của các chị rồi." Tiểu Kha mặt mày vui
vẻ, "Thật hy vọng có thể điều đến tổ của chị, chúng ta có thể làm cộng
sự."
"Như vậy thì thật tốt quá." Tòng Thiện cười cười, bản lĩnh
của Tiểu Kha quả thật hiếm thấy, nếu là có sự gia nhập của cô ấy, cũng
là một chuyện tốt.
Lúc này, Thẩm Tòng Như kiểm tra xong, Trương Thục Hiền đang dìu cô ấy ra ngoài.
"Tiểu Kha, người nhà của tôi ở bên kia, đi trước nhé, có rảnh gọi điện thoại
cho cô. Lần trước cô hẹn tôi đi dạo phố không thành, có cơ hội tôi mời
cô ăn cơm." Tòng Thiện vẫy vẫy tay.
"Được, chị Thẩm, sau này có rất nhiều cơ hội." Tiểu Kha cũng vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Tòng Thiện đi tới bên cạnh Trương Thục Hiền, hỏi: "Thế nào?"
"Không có sao, không chết được." Trương Thục Hiền tức giận nói, dường như hết thảy đều là Tòng Thiện sai.
Tòng Thiện không muốn để ý tới bà, đi tìm Thẩm Tòng Nghĩa, nhìn thấy tấm
phim chụp soi chân của Thẩm Tòng Nghĩa, vẫn còn đang chờ kết quả.
"Cậu." Tòng Thiện đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông, "Là An Đạo Ninh đẩy cậu sao?"
Thẩm Tòng Nghĩa gật gật đầu, lại nói: "Hôm nay, nếu không phải là con, cậu thật không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Sau này cậu nhìn thấy người nhà họ An, đừng để ý tới bọn họ, nếu là có
chuyện trực tiếp gọi điện thoại cho con, con sẽ dạy dỗ bọn họ." Tòng
Thiện dặn dò nói, cô trẻ tuổi, xảy ra chuyện gì không sợ, sức khỏe Thẩm
Tòng Nghĩa lại không tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào.
"Chuyện gì ạ?" Tòng Thiện ngẩn người, tâm tình Thẩm Tòng Nghĩa trông cũng không tốt lắm.
"Tại sao con biết An Bối Bối?" Vừa rồi Thẩm Tòng Nghĩa đã muốn hỏi, theo lý
mà nói, Tòng Thiện đoạn tuyệt quan hệ với An Đạo Ninh khi còn rất nhỏ,
hẳn là không biết An Bối Bối, còn biết tuổi của cô ấy.
Trong lòng Tòng Thiện hồi hộp, nhớ lại lời vừa rồi mình đã nói, biết rõ câu nói
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, tháng trước cô đã tròn mười tám tuổi rồi"
mà cô nói với An Bối Bối đã bị lộ, cô vốn muốn nói là vì Thẩm Tòng Như
mới biết, nhưng lại không muốn lừa gạt Thẩm Tòng Nghĩa, cho nên thành
thật nói: "Thật ra thì mấy tháng trước con đã từng bảo vệ cho An Bối
Bối, cục cảnh sát thành lập tổ bảo vệ, mà con là tổ trưởng tổ bảo vệ An
Bối Bối."
"Tại sao con không nói cho cậu biết?" Thẩm Tòng Nghĩa
vừa nghe, sắc mặt lập tức có chút khó coi, hóa ra Tòng Thiện sớm đã tiếp xúc qua với người của nhà họ An ở sau lưng ông, còn ông chẳng hay biết
gì.
"Con là sợ cậu tức giận." Tòng Thiện biết Thẩm Tòng Nghĩa
không vui, vội vàng giải thích nói, "Cậu, không phải con cố ý lừa gạt
cậu, đây là công việc, con không thể không phục tùng mệnh lệnh, con
không nói cho cậu biết, chính là dự đoán được cậu sẽ có phản ứng như bây giờ."
Thẩm Tòng Nghĩa nghe xong, sắc mặt hơi dịu lại một chút,
nhưng vẫn là nói: "Nhà họ An cũng không phải là người tốt, con đừng nên
tiếp xúc với bọn họ."
"Con biết rồi." Tòng Thiện gật gật đầu, "Sau này công việc có liên quan đến nhà họ An con sẽ không nhận nữa, cậu yên tâm."
Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ tay của cô, nói: "Tòng Thiện, không phải cậu trách
con, mà là con tiếp xúc với bọn họ càng nhiều, đối với con càng không có lợi. An Đạo Ninh là loại người nào, cậu rõ hơn ai hết, hôm nay con nhìn thấy ngoài mặt ông ta khách sáo, thật ra thì trong xương không biết có
bao nhiêu nham hiểm."
"Con hiểu." Tòng Thiện trấn an nói, "Cậu không cần lo lắng cho con, người nhà họ An không dám làm gì con đâu."
"Hy vọng sau này đều bình yên." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, không nói thêm lời nào.
Nhưng Tòng Thiện lại cảm thấy, bất kể bọn họ không muốn gặp lại người nhà họ
An đến cỡ nào, nên đến trước sau cũng sẽ đến, ân oán hai nhà, có lẽ sẽ
có một ngày đột nhiên bùng phát.
Ngày hôm sau, lúc Tòng Thiện đến một câu lạc bộ giải trí hỏi ít tài liệu, gặp được Tiễn Thiểu Kiệt đang ở đó uống cafe.
"Hi, Thẩm tiểu thư." Tiễn Thiểu Kiệt thấy Tòng Thiện, chủ động bắt chuyện.
Tòng Thiện đi tới, cười nói: "Chào anh."
"Tới đây tra án sao?" Tiễn Thiểu Kiệt liếc mắt nhìn cảnh phục trên người cô, suy đoán nói.
"Một vụ án nhỏ mà thôi." Tòng Thiện cười cười.
"Nếu không vội, ngồi xuống uống ly cafe rồi hãy đi." Tiễn Thiểu Kiệt khách sáo đề nghị.
"Không được, hỏi xong chỗ này còn có một điểm đến tiếp theo." Tòng Thiện từ chối khéo nói.
"Cũng đã thăng là cảnh ty rồi, còn tự ra sức tự làm à, thật đúng là một người đầy tớ tốt của nhân dân." Tiễn Thiểu Kiệt tán dương nói.
"Vậy
tôi đi trước." Sau khi Tòng Thiện rời đi, một người đi tới, chính là An
Đạo Ninh, vừa rồi ông nhìn thấy Tiễn Thiểu Kiệt đang vừa nói vừa cười
với Tòng Thiện, trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi ngờ, chẳng lẽ Tòng Thiện và Tiễn Thiểu Kiệt biết nhau? Nhưng ông nghĩ lại, Tiễn Thiểu Kiệt là biết Hàn Dập Hạo, cho nên biết Tòng Thiện cũng không phải là
quá khó hiểu.
"Cậu Tiễn." An Đạo Ninh nở nụ cười chân thành chìa
tay ra đưa về phía Tiễn Thiểu Kiệt, công ty quốc tế An thị và ngân hàng
Tiễn thị hợp tác rất nhiều lần, cho nên hai người coi như quen biết.
Hôm nay là An Đạo Ninh chủ động tới tìm Tiễn Thiểu Kiệt, bởi vì vấn đề kinh phí của công ty quốc tế An thị chi nhánh ở Mỹ đưa ra thị trường, An Đạo Ninh muốn thương lượng việc hợp tác chi tiết với Tiễn Thiểu Kiệt, nhưng ông lại không biết, sở dĩ Tiễn Thiểu Kiệt đi đến nơi hẹn, cũng không
phải là vì thật sự muốn cùng ông nói chuyện cho vay, mà là được người
nào đó nhờ vả, kéo dài thời gian góp vốn An thị. Nhưng Tiễn Thiểu Kiệt
cũng không vì vậy mà tổn thất một khách hàng lớn, bởi vì người nhờ vả đó đã đáp ứng, sẽ để cho hãng hàng không Đông Phương hợp tác với Tiễn thị, để đền bù tổn thất của anh.
Hai ngày sau, Tiểu Kha được điều đến trong tổ của Tòng Thiện như mong muốn, hai người gặp nhau, cũng rất là vui mừng.
"Chị Thẩm, tôi đã nói sẽ cùng một tổ với chị mà." Tiểu Kha hưng phấn nói.
"Có sự gia nhập của cô, tôi tin tỉ suất phá án của tổ chúng ta sẽ tăng lên." Tòng Thiện cười cười.
"Đừng nói đến phía chính phủ như vậy, dẫn tôi đi gặp đồng nghiệp mới đi." Tiểu Kha yêu cầu nói.
"Được." Tòng Thiện dẫn Tiểu Kha vào trong văn phòng, bắt đầu giới thiệu từng người một với cô.
Đến buổi tối, bởi vì đồng nghiệp mới gia nhập, cho nên Tòng Thiện đề nghị đi ăn, cô mời khách.
Tụ tập bình thường đều là ăn lẩu, nên Tòng Thiện đến quán Hàn Dập Hạo đã
dẫn đi, vừa khéo tám người ngồi đầy một bàn, lúc làm việc thì cấp trên
cấp dưới, tan việc thì là bạn bè, cho nên cả bàn người không hề câu
thúc.
Tòng Thiện không uống rượu, bởi vì cô từng nghe Hàn Dập Hạo miêu tả hành động cử chỉ sau khi cô say, cô sợ mình lại gây ra trò cười gì đó, cho nên đã lấy cớ nói đợi lát nữa lái xe đưa bọn họ về, chỉ uống đồ uống.
Tính tình Tiểu Kha rất hướng ngoại, rất nhanh đã làm
quen với người trong tổ, cô uống rượu rất hào sảng, tửu lượng lại không
giỏi gì, mắt thấy nâng ly cạn chén một vòng, cô ấy cũng có chút choáng
váng, vì vậy Tòng Thiện đi ra ngoài mua cho cô ấy chút thuốc giải rượu.
Vừa đi ra khỏi quán, Tòng Thiện nhìn thấy đường đối diện có một đứa nhỏ bẩn thỉu đang cầm một cái bát bể xin tiền người đi đường, cô vốn muốn đi
tới cho chút tiền từ thiện, lại đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, thậm chí có hơi giống với đứa nhỏ nhược trí nhìn thấy ở cô
nhi viện mấy ngày trước.
Cô nhất thời cả kinh, muốn xông qua nhìn cho rõ, lúc này, một chiếc xe lại lao nhanh tới, ngăn cản bước chân của cô, đợi lúc cô đi qua, đứa bé kia đã bị một người lớn dắt đi rồi, cô
đuổi theo, nhưng không có tìm được người.
Trong lòng nổi lên lòng nghi ngờ, Tòng Thiện lấy điện thoại ra, tìm kiếm số của Vương Đình,
ngày đó lúc rời đi, các cô để lại số của nhau, để tiện sau này liên lạc.
Tòng Thiện gọi đi, Vương Đình nhận máy, Tòng Thiện hỏi cô ấy cô nhi viện thế nào? Bọn nhỏ thì sao?
Vương Đình nói cho cô biết, hôm trước cô nhi viện cũng đã đóng cửa, bọn nhỏ
ngoại trừ Tiểu Khả ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đều đưa đi viện phúc
lợi khác.
"Vậy cô có biết mấy đứa nhỏ khác đưa đi đến viện phúc
lợi nào hay không? Cô còn liên lạc với bọn chúng không?" Tòng Thiện hỏi
tới.
"Tôi vẫn đang chăm sóc bà ngoại, không có liên lạc với bọn chúng, sao vậy?" Vương Đình không hiểu hỏi.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, trước khi còn chưa có biết rõ mọi chuyện, vẫn
là không muốn hù dọa cô ấy, vì vậy nói: "Không có gì, chỉ là hơi nhớ bọn nhỏ, ngày mai tôi tới tìm cô, cô nói cho tôi biết chỗ viện phúc lợi cô
đã đưa bọn nhỏ đi, tôi đi thăm bọn chúng."
"Được, tôi và chị cùng đi." Vương Đình nhận lời nói.
"Được, vậy cứ như thế nhé." Tòng Thiện cúp máy, quyết định ngày mai phải tìm
đến mấy đứa nhỏ kia, để sáng tỏ nghi ngờ trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT