"Cực Quang?" Tòng Thiện hơi nghiêng đầu, có chút mờ mịt hỏi, "Đây không phải là muốn đi Nam Cực sao? Đi máy bay hẳn là phải mất một khoảng thời gian dài?"
"Em đã quên rồi à, nhà của anh là mở công ty hàng không?"
Hàn Dập Hạo cười nói, "Em muốn đi Nam Cực thì đi Nam Cực, muốn đi Bắc
Cực thì đi Bắc Cực, nếu như ghét lạnh nói đi thành Churchill ở Canada
cũng được, ở đó một năm hơn ba trăm ngày đều có thể nhìn thấy cực
quang."
"Tại sao anh lại đột nhiên muốn đi xem Cực Quang?" Tòng
Thiện không hiểu hỏi, muốn xuất ngoại, vậy cần phải xin nghỉ dài, mới
vừa nghỉ qua thời gian nghỉ tết, đoán chừng là Hàn Dập Hạo cũng còn
khoảng thời gian nữa, coi như bây giờ bắt đầu kế hoạch mà nói, ít nhất
cũng phải nửa năm sau nữa.
"Bởi vì rất đẹp, cho nên muốn cùng
chia sẻ với em." Cũng giống như là cả hai có được cả ngày lẫn đêm bên
nhau, ngọn lửa cuộc sống được thắp sáng dấy lên trong lòng, giống như
ánh sao trên bầu trời đen kịt, đột nhiên nở rộ ra muôn vàn hào quang,
vĩnh viễn không tắt.
"Đom đóm, pháo hoa, ánh đèn còn có Cực Quang nữa, Hàn Dập Hạo, anh là muốn dẫn em xem tất cả rực rỡ trên đời này
sao?" Tòng Thiện nói đùa, thật ra thì mỗi một chuyện anh làm cô đều ghi
tạc dưới đáy lòng.
"Vậy em bằng lòng không?" Khóe miệng anh cong
lên, khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt lại để lộ ra chân thành không cách nào
xem nhẹ, nếu như cô bằng lòng theo anh nhìn hết cảnh đẹp trên thế gian
này, anh hẳn là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Tòng Thiện vừa định nói "bằng lòng", đột nhiên nghĩ lại, lời thoại này sao mà có chút
giống tuyên ngôn kết hôn, vì vậy gật đầu, trả lời một chữ "ừm".
"Yes or no?" Thế nhưng anh lại không hài lòng với câu trả lời hời hợt của
cô, đột nhiên nổi lên ý chơi đùa, thổi hơi vào gáy nhạy cảm của cô,
khăng khăng hỏi tới.
"Không phải trả lời anh rồi sao?" Tòng Thiện biết anh là cố ý, cũng muốn giả bộ "cứng rắn" không trả lời, lại bị anh làm cho ngứa một chút, thân thể nhịn không được xiêu vẹo.
"Đừng cử động!" Bàn tay anh ổn định thân thể của cô, đầu lại được voi đòi tiên trượt vào nơi ngực của cô, "Có nói hay không!"
"Không nói!" Anh liếm lấy xương quai xanh của cô, cô nhột đến mức "cười khanh khách không ngừng", lại không chịu thỏa hiệp.
"Rầm!" Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn vang lên, hai người quay đầu nhìn
lại, chiếc xe thể thao đậu ở phía sau bị một chiếc MiniBus đuổi theo
đuôi, bốn chiếc MiniBus màu xám nhạt tiếp theo lái tới, ba mươi mấy
người đàn ông tay cầm thanh sắt từ trên xe nhảy xuống, bao vây trước xe
của Hàn Dập Hạo đập thành một đống sắt vụn.
"Báo cảnh sát!" Hàn Dập Hạo buông cô ra, nói một tiếng, ngăn cô ở phía sau, liền xông tới mấy kẻ hung đồ.
Tòng Thiện lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện trên núi không có tín
hiệu, cô thấy Hàn Dập Hạo bị người vây chặt ở chính giữa, trong lòng
quýnh lên, ném di động liền chạy tới giúp một tay.
"Em đừng tới
đây, một mình anh có thể đối phó được!" Hàn Dập Hạo đá một cú đá nghiêng trên khoảng không, mạnh mẽ đá trúng lồng ngực của một người, anh nhìn
thấy Tòng Thiện đã chạy tới, lập tức hét lớn.
Tòng Thiện lại
không để ý tới, cô cũng không phải là cô gái yêu đuối tay trói gà không
chặt, không cần mỗi lần anh đều bảo vệ cô như vậy, nhanh chóng nghiêng
mình một cái, tránh thoát gậy sắt nện xuống, cô dùng tay chống trên mặt
đất, quét chân một cái, quét đối phương lộn nhào trên mặt đất, lại lăn
một vòng, nhặt vũ khí rơi trên đất, hung hăng nện trúng đầu gối tên còn
lại.
"Các anh em, lên!" Có người hét lớn một tiếng, thế tấn công
của đối phương trở nên càng hung ác hơn, vây Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện ở giữa, gậy sắt nện xuống như mưa rơi.
"Bụp bụp bụp" Hai người đều dùng vũ khí đoạt lấy từ trong tay đối phương để ngăn cản công kích của
bọn họ, Hàn Dập Hạo ra chiêu rất mạnh hơn nữa chiêu chiêu thiệt hại
nghiêm trọng, làm cho đối phương có chút sợ hãi, nhưng Tòng Thiện bên
này lại có chút vất vả, hai quả đấm còn khó địch bốn tay, huống chi còn
bị mười mấy người đàn ông to con tay cầm hung khí vòng vây. Truyện chỉ
được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Tòng Thiện tránh không kịp,
một gậy sắt đang muốn nện vào phần lưng của cô, lại chỉ nghe "bụp" một
tiếng, âm thanh bị đánh trúng, bị thương cũng không phải là cô, mà là
của Hàn Dập Hạo kịp thời chạy tới cứu cô.
"Hàn Dập Hạo!" Tòng
Thiện thốt lên một tiếng thét kinh hãi, lửa giận từ lồng ngực phun trào, ra tay cũng không hề lưu tình nữa, "răng rắc" một tiếng đập gãy xương
đùi của một người!
Hàn Dập Hạo lại giống như không có chuyện gì,
vốn không ảnh hưởng đến hành động của anh, gậy sắt trong tay dừng cũng
không dừng, mạnh mẽ vung lên, mãnh liệt chắn lấy ba cây hung khí đập tới trước mặt.
"Dừng tay!" Đột nhiên, lại có mấy chiếc xe lái lên
núi, một nhóm người khác từ trong xe nhảy xuống, cùng tập kích đám hung
đồ vây lấy Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện.
Mấy kẻ hung đồ rõ ràng có
xu thế suy sụp, bọn họ liều mạng xông ra vòng vây, nhảy lên xe của mình, chạy trốn, chỉ có mấy người bị bắt lại.
"Dập Hạo, các cậu không sao chứ?" Câu Tử Minh từ phía sau đám người đi ra, sắc mặt trông hơi đáng sợ.
"Không sao." Hàn Dập Hạo điềm nhiên đáp.
Tòng Thiện lại không tin, cô đi vòng qua sau lưng anh, thấy trên quần áo của anh đều để lại một vết tích rất sâu, lo lắng nói: "Còn nói không sao?
Vừa rồi nghe thấy âm thanh nặng như vậy, nhất định phải đến bệnh viện
kiểm tra."
"Anh cũng không phải là giấy, nào có không chịu nổi
một đập như vậy." Hàn Dập Hạo không chút để ý tới tình trạng vết thương
này, thay vào đó anh hỏi Câu Tử Minh, "Có phải Tần Kha tìm người hay
không?"
Nhanh như vậy đã gặp phải đột kích, hơn nữa tốc độ phản
ứng của Câu Tử Minh, ngoại trừ Tần Kha, Hàn Dập Hạo không làm phỏng đoán thứ hai.
"Ừ, sau khi các cậu đi, tôi liền tìm người theo dõi
hắn, sau khi biết hắn phái người để đối phó các cậu, tôi liền lập tức
chạy tới." Câu Tử Minh nói, tính tình Tần Kha anh biết rõ, cho nên đêm
nay có thể kịp thời chạy tới cứu hai người, cũng không ngạc nhiên chút
nào.
Nghe vậy, khóe miệng Hàn Dập Hạo cong lên một nụ cười lạnh
khát máu, lạnh lùng trong mắt tăng vọt, trong giọng nói trầm thấp xen
lẫn tức giận không thể bỏ qua, nói: "Xem ra con chó điên này thật muốn
ép tôi nổi giận."
Động đến anh còn được, anh da thô thịt dày chịu hai cái không thành vấn đề, nhưng chủ ý đánh tới trên đầu Tòng Thiện,
anh sẽ không cách nào nhân nhượng được.
"Gác lại những chuyện này trước đã, trước tiên đưa anh đến bệnh viện xem một chút." Tòng Thiện
sốt ruột kéo anh, đi tới phía chiếc xe.
"Anh cũng đã nói không
sao rồi." Quay mặt về phía Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo lập tức đổi giọng,
không dám quá lớn tiếng, nhưng vẫn muốn kiên trì.
"Em nói đi bệnh viện!" Tòng Thiện không cho nói chen vào mà ép buộc anh lên xe, để Câu Tử Minh đưa bọn họ đến bệnh viện.
"Được rồi." Không lay chuyển được cô, Hàn Dập Hạo đành phải thỏa hiệp nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT