Cấp dưới gọi điện tới là nói cho cô biết, vụ án lại có manh mối mới, hóa ra bọn họ nghe ngóng được một người đã chết khi còn sống đã từng nhắc qua với bạn thân của
mình là có một người có tiền nói muốn tặng cô ấy một bức tranh.
Tin tức mới lập tức được xác nhận, Tòng Thiện đoán là hung thủ rất có thể
là có liên quan đến hội họa! Vì vậy, cô phân phó bắt đầu thu thập tư
liệu về các ông chủ phòng tranh, chủ tiệm bán đồ cổ và những người yêu
tranh thành nghiện, nhưng bởi vì phạm vi quá lớn, điều tra mấy ngày cũng không thu được tiến triển mới.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Tòng
Thiện đi cùng Thẩm Tòng Như đến bệnh viện phá thai, nhìn rất nhiều cô
gái trẻ chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Tòng Thiện không khỏi nhíu mày.
Không giống với sự căng thẳng của Tòng Thiện, từ đầu tới cuối Thẩm Tòng Như
đều tỏ ra không thèm để ý chút nào, vẫn nhàn nhã nghe nhạc, thật giống
như đợi lát nữa lên bàn mổ không phải là cô.
Tòng Thiện bận trước bận sau, giúp cô đăng ký xếp hàng, rốt cuộc đợi đến lượt Thẩm Tòng Như, Tòng Thiện an ủi mấy câu, Thẩm Tòng Như lại như không nghe thấy đi
thẳng vào phòng phẫu thuật.
Đợi đến khi làm phẫu thuật xong, Tòng Thiện không có đưa Thẩm Tòng Như về nhà họ Thẩm, mà là đưa cô ấy đến
nhà của Hàn Dập Hạo, bởi vì cô sợ Thẩm Tòng Nghĩa nhìn ra được bất
thường, cho nên trước hết để cho Thẩm Tòng Như ở đây mấy ngày, dù sao
trong khoảng thời gian này Hàn Dập Hạo cũng sẽ không có trở về.
Để Thẩm Tòng Như ngủ phòng khách, Tòng Thiện bắt đầu hầm canh gà, lúc buổi tối, cô gọi Thẩm Tòng Như tới dùng cơm, lúc này Hàn Dập Hạo gọi điện
tới.
Cô đi tới trong phòng ngủ nhận điện thoại, "Alo, sao hôm nay gọi điện về sớm như vậy? Ăn cơm chưa?"
Về cơ bản, mỗi ngày Hàn Dập Hạo đều sẽ dành chút thời gian gọi điện thoại cho cô, trò chuyện một lát.
"Nhớ em." Hàn Dập Hạo không ngại buồn nôn nói.
"Miệng lưỡi trơn tru." Tòng Thiện cười mắng một câu, đề cập tới chuyện của Thẩm Tòng Như với anh.
"Em bảo là cô ấy ở trong nhà của chúng ta sao?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, trong giọng nói lập tức để lộ ra không vui.
"Bộ dáng của nó lúc này mà trở về, ngộ nhỡ bị cậu phát hiện thì nguy." Tòng Thiện giải thích nói.
"Cô ấy vốn là đáng bị chút dạy dỗ, chuyện lần trước còn qua không lâu, lần
này lại thái quá như vậy. Em giúp cô ấy giấu giếm nhưng thật ra là đang
hại cô ấy." Hàn Dập Hạo lời lẽ chính nghĩa nói.
"Em biết, nhưng
nó còn nhỏ, chỉ có thể từ từ dạy, hơn nữa nếm qua đau khổ lần này, hẳn
là nó cũng sẽ không tái phạm." Tòng Thiện tự mình nói cũng không có sức
ảnh hưởng, tính Thẩm Tòng Như thế nào, cô rõ hơn ai hết, nếu không phải
là vì lần trước cô ấy bị bắt cóc có liên quan đến dây chuyền kim cương,
Tòng Thiện cũng sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.
"Sao em vẫn còn bao che cho cô ấy? Em coi cô ấy là em gái, cô ấy có coi em là chị sao?" Hàn Dập Hạo không hiểu hói.
"Không sai, nó không coi em là chị, nhưng lần trước nó bị bắt cóc ít nhiều gì
là vì em, anh bảo em làm sao có thể mặc kệ nó không hỏi?" Tòng Thiện
thẳng thắn nói ra.
"Sao lúc nào em cũng ôm hết trách nhiệm lên
trên người mình vậy, tích cách của cô ấy tốt thì sẽ không xảy ra
chuyện!" Hàn Dập Hạo bắt đầu nóng nảy, không tự chủ cũng trở nên lớn
tiếng.
"Nó cũng là bị đám bạn hư hỏng kia dạy hư, chỉ cần không
tiếp xúc với bọn họ nữa, nó cũng sẽ không có cơ hội lại gặp rắc rối."
Tòng Thiện kiên trì nói.
"Được, coi như em muốn giữ cô ấy lại, vậy anh quay về nghỉ ngơi ở đâu?" Hàn Dập Hạo hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Không phải tuần này anh không về sao?" Tòng Thiện cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Em cứ như vậy hy vọng anh không về sao?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.
"Sao hôm nay anh không thể nói lý như vậy." Tòng Thiện tức giận, không vui nói.
"Ngay cả Thẩm Tòng Như tới nhà ở em cũng không cho anh biết, em bảo anh làm
sao có tâm trạng tốt?" Hàn Dập Hạo cũng không che giấu hờn giận của
mình.
"Em biết anh không vui, cho nên mới không muốn nói cho anh biết." Tòng Thiện nói.
"Nếu em muốn anh vui, thì để cho cô ấy rời đi." Hàn Dập Hạo yêu cầu.
"Vậy em sẽ cùng nó rời đi." Tòng Thiện không chịu nhượng bộ.
"Em." Hàn Dập Hạo giận đến mức nói không ra lời, thốt ra một câu, "Tùy em." Sau đó cúp máy.
Tòng Thiện nghe đầu kia báo bận, cũng giận đến mức ném điện thoại lên giường.
Đây là lần đầu tiên hai người tranh chấp kể từ khi ở chung, hơn nữa còn là vì người khác.
Lúc này, ngoài cửa có người lặng lẽ tránh đi, không có làm cho người trong nhà chú ý.
Mấy ngày kế tiếp, Tòng Thiện chú tâm chăm sóc Thẩm Tòng Như, mà Hàn Dập Hạo không có gọi về một cú điện thoại nào, mỗi đêm Tòng Thiện nhìn vào điện thoại di động ngẩn người, có mấy lần muốn gọi cho anh, nhưng vẫn nhịn
lại.
Cô nghĩ là, trong điện thoại cũng không thể nói rõ ràng, gọi đi cũng chỉ là gây gổ, chi bằng chờ anh trở về, hai người lại mặt đối
mặt mà nói chuyện với nhau.
Tâm tình không tốt, Tòng Thiện đi đến viện bảo tàng lần trước, dĩ nhiên cô lại gặp được Lam Chí Minh.
"Thẩm tiểu thư, chúng ta thật đúng là có duyên, lại gặp nhau." Lam Chí Minh vẫn là nụ cười ôn hòa trước sau như một.
"Thật đúng là có duyên." Tòng Thiện cười nói, không nghĩ tới cách mấy ngày, còn có thể gặp được ở đây.
Hai người tán gẫu một hồi, Lam Chí Minh khăng khăng muốn mời Tòng Thiện đi uống cà phê, Tòng Thiện đồng ý.
Uống Moka, Tòng Thiện có chút đãng trí mà nghe Lam Chí Minh nói chuyện, cô
nhìn tách cà phê đen đối diện, nhớ tới Hàn Dập Hạo cũng là uống loại cà
phê này.
"Thẩm tiểu thư, có phải tôi nói nhiều lắm phải không,
khiến cô cảm thấy nhàm chán?" Lam Chí Minh nhìn ra được cô mất hồn mất
vía, cho nên dừng đề tài lại dò hỏi.
"Không có." Tòng Thiện vội vàng trả lời.
"Tôi nói lâu như vậy, Thẩm tiểu thư, cô nói một chút về cô đi." Lam Chí Minh giao quyền phát biểu lại cho cô.
"Tôi không có gì có thể nói." Tòng Thiện cười cười.
"Cũng đúng, các cô làm cảnh sát nhất định đã quen kín miệng như bưng rồi." Lam Chí mình hiểu nói.
"Cũng không phải, chẳng qua là về chuyện riêng có chút phiền não, tôi sợ nói
ra khiến anh cảm thấy buồn bực." Tòng Thiện chơi đùa thìa cà phê, không
để ý nói.
"Sao anh đoán được?" Tòng Thiện ngẩn người, nét mặt của cô thể hiện rõ như vậy sao?
"Dây chuyền của cô rất đẹp." Lam Chí Minh tự tin nói, "Cô gái còn trẻ giống
như cô, chỉ có khốn nhiễu về mặt tình cảm mới có vẻ mặt như vừa rồi, cho nên tôi liền đoán trúng."
Tòng Thiện khẽ thở dài: "Thật ra thì chỉ là việc nhỏ, không biết sao lại cãi nhau."
"Giữa người yêu cãi nhau rất bình thường, chỉ cần kịp thời khai thông hoá giải thì không sao rồi." Lam Chí Minh khuyên nhủ.
Tòng Thiện mấp máy môi, vẫn còn muốn nói chuyện.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác đen đi qua đại sảnh, đi ra ngoài.
Tòng Thiện nhớ lại đây chính là người đàn ông ở trong quán rượu nói muốn mua cô, hình như là họ Tần.
Lam Chí Minh cũng nhìn thấy Tần Kha, buột miệng nói ra: "Cậu ta tên là Tần
Kha, nổi tiếng là tay ăn chơi, thường xuyên lui tới hộp đêm, còn thích
mượn rượu gây sự."
Tòng Thiện nhìn Lam Chí Minh nói: "Vậy anh ta tới chiếu cô quán của anh, chắc là anh cảm thấy rất đau đầu phải không."
"Nhà họ Tần tài đại khí thô[1], từ bất động sản đến phòng tranh mỗi lĩnh vực đều có liên quan nhau, loại dân thường như chúng tôi là không dám đắc
tội." Lam Chí Minh bất đắc dĩ cười cười.
[1] Tài đại khí khô: ý là dựa vào tiền tài mà khinh bạc người khác.
"Phòng tranh?" Tòng Thiện vừa nghe đến hai chữ này, tinh thần liền tỉnh táo.
"Đúng vậy, rất nhiều phòng tranh ở thành phố A đều là nhà họ Tần mở, Thẩm
tiểu thư chưa nghe nói qua sao?" Lam Chí mình cho rằng cô cũng là say mê nghệ thuật, cho nên cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Thật ra thì
bình thường tôi cũng không có đi đến phòng tranh." Tòng Thiện cười cười, trong lòng lại nhớ tới cái tên Tần Kha này, lui tới hộp đêm, có khuynh
hướng bạo lực, trong nhà kinh doanh phòng tranh, quả thật nên điều tra
anh ta thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT