Sau khi chuyện Hàn Dập Hạo hôn Tòng Thiện trước mặt mọi người được truyền
đến cục cảnh sát, ngày hôm sau đi làm luôn cảm thấy ánh mắt các đồng
nghiệp nhìn cô là lạ, ngay cả cục trưởng cũng cười không khép miệng với
cô.
"Hai người này, không phải bảo mấy người không được nói lung
tung khắp nơi sao?" Đến phòng làm việc, Tòng Thiện bắt đầu nã pháo vào
hai người cấp dưới theo tối qua.
"Chúng tôi cũng không có nói." Một người vội vàng giải thích nói, "Nhất định là người của tổ Đại Chí nói."
"Đúng vậy, hôm nay còn có không ít người đến phòng làm việc dò hỏi chúng tôi, nhưng tôi giữ kín như bưng." Người còn lại thề thốt nói.
"Được
rồi, coi như không phải mấy người tiết lộ tin tức!" Tòng Thiện hơi híp
mắt, dặn dò nói, "Sau này, những người khác lại hỏi tới chuyện này, hãy
nói không thấy, nghe không!"
"YES, MADAM!" Hai người đều đồng loạt chào nói.
Tòng Thiện gật đầu, để bọn họ ra ngoài, thông báo cho người của tiểu tổ đợi lát nữa đi họp.
Đây chính là nguyên nhân cô không muốn công khai tình cảm, hiện tại ở cục
cảnh sát này không thể so với Tây Đường, lắm thầy nhiều ma, khó tránh
khỏi có người biết Hàn Dập Hạo, đến lúc đó truyền ra ngoài, cô sợ người
khác nói cô dựa vào quan hệ của Hàn Dập Hạo, hoặc là truyền tới chỗ
người nhà họ Hàn ấy, bọn họ vẫn còn trong giai đoạn bảo vệ tình yêu chớm nở thì phiền phức.
Mở cuôc họp thảo luận với tiểu tổ xong, Tòng
Thiện khoanh tròn mấy nhân vật mấu chốt trên bản đen, để mọi người chia
nhau đi thăm dò, mình thì ôm lấy một xấp tài liệu thật dày, bắt đầu đắn
đo suy nghĩ, cô cảm thấy có một số manh mối bị mình bỏ quên, mới dẫn đến vẫn không có tiến triển.
"Quán bar, quán bar, quán bar." Tòng Thiện lặp đi lặp lại hai từ tần suất rất cao này, ngón tay gõ nhẹ mép bàn.
Người bị hại đều là các cô gái gọi cao cấp, ra vào quán bar hộp đêm chẳng có
gì lạ, hơn nữa tên của những loại rượu này đều không giống nhau, dường
như không có liên quan.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, hoặc là
hung thủ là kẻ điên, hoặc là trong đó còn có những thứ khác cô không
hiểu nổi, nếu không hung thủ sẽ không chọn ba người vốn không hề có gia
thế bối cảnh giao thiệp giống nhau để ra tay. Truyện chỉ được đăng tại
dîễn đàn lê qµý đôn.
Nhưng rốt cuộc là cái gì đây? "Ting ting
ting" , lúc này điện thoại di động của cô đột nhiên đổ chuông, Tòng
Thiện cầm lên nhìn, hiển thị trên màn hình chính là tên của Lộ Gia Nghi.
Tòng Thiện hơi ngẩn ra, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận.
"Gia Nghi." Tòng Thiện gọi.
"Tòng Thiện, buổi trưa cậu có rảnh không? Mình muốn ăn một bữa cơm với cậu."
Giọng Lộ Gia Nghi nghe không khác ngày thường, nhưng Tòng Thiện lại cảm
thấy lộ ra một tia lạnh lùng.
"Buổi trưa hả, mình có thể." Tòng Thiện lời còn chưa nói hết, chỉ nghe đầu bên kia lại nói thêm.
"Mình sắp đến cửa cục cảnh sát của cậu rồi, đến sẽ điện thoại cho cậu." Lộ
Gia Nghi không cho cô cơ hội từ chối, vẫn nói, sau đó cúp điện thoại.
Tòng Thiện nhìn di động, chân mày khẽ nhíu lại với nhau, Gia Nghi tìm cô gấp như vậy không phải là vì chuyện của Hàn Dập Hạo?
Song, nên tới tránh không được, Tòng Thiện thu dọn một chút rồi xuống lầu.
Buổi trưa tùy tiện tìm một quán cà phê, hai người nói một số lời khách sáo
không liên quan đến việc quan trọng, cuối cùng Lộ Gia Nghi cũng hỏi:
"Tòng Thiện, có phải cậu ở chung với Hàn Dập Hạo hay không?"
Tòng Thiện suy nghĩ một chút nên trả lời cô ấy thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể gật đầu, thừa nhận nói: "Đúng vậy."
Sắc mặt Lộ Gia Nghi quả nhiên thay đổi, tay cô siết chặt góc áo dưới bàn, giọng mang theo vẻ run rẩy dò hỏi: "Tại sao?"
"Gia Nghi, thật ra thì mình muốn giải thích với cậu." Thấy cô ấy tức giận, Tòng Thiện vội vàng muốn giải thích.
"Giải thích với tôi? Cậu ở chung với anh ấy lâu như vậy, thật lòng muốn giải
thích với tôi sẽ chờ tới hôm nay?" Lộ Gia Nghi lạnh giọng hỏi.
Tòng Thiện sửng sốt, "Sao cậu biết chúng mình ở chung đã lâu?"
"Cái này cậu không cần phải quan tâm. Thẩm Tòng Thiện, uổng công tôi xem cậu là bạn, cậu bị thương tôi không ngủ không nghỉ mà chăm sóc cậu, kết quả cậu lại cướp người đàn ông tôi yêu nhất?" Tâm tình Lộ Gia Nghi có hơi
kích động chỉ trích nói.
"Gia Nghi, mình biết cậu nhất thời khó
mà tiếp nhận, nhưng xin cậu hãy bình tĩnh lại mà suy nghĩ kỹ xem, Hàn
Dập Hạo anh ấy cũng không yêu cậu, cậu cần gì phải lưu luyến si mê một
người đàn ông không thể cho cậu hạnh phúc?" Tòng Thiện khuyên nhủ.
"Cậu nói thật nhẹ nhàng." Lộ Gia Nghi oán hận mà nhìn cô chằm chằm, giọng
nói bắt đầu lạnh lùng, "Tôi thích anh ấy suốt tám năm, từ lần đầu tiên
nhìn thấy anh ấy ở đại viện quân khu, tôi đã biết tôi yêu người đàn ông
trước mắt này, cậu biết tình yêu chân chính sao? Tôi có thể lặng lẽ ở
bên cạnh của anh ấy, không đi quấy rầy cuộc sống của anh ấy, chỉ len lén nhìn nhất cử nhất động của anh ấy thì cũng đã rất vui rồi. Vì để nhìn
thấy anh ấy nhiều hơn, thiên kim tiểu thư mà tôi cũng không làm, lại đi
làm quân y vừa khổ vừa mệt, còn chạy theo anh ấy tới quốc gia chiến
tranh loạn lạc để gìn giữ hòa bình. Anh ấy không nhớ ra tôi, không sao,
lúc nào cũng lạnh lùng với tôi, không sao, có rất nhiều phụ nữ cũng
không sao, tôi vẫn cho rằng chỉ cần chờ như vậy, một ngày nào đó anh ấy
sẽ chú ý tới sự tồn tại của tôi. Nhưng cậu, lại phá vỡ tất cả mong ước
của tôi, ở Samos, cậu luôn miệng nói sẽ không tiếp nhận anh ấy, kết quả
thế nào? Cậu vừa về nước đã bỏ rơi Lương Tư Hàn, cướp đi anh ấy!" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Gia Nghi,
chuyện không phải như cậu nghĩ. Mình thừa nhận, mình đã từng đồng ý với
cậu sẽ không ở bên Hàn Dập Hạo, nhưng trong đó xảy ra rất nhiều chuyện,
đều không phải là mình và cậu có thể khống chế. Mình chọn ở bên Hàn Dập
Hạo, là bởi vì chúng mình yêu nhau. Gia Nghi, bởi vì cậu và Lương Tư
Hàn, mình lần lượt từ chối anh ấy, tổn thương anh ấy, chẳng lẽ cậu cảm
thấy như vậy sẽ công bằng sao? Huống chi, Lương Tư Hàn cũng không phải
là bị mình bỏ rơi, giữa mình và anh ấy sớm đã không còn tình cảm. Ở bên
cạnh một người không có tình cảm, có lẽ cậu sẽ không cảm thấy đau khổ,
nhưng cậu tuyệt đối sẽ không vui vẻ gì, cậu cần gì phải chui vào ngõ
cụt?" Tòng Thiện cố gắng giải thích.
"Nếu như không có cậu ngáng
chân, sao cậu biết anh ấy sẽ không yêu tôi? Hơn nữa, với bối cảnh gia
đình của cậu, cậu cho rằng người nhà họ Hàn sẽ đồng ý cho các cậu ở bên
nhau sao?" Lộ Gia Nghi cười lạnh, giễu cợt nói.
Sắc mặt Tòng
Thiện tái nhợt, Lộ Gia Nghi nói trúng lo lắng của cô, dừng một chút, cô
lại nói: "Mặc kệ khó khăn thế nào, mình cũng sẽ cùng anh ấy vượt qua."
Lộ Gia Gia đứng phắt dậy, nhìn Tòng Thiện, sắc mặt lộ vẻ tức giận, "Vậy tôi sẽ chờ xem các người đầu xuôi đuôi lọt thế nào!"
Thốt ra câu nói này, Lộ Gia Nghi không có liếc mắt nhìn Tòng Thiện thêm cái
nào nữa, xoay người rời đi, tiếng giày cao gót giẫm ở trên mặt đất vang
lên chát chúa, đủ để chứng minh cô ấy tức giận thế nào.
Tòng
Thiện nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng có chút uất nghẹn cũng có
chút khổ sở, tại sao cô ấy cứ chấp mê bất ngộ như vậy, ngay cả giải
thích cũng không nghe, không nên đổ tất cả sai lầm đến trên người người
khác?
Nhưng nghĩ tới những ngày ở Samos Lộ Gia Nghi hết lòng chăm sóc cô, Tòng Thiện lại cảm thấy rất áy náy, lúc cô ở bên Hàn Dập Hạo,
cũng từng đoán phản ứng của Lộ Gia Nghi, nhưng cô cho rằng chỉ cần nói
chuyện thật tốt, Gia Nghi nhất định sẽ nghe lọt, không nghĩ tới lại ầm ĩ thành cục diện tan rã trong không vui này, Gia Nghi thật sự yêu Hàn Dập Hạo như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT