Chuyển ngữ: Miki

Hồng Tham lẳng lặng tính toán, sau đó mở cửa ra, bốn tỳ nữ ở ngoài cửa đã ngã trên mặt đất, mê dược đã phát tác…khẽ đi tới nhà kế bên, thấy mấy người Hoa ma ma cũng không có tiếng động, chuyển tới phòng ngủ của Ám Dạ và Lưu Tinh, đẩy cửa ghé mắt vào, xác định hai người đó đều chìm trong giấc ngủ, khoé miệng Hồng Tham lộ ra tia cười nhạt. Hai người này sẽ không nghĩ tới mình bị chuốc mê như vậy? lui về vườn. Lấy trong ngực ra thứ gì đó bỏ vào trong miệng, thổi nhẹ một tiếng, tiếng sáo mềm nhẹ theo gió ra bên ngoài.

Trong sương phòng tại một quán trọ bình dân gần phủ thái tử nhất, mắt Nam Cung Tuyệt sáng lên, gật đầu về hướng Hoàng Thạch Ngạo, chỉ trong một khắc sau, phút chốc mấy bóng người đã biến mất…

Đêm tối khiến người ta không nhìn rõ trong không trung đang có mấy người lướt nhanh, cho dù có ngẩng đầu lên nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đó là đám chim bay qua.

Nhìn thấy người đến mắt Hồng Tham sáng lên. Định hành lễ thì bị tay Nam Cung Tuyệt ngăn lại, vẻ mặt nghiêm túc của Nam Cung Tuyệt lúc này khiến Hồng Tham gật đầu, không nói lời nào đưa mọi người tiến vào phòng ngủ.

Lộ Tùy Tâm cảm giác mình muốn hét lên, cái thai càng lúc càng đau dữ dội hơn, nàng há miệng cắn chặt áo ngủ bằng gấm, gắng sức hít sâu…nàng muốn kêu nhưng phải cố nhịn.

Trung niên nam tử khoảng bốn mươi đứng bên trái phòng ngủ phía sau Nam Cung Tuyệt. Hoàng Thạch Ngạo dẫn theo một người cầm cái giỏ, vải gấm, nam nhân phía sau đứng ở bên phải. Nam Cung Tuyệt liếc mắt nhìn Hoàng Thạch Ngạo, hai người nhanh chóng tiến vào phòng ngủ.

“Tham kiến chủ tử” Phấn Hồng và Hồng Tham cung kính quỳ trên mặt đất thỉnh an Nam Cung Tuyệt.

“Đứng lên, phải tận dụng thời gian, chúng ta chỉ có một canh giờ thôi.” Nam Cung Tuyệt chuyển hướng sang Tử Vân, không, không phải Tử Vân, mà là y nữ y thuật tinh thông của dược cốc “Thế nào? Thân thể của nàng có thể chịu được không?”

Y nữ gật đầu, đưa tay ra tính toán, giọng nói có chút trầm trầm, khác với giọng thanh lệ của Tử Vân. “Thiếu chủ, cô nương này đúng là nữ tử kiên cường nhất mà thuộc hạ đã từng gặp, tất cả không có gì đáng ngại, chỉ chờ chủ tử châm cứu mà thôi”

Nam Cung Tuyệt nhìn về phía giường có che trướng mạn, gật đầu với Hoàng Thạch Ngạo, Hoàng Thạch Ngạo đưa cái giỏ trúc tới đặt trên mặt bàn. Chắp tay nói với người trên giường: “Phu nhân, người cứ yên tâm, tất cả đã có chúng ta”

Lộ Tùy Tâm hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tuỳ…Tâm…vô cùng cảm kích…không biết báo đáp ơn này thế nào…”

Hoàng Thạch Ngạo nghe được tiếng nói bên trong thì chấn động trong lòng, lúc này nàng đang chịu đau đớn sinh nở, nhưng một tiếng kêu phát ra cũng chưa từng có, nghị lực này khiến hắn kinh ngạc “Phu nhân không cần nhiều lời, đây là việc chúng ta phải làm” sau đó gật đầu hướng Nam Cung Tuyệt, rồi rời khỏi phòng lần nữa.

“Phu nhân, tình cảnh bắt buộc, Nam Cung Tuyệt đành phải đắc tội” Nam Cung Tuyệt hạ giọng nói với người trên giường.

“Phất Hồng, kéo trướng mạn lên.” Hắn là đại phu, nàng là sản phụ, trước mặt đại phu không có phân biệt nam nữ, huống chi hắn chỉ có châm cứu.

Phấn Hồng cùng y nữ tiến lên kéo trướng mạn, Nam Cung Tuyệt ngồi ở bên mép giường, nhìn khuôn mặt nàng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng có chút rung động, lập tức bắt mạch ở tay Lộ Tùy Tâm, xốc chăn lên nhìn cái thai của nàng một chút. Chần chờ một chốc lát rồi lấy tay đặt lên trên bụng Lộ Tùy Tâm, trái, phải, trên dưới, xoa phía dưới một chút “Bây giờ nàng cảm thấy đau thế nào?”

Lộ Tùy Tâm hít sâu một hơi, cố gắng để không kêu lên vì đau, tiếp tục nói: “Đau…đau…đau quá…có phải…đứa con sắp sinh?” Nàng cảm giác được như vậy.

Vẻ mặt Nam Cung Tuyệt phức tạp nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng có cảm giác không rõ, có kính nể, còn có một chút yêu thương…

“Y trưởng lão…” Nam Cung Tuyệt lùi lại, xoay người, đưa lưng về phía giường.

Người mang dáng dấp của Tử Vân nhìn Phấn Hồng, Phấn Hồng hiểu ý kéo chăn ra, cởi y phục trên người Lộ Tùy Tâm, y trưởng lão tỉ mỉ quan sát “Thiếu chủ, mau, có thể châm cứu được rồi.” sau đó đắp lại chăn như cũ.

“Chủ tử.” Hồng Tham bê một chậu nước nóng tới, y nữ đổ một gói thuốc vào.

Nam Cung Tuyệt kéo tay áo lên, đôi tay thon dài nhúng vào trong chậu nước, sau đó nhận lấy khăn trắng từ tay Hồng Tham để lau khô, nhìn qua y nữ rồi nói “Chuẩn bị.”

Y nữ cầm lấy ngân châm đã được tẩm dược từ trước đưa cho Nam Cung Tuyệt.

Nam Cung Tuyệt nhận lấy ngân châm, ngồi bên mép giường lần thứ hai, ánh mắt chăm chú nhìn Lộ Tùy Tâm đang cắn răng.

Lộ Tùy Tâm không ngờ trong mắt lại có lệ, gật đầu với Nam Cung Tuyệt “Tất cả đều trông cậy vào công tử.”

Nàng biết tình nghĩa của Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo, không thể chỉ nói cảm tạ là xong, ơn này nàng sẽ ghi nhớ suốt đời.

Từ từ kéo chăn nàng xuống tới bụng, Phấn Hồng cầm lấy một tấm vải sạch đi tới bên giường, chờ đứa trẻ sinh ra.

Hồng Tham cũng nhanh chóng đi đổi chậu nước nóng khác đưa tới, đứng ở một bên chờ.

Nam Cung Tuyệt châm bốn lần vào huyệt vị trên bụng Lộ Tùy Tâm.

“Tiểu thư, gắng lên” Phấn Hồng nhìn phía dưới rồi ngẩng đầu lên lo lắng nhìn Lộ Tùy Tâm.

Lộ Tùy Tâm cảm giác được ngân châm của Nam Cung Tuyệt đâm xuống, thân thể chợt quặn đau, con yêu, mẹ cũng muốn gặp con thật nhanh “A…” nàng kêu nhỏ một tiếng, đây là tiếng đầu tiên sau hơn mấy canh giờ dằn vặt vì đau đớn.

“Mau lên, tiểu thư, hãy dùng thêm lực” Mồ hôi trượt xuống trên má Phấn Hồng, trong lòng nàng vô cùng lo lắng.

Lúc này trong đêm đen hiện lên một tia chớp, tiếng sấm rền cả đất trời vang lên…Hoàng Thạch Ngạo nhìn ra ngoài, nguy rồi, hôm nay mà mưa thì làm sao bây giờ? đêm nay chẳng lẽ không thể ra khỏi Thập Ngân quốc? vẻ mặt lạnh nhạt trở nên lo lắng.

Cũng nhờ tiếng sấm che giấu, bên trong phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con, Hoàng Thạch Ngạo vui mừng, sinh rồi…

“Sinh rồi, sinh rồi, tiểu thư, là một tiểu thiếu gia” Phấn Hồng cắt đoạn cuống rốn đi, dùng mảnh vải bao bọc đứa trẻ, vui mừng nói với Lộ Tùy Tâm.

Khuôn mặt Lộ Tùy Tâm hiện lên nụ cười, sinh rồi, đứa con của nàng đã bình an tới cõi đời này. Tướng công, chàng có biết không? con đã sinh rồi, mới bảy tháng mà con của chúng ta đã sinh…

Vẻ mặt Hồng Tham cũng mừng như điên, tay cũng không chú ý mà chạm phải nước nóng, một người lấy khăn nhúng vào vắt khô, đưa cho y trưởng lão và Phấn Hồng, hai người lau cho con của Lộ Tùy Tâm.

Phấn Hồng ôm đứa trẻ tới trước mặt Lộ Tùy Tâm “Tiểu thư, nhìn này, là nhi tử của người”

Nước mắt, vốn đã khô nhưng giờ đây lại nhỏ từng giọt từng giọt xuống, rơi cả trên mặt đứa nhỏ..

Có vẻ là cảm giác được nước mắt của mẹ, đứa trẻ vốn yên lặng khóc lần thứ hai…

Nam Cung Tuyệt cầm lấy ngân châm đã tẩm ít dược trên đầu, châm vào đứa trẻ đang khóc lớn, tiếng khóc dần dần nhỏ rồi mất hẳn.

Hai mắt đẫm lệ của Lộ Tùy Tâm nhìn thấy tất cả, vẻ mặt có phần không muốn, lau khô nước mắt, gắng sức vươn tay ôm lấy đứa con, yêu thương nhìn con, sau đó nhìn Nam Cung Tuyệt.

Nam Cung Tuyệt cũng nhìn thật sâu vào Lộ Tùy Tâm “Yên tâm đi, Nam Cung Tuyệt dùng chính sinh mệnh mình để đảm bảo với phu nhân, đứa nhỏ sẽ bình an”

Ánh mắt Lộ Tùy Tâm lộ ra cảm kích, cười nói: “Cảm tạ mọi người, cảm tạ mọi người đã giúp mẫu tử chúng ta”

Nam Cung Tuyệt ôm lấy đứa nhỏ, Hồng Tham vội vã lấy giỏ trúc từ trên mặt bàn ra, mở tấm vảu, bên trong là một đứa trẻ mới sinh không lâu.

Hồng Tham ôm lấy đứa nhỏ bên trong cái giỏ, đưa tới bên giường.

Lộ Tùy Tâm nhìn rồi nói: “Đứa trẻ này…” Nam Cung Tuyệt nhìn Lộ Tùy Tâm, hạ tròng mắt xuống “Yên tâm, là một đứa trẻ bị vứt bỏ, mới sinh được ba ngày” là hắn dùng số bạc lớn để mua được. Lộ Tùy Tâm cười khổ, vậy sao?

Nam Cung Tuyệt đem đứa trẻ đang bế để vào cái giỏ.

“Chờ một chút…” Lộ Tùy Tâm đột nhiên nói, Nam Cung Tuyệt quay người lại nhìn về phía nàng.

Lộ Tùy Tâm khó khăn nói: “Có thể cho ta nhìn con một lần được không?” Nam Cung Tuyệt đưa đứa nhỏ tới cho Lộ Tùy Tâm nhìn, Lộ Tùy Tâm cẩn thận nhìn đứa con đang ngủ, nhẹ nhàng hôn lên trán, mẹ yêu con, con yêu! Ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tuyệt. “Nó tên là Thông Nhi, là đứa con vội vàng mà đến”. Không đủ tháng, không thể hưởng thụ ấm áp trong bụng mẹ đã vội sinh ra trên đời này, cho nên nàng mới đặt tên nó là Thông Nhi, nhi tử vội vàng mà đến.

Nam Cung Tuyệt gật đầu. Dương Thông Nhi

“Y nữ, tiếp theo tất cả đều giao cho ngươi.” rồi chuyển sang hướng Phấn Hồng, Hồng Tham “Các ngươi phải chăm sóc phu nhân cho tốt”

“Dạ, thiếu chủ” ba người cùng trả lời.

Nam Cung Tuyệt cầm lấy giỏ, quay đầu lại nhìn về phía Lộ Tùy Tâm trên giường “Yên tâm, không có việc gì cả”

Lộ Tùy Tâm cười miễn cưỡng, gật đầu với Nam Cung Tuyệt. Hiện tại nàng đã bớt đi một chút lo lắng ở tại Thập Ngân quốc này…

Hai người Phấn Hồng và Hồng Tham vội vã thu dọn tất cả, tẩy mùi máu trong phòng rồi nhìn nhau.

Y nữ lấy từ trong ngực viên dược hoàn đưa cho Lộ Tùy Tâm. “Nuốt đi, để kêu lần nữa” trong lòng thở dài, ông trời gây quá nhiều đau khổ cho nữ tử này, mong rằng giày vò lần này là lần cuối cùng, qua lần này là hao hết sức lực của thân thể, có khả năng ba tháng không thể xuống giường, năm năm vẫn chưa khôi phục…

Lộ Tùy Tâm nhìn viên dược, khoé miệng khẽ nhếch lên một chút, đây tất cả đều do Ngân Lưu Nhân ban tặng, chỉ vì một chút vướng mắc mà gây nên, đây có phải là việc đã được định trước hay không, nếu như lúc đó nàng không gặp Ngân Lưu Nhân, vậy mọi chuyện có phát sinh hay không? nàng có nhìn thẳng vào tâm tư của bản thân, mở rộng tấm lòng tiếp nhận Dương Á Sơ? có Thông Nhi của nàng không? không chia lìa Dương Á Sơ? không có đau khổ ngày hôm nay? nếu nhất định phải xảy ra những chuyện này mà mới có được sự che chở của Dương Á Sơ, có đứa con của nàng. Như vậy, nàng không hối hận…

“Tiểu thư, mọi người tỉnh rồi. Bắt đầu thôi!” Phấn Hồng liếc mắt nhìn quanh trong phòng, xác định không có gì khá thường mới đưa đứa trẻ đang ngủ say lên trên giường, đắp chăn lại nhưng không tới mức kín quá.

Lưu Tình nhìn Ám Dạ nhắm mắt ngủ mà cười thầm, chưa chi đã ngủ. Nhìn bên ngoài đã là đêm khuya, thảo nào hắn mới như vậy.

Đẩy cửa ra, nhìn Phượng viên yên tĩnh, thấy tỳ nữ canh gác đang gục xuống ngủ thì ho nhẹ một tiếng!

Bốn tỳ nữ giật mình rồi đứng thẳng người lại: “Công tử”

Lưu Tinh quay đầu lại nhìn qua, trong phòng thắp đèn? nhẹ gõ vào cửa ngoài: “Thái tử phi, phải chăng có gì không ổn?”

Phấn Hồng mở cửa ra, có chút hoảng hốt nhìn Lưu Tinh “Tiểu…tiểu thư….nói sau khi dùng bữa xong đã hơi đau bụng, bây giờ cơn đau càng mạnh, có phải là…sắp sinh không a, nhưng mà tiểu thư không cho ta đi gọi thái y, giờ đau đến đổ mồ hôi”

“Cái gì?” Lưu Tinh kêu lên, bóng người nhanh chóng biến mất, chỉ trong chốc lát sau đã túm lấy Ám Dạ “Mau…”

Ám Dạ bị Lưu Tinh túm lấy cũng giật mình “Thái tử phi sinh sao?” vội vã định xông vào bên trong nhưng bị Phấn Hồng ngăn lại “Công tử, người hẳn là nên đi mời bà đỡ và thái y tới, hiện tại người xông vào phòng tiểu thư chẳng phải là không hợp lắm hay sao?”

Ám Dạ vội dừng bước, hắn cũng hoàn hồn lại “Người…người…” bốn tỳ nữ đứng ở bên ngoài cũng hoảng sợ, thái tử phi sắp sinh…vì vậy cũng kêu lên “Hoa ma ma, thái tử phi sắp sinh…”

Phủ thái tử yên lặng bởi thái tử phi sắp sinh mà sục sôi, trong thời gian ngắn, đèn đuốc được thắp lên sáng trưng, thái y, bà đỡ đều lần lượt tới Phượng viên, mà Hoa ma ma thì lo lắng hoảng hốt, sai hạ nhân đi đun nước nóng.

Từ trong phòng truyền ra tiếng kêu đau đớn, là tiếng của thái tử phi, vì thế một đám hạ nhân cực kì luống cuống.

Lão thái y tiến lên bắt mạch, gật đầu “Thái tử phi sắp sinh rồi, mọi người đều lui xuống đi, để bà đỡ đảm nhiệm” lời vừa nói thì thái y, hạ nhân đều lui ra bên ngoài cửa, vài bà đỡ muốn tiến lên xốc chăn ra để nhìn thì Lộ Tùy Tâm hét lên “Các ngươi cút ra cho ta…A…đau quá…đau quá…Tử Vân…hạ trướng mạn xuống” Tử Vân nghe xong vội vã hạ trướng mạn xuống.

Mấy bà đỡ không dám tiến lên, chỉ có thể ở ngoài chờ, việc sinh nở này các nàng cũng đã từng nhìn thấy nhiều, không ai có thể chịu được, thái tử phi chịu được không lâu hét lên cũng là chuyện bình thường.

“Tử Vân…đau quá…” Tử Vân tiến lên nắm lấy tay Lộ Tùy Tâm, nước mắt trên mặt tuôn rơi, Phấn Hồng cũng lo lắng tiến lên nói “Tiểu thư, không sao, không sao, tiểu chủ tử sẽ mau ra thôi!”

Hồng Tham giật giật áo bà đỡ đứng bên cạnh “Các ngươi cùng thái y mau nghĩ cách gì đi, có thể không để tiểu thư nhà ta chịu đau đớn vậy hay không?”

Bà đỡ nhìn nhau, sinh con không có cách nào giải quyết, chỉ có thể do chính thái tử phi tự mình sinh ra a.

“Thái y…mau tới đây…” Lộ Tùy Tâm có vẻ không chịu nổi nữa hô to lên.

Hai thái y run run chạy vào “Thái…thái tử phi…” Việc này họ cũng không biết làm thế nào.

“Ta…lệnh cho các ngươi nhanh chóng…a….nghĩ ra cách cho ta…ta…a…không muốn sinh…” tiếng hét chói tai vang lên trong phòng, toàn bộ phủ thái tử đều nghe thấy.

“Việc…việc này…khởi bẩm thái tử phi…chuyện sinh con…thần cũng không có cách nào a!” hai người nghe thấy tiếng kêu thế đều run lẩy bẩy cả người, trong đầu thầm nghĩ, may mà thái tử không có ở đây.

Lộ Tùy Tâm nắm chặt trướng mạn, gắng sức ngồi lên, mái tóc rớt xuống, thái y cúi đầu không dám nhìn. Lộ Tùy Tâm dò xét xung quanh, ánh mắt sát khí nhìn mấy bà đỡ ở đằng kia không dám tiến lên. Ánh mắt như vậy khiến bà đỡ cũng không dám nhìn thẳng, thái tử phi được thái tử sủng ái đó là chuyện trên dưới Long thành không ai không biết, thái tử phi không cho phép thì các nàng cũng không dám tiến lên. Hơn nữa sinh con cũng đâu có nhanh như vậy.

“A…các ngươi là lũ chết tiệt…cút…kéo ra ngoài chém cho ta…A…đau quá…ô…đau quá” tiếng kêu chói tai khiến bà đỡ và thái y sợ hãi, chân mềm nhũn đứng còn không vững, không thể nào? đây…chẳng phải là ép buộc hay sao?

Sau khi nghe được tin tức, Vinh Mai nghe được tiếng kêu đau đớn của thái tử phi nhưng lại bị Lưu Tinh ngăn lại đứng ở ngoài phòng ngủ, vẻ mặt cũng lo lắng, nàng muốn biết thái tử phi sinh được nam hay nữ, nhưng mà không thể tiến vào bên trong phòng ngủ. Ngoại trừ bà đỡ và thái y thì bất luận kẻ nào cũng không được vào, bên ngoài có Ám Dạ, Lưu Tinh và một nhóm thị vệ.

Nàng cũng chỉ có thể đi bộ trong vườn mà thôi.

“Mau…người đâu…đưa những tên vô dụng này…lôi ra cho ta…A…đau quá…chém hết bọn họ…ta muốn giết bọn họ…” Lộ Tùy Tâm kêu lên khiến người bên ngoài muốn vào cũng không được, không vào cũng không được, không có cách nào đành nhìn tổng quản và Ám Dạ.

“Thái y, bà đỡ, các người ra cả đây” Nếu như thái tử ở đây không biết chừng sẽ chém hết những người này? Thái tử phi lúc này đúng là vô lý, sinh con thì ai có thể giúp được nàng đây? giúp không được thì lại lôi ra chém…thảo nào người ta nói nữ nhân sinh con không thể thuyết phục được.

“Dạ…dạ…” mấy người bên trong phòng vội vã chạy ra, chỉ sợ không kịp thì lại bị lôi ra chém đầu mất.

Phấn Hồng hoảng hốt kêu lên: “Này…các người đừng đi a…đứng lại…”

Hồng Tham lao thẳng tới trước mặt Ám Dạ mà hét: “Tiểu thư nhà ta đang đau sắp chết rồi, bảo các ngươi nghĩ cách mà các ngươi lại chỉ đứng bất động ở đây, lại còn bắt thái y và bà đỡ đi ra, sao? các ngươi muốn tiểu thư đau tới chết hay sao?”

“Này…này này…Hồng Tham cô nương, cô nói cái gì đó, không được nói gở.” Hoa ma ma tiến lên cản lại Hồng Tham. Hồng Tham vội lấy tay bịt miệng lại, nước mắt lưng tròng: “Nhưng mà…”

“Aizz, cô nương không hiểu, sinh con là phải do tự thái tử phi sinh ra, không ai có thể giúp nàng được!” Quế ma ma cũng tiến lên nói.

“Ô…vậy còn đau tới khi nào? tiểu thư nhà ta đau đã lâu lắm rồi, vẫn chịu đựng được, nhưng mà bây giờ…kêu thảm đến như vậy…” nước mắt Hồng Tham trào ra.

“Mau…mau..chỉ cần sinh ra là sẽ không sao hết.” Vinh Mau cũng tiến lên nói, trời ạ, lâu vậy sao còn chưa sinh?

“A…” giọng nói bên trong phòng ngủ có chút khàn khàn.

Thái y đều trầm xuống, nhìn lẫn nhau, thái tử phi sẽ không phải khó sinh chứ? nghĩ như vậy chân mấy người đều đứng không vững.

Ám Dạ thấy sắc mặt thái y cũng thầm than, nữ nhân sinh con xác thực là rất khó khăn, mà đặc biệt là người trong phòng nữa, lỡ như…nghĩ như vậy vội vã quay đầu nhìn về phía quản gia. “Nhanh…phái người tới báo cho thái tử điện hạ, để người mau chóng quay về.”

Vốn quản gia vẫn yên lặng nghe thấy vậy cũng kinh ngạc, vội gật đầu. “Dạ, thuộc hạ đi ngay”

Thái tử phi không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được, nếu không hậu quả này không ai có thể đảm đương nổi.

Một canh giờ trôi qua, người đứng bên ngoài cũng đều dần bất an, tiếng thái tử phi ngày càng nhỏ…

Ngay cả hoàng cung cũng phái người đến. Nhưng mà thái y bắt mạch cũng chỉ nói là còn đang đau bụng sinh, vẫn chưa tới lúc sinh hạ, bà đỡ ở đây cũng chưa thể phát huy tác dụng.

Mọi người bên ngoài đều trầm hẳn xuống…

Một khắc qua đi, chỉ thấy bên trong có tiếng hét chói tai “A….” sau đó không còn gì nữa, bà đỡ và thái y chạy vọt vào. Mà mọi người ngoài cửa đều đứng khoing vững. Lúc này mọi người nghe thấy tiếng trẻ con khóc truyền đến…

“Oa…” bà đỡ chạy ào đến xem, thấy tay Phấn Hồng run run cầm cây kéo, xem ra là vừa cắt cuống rốn xong.

Mấy bà đỡ tiến lên, chen vào trong thấy Lộ Tùy Tâm đang bế đứa trẻ con đang khóc, là một bé trai…

Bà đỡ lập tức vui mừng quỳ trên mặt đất: “Chúc mừng thái tử phi, chúc mừng thế tử”

Thái y cũng vui sướng khi thoát được kiếp nạn, sau đó thật lòng chúc: “Thần chúc mừng thái tử phi đã sinh hạ thế tử.”

Người ngoài cửa nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, quỳ trên mặt đất: “Chúc mừng thái tử phi đã sinh hạ thế tử”

Phủ thái tử vì việc này mà có người vui mừng, có người lo âu, còn có người oán hận…

Lộ Tùy Tâm nhìn qua mọi người, rồi lại nhìn đứa trẻ đang khóc. Hạ tròng mắt xuống, che khuất tâm tư của nàng. Con yêu lúc này đang ở nơi nào? Có được an toàn hay không?

Thân thể nàng trở nên mệt mỏi rồi ngất đi…Thông Nhi của nàng! Đã phải rời thân thể nàng nhanh như vậy, giờ còn rời khỏi nàng không biết đang ở đâu.



Trời còn chưa sáng, đêm tối vẫn còn bao phủ, nhưng tia sáng từ phía chân trời nhắc nhở cho mọi người biết, ánh bình minh sắp tới, đêm tối sẽ lùi về phía sau…

Một cỗ xe ngựa đơn giản phi như bay trên đường, đi về hướng biên giới lạc thành…

“Ô…ô…” Tử Vân khóc nức nở, bây giờ tiểu thư thế nào? tiểu thiếu gia còn nhỏ vậy mà đã phải rời xa mẹ rồi…

Nam Cung Tuyệt ôm cái giỏ trúc ở trong lòng, nhẹ nhàng kéo cái áo ngủ bằng gấm ở trên ra, nhìn đứa bé vẫn còn đang ngủ say, trong mắt trở nên phức tạp, Thông Nhi, con có biết vì sinh hạ con mà nương con phải chịu gian khổ và nỗ lực thế nào không?

“Lại khóc, nín kẻo ta điểm á huyết của ngươi” Nam Cung Tuyệt quát nhẹ Tử Vân, đưa cái giỏ nhét vào trong lòng Tử Vân. “Ôm cho chắc” tiểu nha đầu này thật là thích khóc, dọc đường đi mà khóc suốt, hắn để nàng ôm giỏ cho ngăn nước mắt lại.

Tử Vân chăm chú nhìn cái giỏ trong lòng, cúi đầu nhìn rồi nhăn mặt lại, nhẹ nói ra: “Tiểu thiếu gia…”

Tiểu thư sinh được một tiểu thiếu gia, có phải rất vui không? tiểu thư nói đưa hài tử cho nàng chăm sóc bởi vì tiểu thư tin nàng nhất định sẽ chăm sóc thật tốt thiếu gia. Nghĩ tới đây ánh mắt Tử Vân nghiêm túc nói với đứa trẻ bên trong: “Thiếu gia, Tử Vân nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho người, nhất định.”

Nam Cung Tuyệt nhìn bên ngoài, đã tới Thiên Vũ rồi, Tuỳ Tâm, đúng như nàng mong muốn, hài tử của Dương Á Sơ đã về tới Thiên Vũ. Cũng sắp tới Lạc thành rồi, yên tâm, ta nhất định sẽ không để hài tử của nàng xảy ra chuyện gì đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play