Chuyển ngữ: Miki

Trong một căn phòng tối tại Hắc gia- Long thành.

Hắc Đại và Hắc Nhị nhìn xấp ngân phiếu dày cùng một khối hàn ngọc và khối lệnh bài ở trên bàn. Hai người đều cúi đầu xuống khiến người khác không rõ họ đang suy nghĩ cái gì?

Mà Hắc Tam và Hắc Tứ khiếp sợ khi nhìn thấy khối hàn ngọc và khối lệnh bài, rồi lại nhìn Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo.

Trong lòng kinh hãi nói không ra lời, họ….họ không phải người Thân gia? Mà là người Dược cốc và Hoàng gia bảo? Lúc bọn họ bị giam trong nhà lao cũng có nghe nói tới Dược cốc và Hoàng gia bảo của Thiên Vũ. Dược liệu của Thiên Vũ đều bắt nguồn lấy từ Dược cốc, chỉ cần là dược quán thì đều là thế lực của dược cốc. Mà còn lại tiêu cục Hoàng gia bảo thanh danh hiển hách, hắc bạch lưỡng đạo (hai phe thiện ác) đều phải nhún nhường ba phần, gặp gỡ quen biết đủ loại người, hai…hai người này…

Lần trước bọn họ rời khỏi Thập Ngân quốc thì gặp hai người này nói muốn bàn chuyện làm ăn với đại ca, muốn đưa chúng tới Thập Ngân quốc, bởi vì thấy nhiều lợi lộc mà bọn họ không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ mới biết được mình quá ngu ngốc, không nghĩ kĩ đã đưa tới gặp đại ca rồi.

Nam Cung Tuyệt khôi phục vẻ bỡn cợt thường ngày của mình, nhưng vẻ cũng khá nghiêm chỉnh, phía sau hắn là một nam một nữ, hai người đều khoảng trên bốn mươi tuổi, trên lưng nam nhân có một hòm thuốc nhỏ, hai người toả ra khí thế khiến người khác không dám lại gần và cũng không dám nhìn thẳng.

“Hắc công tử, hai vị là người thông mình, vụ làm ăn này có thể hay không?” Hoàng Thạch Ngạo lạnh nhạt hỏi ở bên cạnh.

“Các ngươi…” Hắc Tứ vươn tay chỉ thẳng về hướng Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo, “Các ngươi gạt chúng ta?”

Nam Cung Tuyệt ngẩng đầu nhìn Hắc Đại và Hắc Nhị, rồi chuyển hướng sang Hắc Tứ đang lấy tay chỉ vào họ, “Các ngươi là thương nhân, mà chúng ta lại muốn làm ăn, hiển nhiên là phải thẳng thắn với nhau rồi, làm gì có việc lừa dối ở đây?” Trên mặt tuy cười nhưng ai tinh đời đều có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng trong mắt Nam Cung Tuyệt.

Hắc Nhị giương mắt nhìn Nam Cung Tuyệt: “Hai vị muốn làm ăn gì?” vẻ mặt ngưng trọng từ trước tới giờ chưa từng có. Nhìn thoáng qua thứ trên bàn, rồi lại chuyển hướng Nam Cung Tuyệt, Hắc Nhị và Hắc Đại nhìn nhau, bọn họ đã sớm nghi ngờ hai người này tuyệt đối là người làm ăn không tầm thường, quả nhiên…chỉ mong lần này sẽ không phải kiếp nạn của Hắc gia thôn a.

“Nhị ca…” Hắc Tam lúng túng nhìn về phía Hắc Nhị. Nhị ca điên rồi, hai người đó lợi dụng bọn họ thì khẳng định là muốn làm một chuyện không có khả năng, Nhị ca lại còn hỏi, đây…

“Ngươi rước lấy chuyện tốt, giờ còn mặt mũi ở đó nói? câm miệng” Hắc Đại lớn tiếng quát Hắc Tam. Thân thể Hắc Tam chấn động, không dám lên tiếng nữa mà lùi sang một bên.

“Hai vị công tử đều có con bài chưa lật, việc làm ăn thì cần phải thành thật. Thành ý của hai vị chúng tôi cũng đã thấy, nhưng vụ làm ăn này bây giờ nếu không ngại có thể nói rõ thêm một chút, để xem chúng tôi có thể làm hay không?”

Hoàng Thạch Ngạo mỉm cười, “Công tử nếu đã tự mình nói là người làm ăn, như vậy cũng có thể thấy được lòng thành của công tử, cho nên…” Nhướn mi lên, dừng chốc lát rồi nói “Chuyện chúng ta cần làm Hắc công tử không cần hỏi đến, chỉ cần lúc đó công tử hỗ trợ ta an toàn ra ngoài, mà quan trọng là trở về Thiên Vũ. Tất nhiên mười vạn lượng ngân phiếu, hàn ngọc dược cốc và lệnh bài của Hoàng gia bảo ở trên bàn này đều là phần thưởng báo đáp công tử”

Vừa dứt lời bên trong lập tức yên lặng, không ai dám phát ra nửa tiếng động. Trong căn phòng tối ngoại trừ Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo mang theo hai người, còn đâu chỉ có tứ huynh đệ Hắc gia ở đây, mấy người họ đều vì điều kiện đưa ra của Hoàng Thạch Ngạo mà níu cả lưỡi lại.

Bọn họ cũng coi như là người giang hồ, tất nhiên với chuyện đường đi có hiểu biết rõ. Tuy rằng họ là người Thập Ngân quốc nhưng cũng biết chừng mực về Thiên Vũ rộng lớn. Hàn ngọc dược cốc đại biểu có thể nhận được mối nhân tình với Dược cốc. Muốn buôn bán dược tại Thiên Vũ thì chỉ cần đưa khối hàn ngọc này ra là được. Mà tấm lệnh bài hoàng kim này có thể sai khiến giới hắc đạo. Một vạn lượng hoàng kim cũng chưa đủ để mua được nó, huống hồ còn có mười vạn lượng bạc ở đây. Điều kiện hậu đãi quả thật khiến người làm ăn không thể thờ ơ được…

Trong lúc chạy đi chạy lại hai nước, họ nỗ lực nhiều năm như vậy cũng chỉ buôn bán tàm tạm ở biên giới Thiên Vũ, còn trung tâm không thể tiến vào được, cũng giống như hai người này không thể tiến vào Thập Ngân quốc.

Nhưng mà…Hắc Đại cùng Hắc Nhị nhìn nhau, nếu như làm tốt vụ làm ăn này, vậy bọn họ thực sự có thể tung hoành cả Thiên Vũ và Thập Ngân quốc. Có điều thù lao lớn như vậy chắc chắn chuyện này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần phạm một lỗi nhỏ thì e rằng cái giá gọn họ phải trả là không thể tưởng tượng nổi. Nếu thất bại, trăm mạng người tại Hắc gia thôn sẽ không thoát được…việc này…

Nam Cung Tuyệt nhìn sắc mặt hai người, cũng biết họ đang lo lắng vấn đề gì.

“Tại hạ có thể bảo đảm, việc này sẽ không liên luỵ đến Hắc công tử, chỉ cần Hắc công tử đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì hết”

“Việc đó…” Hắc đại do dự.

“Chỉ cần dọn đường là được?” Hắc Nhị nghiêm túc hỏi.

“Chúng tôi còn muốn mượn ba người” Hoàng Thạch Ngạo vừa nói thì sắc mặt Hắc Đại và Hắc Nhị lại càng nghiêm trọng.



Trong bầu không khí căng thẳng khiến mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, Hắc Đại và Hắc Nhị đều yên lặng, trong lòng cảm thấy rối bời.

Nam Cung Tuyệt nâng chén trà ở trên bàn lên nhấp một ngụm thưởng thức, vẻ mặt rất thoải mái.

Hai tay Hoàng Thạch Ngạo đan vào nhau, đặt ở trên bàn, khuôn mặt tuấn tú có phần lạnh lẽo, ánh mắt hạ xuống không nhìn vào hai người đối diện. Hắn và Tuyệt chuẩn bị lâu tới như vậy, biết mình biết ta, tất nhiên sẽ không cho phép bọn họ từ chối. Bây giờ bọn họ đúng là đâm lao thì phải theo lao, không đồng ý không được, huống chi còn có điều kiện hậu đãi tốt như vậy, làm xong vụ buôn bán này bọn họ có thể hưởng thụ cả đời.

Một lần nữa Hắc Nhị trao đổi ánh mắt với Hắc Đại, trong mắt hai người đều rất kiên quyết.

Hắc Đại nhìn thật chăm chú vào hai người vẫn như đang nhàn nhã đi chơi kia, rồi lại nhìn ba người phía sau họ, rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt, nâng chén trà hướng hai người họ: “Đã làm thì không có chuyện rút lui, như vậy mong rằng hai vị sẽ được như mong muốn. Hắc gia thôn sẽ không vì quyết định hôm nay mà bị diệt”

“Đại ca…” Hắc Tam và Hắc Tứ như có điều muốn nói, nhưng bị ánh mắt của Hắc Nhị ngăn lại.

“Ha ha, Hắc công tử yên tâm, quyết định của ngài sẽ không mất gì hết, mà ngược lại còn có tiền đồ rộng lớn” quả nhiên là một người thông minh, Nam Cung Tuyệt tươi cười.



Phượng viên

Lộ Tuỳ Tâm yên lặng tính toán, đã bảy tháng rồi, chỉ còn đợi được thêm một tháng nữa, nàng muốn đứa con được tám tháng. Mấy ngày nay thái y và bà đỡ ra vào phủ thái tử thường xuyên. Ngân Lưu Nhân vẫn không ra tiền tuyến, xem ra hắn rất coi trọng đứa con của nàng. Rõ ràng cuộc tấn công của Vũ Mặc Nhiên đã nhanh chóng phá được biên giới phía tây, nếu như tất cả đều bình thường, như vậy nhất định Ngân Lưu Nhân sẽ ra tiền tuyến, tuy rằng bức tưởng phòng thủ của hắn vô cùng chắc chắn nhưng Vũ Mặc Nhiên tấn công cũng không kém, huống chi hiện tại hắn bỏ mặc Lạc Thành để chuyển công đánh biên giới phía tây có phòng thủ kém. Mà Lạc Thành do Vũ Mặc Phong tự mình trấn giữ, tất nhiên vấn đề sẽ không trở nên quá lớn. Công phá biên giới phía tây một ngày, như vậy khí thế binh sĩ Thiên Vũ sẽ tăng vọt, lại càng không thể cứu vãn được nữa. Đối với Thập Ngân quốc mà nói, coi như biên giới phía tây có thể không cần, đã đánh mất thì giá trị sẽ không còn nữa. Nhưng Ngân Lưu Nhân vẫn đấu bằng tâm lý, hơn ai hết hắn hiểu rõ binh sĩ không cần những thứ này, họ chỉ quan tâm tới thua hoặc là thắng. Phía Tây thất thủ có thể nói là thất bại đầu của trận chiến. Do đó Ngân Lưu Nhân sẽ không cho phép binh sĩ tiến đánh khi Vũ Mặc Nhiên chưa mở đầu, trước hết là làm mất sĩ khí, vì thế nhất định hắn sẽ ra tiền tuyến…

Đang suy nghĩ bỗng thấy có bóng người đang tới, Lộ Tùy Tâm từ từ nở nụ cười, có phải hắn tới để từ biệt nàng hay không?

Ngân Lưu Nhân còn chưa bước vào đã nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên cười của Lộ Tùy Tâm, trong lòng có chút kinh ngạc, Tuỳ Tâm vừa mỉm cười với hắn sao?

“Ngân Lưu Nhân, cùng ta ra ngoài một chút” Phấn Hồng nâng Lộ Tùy Tâm đứng dậy, không đợi Ngân Lưu Nhân đi vào nàng đã bước ra trước rồi.

Ngân Lưu Nhân hơi híp lại tròng mắt sâu như đầm, hôm nay nàng có vẻ khác lạ, vẻ mặt dịu dàng đó là vì cái gì?

Lộ Tùy Tâm không để ý tới vẻ kinh ngạc của Ngân Lưu Nhân, chậm rãi đi ra vườn ngắm phong cảnh xung quanh, có lẽ là tâm trạng không giống nhau, lúc này ánh mắt trong trẻo mang theo thưởng thức phủ đệ, tấm bảng hình con rồng trước cổng, chạm trổ vàng ngọc quý giá, khí khái phi phàm.

Đi ra khỏi Phượng viên, hồ nước mùa xuân xanh ngắt, mùa đông ở đây đã qua đi, cây liễu ở hai bên phải trái của hồ nước cũng đâm chồi mới, gió xuân ấm áp thổi nhè nhẹ, tuy rằng hơi lạnh nhưng không tới mức lạnh thấu xương như đợt trước.

Đi dọc theo hồ nước có một chỗ rẽ đi ba hướng, Lộ Tùy Tâm dừng lại, trong lòng hơi chấn động, mọi việc đã sẵn sàng.

Ngân Lưu Nhân đi tới ôm nhẹ lấy nàng “Sao vậy? Nơi này có gì ổn sao?” vừa nãy hắn nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của nàng thì cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tự dưng hắn có một mong muốn, chỉ cần nàng ở bên người hắn, vậy một ngày nào đó hắn cũng sẽ đợi được nàng cam tâm tình nguyện để hắn ôm vào lòng.

Lộ Tùy Tâm dừng lại một lúc lâu rồi mới đi qua. Ngân Lưu Nhân lại càng cảm thấy khó hiểu, vì sao nàng lại đi tới Lan viên?

Đây là lần đầu tiên Lộ Tùy Tâm bước vào đây, bài trí ở Lan viên đều rất tinh xảo, có thể thấy được phong thái của chủ nhân, tinh xảo và rất hoa lệ.

“Tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến thái tử phi” hạ nhân trong Lan viên thấy người đi tới đều rất ngạc nhiên mở to mắt, từ lúc thế tử mất thì thái tử điện hạ cũng chỉ ghé qua có hai lần, mà còn thái tử phi…nàng tới làm gì? Phu nhân cũng không gặp nàng nhiều, vậy sao lần này lại tới? còn đi cùng thái tử điện hạ nữa, chẳng lẽ cố tình muốn chủ tử khó chịu sao?

“Bình thân” Ngân Lưu Nhân hoà nhã nói.

Lộ Tùy Tâm vẫn chưa đi vào phòng, nàng biết Tiễn Thuỷ Nhu sẽ không mong muốn nàng bước vào đó.

“Đồ tiện nhân…ngươi trả Hạo nhi cho ta…” một bóng dáng lao ra, là Tiễn Thuỷ Nhu, sau khi để tang đứa con trông nàng tiều tuỵ đi nhiều. Lúc này đang bị kích động xông lên túm lấy Lộ Tùy Tâm, được hai nha hoàn kéo lại.

“Phu nhân…”

“Buông ra, ta muốn giết ả, ta nhất định phải giết ả”

“Phu nhân, ngài bình tĩnh lại đi” hai nha hoàn khó nhọc giữ Tiễn Thuỷ Nhu đang phát cuồng khi nhìn thấy Lộ Tùy Tâm.

“Láo xược” Ngân Lưu Nhân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lộ Tùy Tâm, “Đi thôi” nhẹ đỡ nàng đi ra ngoài.

Lộ Tùy Tâm nhẹ thở dài, nàng không phải cố tình sát muối vào vết thương của Tiễn Thuỷ Nhu, mà là nàng muốn nhờ vào hận thù của cô ta để giúp nàng.

Tiễn Thuỷ Nhu nhìn bóng lưng Ngân Lưu Nhân đang nhẹ nhàng ‘che chờ cho nữ nhân kia, trong mắt nổi lên sát khí lạnh tới thấu xương. Nàng sẽ không bỏ qua cho cô ta…

Lộ Tùy Tâm không cần quay đầu lại cũng biết hàn khí trong mắt Tiễn Thuỷ Nhu, có lẽ hiện tại cô ta hận không thể giết nàng ngay lập tức, cô ta vẫn nghĩ là nàng hại chết Hạo nhi…mà có lẽ thực sự chính nàng đã làm hại…

“Tuỳ Tâm, ngày mai ta muốn xuất phủ một chuyến, có thể mất năm ngày. Thái y cũng đã xem cho nàng rồi, hẳn vài ngày nữa sẽ có khả năng sinh, cho nên ta sẽ đi nhanh về nhanh, ta muốn tận mắt nhìn thấy hài tử ra đời” Ngân Lưu Nhân nhìn về phía Lộ Tùy Tâm, trong mắt vô cùng dịu dàng.

Lộ Tùy Tâm đi về hướng Phượng viên, như vậy mấy ngày nữa đứa con của nàng nhất định phải sinh ra. Bây giờ nàng phải nghĩ cách liên lạc với Nam Cung Tuyệt.

Ngân Lưu Nhân thấy nàng không nói một câu, hạ tròng mắt xuống “Ta sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn đến mẫu tử nàng”

Lộ Tùy Tâm không nói gì, đương nhiên nàng biết hắn sẽ phát ai đó bí mật theo dõi nàng, không biết bọn họ đã có đối sách gì hay chưa?



Nghị sự điện

“Quỷ Tâm” Ngân Lưu Nhân nhàn nhạt nói.

“Dạ, chủ tử” một bóng đen phút chốc đã xuất hiện.

“Ngươi ở lại bảo vệ Phượng viên” Ngân Lưu Nhân vừa nói xong, mấy người ở bên trong đều nhíu mày.

“Việc đó…” Quỷ Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút do dự.

“Không được, Nhị hoàng huynh, có thể điều bất cứ ai tới Phương viên, nhưng Quỷ Tâm thì huynh phải để ở bên người” vẻ mặt Ngân Sầm Nhân rất không tán thành.

“Mong điện hạ suy nghĩ lại” vài tên tướng quân cũng cùng kêu lên.

“Thái tử, mong người nghĩ lại” Quỷ Tâm, Ám Dạ và Lưu Tình cùng mọi người đều quỳ trên mặt đất chờ lệnh.

“Quỷ Tâm, Phượng viên tất cả đều giao cho ngươi, bản cung không cho phép bất luận kẻ nào tới gần nơi đó, rõ chưa?” giọng nói Ngân Lưu Nhân mơ hồ có chứa sát khí.

Mọi người thấy Ngân Lưu Nhân đã nhất quyết như thế đều cảm thấy lo lắng. Hộ vệ trong phủ nhiều như thế, sao cứ nhất định phải là Quỷ Tâm? Quỷ Tâm là thống lĩnh thị vệ của thái tử, đương nhiên phải đi theo bên người để bảo vệ cho thái tử chứ.

Huống chi hiện tại đang chiến tranh, để Quỷ Tâm lại thì sao có thể yên tâm được?

“Trẫm không đồng ý” Một giọng nói ôn hoà khác vang lên trong điện, một nam tử trung mặc long bào màu vàng tiến vào, vuốt chòm râu, vẻ mặt vô cùng kiên quyết, phía sau còn có hoàng hậu và đông đảo đại thần.

“Chúng thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu” mọi người trong điện đều quỳ trên mặt đất hành lễ.

“Bình thân.” Hoàng đế Thập Ngân quốc phất tay áo, ra hiệu cho mọi người đứng lên.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu” Ngân Lưu Nhân và Ngân Sầm Nhân hành lễ.

Hoàng đế Thập Ngân quốc ngồi vào vị trí cao nhất, nhìn về phía Ngân Lưu Nhân, “Thái tử, Quỷ Tâm phải đi theo bên cạnh con thì phụ hoàng và mẫu hậu mới an tâm”

“Phụ hoàng…” Ngân Lưu Nhân ngẩng đầu lên.

“Ý Trẫm đã quyết” một nữ nhân làm sao có thể quan trọng hơn nhi tử của hắn?

“Dạ” Ngân Lưu Nhân hạ tròng mắt xuống.

Hoàng đế Thập Ngân quốc nhìn Ngân Lưu Nhân, vuốt vuốt chòm râu rồi nói: “Phân tranh lần này giữa Thiên Vũ và Thập Ngân quốc là thời cơ tốt nhất, thái tử, trẫm không hy vọng con xử trí theo cảm tính” nhi tử này là niểm kiêu hãnh suốt đời của hắn.

“Trẫm biết con không yên tâm về thái tử phi kia, nàng đang tới thời kì sinh, con lo lắng cũng là điều không thể tránh khỏi. Trẫm đã hỏi thái y rồi, mấy ngày này không có dấu hiệu sinh nở, cho nên con cứ an tâm đi giải quyết vấn đề biên giới phía tây đi”

“Dạ” Ngân Lưu Nhân nói.



Tới chập tối, Ngân Lưu Nhân thông báo sẽ dùng bữa, Hoa ma ma, Quế ma ma liền lập tức đi chuẩn bị.

Ngân Lưu Nhân một thân bạch y ngồi ở phía đối diện với Lộ Tùy Tâm. “Tuỳ Tâm, bản cung sẽ để Lưu Tình và Ám Dạ ở lại để bảo vệ nàng”

Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lưu Nhân, khoé miệng khẽ nhếch lên. Hắn đã quyết định sẵn rồi, chỉ nói cho nàng một tiếng mà thôi, cũng không phải hỏi ý kiến gì. Theo cách hành sự của hắn nói vậy sẽ ẩn nấp không ít người.

Mong rằng bọn họ sẽ chuẩn bị vẹn toàn, nghìn vạn lần đừng có thất bại trong gang tấc…

Tờ mờ sáng hôm sau, đứa con trong bụng Lộ Tùy Tâm lại đạp. Nàng ngồi dậy, lấy thêm y phục mặc vào, lẳng lặng chăm chú nhìn vào bụng mình. Con yêu, sợ sao? sắp tới ngày con phải sinh ra rồi, hiện tại mẹ chỉ mong con được bình an, sinh ra bình an, lớn lên bình an.

Ngân Lưu Nhân hẳn là đã đi, như vậy tối mai chính là thời cơ tốt nhất.

Mấy ngày nay nàng đều tâm sự với đứa con trong bụng, nàng không biết nó có nghe được không, nhẹ nhàng vuốt lên, con yêu, đáng lẽ con phải yên ổn vui vẻ ở trong bụng mẹ, đợi thời gian chín muồi, lúc đó có mẹ chờ mong, có cha con đợi con sinh ra đời…

Nhưng mà thực tại lại không thuận theo nguyện vọng của con người, cha con còn chưa được hưởng cảm giác khi con lớn dần trong bụng mẹ, sẽ không có cơ hội nhìn thấy con, mẹ còn chưa cảm nhận được thay đổi từng ngày đã phá hỏng sự sống vốn có của con, xin lỗi, tha thứ cho mẹ! Nhưng con nhất định phải biết, sự sống của con là minh chứng cho tình yêu của mẹ và cha con, có điều…có điều cha con còn chưa có cơ hội được nói yêu con, sau này nếu được mỗi ngày mẹ sẽ nói cho con, thật ra cha con rất yêu con, và mẹ cũng rất yêu con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play