Lộ Tùy Tâm nỗ lực kiềm chế không hất tay hắn ra, cố sức nói với bản thân, nàng phải nhịn...nhưng lòng căm thù lại dâng lên như sóng ngầm, nam nhân này tự coi hắn là trời, mọi việc đều muốn nắm giữ trong lòng bàn tay, một ngày nào đó nàng sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã kiêu ngạo như thế.
Lan viên
“Tiểu thư, Mai phu nhân đi xu nịnh thái tử phi như thế, người có muốn đi thăm hỏi thái tử phi một chút không?” nhìn phu nhân đang vui đùa bên nôi của thế tử, tiểu Nguyệt thân là nha hoàn của Tiễn Thuỷ Nhu thử hỏi. Hiện tại từ trên xuống dưới Long thành đều biết thái tử rất yêu thương thái tử phi. Không những vậy thái tử phi còn mang thai sớm, việc này đe doạ rất lớn tới địa vị của tiểu thư. Nhưng Mai phu nhân ngày nào cũng tới Phượng viên mà tiểu thư lại không hề lo lắng gì cả. Tuy nàng biết địa vị của tiểu thư hiện nay vững như bàn thạch nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Động tác của Tiễn Thuỷ Nhu chợt ngừng lại, nhìn đôi mắt nhỏ bé đang mở, vẻ mặt dịu dàng nói “Hạo nhi, có phải con đói bụng không a? ha ha” giọng nói có phần cưng chiều yêu thương.
Nhìn nhũ mẫu bế Hạo nhi đi, Tiễn Thuỷ Nhu mới đi tới nhuyễn tháp ngồi xuống “Nghe nói Thu các cũng đang mang thai?” Vinh Mai chắc hẳn đứng ngồi không yên.
“Vâng, tiểu thư” giống như chợt nhớ ra cái gì đó, tiểu Nguyệt định nói nhưng lại không dám.
“Đây là Lan viên, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi” Tiễn Thuỷ Nhu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình.
Tiểu Nguyệt tiến lên một bước “Thu các có thai nhưng cũng không thể thay đổi được gì, còn thái tử phi…” câu nói tiếp theo bị cắt đứt bởi cái liếc mắt của Tiễn Thuỷ Nhu.
“Tiểu Nguyệt, thái tử phi mang thai được bao lâu rồi?”
“Sắp tròn năm tháng a”
“Nghe nói thân thể thái tử phi không được khoẻ, điện hạ đã phái bốn vị ma ma lâu năm ở trong cung tới hầu hạ”
“Dạ, tiểu thư” tiểu Nguyệt cũng không rõ ý trong lời nói của tiểu thư, cho nên không biết đáp lại như thế nào.
“Tiểu thư…”
“Tiểu Nguyệt, chuẩn bị vài thứ đi, ta cũng muốn đi gặp vị thái tử phi này xem thế nào” mấy ngày nay nàng cũng chú ý tới thái độ của thái tử đối với thái tử phi. Mang thai năm tháng, mà nàng ta vào phủ cũng mới được hai tháng, thái tử đi Thiên Vũ cũng được năm tháng, nghĩ tới đây mắt Tiễn Thuỷ Nhu sáng lên, nàng ta đúng là rất đặc biệt. Nàng không phải người Thập Ngân quốc, là người Thiên Vũ! Như vậy…cuộc chiến giữa hai nước cũng là bởi vì nàng sao….
“Khởi bẩm thái tử, thai nhi trong bụng thái tử phi phát triển rất tốt, nhưng vì thân thể thái tử phi quá suy nhược, hơn nữa lại gầy, cho nên bụng nhìn vẫn chưa rõ rệt, thái tử phi nên đi lại nhiều hơn, vận động thân thể vừa phải để chuẩn bị cho ngày sinh nở” lão thái y tiến lên bẩm báo với Ngân Lưu Nhân.
Ngân Lưu Nhân phất tay ra hiệu cho thái y lui xuống, chuyển hướng tới Lộ Tùy Tâm: “Bây giờ trời rất lạnh, bản cung biết nàng không muốn di chuyển, nhưng thái y cũng nói rồi, nàng nên hoạt động nhiều hơn”
Chuyển sang phía bốn ma ma “Mỗi ngày các ngươi đều phải đưa thái tử phi đi dạo”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh” bốn ma ma cung kính trả lời.
Ngân Lưu Nhân vươn tay ra với Lộ Tùy Tâm: “Nào, Tuỳ Tâm, bây giờ ta đưa nàng ra ngoài ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài phủ”
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngân Lưu Nhân, trong lòng có chút kinh ngạc! Hắn đưa nàng ra ngoài phủ? nàng cũng muốn biết tình hình bên ngoài như thế nào. Nếu như Ngân Lưu Nhân không ở trong phủ một thời gian, nàng cũng có thể tìm ra được cơ hội thích hợp, thời gian không nhiều lắm, tuy rằng đứa con trong bụng mới có ba tháng nhưng mọi người ở đây đều cho là năm tháng, năm tháng sau nhất định nàng phải đề phòng kĩ, đến lúc đó cũng mới tám tháng, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mấy ngày nay nàng cố hết sức để ăn để đứa con hấp thụ được một chút chất dinh dưỡng, nhưng mà đứa con này đúng là không hề chịu thua kém nàng tí nào, phát triển rất tốt, ít nhất bụng cũng to hơn người mang thai ba tháng, lại thêm thân thể nàng gầy yếu cho nên nói mang thai năm tháng cũng không có gì sai cả.
Lộ Tùy Tâm đứng dậy đi ra phía ngoài, nàng biết Tử Vân sẽ mang theo áo choàng tới.
Ngân Lưu Nhân cũng không để bụng việc nàng phớt lờ hắn, tiến lên ôm lấy vai nàng, hắn tin chắc một ngày nào đó sẽ làm cho nàng cảm động.
Mà kiên nhẫn, hắn có rất nhiều. Đây là Thập Ngân quốc, tất cả đều là của hắn.
Lộ Tùy Tâm nỗ lực kiềm chế không hất tay hắn ra, cố sức nói với bản thân, nàng phải nhịn…nhưng lòng căm thù lại dâng lên như sóng ngầm, nam nhân này tự coi hắn là trời, mọi việc đều muốn nắm giữ trong lòng bàn tay, một ngày nào đó nàng sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã kiêu ngạo như thế.
Tiễn Thuỷ Nhu đem theo vài nha hoàn vừa ra khỏi Lan viên đã nhìn thấy một đoàn người, rũ tròng mắt xuống, hít sâu một hơi rồi ra tiếp đón, “Thiếp thân tham kiến điện hạ, tham kiến thái tử phi” nha hoàn phía sau nàng cũng quỳ trên mặt đất thỉnh an.
Lộ Tùy Tâm nhìn thấy người, khoé miệng lộ ra một tia cười nhạt, Tiễn Thuỷ Nhu rốt cuộc cũng không nhịn được! Nàng vẫn còn tưởng rằng cô ta sẽ theo dõi một thời gian nữa chứ.
“Thuỷ Nhu đang muốn đi thăm thái tử phi sao?” Ngân Lưu Nhân điềm đạm hỏi.
Tiễn Thuỷ Nhu quỳ trên mặt đất cung kính trả lời: “Bẩm điện hạ, mùa đông đã đến, Hạo nhi lại còn quá nhỏ, chịu không nổi khí hậu giá rét, thiếp thân là mẫu thân nên không dám qua loa, cho nên mới chưa tới thỉnh an thái tử phi, lại nghe nói thái tử phi mang thai, đang tĩnh dưỡng nên thiếp thân càng không dám mạo muội tới quấy rầy. Mong thái tử phi thứ lỗi” trên mặt người đang quỳ có tình thương dịu dàng của mẹ.
Lộ Tùy Tâm rũ mi xuống, làm cho người ta không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì?
Ngân Lưu Nhân tiến lên nâng Tiễn Thuỷ Nhu dậy: “Đứng dậy nào”
“Tạ ơn điện hạ” Tiễn Thuỷ Nhu cười dịu dàng, đứng dậy rồi lui ra phía sau một bước, vẫn duy trì khoảng cách với Lộ Tùy Tâm.
“Thiếp thân vẫn còn lo lắng cho thân thể thái tử phi sao? hiện tại thân thể người đã tốt lên rồi, thiếp thân cứ yên tâm, thái tử phi đang muốn ra ngoài đi dạo để sau này sinh nở dễ hơn” giọng nói nhu hoà có phần quan tâm.
“Hoa ma ma, các ngươi sẽ chăm sóc ta tới khi sinh đứa nhỏ sao?” Lộ Tùy Tâm cũng không để ý tới Tiễn Thuỷ Nhu, hỏi ra một vấn đề có vẻ không phù hợp cho lắm, làm cho mọi người đều sửng sốt, Tiễn Thuỷ Nhu càng ngây ngốc sửng sốt hơn nhưng chốc lát đã hoàn hồn trở lại.
Hoa ma ma liếc mắt nhìn ba người kia, rồi lại nhìn sang thái tử, cúi đầu cung kính trả lời “Bẩm thái tử phi, nô tỳ…”
“Ta chỉ cần biết có hay không?” Lộ Tùy Tâm lạnh nhạt cắt đứt lời nói của Hoa ma ma.
“Dạ…bẩm thái tử phi, không a” các nàng đều không phải nhũ mẫu mà chỉ chăm sóc nương nương ở trong cung, từ trước tới giờ cũng chưa từng chăm sóc trẻ con mới sinh.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tiễn Thuỷ Nhu “Vậy tốt, đưa con của ngươi cho các ma ma học tập một chút đi”
Vừa dứt lời, không ai kịp phản ứng.
Ngân Lưu Nhân hơi giật mình rồi nhìn rất lâu vào Lộ Tùy Tâm. Tiễn Thuỷ Nhu thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng nghi ngờ không biết có phải đang nghe nhầm hay không?
“Thái…thái tử phi…việc này…thiếp thân không hiểu” giọng nói Tiễn Thuỷ Nhu run run.
“Mỗi ngày ngươi đem con tới cho các ma ma chăm sóc một canh giờ, để các nàng học tập một chút” khoé mắt Lộ Tùy Tâm liếc tới chỗ nữ tử, vẻ mặt hồng hào, nói vậy nhất định thị thiếp thu các mang thai không lâu sau đó.
Trong mắt Tiễn Thuỷ Nhu hơi hoảng loạn, vội vã nhìn về phía Ngân Lưu Nhân cầu cứu: “Điện hạ…thiếp…thiếp thân…”
Ngân Lưu Nhân nhìn Lộ Tùy Tâm vẫn thản nhiên như chuyện không liên quan tới mình, rồi lại nhìn Tiễn Thuỷ Nhu, trầm tư chốc lát rồi nói: “Cứ làm theo lời thái tử phi nói”
“Nô tỳ tuân chỉ” Hoa ma ma sững sờ kinh hãi, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nghe thấy Ngân Lưu Nhân đồng ý thì càng khiếp sợ hơn. Sao điện hạ lại quyết định như vậy? chuyện này…
“Điện hạ, Hạo nhi còn nhỏ….đây…” Tiễn Thuỷ Nhu đúng là đang rất hoảng sợ, nàng không thể để Hạo nhi trở thành đồ vật cho những người này đem ra chơi được, đây là đứa con quyết định vận mệnh của nàng a! ánh mắt nhìn về phía Lộ Tùy Tâm mang theo mãnh liệt thỉnh cầu.
Lộ Tùy Tâm không để ý tới Tiễn Thuỷ Nhu, nàng đã chờ lâu như vậy mới được chạm mặt cô ta, sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Cô ta biết rõ thân phận của nàng mà lại ngang nhiên không coi nàng ra gì, nữ nhân như vậy chỉ có thể vì đứa con mà kiêu ngạo, ngược lại, Vinh Mai so với Tiễn Thuỷ Nhu còn thông minh hơn, cô ta hiểu được cách đối nhân xử thế, vậy mà Ngân Lưu Nhân lại đồng ý để Tiễn Thuỷ Nhu có con trai tất nhiên cô ta sẽ có giá trị. Có lẽ thế lực phía sau cô ta không nhỏ? để nàng xem cô ta có bao nhiêu giá trị.
Ngân Lưu Nhân hạ tròng mắt xuống, thần sắc trên mặt hắn cũng không rõ ràng “Thuỷ Nhu, thái tử phi đã nói như vậy nàng cũng yên tâm đi, bốn vị ma ma đây là người nhạy bén, nhất định sẽ học tốt”
Mấy ma ma trong lòng cả kinh, quỳ một tiếng phịch trên mặt đất “Nô tỳ nhất định sẽ cố hết sức” cũng không thể hiểu được thái tử phi làm vậy rốt cuộc là có ý gì? nhưng thái tử lại hiểu ý của nàng.
Lộ Tùy Tâm coi như chưa từng nghe Ngân Lưu Nhân nói, nàng lơ đễnh liếc nhìn qua nơi khác thì thấy một nữ tử run run đứng một chỗ, tuổi còn rất nhỏ, chỉ trên dưới mười bảy tuổi mà thôi, lông mày thanh tú, đúng là một tiểu cô nương khiến cho người khác muốn thương yêu.
“Nô tỳ…nô tỳ tham kiến thái tử phi” Thu nhi sau khi thấy Lộ Tùy Tâm nhìn mình liền sợ hãi quỳ trên mặt đất, nàng nghe thấy thái tử phi muốn đem thế tử của Lan phu nhân cho các ma ma học tập, nếu…nếu như nàng ta muốn đứa con trong bụng nàng, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao. Nghĩ như vậy thân thể hơi run lên.
Lộ Tùy Tâm lướt qua nàng, đi thẳng tới cửa phủ, khoé miệng nhẹ nhàng cười nhạt một cái.
Tiễn Thuỷ Nhu nhìn bóng lưng ở phía trước, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, thái tử phi rõ ràng là đang ra uy với nàng.
Lại dám muốn Hạo nhi của nàng…vậy mà thái tử còn đáp ứng? không, nàng không thể để Hạo nhi thành đồ chơi cho bọn họ đùa giỡn được.
Mai viên
Sau khi Vinh Mai nghe được tin thái tử phi muốn bắt thế tử tới chỗ nàng để cho các ma ma học tập thì một mực trầm tư. Hiện nay thái tử chỉ có một thế tử, hơn nữa từ trước tới nay Tiễn Thuỷ Nhu luôn biết cách làm cho điện hạ vui vẻ, mà thế lực phía sau cô ta rất lớn, địa vị có thể nói là biết từ trước rồi.
Vậy mà điện hạ lại đáp ứng yêu cầu của thái tử phi, việc này…
Lẽ nào…mắt sáng lên, tiếp theo hơi nheo lại, khoé miệng cười gian trá, nàng muốn nhìn xem thái tử phi rốt cuộc lợi hại tới đâu?
Hoàng cung
“Làm gì có chuyện vô lý đó”
Hoàng hậu rất tức giận sau khi nghe xong lời của Tiễn Thuỷ Nhu, thái tử đem nữ nhân về đã không nói làm gì, đằng này lại dám yêu cầu giao thế tử của trắc phi ra để làm mẫu học tập, thái tử lại còn đáp ứng, thật quá hoang đường! Hoang đường!
“Mẫu hậu, người phải làm chủ cho thiếp thân a” nước mắt rơi trên khuôn mặt Tiễn Thuỷ Nhu, xinh đẹp mà đau lòng.
“Ai gia muốn nhìn xem cô ta là thần thánh phương nào, người đâu, tới phủ thái tử”
Hoàng hậu Thập Ngân quốc, cũng chính là mẹ ruột của Ngân Lưu Nhân, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, từ trước tới nay nàng không hề bận tâm lo nghĩ tới phủ thái tử, nàng cũng hiểu rất rõ nhi tử của mình, nhưng việc này liên quan đến huyết mạch của hoàng tộc, nàng không cho phép có bất kì sai sót nào! Huống chi nàng cũng muốn nhìn xem nữ nhân kia rốt cuộc có tư sắc như thế nào, lại khiến nhi tử hao tâm phí sức tự mình tới Thiên Vũ xa xôi để đem về lập làm thái tử phi, lại thấy thân thể cô ta không khoẻ nên mới biết được đang mang thai. Không những thế còn huỷ bỏ lễ sắc phong, không cho bất kì ai tới gặp cô ta, nàng vốn rất khó chịu rồi, giờ lại xảy ra thêm chuyện này nữa. Nàng phải tới đấy nhìn một lần, nàng sẽ không trơ mắt nhìn nhi tử mình bị huỷ hoại trong tay một nữ nhân.
“Tạ ơn mẫu hậu” Tiễn Thuỷ Nhu cảm động như người chết đuối vớ được cọc, nàng không ngờ thái tử phi lại ra tay với Hạo nhi để uy hiếp nàng như vậy, mà điện hạ còn đồng ý, nghĩ như vậy trong lòng nàng hận tới thấu xương. Từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã nên nàng rất hiểu tính tình của thái tử, nhưng mà nàng lại cho rằng chính vì hắn lạnh lùng vô tình nên mới đặc biệt, bởi vì hắn cho phép nàng sinh hạ thế tử, nhưng hiện tại nàng mới biết được hoá ra trong lòng hắn, nàng cũng giống như bao nữ nhân khác!
Hai tay vô thức nắm chặt lại, trong lòng nàng trở nên lạnh lẽo. Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử phi, nàng chỉ biết cô ta không phải là người dễ đụng vào, cho nên mới lặng lẽ quan sát, chỉ sợ cô ta sẽ chú ý tới nàng, dù sao tại phủ thái tử này thân phận nàng là khiến người khác để ý nhất, mới vừa sinh hạ thế tử, nếu như không có vị thái tử phi này có thể nói nàng chính xác rất đặc biệt, nhưng bây giờ tự dưng xuất hiện cô ta…hơn nữa còn là một nữ nhân lạnh lẽo đến vô tình, bắt mọi người quỳ không cho đứng dậy, lập ra khí thế uy nghiêm, vừa vào phủ được nửa tháng đã phát hiện có thai, hơn nữa còn mang thai ba tháng, may mà thân thể cô ta không tốt, nếu không đã sớm ra tay với nàng rồi.
Bây giờ nàng biết thái tử phi rất quan trọng đối với thái tử, nàng cũng không thể đoán ra được trong lòng hắn có ai, nhưng mà tại sao hắn lại đồng ý để cho cô ta trêu đùa Hạo nhi như vậy? Về điểm này nàng không có cách gì tha thứ được cho hắn. Vì sao hắn không quan tâm đến suy nghĩ của nàng?
*****
“Thái tử phi…” Hoa ma ma định nói gì đó.
Lộ Tùy Tâm nhận lấy chén nước nóng từ Phấn Hồng, nhẹ nhàng uống một ngụm cho ấm người.
Nàng cũng không đi xa lắm, chỉ ở trên đường gần phủ thái tử thôi, dọc đường đi ai cũng quỳ xuống hành lễ với nam nhân phía sau, nàng cũng không quan tâm gì cả, đi lòng vòng rồi trở về. Dù sao hôm nay nàng cũng gặt hái được một chút.
“Thái tử phi, thứ lỗi cho nô tỳ nói thẳng, hôm nay ngài….” suy nghĩ để chọn từ thích hợp nhưng một lúc sau vẫn không biết nói thế nào. Hoa ma ma lo lắng. Lan phu nhân là con gái của thừa tướng đương triều, cháu ngoại của hoàng hậu, chỉ bằng điểm này thôi thân phận Lan phu nhân đã không hề đơn giản rồi.
Lộ Tùy Tâm đặt cái chén trong tay xuống, khoé miệng mỉm cười!
“Phấn Hồng, dặn dò người dưới, cho dù ai tới chăng nữa cũng đều nói quay về, nói ta muốn nghỉ ngơi, không tiếp khách”
Phấn Hồng ngây ra “Dạ”
“Ngươi cũng lui xuống đi” Lộ Tùy Tâm nhìn về phía Hoa ma ma đang quỳ, lạnh nhạt nói.
“….Dạ” môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng cúi đầu rời khỏi.
Nhìn Hoa ma ma đi ra, Hồng Tham không nhịn được hỏi “Tiểu thư, suy nghĩ của nữ nhân này có phải có gì đó không ổn?”
“Đây, tiểu thư, người lại gần lò sưởi này đi” Tử Vân đưa lò sưởi tới cho Lộ Tùy Tâm, trời càng ngày càng lạnh, tiểu thư lại vừa ra ngoài một chuyến, tuy rằng đã mặc nhiều y phục nhưng vẫn phải gắng sức giữ ấm.
“Không đâu, Hồng Tham, ngươi cùng Tử Vân chuẩn bị món quà thay ta đưa tới Mai viên, coi như quà đáp lễ”
Hồng Tham khó hiểu nhìn Lộ Tùy Tâm: “Mai viên?”
Tròng mắt khẽ ánh lên “Đúng vậy, Mai viên” trò hay đã bắt đầu, nếu như Vinh Mai đủ thông minh thì sẽ biết nắm chắc cơ hội này.
Trong đầu Hồng Tham lại càng không lý giải nổi, tới Mai viên làm gì? nhưng vẫn gật đầu nhận làm.
“Được rồi, Tử Vân, giúp ta cởi lắm thứ y phục này đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút”
“Vâng, tiểu thư, có muốn Hoa ma ma sắc thuốc chờ người tỉnh lại uống không?” Tử Vân tiến lên giúp nàng cởi áo ngoài rồi nói.
“Ừ, cũng được” nàng muốn mình trở thành heo luôn thì càng tốt, chỉ mong đứa con trong bụng hiểu được ý định của nàng, do đó sẽ cố hết sức tẩm bổ thân thể.
“Tiểu thư, bụng người càng ngày càng lớn a, không biết là thiếu gia hay tiểu thư nhỉ?” Tử Vân thấy tiểu thư cởi áo khoác dầy bên ngoài ra, bụng đã lớn hơn nhiều. Vẻ mặt lộ ra ý cười.
Lộ Tùy Tâm cúi đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên bụng. Con yêu, nếu như cha con biết con lớn như vậy không biết có vui mừng hay không?”
Nhưng mà….tại sao tên Ngân Lưu Nhân này phá hỏng tất cả? nghĩ tới đây ánh mắt dịu dàng trở lên băng giá.
“Tiểu thư, nhanh nhanh lên giường đi, hôm nay trời lạnh lắm, người mặc thế rất dễ bị cảm lạnh, hơn nữa thân thể người vốn đã yếu” Tử Vân đỡ nàng nằm lên giường, đắp chăn lên.
Lộ Tùy Tâm từ từ nhắm mắt lại, nhớ tới nam nhân dịu dàng kia……hắn vẫn ở bên cạnh nàng với con yêu, nàng biết!
********
Trên nghị sự đại điện
“Điện hạ, tại sao chúng ta không nghênh chiến?” một tướng lĩnh không kiên nhẫn được mà đem thắc mắc trong lòng ra hỏi.
“Đúng vậy, điện hạ, chúng ta chỉ phòng thủ mà không tấn công, có khi Thiên Vũ còn tưởng ta sợ bọn chúng” Đao Phong cũng tiến lên nói.
Thực sự hắn không phục, vốn định quyết đấu một trận với Vũ Mặc Nhiên, lại không ngờ thái tử lại hạ lệnh chỉ phòng thủ, vậy rõ ràng là đang nhượng bộ rồi còn gì?
Ngân Lưu Nhân nhẹ nhấp chén trà, nhìn mọi người “Sầm Nhân, ngươi chuẩn bị lương thảo đến đâu rồi?”
“Không thành vấn đề”
“Tốt, Đao phó tướng, truyền quân lệnh của bản cung, chỉ thị vẫn như trước, lần này bản cung muốn đấu sĩ khí với Vũ Mặc Nhiên”
(*Sĩ khí: Tinh thần binh sĩ)
Ngân Lưu Nhân nói tràn đầy tự tin.
“Thái tử, đấu sĩ khí như thế nào?”
“Ha ha, bây giờ đang là mùa đông giá rét, binh lính Thiên Vũ lại đang ở biên giới kiên trì đánh thành, chúng ta chỉ phòng thủ chứ không tấn công, như vậy chẳng khác nào làm giảm đi ý chí chiến đấu của chúng, hơn nữa dân chúng đã sớm bất mãn với chiến tranh, đó là lý do mà Thiên Vũ làm mất lòng dân, đến đầu xuân chúng ta chỉ cần phản công một lần là xong, làm ít công lớn” Ngân Sầm Nhân tiến lên một bước nói, sau đó nháy mắt vài cái với Ngân Lưu Nhân, tranh công mà hỏi “Nhị hoàng huynh, đệ nói thế đúng hay sai?”
“Nhưng mà làm vậy tức là còn phải chờ mấy tháng nữa?” Đại tướng quân nhíu mày.
“Với Thiên Vũ, chúng ta muốn thắng không chỉ có kiên trì mà còn cần phải tự tin, không lâu sau nữa là chiến tranh thực sự, ta muốn Thập Ngân quốc sẽ chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ” Ngân Lưu Nhân đưa chén trà cho thủ hạ, giọng nói nhàn nhạt không giận mà uy.
“Dạ” mọi người ai nấy đều căng thẳng, cùng lên tiếng trả lời.
Mà lúc này, hoàng hậu cũng đang đi về hướng phủ thái tử…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT