*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Mặc Nhiên nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Vũ Mặc Phong, biết Hoàng thượng cũng đang suy nghĩ nguyên nhân Ngân Lưu Nhân lưu lại thị vệ thân cận.
“Dán bức hoạ, truy bắt toàn kinh thành, chuyện này giao cho ngươi làm, báo cho Dương Á Sơ, ngày mai trẫm sẽ thả người” Ngân Lưu Nhân để lại thị vệ ở đây có phải là vì nàng?
“Dạ, thần tuân chỉ”
Vũ Mặc Nhiên nghĩ đến việc Ngân Lưu Nhân lại ra tay muốn ám sát nàng, không khỏi nheo mắt lại, lòng dạ hắn thật quá hiểm độc. Vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào!
Kim Loan đại điện
“Hoàng thượng, xin hãy minh xét, Uông Tùy Tâm ghen tuông cuồng ngạo như thế, sao có thể giam hai ngày đã thả ra?” Hà học sĩ nghĩ đến Tĩnh nhi hai ngày nay không nói một lời, bị mọi người đàm tiếu, trong lòng lại thấy tức giận.
“Hà đại nhân nói sai rồi, Dương phu nhân mặc dù nói ra những lời kinh hãi thế tục, nhưng đây là chuyện nhà của Dương gia, sao có thể so với tội danh triều đình?” một viên quan tiến lên nói.
“Nàng nguỵ biện tà thuyết, mạo phạm hoàng uy, thế không phải là tội thì cái gì mới là tội đây?” Hà đại nhân phản bác.
“Hoàng thượng, thần cho là, Dương phu nhân mạo phạm hoàng uy đúng là đã mang tội thân” Lãnh mâu Vũ Mặc Nhiên quét lại chỗ mọi người tiến lên nói.
“Bất quá, Dương công tử yêu thê tử sâu nặng, quyết tâm không lấy thiếp cũng làm cho bản vương rất cảm động, hơn nữa Dương phu nhân cũng đã bị giam cầm hai ngày, thần cho là nên thả”
Vũ Mặc Nhiên vừa nói xong, mọi người trên điện cũng sửng sốt, hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, này…….sao Lộ vương lại thay đổi sắc mặt thần tốc như vậy?
“Lộ vương gia….Ngài…” Hà đại nhân vốn chỉ cần Lộ vương gia không đồng ý thì vấn đề sẽ không lớn, không nghĩ tới hắn lại đồng ý? Đã xảy ra chuyện gì?
“Hoàng thượng, Lộ vương nói rất đúng a! Dương phu nhân nên được thả ra” một ít quan viên lập tức hùa theo.
Vũ Mặc Hiên tiến lên một bước “Hoàng thượng nhân từ, trong lòng Dương Á Sơ sẽ rất cảm kích, Dương phu nhân nói vậy cũng sẽ cảm tạ”
“Bây giờ biên cảnh Thập Ngân Quốc đang ở thế như hổ rình mồi, trẫm cũng không còn tâm tư để nghĩ tới những chuyện này, tất cả sẽ giao cho Lộ vương xử lý, bãi triều”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
…
Vũ Mặc Nhiên đi vào thiên lao, nhìn người đang ngồi yên lặng chỗ đó, tối hôm qua không biết có làm cho nàng sợ không?
“Mở cửa”
“Dạ, vương gia”
“Dương phu nhân, ngài có thể rời đi” thống lĩnh cấm vệ quân hướng người bên trong hô.
Lộ Tùy Tâm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào Vũ Mặc Nhiên, nàng có thể rời đi? ở chỗ này hai đêm là có thể đi?
“Dương…phu nhân, mời” Vũ Mặc Nhiên hơi dừng một chút, gật đầu với nàng.
Lộ Tùy Tâm đi theo phía sau Vũ Mặc Nhiên, thấy Vũ Mặc Hiên đang mỉm cười với nàng cách đó không xa trong lòng có chút cảm kích! Vũ Mặc Hiên đối với nàng và Dương Á Sơ rất tốt, cũng là người thật lòng chúc phúc cho bọn họ, bất quá…nhìn bóng lưng Vũ Mặc Nhiên, nam nhân này sẽ không còn khúc mắc cùng nàng nữa hay không? Cũng không uổng hai buổi tối trong nhà lao của nàng.
“Dương phu nhân, Á Sơ huynh đang ở bên ngoài chờ lo lắng vạn phần!” đặc biệt sau khi nghe chuyện thích khách tới ám sát, sắc mặt Dương Á Sơ liền xanh mét, hắn nhìn vào cũng cảm nhận được trong lòng Á Sơ rất lo lắng! Nếu tối qua không phải hắn cứng rắn thuyết phục thì có lẽ Á Sơ đã đi cướp người rồi, là vì hắn nói sau khi lâm triều sẽ đưa nàng ra ngoài.
“Hai buổi tối có lẽ tướng công ta đã làm phiền tới Hiên vương gia nhiều, thật là xin lỗi” Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ chắc chắn Dương Á Sơ sẽ ở chỗ Hiên vương chờ tin tức của nàng, nam nhân này đúng là như thế!
Nhìn bóng dáng Dương Á Sơ đứng ở nơi đó, mặc dù mới hai ngày không gặp nhưng Lộ Tùy Tâm phát hiện hoá ra chính mình lại nghĩ đến hắn nhiều như vậy.
“Tướng công….” Trong ánh mắt hiện lên nụ cười, cúi đầu hô to lên một tiếng.
Dương Á Sơ một thân bạch y, đứng ở đó, mở rộng hai tay hướng về phía nàng! Hắn biết Vũ Mặc Phong sẽ bảo vệ tốt cho nàng, nhưng tối qua hắn vẫn hoảng sợ, hắn sợ nếu nàng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Khoé miệng Lộ Tùy Tâm hiện lên cười, đột nhiên phát hiện mình rất nhớ được hắn ôm vào lòng, bất quá…có gì là không thể? Hai tay nhấc tà váy, chạy chậm, vọt vào trong ngực của hắn!
Nghe thấy nàng gọi Dương Á Sơ là tướng công tự nhiên như thế, nhìn nàng liều lĩnh nhào vào trong ngực của hắn, trong lòng Vũ Mặc Nhiên cảm thấy nhàn nhạt thương cảm! hắn đối với nữ tử này có không thể nói tới tình cảm.
Vũ Mặc Hiên rũ mắt xuống, hẵn vẫn biết, không phải sao? Vì sao trong lòng lại thấy mất mát?
Dương Á Sơ ôm người trong ngực thật chặt: “Nương tử, ta rất nhớ nàng”
“Ha ha, ta cũng rất nhớ ngươi, đi thôi, chúng ta về nhà”
Về nhà…..Ôn nhu trong mắt Dương Á Sơ bắt đầu khởi động, nắm tay nàng đi tới hướng Vũ Mặc Nhiên. Bất kể như thế nào hắn vẫn muốn cảm ơn.
“Lộ vương gia, cám ơn” nhìn bộ dạng Vũ Mặc Nhiên, mặc dù có nhàn nhạt thương cảm nhưng so với trước kia đã khá hơn, xem ra nương tử của hắn thật là lợi hại.
Vũ Mặc Nhiên nhìn Dương Á Sơ, trong lòng nghĩ đến giao tình từng có của hai người bọn họ, tuy nhiên bởi vì cô gái trong ngực hắn mà trở nên không giống lúc trước.
“Không cần phải cám ơn ta, cáo từ” cất bước hướng ngựa hắn đi tới. Sau đó nhớ tới một việc liền xoay người nói với Dương Á Sơ: “Tên thị vệ từng giao thủ cùng ngươi đang ở kinh thành, tối qua cũng chính bản vương đấu với hắn, võ công của hắn không hề kém tra, bản vương sẽ dùng toàn lực bắt hắn, còn ngươi….nên chú ý tới nàng nhiều hơn”
Ánh mắt Dương Á Sơ lướt qua một tia bén nhọn, hắn vẫn ở trong kinh thành? Tối hôm qua hắn cũng muốn ám sát nương tử?
“Đa tạ”
“Á Sơ huynh, Dương phu nhân, Vũ Mặc Hiên cáo từ” Trong lòng Vũ Mặc Hiên khẽ mỉm cười, nhìn bộ dạng hai người bọn họ, hắn sẽ lại càng đau. Nhưng cuối cùng cả đời hắn chỉ có thể dõi theo hình ảnh ôm nhau của bọn họ sao? đây chính là nhân quả kiếp trước theo lời huyền pháp đại sư?
“Dương phu nhân, Vũ Mặc Hiên có chuyện không giải thích được, mong phu nhân hoá giải nghi hoặc trong lòng” nàng sao có thể mời Huyền pháp đại sư đến?
Lộ Tùy Tâm quay đầu lại nhìn Vũ Mặc Hiên “Hiên vương gia không cần khách khí, có chuyện gì xin cứ hỏi”
“Dương phu nhân làm thế nào mời được Huyền pháp đại sư đến?” hắn biết đại sư sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện hồng trần.
Lộ Tùy Tâm cười một tiếng: “Ta chỉ nói cho Huyền pháp trưởng lão, nếu như ông ấy không xuất hiện thì câu nói của phật chúng sinh bình đẳng chỉ là lời nói suông” lời này có nghĩa chỉ xuất thân mỗi người là giống nhau, cũng là sinh ra từ mẫu thân hoài thai mười tháng, đây là chuyện tất cả mọi người đều giống nhau, không phân biệt giàu nghèo, nhưng lại sinh ra cũng không có cái gọi là ngang hàng! Hoàn cảnh mỗi người lại khác nhau, thậm chí cả cha mẹ cũng khác, cho nên nhân sinh mới khác biệt.
Vũ Mặc Hiên sáng tỏ gật gật đầu!
Ngồi trong xe ngựa, Dương Á Sơ ôm thật chặt người trong ngực, lương tư thành cảm nhận được tiếng tim đập của hắn, “Cùng…”
Tiếng nói nhỏ toàn bộ bị hắn ngăn lại, lửa nóng trên môi làm cho nàng biết nam nhân này rất nhớ nàng, chỉ bằng nụ hôn cuồng nhiệt này cũng đủ nói cho nàng biết tâm tình hai ngày nay của hắn.
Ôm lưng đáp lại hắn, nàng cũng muốn nói cho hắn biết tâm tình của nàng. Chia ly ngắn ngủi, lại làm cho hai người họ cảm nhận được một ngày không gặp như cách ba thu tư niệm.
“Nương tử, chúng ta về nhà rồi” ôn nhu đỡ lấy Lộ Tùy Tâm từ trên xe ngựa xuống, Dương Á Sơ ôm lấy nàng nhìn lên tấm biển trước phủ.
Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn tấm biển đề “Tuỳ Tâm cư”, trong lòng nổi lên cảm xúc lạ, nơi đây chính là nhà của nàng với nam nhân này.
“Ô….Ô….Tiểu thư….người rốt cục đã trở lại…….Oa…..Tử Vân…..Rất nhớ người” Tử Vân từ bên trong lao ra ôm lấy Lộ Tùy Tâm khóc rống lên.
Nhìn tiểu thư bị hạ lệnh mang đi, Tử Vân vốn muốn xông tới đi theo tiểu thư nhưng lại đột nhiên không nói được, thân thể cũng không thể nhúc nhích, chỉ đứng đằng sau nhìn tiểu thư bị đưa đi, trong lòng nóng như lửa đốt, sau nàng mới biết là bị Phương công tử điểm huyệt, cho nên hai ngày nay nhìn thấy Phương công tử là nàng lại trừng mắt xem thường, nàng thật sự lo lắng cho tiểu thư.
Lộ Tùy Tâm cảm giác trước ngực đã bị nước mắt nước mũi thấm ướt, trong lòng lại có ấm áp, nha đầu này khóc y hệt tiểu hài tử, cũng vì lo cho nàng.
“Được rồi, Tử Vân, không phải ra đã trở lại sao? Đừng khóc nữa, ngươi nhìn xem y phục của ta cũng ướt cả rồi, còn có, nhanh giúp ta chuẩn bị nước tắm có được hay không, tiểu thư nhà ngươi hai ngày chưa có được tắm rửa đâu” nếu không nhanh phái nha tiểu nha đầu này đi sợ rằng lại ôm nàng khóc tiếp.
“A…nha..ta liền đi ngay…..” ngẩng đầu lên nhìn y phục của tiểu thư thật là toàn nước mắt của nàng, Tử Vân đỏ mặt vội vàng đi chuẩn bị nước nóng.
“Nha đầu này, tướng công…..cám ơn đã nghĩ chu đáo, không để nha đầu ồn ào này theo ta đi” Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng hướng Dương Á Sơ nói.
“Nương tử nhà ta không nghĩ tới, đương nhiên vi phu phải nghĩ đến….” Dương Á Sơ nhìn thấy y phục trước ngực bị nha đầu kia khóc ướt dính cả trên người, tròng mắt chuyển sâu! Quên mất đang nói cái gì.
“Sư phụ, bây giờ đến phiên ta, Oa, sư phụ, ta cũng rất nhớ người..” Tử Vân vừa mới rời đi, một bóng dáng khác đã vọt vào trong ngực, Lộ Tùy Tâm mặc cho Linh nhi ôm chặt, trong lòng rất cảm động, thì ra có người nhà cảm giác lại hạnh phúc như vậy, cảm giác nhớ thương vô cùng hạnh phúc.
Tắm rửa thật là thoải mái, Lộ Tùy Tâm ngồi trong thùng gỗ to, xoa xoa đầu tóc, rồi lại đưa cánh tay phất phất cánh hoa trên mặt nước, ha ha cười một tiếng.
“Tiểu thư…Ô…người ở đó có phải rất không thoải mái không?” Tử Vân bên cạnh giúp tiểu thư dội nước thỉnh thoảng nức nở, chỉ cần nhớ đến việc tiểu thư ngồi phòng giam là nước mắt cứ chực trào ra, hai hôm nàng không gặp cô gia nên cũng không biết khi nào tiểu thư mới được thả, không có cách nào khác đành ở đây khóc nhè.
Mũi Lộ Tùy Tâm có chút ê ẩm, nàng biết hai ngày nay Tử Vân nhất định rất khổ sở.
“Được rồi, tiểu thư, mặc dù ban ngày trời nóng nhưng cũng không nên tắm quá lâu” Tử Vân cầm y phục giúp tiểu thư mặc vào, một nha hoàn khác thì lấy miếng vải lau khô tóc cho Lộ Tùy Tâm.
“Tiểu thư, để ta chải tóc a” giúp Lộ Tùy Tâm mặc y phục tử tế xong, Tử Vân bước lên phía trước.
“Phu nhân, người vẫn là ăn một chút trước” một nha hoàn thanh tú mang đồ ăn đến nói, thiếu gia đã sớm phân phó.
“Ân, biết rồi, ta sẽ ăn, ngươi cứ đặt ở đó đi” Lộ Tùy Tâm đáp, lão công nàng nói phải đi xử lý một chút chuyện, nói vậy là chuyện có thể uy hiếp Vũ Mặc Phong sao, không biết lần này Dương Á Sơ lấy bạc của Dương gia không biết có làm cho Dương lãi gia hận chết nàng không a? chẳng những để cho Dương gia mất đi con dâu mà còn tổn thất không ít bạc.
Hừ, nàng mặc kệ, để những việc này cho lão công đi xử lý đi, nàng bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh lên chiếc giường mềm mại ngủ một giấc…
Phía ngoài Tuỳ Tâm Cư
Phương Mạc Ngôn yên lặng ngăn lại hai người bên ngoài cửa: “Hà tiểu thư,mời về cho, sư thúc ta không có ở đây, hôm khác hãy đến”
“Tránh ra, ta muốn gặp Uông Tùy Tâm” cha nàng nói Uông Tùy Tâm đã được thả ra, nhớ tới những khuất nhục mình phải chịu, nàng không nhịn được đi tới đây, lại không nghĩ đến việc không được vào, bình sinh Hà Tĩnh Nhi nàng không oán hận ai quá mức, nhưng giờ phút này nàng đúng là hận Uông Tùy Tâm tới xương tuỷ.
“Hà tiểu thư, thứ lỗi, sư mẫu đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách, mời ngài mau trở về” Phương Mạc Ngôn lễ phép trả lời.
“Tiểu…tiểu thư, chúng ta nên trở về thôi…” Thanh Liên nhẹ khuyên nhủ. Người ta căn bản không muốn để cho tiểu thư vào, tiểu thư cũng không thể cứng rắn xông vào a.
“Hà tiểu thư, ta nghĩ Dương phu nhân hôm nay vừa trở về, đúng thật là rất mệt mỏi, hôm khác tới gặp đi” một thanh âm trong trở lạnh lùng từ sau lưng Hà Tĩnh Nhi truyền đến, là Thân Như Ca.
Thân Như Ca nhìn Hà Tĩnh Nhi chật vật, nàng vốn không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng lúc nhìn thấy hắn làm khó như thế, nàng không nhịn được lên tiếng, nàng cũng mới nghe được việc nàng ta đã trở lại nên muốn tới xem một chút, không ngờ lại đụng phải Hà Tĩnh Nhi.
Hà Tĩnh Nhi nhìn Thân Như Ca một cái rồi lại nhìn nam nhân ngăn cản nàng, khoé miệng hiện lên tia giễu cợt “Đường đường là Thân gia đại tiểu thư lại coi trọng một tên giang hồ lỗ mãng” ai kêu hắn ngăn cản nàng?
Thân Như Ca chợt ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn qua phản ứng của Phương Mạc Ngôn, trong lòng thầm bực mình, vì sao hắn không có chút phản ứng? hắn đối với nàng một chút cảm giác cũng không có phải không?
“Hà tiểu thư, mời về, nơi này không phải là chỗ ngươi nên tới” Phương Mạc Ngôn hướng Thân Như Ca gật đầu, sau đó sắc mặt không vui nói với Hà Tĩnh Nhi.
“Thân tiểu thư, loại nam nhân này mà ngươi cũng để ý?” Hà Tĩnh Nhi nhịn không được cơn tức giận trong đầu, lại không được phát tiết, không làm gì khác hơn là tận tình tổn hại Phương Mạc Ngôn. Nhưng nàng quên là đã đem cả Thân Như Ca cùng đi vào.
“Hà tiểu thư, ngươi để cho ta rất xem thường, sau này đừng có nói với ai là ngươi biết ta, phải, là ta trơ trẽn” Thân Như Ca khống chế đã lâm vào Hà Tĩnh Nhi điên cuồng, trong lòng thở dài thật sâu, Hà Tĩnh Nhi cả đời trải qua cuộc sống vinh hoa phú quý, chưa có ai dám đối nghịch với nàng, mà bây giờ trên dưới kinh thành đều đồng tình với nữ nhân này, cho nên nàng mới không chịu được.
“Ha ha, Thân Như Ca, ngươi cũng xem thường ta?” Uông Tùy Tâm, cũng là ngươi hại ra, là ngươi, là ngươi để cho tất cả mọi người xem thường ta.
“Hà tiểu thư, dưa xanh hái không ngọt, ngươi sao cứ tiến vào ngõ cụt không còn đường lui?” Thân Như Ca hướng Phương Mạc Ngôn gật đầu, xoay người rời đi.
Phương Mạc Ngôn nhìn bóng dáng thanh lệ kia, nhớ tới cô bé quật cường bây giờ đã trưởng thành. Hắn biết nàng có tình với hắn, nhưng hắn muốn nói cho nàng biết, đó chẳng qua chỉ là lòng cảm kích, cảm kích hắn đã từng cứu mạng nàng. Nhưng hắn lại không biết nói thế nào để không đả thương lòng tự ái của nàng.
Nhìn bóng dáng biến mất, rồi lại quay đầu nhìn nữ nhân trước mặt, hai đầu lông mày nhanh chóng cau lại.
“Hà tiểu thư, mời trở về” nói xong cũng đóng cửa lại, đối mặt với cánh cửa, Phương Mạc Ngôn thầm than, Hà tiểu thư tư sắc không tồi, vì sao tính tình lại cực đoan như vậy?
“Tiểu…tiểu…tiểu thư, cửa cũng đóng rồi, chúng ra trở về phủ thôi” Thanh Liên nhìn tiểu thư một cái, sợ hãi cũi đầu, hai ngày nay tiểu thư thật khủng khiếp, động một chút là đánh người.
Mặc dù trước kia tiểu thư cũng có nổi giận nhưng ngoài mặt vẫn rất dịu dàng, trên mặt luôn nhàn nhạt cười, nhưng bây giờ ngay cả cười cũng không. Ai, tiểu thư đã nhận đả kích quá lớn! Bị công khai huỷ hôn, tiểu thư cũng thật đáng thương.
“Ba” “Vứt cái vẻ mặt đồng tình của ngươi đi, nếu không ta móc mắt ngươi” Hà Tĩnh Nhi không thể chịu được những tiện nhân ở sau lưng nàng lộ ra vẻ mặt thương hại (con nhỏ đáng ghét, cho chết, hứ)
Trên mặt Thanh Liên nổi lên năm vết ngón tay, đủ để nhìn ra lực đạo mới vừa rồi của Hà Tĩnh Nhi.
“Tiểu…tiểu thư, nô tỳ không dám!” Thanh Liên không dám lấy tay sờ lại hai má.
…
Lộ Tùy Tâm cảm nhận thấy một cỗ ấm áp truyền đến mặt, mở mắt ra thì thấy lão công đang nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt còn có chút tươi đẹp.
Dương Á Sơ vào phòng đã nhìn thấy nương tử đang nằm nghiêng thân thể để ngủ, mái tóc đen xoã ra, một thân bạch y đơn giản xinh đẹp để hắn nhìn thấy như tiên tử hạ phàm.
Ngồi trên giường, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, cảm nhận mềm mại ấm áp.
“Tướng công, trở lại rồi a” vươn tay muốn hắn ôm nàng ngồi dậy! Lộ Tùy Tâm hưởng thụ uốn mình trong ngực hắn. Ngón tay thon dài của Dương Á Sơ luồn vào tóc nàng, đỡ lấy đầu, đưa đôi môi ôn nhuận cuồng nhiệt hôn nàng thoả thích, cho đến khi người trong ngực kháng nghị thì mới buông ra! Hai cánh tay thu lại, đem nàng khoá vào trong ngực, thì thầm bên tai nàng: “Nương tử…”
Lộ Tùy Tâm hít thở cho đến khi bình phục lại mới cười khẽ một tiếng, nàng lúc nào cũng bị hắn hôn đến không thở nổi.
“Nương tử, nàng cười cái gì?” nhích tới gần hơn, phả hơi thở bên tai của nàng để cho thân thể Lộ Tùy Tâm khẽ run rẩy.
“Tướng công, lần này ngươi tổn thất bao nhiêu bạc vậy?” ngẩng đầu tò mò hỏi.
Dương Á Sơ kinh ngạc, tiện đà bật cười: “Làm sao, nương tử tiếc cho bạc vi phu à?” là tổn thất không ít, những thứ kia mua với giá cao rồi bán ra ngoài, căn bản là đưa bạc cho dân chúng Thiên Vũ, điểm này Vũ Mặc Phong coi như hài lòng, nhưng hắn đã đưa cho dân chúng mấy năm thu nhập rồi! Lỗ lãi cũng là bạc của Dương gia, hiện tại không thể xuất bạc nữa, điểm này Vũ Mặc Phong tương đối không còn ý kiến, giảm bớt tức giận trong lòng hắn.
Hắn vẫn muốn chèn ép Dương gia, không phải là vì sản nghiệp Dương gia quá lớn hay sao? bây giờ thì tốt rồi, Dương gia đã bị hắn làm cho lỗ nặng rồi a, bây giờ ốc còn không lo nổi mình ốc.
Lộ Tùy Tâm nhướng mày: “Còn bạc, Dương gia không…..thiếu nhất chính là bạc, bất quá bây giờ tốt quá rồi, ngươi có thể vừa mang một phần cho dân chúng, lại tặng một chút cho Vũ Mặc Phong, không sợ tài phú bị ngươi vét cạn sạch sao?”
“Ha ha, dù sao vẫn đủ bạc để nuôi nương tử a” Dương Á Sơ khẽ cười, đôi môi cũng không dừng nhẹ nhàng hôn, tay cũng di động.
“Lão gia có tức giận không?” nheo mắt lại, vẫn không quên hỏi.
“Trong lòng cha rất hiểu, nếu Dương gia không cống hiến ít bạc ra ngoài thì không cách nào tiếp tục sinh tồn, dĩ nhiên bạc này không thể trực tiếp đưa cho Vũ Mặc Phong, cho nên ta mới làm như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhận” ngón tay thon dài với tới bên trong y phục.
Vươn tay ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ cười: “Tướng công, ngươi xác định là muốn cùng ta hàn huyên bên dưới sao?”
Nghe nói vậy, lông mi thật dài giương nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú, tinh mâu híp lại, con ngươi xoáy như ẩn như hiện, môi mỏng còn dấy lên một tia cười tà.
“Như vậy không được sao? nương tử…”
Phải không a? ta thấy ngươi nhịn không nhịn được kia kìa, nghĩ như vậy, ngón tay trắng muốt kéo nhẹ đai lưng ra, với tới bên trong y phục, hai tay đặt lên bộ ngực chắc chắn, làn da thật đẹp a, Lộ Tùy Tâm thầm khen.
(Thật không ngờ, hai con người tưởng ngoan ngoãn nhất cái tr này, thế mà lại là……..sắc nam sắc nữ a =.,=, chết ngất với anh chị)
“Nương tử, đừng đùa với lửa” Dương Á Sơ cười tà, tròng mắt sâu thẳm, tản ra tia lửa.
“Thỉnh thoảng chơi với lửa cũng có chút thú vị” hai cánh tay Lộ Tùy Tâm tiếp tục thám hiểm! làm như lơ đãng nhẹ đụng một cái lướt qua, thân thể nam nhân khẽ chấn động.
Ha ha, ngươi muốn đùa giỡn ta, bây giờ ai mới đùa giỡn ai? Lộ Tùy Tâm trong lòng cười xấu xa.
“Nương tử…” đôi tay dao động chợt xé, y phục vốn đơn giản bị lực kéo một chút đã trượt hai bên ra, để lộ cái yếm màu hồng, Lộ Tùy Tâm bắt được cái tay muốn cởi yếm của nàng, nhướng mày: “Tướng công, chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm đi” nói xong đem y phục bị kéo ra hai bên mặc vào.
Dương Á Sơ trên trán còn thiếu mỗi toát mồ hôi lạnh, bây giờ mới biết thì ra nương tử nhà hắn thật là tà ác (muộn rồi
)
“Nương tử…”
“Ân, đúng rồi, ban đầu rõ ràng không có ý định lấy Hà Tĩnh Nhi sao? vậy sao không nói trước? hại ta đi làm ghen phụ a!”
Lộ Tùy Tâm đứng lên, đi hai bước, mái tóc đen sau lưng nhẹ nhàng lắc lư.
Dương Á Sơ bây giờ mới biết được thì ra nữ nhân quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt (lại quá muộn rồi
)! Bất quá….nương tử nhà hắn hình như không rõ tình huống cho lắm, hắn mới là tướng công của nàng a =))
Nghĩ như vậy, ngón tay thon dài mò lên ôm ngang người nữ nhân, tóc đen lay động, ngã xuống giường.
“Nương tử, vấn đề này để sau hãy nói đi” giật xuống trướng mạn che hai bên.
“Không được a, bây giờ là ban ngày, lỡ Tử Vân vào thì sao”
“Nương tử, vi phu vào phòng, các nàng sẽ không vào đâu, nàng không cần suy nghĩ nhiều”
“Này…Ngươi..ngươi làm gì thế…Dừng tay….Nơi này không được a….Dương Á Sơ…”
“Ngô…” thanh âm kháng nghị hoàn toàn bị ngăn lại, bên trong trướng mạn cảnh xuân vô hạn, tiếng nữ nhân kêu rên, tiếng nam nhân thở gấp, hai người tiến thẳng vào tân hôn sau chia ly lãng mạn triền miên, mà lúc này, trên bầu trời phảng phất truyền đến một tiếng đứa trẻ khóc.
“Ngươi có nghe thấy gì không?” Lộ Tùy Tâm cẩn thận nghe lại, nàng sao lại nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử.
“Cái gì?” Mồ hôi trên trán Dương Á Sơ chảy xuống, nghiêng thân thể để cho nàng thấy bớt nặng.
“Mới vừa rồi đúng là ta nghe thấy tiếng khóc của tiểu hài tử” đúng là nàng đã nghe được, hơn nữa còn rất lớn tiếng.
“Nương tử, vi phu có thể đảm bảo, nàng tuyệt đối nghe lầm rồi” hắn đâu có nghe thấy tiếng gì đâu, trừ tiếng yêu kiều của nàng, mà coi như đang hoan ái thì với võ công của hắn cũng nghe được âm thanh nhỏ nhất, huống chi nàng còn nói là tiếng khóc lớn.
Phải vậy không? Nàng bị ảo giác sao? Lộ Tùy Tâm lắc đầu, giống như đang cố nhớ tới cái gì.
“Dương Á Sơ, ngươi có thích tiểu hài tử hay không?” Lộ Tùy Tâm tò mò hỏi.
Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, đem nàng ôm vào trong ngực “Hài tử có hay không là do duyên phận, không bắt buộc, đúng không?” hắn nhớ nàng đã từng nói thân thể của nàng có thể không mang thai được nữa. Hắn sẽ không để ý, hy vọng nàng bỏ qua cho.
Lộ Tùy Tâm nhún nhún vai, nàng nói có thể không có con nhưng chưa có nói nhất định là không thể a, thân thể Uông Tùy Tâm quả thật là không tốt, bụng ẩn đau, trong người mang hàn khí, nhưng kinh nguyệt rất bình thường, tháng nào cũng đúng lúc, cũng chính là mười ngày trước, như vậy hôm nay chính là thời kì rụng trứng, là giai đoạn nguy hiểm, mà vừa rồi nàng nghe thấy tiếng khóc trẻ con. Nàng có một dự cảm, trong bụng nàng đang gieo mầm sự sống. Trực giác của nàng từ trước tới giờ vẫn rất đúng. Nghĩ như vậy, nàng nhìn nam nhân bên cạnh, đột nhiên nghĩ không biết lớn lên có giống như bộ dáng của hắn hay không?
Nhìn vẻ mặt của nàng, Dương Á Sơ xoay người đối diện, để nàng thẳng vào hắn: “Nương tử, ta mong nàng đừng cố nghĩ đến chuyện này, được không?” nếu nàng thật sự không thể mang thai, cứ nghĩ nhiều sẽ không phải chuyện tốt, hắn không muốn nàng buồn.
Tròng lòng Lộ Tùy Tâm lướt qua một tia ấm áp, nam nhân này không để ý tới việc nàng có thể mang thai hay không, hắn thực sự yêu nàng.
Như vậy nàng ngược lại càng muốn có hài tử, bởi vì ba ba mụ mụ yêu nhau mới xuất hiện tiểu hài tử!
“Chớ có suy nghĩ quá nhiều, một tháng nữa là tới thọ 90 tuổi của sư phụ ta, ta đưa nàng tới gặp lão nhân gia được không?”
Nhiều năm rồi hắn cũng chưa gặp mặt sư phụ, lần này sư huynh vất vả lắm mới mời được su phụ xuống núi, mà hắn cũng muốn đem nàng đi giải toả ưu sầu.
Lộ Tùy Tâm vui mừng ngẩng đầu lên: “Được” giang hồ không biết có giống trong tivi không nha? rời khỏi kinh thành, thật tốt quá!
“Lúc nào thì đi?” cổ đại này phương tiện giao thông vẫn không có, muốn đi nơi nào thì phải dùng xe ngựa, không biết chỗ sư huynh hắn có xa không?
“Nhanh thôi, ngày mai chuẩn bị một chút, ta sẽ đem nàng đi giải toả ưu sầu, dù sao cũng có nhiều thời gian, chúng ta có thể vừa du ngoạn trong lúc lên đường”
“Linh nhi cùng Phương Mạc Ngôn cũng đi cùng sao?”
“Ân, dĩ nhiên, tiểu nha đầu rắc rối cũng mang theo” nếu để nha đầu này ở nhà thì nàng cũng không có tâm tình đi giải sầu.
****
Tử Vân kinh ngạc nhìn Lộ Tùy Tâm, vui mừng hỏi: “Tiểu thư, người mang theo ta đi cùng a?”
“Thiệt là, không mang theo ngươi thì ta làm sao mà yên tâm được?” Lộ Tùy Tâm giật giật cái mũi thon của Tử Vân.
Tử Vân ngây ngô cười, nhưng sau đó nhớ tới lời của Lý đại ca.
“Tiểu thư, Lý đại ca nói đã sửa nhà xong rồi, hỏi chúng ta còn cần hay không?” tiểu thư đã lấy cô gia rồi, căn nhà kia chắc chắn sẽ không cần nữa, Lý đại ca mới đầu cũng nói là mua cho người nhà.
Nhìn vẻ mặt bị làm khó của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, có lẽ nha đầu này cũng hơi thích Lý Thuận, nói không chừng căn phòng kia mua lại sẽ có hữu dụng.
“Ân, ngươi đem bạc đưa cho Lý Thuận, căn nhà đó cứ để cho hắn trong coi một thời gian”
“Được, tiểu thư, ta biết rồi”
Tử Vân nhìn tiểu thư hạnh phúc như vậy, nhớ tới bên ngoài dán rất nhiều bức hoạ người đã từng cứu nàng cùng tiểu thư từ thanh lâu, hình như là muốn bắt hắn, nàng có nên nói cho tiểu thư hay không? Lỡ như làm cho tiểu thư nhớ lại chuyện cùng Thái tử kia chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao? đúng, nàng không thể nói cho tiểu thư! Bây giờ người hạnh phúc như vậy, không thể nói! Nghĩ như vậy, Tử Vân vội vàng gật đầu.
“Làm sao vậy, Tử Vân?” nhìn nàng bộ dạng thật kỳ quái.
“Không có, là ta nghĩ xem nên mang thứ gì” Tử Vân le lưỡi.
Lưu Tinh ôm chặt bên ngực bị kiếm đâm, nhanh chóng đi vào con đường nhỏ, vận khí điều hoà hơi thở, Vũ Mặc Nhiên so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn, hôm qua chạy trốn được cũng là nhờ vận khí, bây giờ khắp phố xá lớn nhỏ đều dán tranh vẽ hắn nên không thể đi ra, xem ra Hoàng đế Thiên Vũ quyết tâm bắt bằng được hắn.
Mới vừa cùng Vũ Mặc Nhiên đánh một trận, hai người cũng bị thụ thương, bất quá so với Vũ Mặc Nhiên thì thương thế của hắn nặng hơn, nhìn Vũ Mặc Nhiên còn có sức đuổi theo là đủ biết.
Nhớ tới Ám Dạ đã từng nói qua, một ngày nào đó hắn sẽ bị cái tính tình nóng vội hại chết. Lưu Tinh khẽ cười khổ, quả thật là như thế, tối qua Thái tử hạ lệnh cho tử sĩ đi ám sát mục tiêu, hắn không biết tại sao cuối cùng lại ra tay chặn kiếm Vũ Mặc Nhiên, nên mới biến thành cái tình trạng như thế này.
Cho dù không có sự xuất hiện của hắn, tử sĩ chết là điều không thể nghi ngờ, Vũ Mặc Nhiên cũng sẽ không tra ra cái gì, cũng sẽ không có căn cứ để lục soát, hết lần này tới lần khác là hắn ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới, lạy ông tôi ở bụi này! Là vì tự muốn xem mình có thể ngăn lại kiếm của Vũ Mặc Nhiên? Nếu để thái tử biết e là sẽ phạt hắn.
Nhìn một đoàn cấm quân đi qua, Lưu Tinh nghiêng mình tránh.
“Báo cáo Vương gia, đây là nơi đông dân chúng, lục soát từng nhà sao?”
“Dĩ nhiên, Bản vương nhìn thấy hắn đi vào trong ngõ này, nhất định núp ở cách đây không xa, người đâu, lục soát từng nhà cho ta” hắn đừng hòng mà sống sót ra khỏi Thiên Vũ.
“Dạ”
Mắt thấy cấm vệ quân sắp lục tới đây, Lưu Tinh trong đầu hiện lên linh quang. Thời điểm cấm vệ quân tiến vào căn nhà này, thân thể hắn sẽ dán chặt vào cánh cửa, may mà căn nhà này không có ai ở, bất quá vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn là thấy ngay, mấy người tiến vào thấy bên trong không có ai, cẩn thận suy xét rồi đi ra ngoài.
“báo cáo Vương gia, không có ai”
“Báo cáo Vương gia, không thấy người nào xuất hiện”
“Báo cáo Vương gia, không có người nào bị thương”
Vũ Mặc Nhiên nhíu mày, hắn bị đâm một kiếm, mặc dù không trúng tim nhưng cũng tổn thương không nhẹ, chắc là trốn không xa…
“Vương gia, ngài nên về phủ băng bó vết thương, tên thích khách này trốn không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ra” phó thị vệ cấm quân nói
Vũ Mặc Nhiên nhìn qua cánh tay bị thương, băng lãnh trong mắt càng đậm, hắn vẫn bị thương, đủ thấy võ công người này rất cao, những người này căn bản không phải đối thủ của hắn. Suy nghĩ một chút, người này cũng bị thương, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc lành được. Bây giờ cần nhất chính là bốc thuốc, nghĩ như vậy, khoé miệng Vũ Mặc Nhiên khẽ cười.
“Đem lệnh truy nã tới mỗi dược quán trong kinh thành”
“Dạ, vương gia”
“Rút lui”
…
“Lý đại ca, đây là bạc mua nhà, tiểu thư dặn ta đưa cho ngươi, căn nhà này nhờ ngươi tạm thời coi chùng giúp”
“Nga, được” Lý Thuận nhìn người bên cạnh, trên tai hơi hồng hồng.
“Đúng rồi, vài hôm nữa tiểu thư nhà ta sẽ cùng cô gia đi chúc thọ sư phụ cô gia, cho nên tạm thời sẽ không ở trong kinh thành”
“Nga, ta biết rồi” bây giờ Tử Vân càng ngày càng vui vẻ, Thất phu…..à không, là Dương phu nhân quan tâm tới Tử Vân rất tốt!
“Lý đại ca, ngươi thích gì a? đến lúc trở lại ta sẽ mua cho ngươi”
“Không….không cần, ta cũng không thích thứ gì”
Lý Thuận nhìn căn nhà phía trước, hắn nhớ đã đóng cửa rồi a, sao lại mở thế này?
“Tử Vân, ngươi nhìn ta…” lời vừa định nói nhưng nhìn thấy vết máu phía sau cánh cửa thì sợ ngây người, nơi này sao lại có máu?
“Làm sao vậy? Lý đại ca….A…” theo Lý Thuận nhìn sang, Tử Vân sợ hãi hét lên một tiếng.
Lý Thuận nhanh chóng đem Tử Vân ra phía sau lưng, rút bội kiếm bên hông ra, từ từ xoay qua chỗ khác.
“Ai?” khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Một hồi lâu sau vẫn không có thanh âm, Lý Thuận dùng sức mở cửa rộng ra, thấy tựa vào bên tường là một nam tử, hắn mở cửa ra, người này liền ngã xuống đất.
Tử Vân sợ quá che mặt không dám nhìn, sau đó không thấy tiếng động gì, từ kẽ tay len lén nhìn người trên mặt đất, mở trừng hai mắt.
Là hắn?
“Là hắn?” Tử Vân bước lên đỡ người trên mặt đất dậy.
“sao vậy? Tử Vân? Ngươi biết hắn, mà hắn cũng có chút quen mắt…A…hắn là người Vương gia đang truy bắt”
“Suỵt, Lý đại ca, ngươi nói nhỏ thôi” Tử Vân vội vàng che kín miệng Lý Thuận.
“Tử Vân, ngươi làm gì thế?” lúc nhìn thấy Tử Vân cố hết sức đỡ hắn dậy, Lý Thuận không giải thích được hỏi.
“Bởi vì hắn đã từng cứu mạng ta” nếu như không có hắn, nói không chừng nàng cùng tiểu thư cũng đã chết.
“A?” nghe vậy, có ngu ngơ chốc lát, sau đó kịp phải ứng, hắn đã cứu Tử Vân, cũng tương đương là cứu hắn a!
“Tử Vân, hắn bị thương rất nặng, một kiếm suýt đâm trúng tim”
“Kia…vậy làm sao bây giờ..hắn có chết không a?” Tử Vân bối rối hỏi.
“Ta cũng không biết, để ta đi mời đại phu” đang định đứng lên thì bị người vốn đang bất tỉnh bắt lấy cánh tay.
“Lý đại ca, hắn chưa chết, hắn bắt được cánh tay của ngươi” “Không…Không…không được mời đại phu” Lưu Tinh cố hết sức để nói, sau đó mở mắt, nhìn thấy một ánh mắt giống của Tiểu Bảo “…Tiểu Bảo?”
“Tiểu Bảo? Ai là tiểu Bảo?” Tử Vân kì quái hỏi.
“Vị ân nhân này, ngươi muốn chúng ta cứu ngươi như thế nào?” Lý thuận ngồi xổm xuống hướng người trên mặt đất nói.
“Ta…trong ngực ta có thuốc, trong bình trắng đổ ra hai viên” trước tiên phải cầm máu.
“Nha…đây…tới đây” lấy hai viên cho hắn nuốt vào.
“Lý đại ca, làm sao bây giờ?”
Lý Thuận suy nghĩ một chút “Tử Vân, chúng ta trước tiên đỡ hắn qua nhà ta, sau đó quét dọn sạch sẽ nơi này, ngươi đun chút nước để rửa vết thương cho hắn”
“Được”
Đến khi tất cả an bài thoả đáng, Tử Vân nhìn người đang mê man, vẻ mặt làm khó.
“Tử Vân, ngươi nên trở về đi, nếu không Dương phu nhân sẽ lo lắng đó”
“Nhưng mà…”
“Không có chuyện gì, ta sẽ chăm sóc cho hắn, ngày mai ngươi đến thăm cũng được” Lý Thuận nói một cách bảo đảm.
“Vậy…Cám ơn ngươi, Lý đại ca”
“Nếu hắn đã cứu ngươi, như vậy ta cũng coi hắn là ân nhân của mình” nếu hắn không cứu Tử Vân thì……..cho nên hắn cũng rất cảm kích người này.