Thói quen của con người đúng là không tốt. Từ khi gả cho Dương Á Sơ, nàng ngày nào cũng tỉnh lại trong ngực hắn, cũng đã quen với sự hiện hữu của hắn. Bây giờ không thấy hắn nàng lại có một loại cảm giác không thể giải thích nổi.

Nhìn bên ngoài đã đốt đèn, xem ra trời đã tối, nhưng nàng lại không ngủ được. Ngồi dậy, nhìn ánh đèn phía ngoài, ánh mắt lần nữa nhìn chung quanh nơi này một chút. Bốn bề là tường,bên phải có nơi rửa mặt ngăn cách bằng tấm gỗ, trong có một chiếc giường tuy đơn giản nhưng cũng khá dễ chịu. Nói chung phòng giam này vẫn có đồ dùng người sử dụng được.

“Phu nhân, dùng cơm” đúng lúc Lộ Tùy Tâm nghĩ tới điều này, tên tự xưng là Từ đội trưởng nhà lao mang theo một cái hộp gấm lớn đi tới. Nụ cười rạng rỡ trên mặt làm cho người không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn nhặt được kim nguyên bảo sao?

“Dương phu nhân, ngài ăn mau cho nóng, đây là do Lộ thị vệ đích thân đưa tới” Lộ thị vệ còn nói phải ăn ngay lúc còn nóng. Từ đội trưởng cẩn thận đánh giá lại người trong lao.

Nàng chính là Uông Tùy Tâm? Bởi vì không chịu để trượng phu lấy thiếp mà không tiếc mạng mạo phạm hoàng uy, còn lấy thêm cái danh ghen phụ Uông Tùy Tâm? Bây giờ cả kinh thành không người nào không biết đến đại danh của nàng.

Nàng từng là tiểu thiếp của Lộ vương gia, trải qua một đoạn tình sâu đậm a. Sau đó bị người ta phát hiện gian thông nên mới bị vứt bỏ. Rồi sau đó còn xé hoàng bảng xuống, trả lời đúng ba đạo đề của Ngân thái tử mà được trở thành tự do, ở quốc yến còn cự tuyệt lời cầu thân của Thái tử Thập Ngân Quốc.

Người để cho đương kim thủ phủ Dương gia Dương công tử nói không phải nàng thì không lập gia thất Uông Tùy Tâm, cuối cùng một tháng trước đã bước vào Dương gia trở thành chính thất.

Nghĩ tới đây, Từ đội trưởng cuối cùng cũng biết nữ nhân này lai lịch ra sao, trong lòng kinh ngạc vạn phần.

Trước mắt bất luận cô gái này có gúc mắc gì với Lộ vương gia, hiện tại nàng chính là phu nhân của thủ phủ Dương gia Dương công tử, chỉ bằng địa vị này cũng làm cho người ta không dám đắc tội rồi. Mới vừa rồi Dương gia còn sai người tặng tiền thưởng cho hắn, nói là để hắn mua rượu uống, nhưng mà một ngàn lượng à nha, hắn coi như là đi mua rượu đi chắc một năm cũng không uống hết mất.

Còn….huống chi Lộ vương gia còn sai cả thị vệ thân cận đem thức ăn đến. Này là có ý gì? Từ đội trưởng nghĩ đến người lại càng tặc lưỡi hít hà, nữ nhân này rốt cuộc có sức quyến rũ gì a?

Vũ Mặc Nhiên sai người mang tới? mày liễu Lộ Tùy Tâm khẽ nhíu lại, hắn tại sao muốn đưa cơm đến cho nàng?

“Dương phu nhân, ngài ăn lúc còn nóng đi ha”

Hắn cũng không có đưa từ song cửa mà mở hẳn của ra, tự mình mang thức ăn vào. Nhìn nơi này chỉ có một cái giường, đội trưởng nhà lao liền phân phó người bên ngoài đem một cái bàn vào. Nói giỡn chứ, đây là người nào a, Lộ vương gia đã dặn riêng là phải chiếu cố nàng thật tốt, không để cho nàng cảm thấy sinh hoạt bất tiện, còn kém chưa nói làm cho nàng tự do hoạt động.

Huống chi Dương công tử còn đưa đến một ngàn lượng! nghĩ được như vậy, đội trưởng nhà lao trong lòng cũng vui sướng a, đây đúng là thần tài gõ cửa mà. Dương công tử này thật hào phóng, quan lại quyền quý cùng lắm chỉ nhét cho ít bạc vụn, thế mà người này rút tay ra đến một ngàn lượng.

Binh sĩ phía ngoài động tác mau lẹ đem một cái bàn vào, còn mang cả ghế nữa.

“…Dương phu nhân, ngài chịu khó một chút” ân cần dùng tay xoa xoa bàn và ghế,Từ đội trưởng mở hộp gấm ra, nhìn đến đồ bên trong không khỏi rớt nước miếng. Ngon…thật nhiều đồ ngon a!

Tổ yến trong chén ngọc? cá đuôi phượng cánh hồng mai châu hương cung bảo thỏ rừng, còn có một đĩa mứt hoa quả, một chén trà thơm. Đây…..thức ăn trong hộp gấm này vừa nhìn cũng biết mất rất nhiều tâm tư.

“Kia…kia…cái kia…Dương…Dương phu nhân, ngài từ từ dùng…ha ha…tiểu nhân ra bên ngoài có chút việc” trời ạ, đây là Lộ vương gia đưa tới sao? Dương phu nhân chẳng phải là tiểu thiếp bị Lộ vương gia vứt bỏ ư, vì sao còn đối với nàng tốt như vậy? chẳng lẽ Lộ vương vẫn còn tình với Dương phu nhân? Trời ạ, sắc mặt đội trưởng có chút khẩn trương, vội vàng nhìn chung quanh một chút, không có ai chú ý đến hắn a, thật là tốt quá! Bất quá…hắn có nên nhận những thứ không nên nhận? đoán tâm tư không nên đoán không a?

Hắn không nhìn thấy, hắn thật sự không nhìn thấy…Đúng, đúng là như vậy!

Lộ Tùy Tâm cũng không chú ý tới sắc mặt của Từ đội trưởng, nhìn thức ăn trong hộp vẻ mặt cũng không thay đổi gì cả. Chẳng qua thở dài trong lòng, đưa tay đóng lại hộp gấm, Vũ Mặc Nhiên này đang nghĩ cái gì vậy a?

“Vương gia…” Lộ Nguyên nhìn Vũ Mặc Nhiên. Muốn nói cái gì rồi lại thôi.

“Chuyện gì?” Vũ Mặc Nhiên mặc dù đang nhìn lấy bản tấu trong tay nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ tới lời nàng nói. Nàng không cho phép Dương Á Sơ lấy thiếp, nàng nói nam nhân quan trọng nhất là chung thuỷ với thê tử. Sao nàng lại cho là như vậy? nữ nhân không phải coi trọng tam tòng tứ đức, coi phu là trời sao? vì sao nàng hết lần này tới lần khác cứng rắn nói ra những lời người khác thấy khó hiểu?

Nàng còn nói với Hà Tĩnh Nhi: Hà tiểu thư, ngươi có thể uỷ khuất mình chia sẻ tướng công cùng người khác, nhưng thật xin lỗi, ta không làm được, không cách nào làm được! thế nhân nói ta ghen phụ ta cũng vui vẻ chịu đựng, bởi vì ta muốn cả đời một phu một thê, thà thiếu chứ không thừa! Cho nên ta cự tuyệt ngươi gả vào!

Lời này cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Ý của nàng là nàng không thể cùng nữ nhân khác chia sẻ tình cảm cho nên mới cự tuyệt hắn sao? Như vậy sao một năm trước lúc hắn vứt bỏ nàng, nàng sao lại chưa từng có tâm tư như vậy?là hắn không hiểu hết con người nàng, hay là bây giờ nàng đã thay đổi?Vì sao hắn liều mạng nghĩ, mà nghĩ không ra Uông Tùy Tâm từng chung sống một năm với hắn đặc biệt như vậy? trừ bên ngoài có chút lạnh nhạt, có chút thanh cao, hắn cũng không có ấn tượng đặc biệt với nàng, vì sao Uông Tùy Tâm ngày trước và bây giờ lại khác biệt đến như thế? còn có những ý nghĩ không dung hoà cùng thế tục vậy sao?

Nàng để cho hắn bị mê hoặc, cũng càng không giải thích được.

Thậm chí hắn có một loại ảo giác, Uông Tùy Tâm bây giờ và trước kia căn bản không phải là cùng một người. Nếu như không phải hắn biết nàng là từ Lộ vương phủ ra, hắn cũng sẽ cho nàng không phải là Uông Tùy Tâm!

“Vương gia…..đồ ăn kia Uông cô nương vẫn chưa dùng tới” Lộ Nguyên suy nghĩ một chút rồi vẫn nói cho vương gia. Vương gia còn tự mình phân phó phòng bếp làm thức ăn đưa qua cho nàng, nhưng Từ đội trưởng lại trở lại nói đưa hắn mang về.

Vũ Mặc Nhiên lãnh mâu hiện lên một tia tức giận, nàng chán ghét hắn như vậy, là hận hắn sao?

“Biết rồi” nàng không phải từng thương hắn sao? vì sao ban đầu nàng nói thương hắn, bây giờ đã có thể nói không thương là không thương sao?

Uông Tùy Tâm, tại sao? cho dù hắn có thật lòng xin lỗi nàng, bù đắp cho nàng, hắn biết hắn sai rồi, có cả hối hận, vì sao ngay cả một cơ hội nàng cũng chưa từng cho hắn?

Ngự thư phòng hoàng cung.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, bây giờ tất cả dân chúng Thiên Vũ làm muối đều bị Dương gia thu mua với giá cao. Vừa rồi Dương gia cũng hạ lệnh thu mua cả lương thực, chỉ là…” Hộ bộ thượng thư vừa nhận được tin tức này khiếp sợ vội vàng tiến cung bẩm báo cho Hoàng thượng.

“Chỉ là cái gì?” Vũ Mặc Phong trầm mặt hỏi. Dương Á Sơ, ngươi thật là to gan!

“Dương gia vừa mới thông báo, dừng lại tất cả hoạt động của sản nghiệp, nói là muốn kiểm tra lại” hộ bộ thượng thư trên trán toát đầy mồ hôi. Nên nhớ sản nghiệp Dương gia vô cùng lớn, trước không từ mà biệt, đột nhiên lại dừng vận hành buôn bán lương thực và muối, đây cũng là chấn động không nhỏ tới Thiên Vũ. Huống chi…huống chi Dương gia còn ra giá cao thu mua lương thực cùng muối tồn trữ của dân chúng, này…này không phải muốn chặt đứt sinh tồn của dân chúng sao?

Rất được, Dương Á Sơ, ngươi quả nhiên làm thế! “Bộp” Vũ Mặc Phong vỗ một tiếng vào bàn, để cho người vốn đổ môi lại càng ứa ra nhiều hơn. Này…Hoàng thượng tức giận…hắn cũng không có cách nào a, có nên nói hay không đây.

“Hoàng…Hoàng thượng, một khi Dương gia dừng mọi hoạt động cũng là chỉ danh nghĩa sản nghiệp Dương gia đóng cửa tu sửa. Như vậy, điều tiết buôn bán sẽ khống chế rất khó. Những thương gia khác sẽ cố tình nâng giá, nhưng mà có nâng giá cũng không thoả mãn được nhu cầu dân chúng a. Nguồn cung cấp đã rơi vào trong tay Dương gia, không tới ba ngày sau dân chúng sẽ cạn kiệt lương thực…”

“Đủ rồi, lui xuống” bị Vũ Mặc Phong tức giận cắt đứt lời nói, hộ bộ thượng thư bước lên phía trước một bước nói.

“Hoàng thượng…Xin nghĩ lại” nếu như không giải quyết tình huống này, vấn đề phát sinh trong dân chúng sẽ trở thành khó khăn lớn nhất của Thiên Vũ. Cho dù mở quốc khố cũng không làm nên chuyện gì a, bởi vì thứ cũng bị Dương gia cầm ở trong tay…

“Lui ra, lui ra cho trẫm” Dương Á Sơ, đây là kế sách của ngươi sao, thật dám công khai uy hiếp ta! Ngươi lại ra tay khống chế hai vật phẩm tối trọng yếu của dân chúng Thiên Vũ, ngươi…ngươi vì nàng mà ngay cả Dương gia cũng không thèm để ý!

Được…Rất được, Dương Á Sơ, trẫm sẽ làm như ngươi mong muốn, trẫm cũng muốn nhìn xem ngươi thu xếp như thế nào! Ngươi lấy bạc từ ngân hàng để thu mua lương thực cùng muối, trẫm sẽ chờ xem ngươi trả lại trẫm như thế nào!

“Dạ…Vâng…Hoàng thượng…Thần cáo lui” Hộ bộ thượng thư nhanh chóng đi ra ngoài. Cũng khó trách Hoàng thượng tức giận, mạch sống của hoàng triều lại nằm trong tay của người khác, Hoàng thượng sao có thể cam tâm chứ? Sợ rằng Dương gia sau này chỉ nhận được kết cục thảm hại.

“Người đâu” Một hồi lâu, Vũ Mặc Phong trầm tĩnh lại gọi người trước cửa.

“Dạ, Hoàng thượng” hai cấm vệ quân đi vào lĩnh mệnh.

“Truyền khẩu dụ của trẫm tới thống lĩnh cấm vệ quân, cho một trăm quân vây giữ thiên lao nhốt Dương phu nhân, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào,vi phạm, chém! Đồ dùng nước uống kiểm tra rõ ràng, có bất kì sơ suất nào, trẫm sẽ chu di cửu tộc”nàng không thể xảy ra bất kì chuyện gì, một chút cũng không thể, nếu không hắn trả giá không nổi.

“Dạ”

Tuỳ Tâm, có phải ngươi biết không ai si tình bằng hắn, vì ngươi, hắn thật sự có thể từ bỏ tất cả, cho nên ngươi mới chọn hắn sao? nếu là như vậy,trẫm thua tâm phục khẩu phục, trẫm có thể chấp nhận những gì ngươi đã trải qua nhưng không thể chỉ có một nữ nhân, càng không có khả năng vì ngươi không quan tâm đến dân chúng Thiên Vũ, tới Thiên vũ hoàng triều! Tam hoàng huynh cũng không làm được, bởi vì tâm hắn cũng có trách nhiệm với Thiên Vũ không thua gì trẫm. Ngươi đã sớm nhìn thấu, có phải không? Cho nên ngươi mới chọn Dương Á Sơ cuồng si vì ngươi. Bởi vì tình yêu của hắn là toàn tâm, toàn ý, dùng hết những gì có thể.

“Ám”

“Dạ, Hoàng thượng”

“Ngươi âm thầm phái người an bài, trẫm không cho phép nàng có bất kì sơ xuất gì, hiểu chưa?”

“Dạ, thuộc hạ hiểu”

Ba ngày, dân chúng chỉ có thể chống đỡ trong ba ngày, như vậy nhất định phải thả người ba ngày sau. Dương Á Sơ, để xem sau khi trẫm thả người ngươi sẽ dùng giá nào bán những thứ ngươi mua giá cao này cho dân chúng, trẫm mỏi mắt trông chờ. Nễu ngươi cam chịu lỗ như vậy trẫm cũng là nhận, còn không…là ngươi can đảm một mình thao túng lương thực cùng muối, đủ để ngươi khiến Dương gia diệt môn.

Từ đội trưởng vẫn thỉnh thoảng nghiên cứu cô gái ngồi yên lặng đằng kia. Nàng không chỉ cự tuyệt đồ ăn của Lộ vương gia, hơn nữa còn một mực xuất thần, nàng đang suy nghĩ cái gì?

Lộ Tùy Tâm đang nghĩ, nếu như ba ba mụ mụ thực sự thương tâm khi nàng rời đi, như vậy bọn họ đang làm cái gì? Mụ mụ thì sao? mụ mụ vẫn đều cho rằng mình vui vẻ là tốt rồi có thỉnh thoảng nhớ tới nữ nhi này hay không? Tình cảnh trong giấc mộng có thật không? Hay chỉ là ảo tưởng trong lòng nàng?

Còn ba ba mà nàng chưa từng hiểu rõ. Hắn có nhiều hài tử như vậy, thật sự yêu nàng sao?

Nàng không biết, có lẽ là không dám nghĩ đến. Như Triệu Trung Nghiệp nói, trong tiềm thức nàng vẫn luôn bài xích người khác tiến vào thế giới nội tâm của nàng, như vậy là do đâu? Thật ra trong lòng nàng rất rõ ràng, quan hệ giữa cha mẹ chính là khúc mắc lớn nhất chưa được gỡ bỏ. Cho nên nàng khát vọng có một cuộc sống trong gia đình bình thường, nhưng vì nàng không mở lòng nên cuối cùng không được toại nguyện. Tất cả có hay không chính là nhân quả?

Trời cao vì sao lại đưa nàng đến nơi đây, đi tới cái thế giới này? Chẳng lẽ thương hại là thương hại cho nên mới để nàng gặp Dương Á Sơ,cho hắn khai tâm kết của nàng, làm cho nàng có thể chạm vào cuộc sống bấy lâu hằng ao ước? gặp người có thể bao dung tư tưởng cực đoan trong lòng nàng, chấp nhận nàng với khát vọng bài xích tình cảm, thậm chí dung túng nàng khỏi cái thế giới yêu cầu hà khắc này, cả đời chỉ có nàng. Này…Nàng thử nghĩ cũng cảm thấy như một giấc mộng.

Đang suy nghĩ thì một đạo bước chân chỉnh tề cắt đứt.

Cấm vệ quân của Hoàng thượng uy nghiêm đi đến. Từ đội trưởng thấy vậy liền vội đứng dậy hành lễ. Đây chính là trưởng và phó thống lĩnh cấm vệ quân được tín nhiệm nhất.

“Cao đại nhân, ngài đây là…” cấm vệ quân của Hoàng thượng sao lại đến nơi này?

“Truyền khẩu dụ của thánh thượng, thiên lao này do cấm vệ quân tiếp nhận, ngươi là đội trưởng?”

A?  “Nga, phải…phải…” đây…đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a? nơi này chẳng qua chỉ giam giữ một nữ nhân thân phận phức tạp, nhưng vì sao lại đem đến toàn chuyện khiến hắn khiếp sợ thế này?

“Rất tốt, người đâu”

“Dạ” hai tên lính tiến lên.

“Đội trưởng, ngươi mang theo mấy tên bộ hạ lập tức đem phạm nhân trong này chuyển đến Bắc thiên lao”

“A? này…xin hỏi Cao đại nhân vì sao lại làm vậy a?”

“Ít nói nhảm đi, bảo ngươi làm thì ngươi làm nhanh lên” nam tử trên mặt có chút tức giận. Phạm nhân này liên quan đến tính mạng cả nhà hắn, tất nhiên không thể qua loa.Lúc hắn nhận được lệnh này cũng thấy run sợ, không biết tại sao Hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh như thế, chẳng lẽ có người muốn tới ám sát phạm nhân sao? đây là Thiên lao a, không ai có thể tiến vào, vì sao lại khẩn trương như vậy? bất quá, lệnh cấp trên là như thế, cũng chỉ còn cách bày trận địa sẵn sang chờ quân địch đến.

“Dạ, những người khác, đi theo ta” đội trưởng nhanh chóng phân phó mấy tên gác ở đây đi với hắn.

Nam nhân mặc nhung trang đi tới song sắt ôm quyền nói với cô gái bên trong: “Dương phu nhân, tại hạ họ Cao,phó thị vệ cấm vệ quân, nếu phu nhân có điều gì cần yêu cầu cứ việc phân phó cho tại hạ” Hoàng thượng thậm chí còn yêu cầu kiểm tra liên tục thức ăn nước uống mang đến, xem ra nữ tử này rất quan trọng đối với Hoàng thượng.

Lộ Tùy Tâm rũ tròng mắt xuống, xem ra lão công nàng đã bắt đầu hành động. Vậy Vũ Mặc Phong sẽ để yên hắn khiêu khích như thế sao?

Nếu không, sẽ không để cho Vũ Mặc Phong phái nhiều người như vậy tới giám sát nàng.

“Hoàng thượng phái cấm vệ quân tiếp nhân tất cả sự vụ của Đông thiên lao, còn đem phạm nhân ở đây chuyển sang Bắc thiên lao?” Vũ Mặc Hiên nghe Vô Thị bẩm báo sau đó nhanh chóng nhìn qua Dương Á Sơ, trên mặt hắn cũng không có chút biến hoá. Tròng mắt loé lên sau đó cẩn thận trầm tư hạ xuống, xem ra Dương Á Sơ đã sớm có chuẩn bị.

“Không chỉ như vậy, Hoàng thượng còn hạ lệnh mỗi thức ăn mang vào đều phải kiểm tra rõ ràng”

“Ngươi lưu ý một chút chuyện trong Đông thiên lao, có chuyện gì bẩm báo ngay cho ta”

“Dạ”

Sau khi Vô Thị đi ra ngoài, Vũ Mặc Hiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Á Sơ vẫn khí nhàn rỗi thần định nói: “Nói đi, ngươi tính làm cái gì?”

Tuỳ Tâm bị áp giải đi không lâu Dương Á Sơ đã hỏi thăm tình huống trong thiên lao, hắn còn tưởng Á Sơ không yên lòng với Tuỳ Tâm, nói cho hắn biết những gì nghe được từ đội trưởng nhà lao. Bất quá, bây giờ nhìn lại giống như hắn chính là mong đợi tin tức này.

“Ha ha, Á Sơ cũng không biết làm cái gì” Dương Á Sơ nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, ngón tay thon dài vuốt vuốt ngọc tiêu trên tay. Đây vốn là hắn đưa cho nương tử, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, che thần thái trong mắt hắn.

“Á Sơ, tính tình tứ hoàng huynh chắc là ngươi không biết, hắn sẽ không cho phép ai làm như vậy với hắn, ngươi…” Vũ Mặc Hiên muốn nói cái gì rồi lại không biết nói thế nào cho phải. Dương Á Sơ cũng coi như quen biết Hoàng thượng lâu rồi, tính tình như thế nào cũng hiểu rõ. Vậy mà hắn còn làm như vậy, hắn còn có thể nói cái gì?

Cũng không nâng mắt, Dương Á Sơ nhìn chăm chú vào ngọc tiêu trong tay, khoé miệng lại dấy lên cười. Tính tình Vũ Mặc Phong đương nhiên hắn hiểu, nhưng hắn đưa đại lễ Hoàng thượng, mà không nhận lại cái gì không phải quá thiệt rồi sao? mà việc giam giữ nương tử cũng làm hắn có điểm bất mãn. Từ hành động mà hắn thấy, hắn hoàn toàn có thể khẳng định tâm tư của Vũ Mặc Phong, ba ngày sau hắn nhất định phải đón nương tử ra ngoài. Không biết nàng ở trong đấy có cảm thấy không quen hay không? Nhưng hắn lại không thể biết.

Nhìn thần sắc của Á Sơ, Vũ Mặc Hiên cũng rũ tròng mắt xuống.

“Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại biết tư tưởng đặc biệt lần này của nàng?” hắn đến bây giờ vẫn còn khiếp sợ suy nghĩ của nàng, như vậy hắn lại càng cảm thấy khó hiểu.

Nghe nói như thế, Dương Á Sơ ngẩng đầu nhìn vào Vũ Mặc Hiên, nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nói gì.

“Trên người nàng có những thứ vĩnh viễn ta cũng không nhìn thấu, bình thường không biết làm sao có thể làm cho ta ngạc nhiên, rất lâu sau mới có thể hiểu những lời của nàng”

“càng đến gần nàng, ta lại cảm giác mình thật nhỏ bé, sống trong một thế giới nhỏ hẹp” càng làm cho tâm đau hơn.

“Nàng thật là một cô gái kỳ lạ” Vũ Mặc Hiên trầm tư hồi lâu, chỉ có thể hình dung như thế.

Dương Á Sơ nhìn thấy chỗ sâu trong tròng mắt Vũ Mặc Hiên, mày kiễm khẽ nhếch lên. Mặc dù hắn biết Vũ Mặc Hiên chỉ đơn thuần ái mộ nương tử hắn, nhưng hiện tại trong ánh mắt không chỉ có như vậy. Nương tử hắn đặc biệt càng tới cần càng trầm mê, hắn cũng không muốn Hiên vương mất khả năng kiềm chế cảm xúc. Xem ra rời khỏi kinh thành là tốt hơn hết, chỉ là hào quang chung quanh nương tử hắn vô luận như thế nào đều không thể che dấu. Nam nhân tinh mắt trên đời này vẫn có rất nhiều, sau này sao có thể chắc không xuất hiện nam nhân ngưỡng mộ nương tử hắn? nương tử thật dễ trêu hoa ghẹo nguyệt a, xem ra hắn nên đem những lời này nói cho nàng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play