“Ta…” Dương Á Sơ nhất thời không để ý sơ sẩy đổi lấy một trận đau nhức, trong lòng lại quặn đau.

Lộ Tùy Tâm thấy vẻ mặt Dương Á Sơ, nghĩ đến việc bị ràng buộc cùng Ngân Lưu Nhân…nỗi khổ riêng lại lướt qua tâm nàng.

Lý trí nói nàng không được phép trách ai, bởi vì không ai quy định người nào phải bảo vệ mình,trên phương diện tình cảm nàng vẫn thấy hận,nhưng lại không biết hận ai, Dương lão gia? Dương Á Sơ? Hay chính mình?

Dĩ nhiên người đứng đằng sau trong lòng nàng cũng đã có suy tính! Mặc dù nàng cố ý không suy nghĩ sâu xa nhưng rất rõ ràng đó là nữ nhân. Nữ nhân hận đơn giản là do ái tình, nàng mặc dù vô tâm nhưng lại có rất nhiều nam nhân để ý, nữ nhân nhìn thấy như vậy thì sẽ sinh ra cảm giác gì? tất nhiên sẽ hận rồi, nên sẽ muốn diệt trừ nàng cho hả dạ.

“Tùy Tâm,là ta có lỗi, là ta không bảo vệ tốt cho nàng” trừ câu này ra hắn cũng không biết nói gì với nàng nữa, nhưng hắn hiểu rõ cha sẽ không dùng hành động như vậy để thương tổn nàng, cha chỉ muốn nàng rời đi mà thôi. Hắn cũng biết có người luôn ẩn nấp chỗ tối để ý nhất cử nhất động của nàng nên an toàn không phải là vấn đề lớn. hắn chưa phái người bảo vệ nàng vì không muốn người đó phát hiện ra động thái của hắn, vì thế mà hắn cũng không cho người canh chừng ở bên cạnh, lại không nghĩ…lại không nghĩ trên đời có chuyện trùng hợp như thế, cho nên mới khiến nàng…

Hắn chưa đi tìm hiểu vì hắn biết người này tuyệt đối không chạy thoát, không cần hắn xuất thủ thì cũng sẽ có người làm cho hắn sống không được mà chết cũng không xong.

“Tùy Tâm, trách ta không?” nhìn trong mắt nàng lay động, Dương Á Sơ khẽ thở dài

Trách ngươi? Lộ Tùy Tâm ngạc nhiên, hắn lại đem trách nhiệm đổ lên đầu chính mình như vậy, sự việc xảy ra đâu phải hắn có thể tính toán trước được, là có người muốn nàng chết nên mới xuất hiện đúng đêm hôm đó.

Nàng có thể nói gì? Trách hắn sao? không,nàng chỉ tự trách mình mà thôi.

“Tùy Tâm…” dùng sức đem nàng ôm thật chặt, nàng có biết lòng hắn rất đau không? Tự trách rất nhiều hay không? Hắn âm thầm tự nói với chính mình, sau này sẽ không bao giờ làm cho nàng thương tâm, khổ sở. Thương thế lần này của nàng là do hắn hại, hắn chỉ có thể dùng cả cuộc đời để làm nàng quên đi những chuyện không tốt này.

Thiên Vũ Lạc thành

Một đội binh mã tiến vào Lạc thành rồi đi với tốc độ chậm dần, dù sao đây cũng là đường phố Lạc thành. Tuy bây giờ không phải lúc đông đúc nhưng dù sao cũng phải giữ phép tôn trọng.

“Đao phó tướng, tối nay nghỉ ngơi ở lạc thành” Ám Dạ cưỡi ngựa phía trước đánh xe nói, bên cạnh người đánh xe là Lưu Tinh.

“Dạ” nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn thấy một khách trọ phía trước, phi ngựa đi về phía đó.

Mà trước cửa lớn khách trọ có một tiểu nhị nhìn thấy đám người ngựa thì mắt sáng lên, có đại khách quan tới a!

Nghĩ như vậy vẻ mặt lại càng ân cần tiến lên khom lưng chào hỏi “ Quan gia, xin hỏi tới dùng bữa hay nghỉ ngơi?”

Đao phong ngẩng đầu nhìn: Đón khách lâu, đây chính là khách trọ lớn nhất Lạc thành.

Lưu Tinh cũng nhìn thoáng qua tên khách trọ, mày kiếm khẽ gạt, cái tên này có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.

Đôi mắt đang suy tư đột nhiên sáng ngời, kinh thành cũng có một khách trọ là Lưu khách lâu, hai nơi này có phải là ngụ ý giống nhau hay không? Cho dù là lưu khách hay đón khách cũng có ý là hoan nghênh.

“Cả hai”tung mình xuống ngựa, nam nhân mặt chữ quốc  nói, ở Lạc thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi cả một ngày thì có thể tới biên giới Thập Ngân quốc.

“Là, dạ, quan gia, mời…” sau đó cao giọng hô “ chưởng quỹ, khách tới a”

Một trung niên nam tử từ bên trong chạy ra ngoài, bước lên phía trước nói “Các vị gia gia, mời…” nhìn qua đội ngũ khổng lồ này, trên mặt hiện lên kinh ngạc, chẳng lẽ là Thái tử Thập Ngân quốc?

Nghe nói Thái tử Thập Ngân quốc đến kinh thành tiếp kiến Hoàng thượng, mà Lạc thành là trấn thành ở biên giới giữa Thiên Vũ và Thập Ngân quốc.

Nghĩ như vậy không khỏi có chút mong đợi đối với người trong xe ngựa, muốn nhìn một chút vị Ngân thái tử rốt cuộc lớn lên mặt mũi như thế nào?

“Công tử, mời xuống xe” Ám Dạ hướng người bên trong nói, bọn họ đến đã khiến cho rất nhiều người chú ý.

“Ân” bên trong xe phát ra giọng nam du dương  mà hấp dẫn, điều này cũng làm cho mọi người trên phố, không phân biệt nam nữ già trẻ đều quăng ánh mắt chăm chú nhìn vào cỗ xe ngựa.

Bức rèm vén lên, một nam nhân chậm rãi đi ra để cho những người đang nhìn cũng hít phải một ngụm lãnh khí, trên đời lại có nam nhân nhìn đẹp như vậy sao?

Chưởng quỹ cũng ngây cả người, đột nhiên phục hồi tinh thần bước lên phía trước nói: “Công tử, mời…”

Bọn họ đi vào trong, người bên cạnh mới hoàn hồn lại, trong mắt chỉ có than thở cùng sợ hãi.

Trong sương phòng thượng hạng, Ám Dạ sắp xếp lại đồ, nhìn Thái tử đứng ở bên cửa sổ đưa mắt ngắm cảnh sắc bên ngoài không khỏi than nhỏ, Thái tử thật sự đã động tâm, dọc đường đi cũng nói chuyện rất ít, chỉ trầm mặc yên lặng! nghĩ như vậy, Ám Dạ lại thấy hận tên Lưu Tinh này, tại sao lại cứu nàng ta chứ? để cho Thái tử lâm vào ao đầm không rút ra được.

Nhìn Ám Dạ trừng mắt liếc mình, Lưu Tinh cũng nheo mắt lại, hắn và Ám Dạ sống cùng lâu như vậy đương nhiên phải biết tâm tư của hắn, nhìn ánh mắt là biết ngay hắn đang nghĩ cái gì!

Vội dùng ánh mắt trừng ngược lại: ngươi cho rằng không làm vậy thì Thái tử cũng buông nàng ra sao? không có đêm đó thì vẫn kết quả vậy a, ta mà không cứu thì lãnh hậu quả còn ghê hơn ý chứ! Thiệt là, đã không khen lại còn hận!

“Tối mai là có thể tới biên giới Thập Ngân quốc, A, được về nhà rồi, thật là tốt quá” Lưu Tinh nhịn không được kêu lên một tiếng, những ngày này ở Thiên Vũ cũng không tồi nhưng trên đường bọn hắn cũng ngốc tương đối nhiều lần, hy vọng trở lại Ngân quốc, ít nhất không cần đi đâu.

Ngân Lưu Nhân xoay người lại nhìn thoáng qua Lưu Tinh, trong mắt xuất hiện một đạo tinh quang, khóe miệng cười khẽ: “Sao? Lưu Tinh mệt a?”

Ách? Lưu Tinh nhìn thấy Thái tử như vậy liền vội vàng đứng thẳng lưng, hơn nữa còn cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đang túa ra, khi nào Thái tử dùng vẻ mặt đấy nói chuyện với hắn thì thể nào cũng có nhiệm vụ giao cho.

Ô ô ~~ hắn chỉ muốn về nhà thôi mà, Thái tử cần gì phải nhìn hắn như vậy a?



“Tĩnh nhi, đã về rồi sao?”trong phủ Hà đại học sĩ ở kinh thành, một phu nhân trung niên phong vận thanh âm tràn đầy sủng nịch nhìn nữ nhi đang đi tới, Hà Tĩnh Nhi.

Trong lòng cũng thấy khuây khỏa, nàng sinh được nữ nhi thứ hai, nhi tử còn nhỏ, trưởng nữ Trữ nhi đã vào cung hầu hạ Hoàng đế, Hoàng thượng sủng ái cũng coi như được hưởng phúc, mà nhị nữ xinh đẹp không thua kém Trữ nhi, mà còn có phần ôn nhu động lòng người, cũng đã đến tuổi lấy chồng, nàng cũng nên tìm giúp nhà chồng cho nó.

“Nương” trên mặt lộ ra vẻ cười, cô gái dịu dàng tiến lên làm nũng.

“Ha ha, thật đúng là tiểu hài tử?” phu nhân vỗ nhè nhẹ tay Hà Tĩnh Nhi.

“Nương…” Hà Tĩnh Nhi nhìn nương đầy oán trách

Chỉ có mẫu thân mới hiểu lòng nhi nữ, nhìn khuôn mặt xấu hổ của nữ nhi, Hà phu nhân thầm than, nữ nhi cũng lớn rồi, cũng phải thành gia lập thất, hơn nữa thấy Tĩnh nhi đã có người ngưỡng mộ trong lòng,  vì sao lại còn tham gia yến hội Dương gia?

Nàng vốn không đồng ý để Tĩnh nhi đi, bây giờ chuyện đứa con kia cùng cái tiểu thiếp bất trinh gây ra tin đồn làm xôn xao khắp nơi, người như vậy cho dù có gia thế hiển hách nàng cũng không đồng ý! Trữ nhi hạnh phúc cũng là do số mệnh định sẵn, nếu như may mắn sinh ra một hoàng tử, như vậy địa vị sau này cũng yên ổn! nhưng mà cùng nhiều nữ nhân như vậy chia sẻ một nam nhân thì cuộc sống cũng không được hạnh phúc a! Cho nên nàng hy vọng Tĩnh nhi có thể gả vào một nhà tốt, cho dù là trắc phòng cũng không phải quá vất vả. Nhưng nhi tử Dương gia kia đã nói chỉ lấy một mình nữ nhân kia làm cho nàng thấy không thỏa đáng, mặc dù cũng biết nam nhân nói được những lời đó không có mấy người.

“Nói cho nương nghe một chút đi, người ta là nhà nào a?” Lôi kéo tay Tĩnh nhi ở trên ghế ngồi xuống.

Trên khuôn mặt dịu dàng của Hà Tĩnh Nhi có chút do dự, nàng nghĩ đến ánh mắt nặng tình của hắn, vì nàng ta sao? cô gái hôm nay đã làm rung động khắp thiên hạ?

Nếu như không được tận mắt nhìn thấy thì nàng cũng không biết trên đời lại có cô gái có dũng khí can đảm theo đuổi hạnh phúc như thế! Nàng một mực hỏi mình có can đảm như vậy hay không? Từ lúc gặp mặt hắn ở Du Nhiên cư một năm trước, nàng đã không thể quên được bóng dáng nhẹ nhàng kia, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu cười mang dung nhan tuyệt thế! Vẻ mặt đắc ý liếc lại về phía nàng làm cho nàng ngơ ngẩn trở về mà tâm không có về.

Nhưng lúc đó nàng còn nhỏ, cũng thấy xấu hổ vì đi ái mộ hắn! Nhưng khi nghe được hắn vì một tiểu thiếp của người khác mà ngỗ nghịch với Dương lão gia, nàng thấy lòng mình đau khổ! Sau đó nàng lại nhận được thiệp mời của Dương gia.

Nương khuyên nhủ nàng không nên đi nhưng mà nàng rất muốn đến đó, chỉ là muốn chứng thực tin đồn nói có đúng hay không mà thôi, hắn đã yêu Uông Tùy Tâm kia thật sao?

Sau khi nàng gặp hắn nàng mới biết mình thật sự thích hắn, muốn làm thê tử của hắn.

Nhưng cô gái kia lại xuất hiện ở Dương gia ngoài dự đoán của tất cả mọi người, một thân bình tĩnh thản nhiên để cho nàng nhận ra nữ tử không đến mức như ngoài phố đồn đại, bởi vì nàng tin vào hai mắt của mình, cũng tin tưởng vào mắt nhìn của hắn…

Nghe nàng ấy hát những ca từ mà các tiểu thư đại gia còn không dám nghĩ chứ chưa nói đến việc ca giữa chốn đông người như vậy, nàng cảm thấy một loại rung động khác lạ.

Trong lòng cũng do dự, bởi vì hắn là thật lòng mà nàng ấy cũng thật lòng như vậy, hai người yêu nhau như thế, nàng sao lại muốn xem vào giữa chia cách bọn họ?

Nghĩ đến hắn cùng nàng không có duyên, hơn nữa người hắn yêu lại là một người khác, một cảm giác khó chịu xông lên trong lòng nàng, khiến nàng không thể chịu được! đây…

Hà Tĩnh Nhi níu chặt lấy y phục trước ngực, nàng thì ra cũng một lòng sâu đậm với hắn như vậy a? nàng phải làm thế nào bây giờ?

“Tĩnh nhi…ngươi làm sao vậy? có chỗ nào không thoải mái?” Hà phu nhân nhìn nữ nhi một mực xuất thần ở một chỗ, còn tưởng rằng nàng đang xấu hổ? nhưng nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt không khỏi kinh hãi, Tĩnh nhi làm sao vậy?

“Ngươi…mau truyền đại phu” nghĩ đến thân thể Tĩnh nhi không khỏe, Hà phu nhân nhất thời luống cuống.

“Vâng, phu nhân…”

“Tĩnh nhi, ngồi xuống, nói cho nương, chỗ nào thấy không khỏe?”

“Nương…” Hà Tĩnh Nhi ôm lấy Hà phu nhân mà khóc thành tiếng, nàng muốn bên cạnh hắn, cho dù thỉnh thoảng hắn liếc nhìn nàng một cái nàng cũng cam tâm tình nguyện.

“Tĩnh nhi…đừng khóc, nói cho nương biết, có phải đã chịu ủy khuất ở Dương gia rồi hay không?” Hà phu nhân lo lắng hỏi.

“Nương…con không sao…con về phòng trước” nàng tốt hơn nên suy nghĩ lại, phải hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Kia…”

Nhìn nữ nhi mình chấn động tâm tình như thế, hà phu nhân nhíu chặt mày lại, trong lòng có một cỗ bất an, Tĩnh nhi đây là có việc gì vậy?

Ở Dương gia đã gặp phải chuyện gì?

Cuộc sống không nhanh không chậm đã qua được mấy ngày, bữa tiệc Dương gia tuyển thê phong ba cũng làm cho các trà lâu tửu quán tại kinh thành nóng lên dị thường. Trong một khoảng thời gian ngắn Uông Tùy Tâm lại một lần nữa trở thành nhân vật tiêu điểm, bất luận đi tới chỗ nào đều bị người khác chỉ chỏ.

“Tiểu thư, người đã về rồi~~” Tử Vân chưa bao giờ cảm thấy vui như thế lúc tiểu thư trở lại, một cô nương tự xưng là đồ đệ của tiểu thư làm cho nàng cũng không biết làm sao nữa.

“Tử Vân?” Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân chạy nhanh tới không khỏi quái lạ, nha đầu đầu này có người đuổi theo đòi nợ à?

“Tiểu thư…” Ô ô, rốt cuộc cũng trở lại, cái tiểu cô nương kia thật khủng khiếp!

Còn chưa kịp chờ Lộ Tùy Tâm kịp phản ứng thì Tử Vân đã bị một bóng người kéo ra ngoài, sau đó nhào tới trước ngực một thân thể mềm mại.

“Oa, sư phụ, ngươi rốt cuộc cũng trở lại, ta đợi chỗ này lâu lắm rồi đó a?” thật ra nàng cũng chỉ vừa mới tới, mấy ngày qua nàng cũng đã theo dõi nữ nhân lạnh như băng kia rồi. Hừ, nàng ta thật là phiền, không thể làm gì khác đành tới nơi này tìm sư phụ.

Lộ Tùy Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc hướng tới Dương Á Sơ nhíu mày, là sư điệt của ngươi?

“Linh nhi, sao ngươi lại tới đây?” nha đầu này thích nhất là tham gia náo nhiệt, sư huynh cũng không có biện pháp nào cầm chân được nàng. Bất quá không biết mấy ngày qua chạy đi đâu?

“Hì hì…sư thúc, lần này là cha cho phép ta tới đây đàng hoàng nha” Nhiễm Linh Nhi làm bộ mặt quỷ, quả nhiên không có tới nhầm chỗ, nơi này thật đúng là có nhiều chuyện cho nàng đùa giỡn.

Lộ Tùy Tâm đem người trong ngực khẽ đẩy ra: “Linh nhi cô nương phải không? Ngươi gọi ta là sư phụ nhưng ta không thể đáp ứng làm sư phụ của ngươi a?”

“Nhưng ta muốn làm đồ đệ của ngươi a”

Lộ Tùy Tâm nhìn Nhiễm Linh Nhi trước mắt không khỏi bật cười, tiểu Linh nhi này thật đúng là hồn nhiên.

“Linh nhi…” tròng mắt Dương Á Sơ hơi trầm xuống.

Nhiễm Linh Nhi nhún vai, được rồi, sư thúc hình như đúng là không vui nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng thích thú với một nữ nhân, đương nhiên phải đi nghiên cứu một chút rồi.

“Vậy cũng tốt, ta đi, nếu một thời gian ta chưa trở về mà cha ta lại đi tìm sư thúc thì phiền sư thúc chuyển lời giùm, nói Linh nhi đi tìm sư phụ” đôi mắt to tròn lóe ra thần sắc chân thành.

Lộ Tùy Tâm nhìn vẻ mặt Dương Á Sơ cũng biết Nhiễm Linh Nhi chắc chắn một nha đầu chuyên gây ra phiền phức.

Trầm tư một lúc, Lộ Tùy Tâm chậm rãi cười một tiếng: “Linh nhi cô nương nếu không chê thì có thể sống chung với ta một thời gian ngắn”

Ánh mắt to tròn bỗng nhiên hưng phấn bắn ra hàng vạn tia sáng, hắc hắc, biết ngay chiêu này hữu dụng mà.

“Tùy Tâm, nàng đừng để ý nha đầu này, sư huynh của ta cũng không thể quản nổi, có chăng chỉ có đại sư huynh của nàng mới quản được thôi” nha đầu này từ nhỏ đã hay kề cận bên Phương Mạc Ngôn, xem ra hắn phải nhanh nhanh đi báo cho Phương Mạc Ngôn dẫn tiểu nha đầu này về mới được.

“Hắn? Hừ, nực cười, ta mới là người mặc kệ hắn, bây giờ cho dù hắn đứng trước mặt thì ta cũng không thèm để ý” nghĩ đến cái tên coi trọng nữ nhân lạnh như băng kia, trong lòng nàng như phát hỏa.

“Không có chuyện gì, Á Sơ, ngươi chẳng phải đang bận sao” cả ngày bên cạnh nàng cũng không được a, mặc dù nàng cũng không còn ngần ngại nhưng chuyện Dương gia vẫn cần phải sớm giải quyết.

Dương Á Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu làm cho nàng mỉm cười. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Lộ Tùy Tâm liền giật mình, Dương lão gia không biết đã nghĩ thông suốt hay chưa.

“Tiểu thư, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Tử Vân bưng trà đưa cho Lộ Tùy Tâm, Lộ Tùy Tâm giật mình.

“Tử Vân, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút”

“Ta cũng đi” Nhiễm Linh Nhi sợ bị bỏ rơi nên vội vàng nhảy dựng lên.

Ba người đi trên đường, Lộ Tùy Tâm vẫn lưu ý tới những nơi bán nhà, nàng nên mua một căn nhà nhỏ để ở.

Trong lòng nàng hiểu, trong lòng Dương Á Sơ cũng hiểu, bọn họ còn phải đi trên một một con đường dài nữa, mà cuối cùng có thể đi cùng nhau được hay không, có còn kiên định sánh bước hay không?. Cho nên cũng không thể ở tại Du Nhiên cư, nàng cần tìm một chỗ cho mình. Trong lòng khẽ lay động, kinh thành này vốn là nơi nàng muốn rời xa nhất, nhưng vẫn vì hắn mà dừng lại!

Nàng bây giờ có thể xác định được tình cảm mình giành cho Dương Á Sơ, thì ra nữ nhân khi nguyện ý chia sẻ tình cảm cũng chính là đã yêu nam nhân ấy.

Nàng không biết Dương Á Sơ cuối cùng có đáng để nàng giao tình cảm ấy ra hay không, nhưng giờ phút này nàng cũng không thấy hối hận! thì ra nàng vẫn muốn có một cuộc sống  bình thường bên cạnh nam nhân! Nhưng lần này thì sao? Có lại tái diễn tình cảnh cô đơn không? Dù sao phía trước nàng và hắn là một con đường đầy chông gai thử thách.

“Tiểu thư, người đang tìm cái gì a?” Tử Vân tò mò nhìn tiểu thư.

“Tử Vân, ngươi đi hỏi xem gần đây có chỗ nào bán nhà hay không” Lộ Tùy Tâm quay đầu chuyển tới hướng Tử Vân.

“A…”

Lúc Tử Vân đang định hỏi tiểu thư là mua nhà làm gì thì có một thanh âm vui mừng từ một nơi truyền đến.

“Tử Vân?”

“Lý đại ca…” Tử Vân vui sướng chạy lên phía trước.

Lý Thuận không nghĩ mình vẫn còn được gặp lại Tử Vân, gần đây hắn cũng nghe được chuyện tình của Thất phu nhân, biết được tử vân không rời khỏi kinh thành, nhưng hắn lại không dám tìm nàng trước.

“Lý đại ca, ngươi có khỏe không?” Tử Vân cảm động hỏi, nàng không ngờ còn được gặp lại Lý đại ca.

“Đúng rồi, Lý đại ca, ngươi có biết gần đây có chỗ nào bán nhà không a?”

Lý Thuận kinh ngạc nhìn Tử Vân, sao nàng lại hỏi cái này?

“Là tiểu thư nhà ta hỏi” Tử Vân chỉ về phía Lộ Tùy Tâm cùng Nhiễm Linh Nhi.

Lý Thuận gật đầu, chuyện Thất phu nhân hắn cũng nghe được một chút, nghe nói Thất phu nhân với Dương công tử là tình đầu ý hợp.

Gãi gãi đầu, hai mắt Lý Thuật phát sáng: “Tử Vân, ta có biết một người sắp sửa đi xa, nếu được ta đi giúp hỏi xem hắn có bán nhà hay không a?”

“Được, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút nha. Ta bây giờ ở Du Nhiên cư, Lý đại ca lúc nào rảnh rỗi có thể tới tìm ta”

“Thật sao?” khuôn mặt ngay thẳng tràn đầy vui mừng.

“Ân, Lý đại ca, trước ta theo tiểu thư nhà ta đi có chuyện, ngươi nhớ giúp ta chuyện căn nhà nha”

“Ân” nhìn bóng lưng xoay người rời đi, trong mắt nam nhân lộ ra vui vẻ! Tử Vân không có rời đi, còn nói muốn mua nhà, vậy sau này có phải hắn sẽ có nhiều cơ hội được gặp Tử Vân không?

“Nam nhân kia thích ngươi” Nhiễm Linh Nhi đột nhiên tung ra một câu nói làm cho Tử Vân đỏ bừng hết cả mặt, xấu hổ đến mức cúi gằm xuống đất.

Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân thẹn thùng cùng Linh nhi thẳng thắn không khỏi khẽ mỉm cười: “Linh nhi cũng có người vừa ý rồi a?” nếu nàng còn không lên tiếng sợ rằng đầu Tử Vân thật sự muốn vùi vào đất rồi cũng nên.

Người vừa ý? sắc mặt liền thay đổi, Nhiễm Linh Nhi vội vàng bỏ qua, nàng có thích hắn hay không?

“Thì ra Linh nhi cũng có người trong lòng, là ai a? là vị Đại sư huynh kia sao?” Lộ Tùy Tâm nhìn vẻ mặt phong phú của Linh nhi, lại càng cười lên. Mối tình đầu như hoa mới nở, là tình cảm tự nhiên mà đến thôi, rất bình thường, bất quá…bất quá…đánh giá Tử Vân một cái, Tử Vân có tình cảm gì với Lý Thuận?

Nhiễm Linh Nhi nhìn sắc mặt Lộ Tùy Tâm đang cười, liền cảm thấy không tự nhiên, bật thốt lên: “Ta thích Đại sư huynh? Sao có thể a? cái đồ không có mắt đó, ta còn lâu mới…” chợt câm lặng, vội lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt bỗng nhiên đỏ bừng tới tận mang tai.

“Ha ha, thì ra ngươi cũng có người trong lòng” vốn Tử Vân đang mắc cỡ không dám gặp ai nghe thấy vậy liền ha ha cười, phản kích lại Linh nhi.

Cũng? Tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên! Tử Vân vừa mới nói là “cũng”

“Ngươi…” Nhiễm Linh Nhi trừng mắt thật lớn, khuôn mặt vừa xấu hổ vừa tức giận làm cho nàng thoạt nhìn rất mê người.

“Tiểu thư, vừa rồi Lý đại ca nói có người quen muốn đi xa, hắn nói sẽ hỏi giúp căn nhà ấy” Tử Vân không thèm để ý tới Nhiễm Linh Nhi đang giận tới tím tái hướng Lộ Tùy Tâm nói.

“Uông tiểu thư, tiểu thư nhà ta có ý mời” một nha hoàn đi tới hướng Lộ Tùy Tâm nhẹ hành lễ thân thể, sau đó chỉ vào một trà lâu ở trước nói.

“Tiểu thư nhà ngươi là ai?” có kinh nghiệm từ lần trước nên Tử Vân xung phong đầu tàu gương mẫu che chắn phía trước Lộ Tùy Tâm lớn tiếng hỏi. Người kia hiển nhiên không ngờ rằng Tử Vân lại lớn tiếng như thế, vẻ mặt còn rất cảnh giác nên ngây ngẩn cả người một lúc nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần.

“Tiểu thư nhà ta là Nhị tiểu thư phủ Đại học sĩ”

Hà Tĩnh Nhi? Lộ Tùy Tâm hơi cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ, đã muốn gặp lại nhanh như vậy sao?

“Tiểu thư?”

“Được” có phải trùng hợp mà đơn thuần vô tình gặp mặt hay không?

Một nhóm ba người đi vào trong trà lâu bố trí trang nhã! Đã nhìn thấy Hà Tĩnh Nhi lẳng lặng ngồi một nơi thưởng thức trà, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa yếu ớt như cũ!

Nhìn thấy Lộ Tùy Tâm đi vào, dịu dàng cười: “Uông tiểu thư, mời”

Lấy một chén trà đặt ở trước mặt Tùy Tâm, ánh mắt nhẹ đánh giá cô gái trước mặt không rõ ý tứ hàm xúc.

Lộ Tùy Tâm nâng chén trà lướt qua một ngụm, cũng nhìn Hà Tĩnh Nhi một chút.

Y phục sa mỏng nhiều tầng như làn khói trắng, bên ngoài phủ lớp sa tơ vàng xanh biếc.Mái tóc buông thả, bên trên búi bằng cây trâm trân châu ngọc bích, đôi mày như cành liễu, ánh mắt như thu ba, môi hồng nhuận mỉm cười khiến cho nàng có nét dịu dàng đoan trang của đại gia khuê tú.

“Uông cô nương, phong thái của cô nương làm cho Tĩnh nhi vẫn không hết rung động” Hà Tĩnh Nhi cười khẽ một tiếng.

Khóe miệng Lộ Tùy Tâm cũng nhẹ đưa cong lên: “Tĩnh nhi cô nương lệ chất thiên sinh, giai nhân nhược thủy cũng khiến cho Tùy Tâm sợ hãi than!”

“Hôm nay vừa nhìn thấy cô nương, trong lòng Tĩnh nhi đã có chút mê hoặc, kính xin Uông cô nương chỉ giáo”

“Không dám, chỉ cần Tùy Tâm biết tất nhiên sẽ không giấu diếm”

“Dũng khí của cô nương là từ đâu mà có?” Hà Tĩnh Nhi đưa chén trà tinh xảo lên nhấp một chút, động tác vạn phần ưu nhã.

Trong lòng Lộ Tùy Tâm thầm than, Hà Tĩnh Nhi một thân cao quý ưu nhã, đến cả nữ nhân nhìn thấy cũng ngây người! Bất quá…người trước mắt làm cho nàng nhớ đến Ngân Lưu Nhân, tính tình biểu lộ ra bên ngoài quá hoàn mỹ nhưng cố chấp trong lòng lại càng sâu, loại người này tâm niệm cố hữu cũng sâu thẳm. Nghị lực cũng lớn, bởi vì điều khiển hành động tâm tư lợi hại nên vẻ ngoài thể hiện ra mới hoàn mỹ như thế, điều này không phải ai cũng làm được. Tâm niệm cố hữu trong lòng Ngân Lưu Nhân có lẽ là khát vọng thiên hạ này! Nhưng mà…vị trước mắt này thì sao? Nàng khát vọng điều gì? Che đậy ánh mắt nghi ngờ, trong lòng Lộ Tùy Tâm ám quang lóe lên.

Hà Tĩnh Nhi nhìn người đang trầm tư, ánh mắt vẫn dịu dàng yếu đuối như cũ.

“Vấn đề này của Tĩnh nhi có phải làm khó cho cô nương hay không?”

“Không, Tùy Tâm đang suy nghĩ dũng khí mà cô nương nói là chỉ trên phương diện nào?”

Đặt chén trà trong tay xuống, Hà Tĩnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lộ Tùy Tâm: “Tình cảm”

Tình cảm? trong đầu âm thầm đánh giá chốc lát, Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào người trước mắt, không biết vì sao trong lòng nàng lại có một trực giác mách bảo, cảm giác của nàng với Hà Tĩnh Nhi không khá lắm, mặc dù nàng ta rất ôn hòa, lễ nghĩa nhưng lại không cảm nhận được tấm lòng thực sự của nàng.

Chỉ nhìn thấy bề ngoài dịu dàng cùng hoàn mỹ mà thôi.

“Tùy Tâm cũng chỉ là nghe theo cảm giác trong lòng” Lộ Tùy Tâm hơi nhíu mày, Hà Tĩnh Nhi so với nàng nhìn nhận tâm cơ còn sâu hơn, mục đích của nàng là cái gì?

Theo cảm giác trong lòng? Rũ mắt xuống, trên mặt dịu dàng mang ý tứ không rõ, nhưng trong lòng lại nổi lên rung động. Đó có phải cũng là theo cảm giác trong lòng hay không?

“Hà cô nương, nếu như không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ trước” Hà Tĩnh Nhi này làm cho nàng theo bản năng chống cự.

“Cô nương xin cứ tự nhiên, ngày khác gặp lại” rõ ràng là một câu nói thông thường nhưng lại làm cho Lộ Tùy Tâm nhìn nàng thêm một cái.

Khẽ gật đầu ý bảo Nhiễm Linh Nhi cùng Tử Vân bên cạnh rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an!

Mà cỗ bất an này lại đến từ vị Hà cô nương! Ánh mắt bình tĩnh của Lộ Tùy Tâm hiện lên tinh quang, trực giác của nàng từ trước tới nay không hề sai! Lần này chỉ hy vọng là nàng suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Dịu dàng nhìn Lộ Tùy Tâm rời đi, Hà Tĩnh Nhi nhẹ than thầm, trong miệng vẫn nói lại lời vừa nãy: theo cảm giác ở trong lòng.

Thu hồi ánh mắt chăm chú, đem trà đặt lên môi nhấp một ngụm, mày liễu nhíu lại, trà lạnh uống sẽ không tốt, tình cảm bỏ lỡ có phải sẽ như vậy hay không?

Nàng ngồi đây run rẩy một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài, nàng không cách nào từ bỏ, không bằng đánh cược một lần xem sao! Uông Tùy Tâm, ta rất mong đợi lần gặp mặt tiếp theo, cảm tượng giữa ta và ngươi sẽ như thế nào?

“Tiểu thư, trở về phủ sao?”

“Không, đi Lộ Vương phủ”

A? Thanh Liên ngây ngốc, tiểu thư đến Lộ vương phủ làm gì?

Vũ Mặc Nhiên băng lãnh trong mắt hiện lên nghi ngờ, không thể giải thích được những gì hắn nghe thấy.

“Ngươi nói ai cầu kiến?”

“Là Nhị tiểu thư phủ Đại học sĩ- Hà Tĩnh Nhi tiểu thư”

Đường nghiệp nói lại một lần nữa….



Hà phu nhân khiếp sợ nhìn Hà Tĩnh Nhi, một lúc lâu cũng không nói thành lời, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, Tĩnh nhi mới nói gì? Nàng nói nàng muốn gả cho Dương công tử, là Dương Á Sơ đã có người trong lòng sao? Không, nhất định là nàng nghe lầm.

Đẩy hà học sĩ bên cạnh: “Tướng công, có phải vừa rồi ta nghe lầm hay không?”

Hà đại học sĩ vẫn kinh sợ như trước nhưng rất nhanh phục hồi thần trí, nhìn tiểu nữ nhi của mình khiến trong mắt hiện lên tia trầm tư!

“Nương, người không nghe sai” Hà Tĩnh Nhi phá vỡ ảo tưởng của Hà phu nhân.

“Ta không đồng ý” nói giỡn sao, gả cho một nam nhân trong lòng đã có người khác vậy khác nào muốn đâm đầu vào chỗ chết? Tĩnh nhi nhà nàng hoàn toàn có thể gả vào một nơi còn tốt hơn.

“Đây chính là nguyên nhân ngày đó ngươi đi tham gia yến hội?” Hà học sĩ trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, cha” vẻ mặt ngưng trọng của Hà Tĩnh Nhi để cho Hà học sĩ thở dài, tính cách của Tĩnh nhi hắn hiểu rõ, so với Trữ nhi, thì hắn hy vọng người tiến cung là Tĩnh nhi hơn, nhưng thời điểm tuyển tú Tĩnh nhi vẫn còn quá nhỏ.

Dương gia?  Hoàng thượng có lẽ sẽ áp chế Dương gia một ngày không xa, nhưng mà…căn cơ Dương gia quá sâu chỉ sợ chuyện này không thể làm dễ dàng. Hơn nữa với năng lực kinh thương của Dương Á Sơ, Dương gia không dễ bị sụp đổ, muốn trở thành Dương gia chủ mẫu cũng không có trở ngại! Chẳng qua là…

“Dương Á Sơ trong lòng đã có Uông Tùy Tâm” Cũng là một cô gái kỳ lạ, nhưng nếu xét mặt gia thế thì chính thất nhất định là Tĩnh nhi, dù nàng có được Dương Á Sơ yêu thương cũng sẽ chỉ làm thiếp, điểm này hắn rất tin tưởng. nhưng thân là phụ mẫu, hắn vẫn hy vọng Tĩnh nhi suy nghĩ kĩ càng, kinh thành này thiếu gì nam nhân tốt xứng đôi với nàng.

“Như vậy thì đã sao? Con rất có lòng tin vào bản thân mình” nàng không tin mình không sánh bằng Uông Tùy Tâm, bất cứ mặt nào cũng vậy.

“Tĩnh nhi…”  Hà phu nhân vẫn mong nữ nhi sẽ hồi tâm chuyển ý! Nàng không muốn cuộc sống sau này của Tĩnh nhi sẽ mệt mỏi như vậy,tranh thủ tình cảm là rất khổ sở. con đường này nàng quá rõ ràng mà vẫn bước theo.

“Cha, tâm con đã quyết, huống chi con đã đi tìm Lộ vương gia…” nàng cần sự giúp đỡ của hắn mới có thể đạt được mong muốn! mặc dù hắn cự tuyệt lời thỉnh cầu của nàng nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ dao động, bởi vì hắn còn muốn Uông Tùy Tâm vãn hồi ý nghĩ.

“Cái gì?”

“Ngươi tìm hắn làm gì?”

Người hô lên kinh hãi trước tiên là Hà phu nhân, người sau là Hà học sĩ đang nghi ngờ.

“cha thử nghĩ một chút là biết dụng ý của con” khuôn mặt nhẹ nhàng phù hợp với khí chất dịu dàng tinh quang.

Hà đại học sĩ cúi đầu trầm tư, một lúc sau thì ngẩng đầu lên, trong mắt có cả tán thưởng! Tĩnh nhi thật đúng là thông minh, đáng tiếc nàng không tiến cung, nếu không bằng mưu kế của nàng địa vị hậu cung không thể tầm thường a! Trữ nhi cũng coi như hiểu biết tiến thoái đúng lúc nhưng lại thiếu cái kín đáo của Tĩnh nhi.

“Các ngươi đang nói cái gì vậy a?” Hà phu nhân đều không hiểu nhìn hai người như trong mộng kia.

“Đây là Tĩnh nhi muốn thế?” Hà học sĩ một lần nữa hỏi lại Tĩnh nhi cho chắc chắn.

Hà Tĩnh Nhi đứng dậy nhìn thật sâu vào Hà học sĩ, khẽ mỉm cười hạ mình cúi xuống: “Mong cha thành toàn cho tâm ý nữ nhi”

“Tĩnh nhi, sẽ không hối hận sao?” phải biết rằng một mũi tên đã bắn ra thì sẽ không thể quay đầu lại!

“Tĩnh nhi sẽ không”

Khẽ thở dài một hơi, Hà học sĩ khoát khoát tay ý bảo nữ nhi đứng dậy.

Hà Tĩnh Nhi đứng lên, tầm mắt hướng về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ! Tât cả đều mới bất đầu, Uông Tùy Tâm! Ta cũng sẽ theo cảm giác của trong lòng!

Trữ Dung điện hậu cung Hoàng cung

“Cái gì? Cha, chuyện này…” Khuôn mặt mỹ lệ của Trữ phi hơi lộ ra kinh ngạc! Tính cách của Tĩnh nhi nàng hiểu.

“Trữ nhi, có cơ hội ngươi hãy gợi ý cho Hoàng thượng, ngày mai ta sẽ dâng tấu chương” Hà học sĩ thận trọng nói.

“Cha, này…” Trữ phi vẫn khó mà tin được muội muội lại quyết định gả cho Dương Á Sơ! Đây…trong đầu hồi tưởng lại khuôn mặt nam nhân tinh xảo, xét bên ngoài mà nói, Dương Á Sơ quả thật bất phàm, nhưng hắn đã yêu Uông Tùy Tâm, đây là chuyện kinh thành người người đều biết.

“Muội muội ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng đã khuyên nhưng vô dụng, chỉ còn cách đồng ý giúp nó mà thôi” Hắn sao lại không nhìn ra Trữ nhi đang nghĩ đến điều gì? Nhưng nam nhân động tình thì dễ mà thụ tình thì khó! Hắn không tin Dương Á Sơ chỉ lấy một nữ nhân, hơn nữa với điều kiện cùng tâm trí của Tĩnh nhi, muốn nắm bắt tâm nam nhân cũng không phải chuyện khó! Hơn nữa hắn rất hiểu nữ nhi của mình, chỉ cần muốn làm gì thì mười con bò kéo cũng không trở lại, đã vậy thì làm theo những gì nó mong muốn đi.

“Để nữ nhi dò xét ý Hoàng thượng xem sao!” Trữ phi hơi nhíu mày, Hoàng thượng cũng đã mấy ngày nay không truyền nàng thị tẩm.

Hà học sĩ xem xét đại nữ nhi một chút: “Trữ nhi, việc cấp bách của ngươi bây giờ là phải sinh hạ hoàng tử”

Trữ phi cười khổ, sao nàng lại không muốn vậy chứ? Nhưng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì? Trong bụng vẫn không có tin tức! Bất quá, may mà các phi tử hậu cung khác cũng không có động tĩnh

Ngự thư phòng

“Hoàng thượng, tối nay người muốn nương nương trong cung nào thị tẩm?” tiểu Thân tử lấy ra một danh sách trong tay hỏi Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương.

Vũ Mặc Phong hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tiểu Thân tử.

Tiểu Thân tử cảm giác trên đầu đã bắt đầu tê tê nhưng vẫn kiên trì lên nói: “Hoàng thượng, ngài đã năm ngày không truyền gọi phi tử hậu cung”

“Đi xuống” Vũ Mặc Phong lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng…”

“Tiểu Thân tử, xem ra ngươi càng ngày càng to gan, lăn xuống cho trẫm”

“Dạ….vâng…” tiểu Thân tử thấy Hoàng thượng tức giận chân mềm nhũn ra, trong lòng thầm than nhỏ, hắn cũng thật tội a! từ lúc bắt đầu việc quản lý cuộc sống Hoàng thượng tới nay, hắn cũng đều vì Hoàng thượng mà suy nghĩ a~, Hoàng thượng tới bây giờ vẫn chưa có nhi tử, mà đây lại là chuyện đại sự của hoàng thất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play