“Lão gia” Dương quản gia thấy lão gia như vậy thì thầm lắc đầu! Lão gia bây giờ đã thay đổi thật rồi. Trên người lão gia không còn tìm được chút nào bóng dáng trước kia nữa.

“Ông nội, cha đang ở đại sảnh chờ chúng ta ạ?” Hương Nhi mập mạp được bế trên tay nô tỳ đi tới tò mò hỏi Dương lão gia.

“Ừ, cha đang chờ con đấy.” Viễn Chi thấy ông thích Hương Nhi nên đã để con bé ở lại Dương gia. Một năm trước con dâu còn sinh trưởng tôn! Đời này coi như ông đã có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông được rồi.

“Vậy đệ đệ ở đây ạ?” Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên, Hương Nhi làm như rất không vui hỏi.

Dương lão gia cười ha hả: “Là cháu không ngoan phải không, lúc nào cũng làm cho đệ đệ khóc.” Có lẽ ông trời cũng quá tử tế với ông, tuy rằng mất đi đứa con trai mà ông thương yêu nhất, nhưng ít ra…ít ra ông còn một đứa con, còn cháu trai cháu gái!

Hai người thong thả đi tới đại sảnh khổng lồ, trên chiếc bàn đã ngồi chật người.

“Lão gia, ông lại chơi với Hương Nhi tới quên cả dùng bữa rồi.” Dương phu nhân nhẹ giọng nói. Nhị phu nhân bên cạnh nhận lấy khăn trong tay nô tỳ đưa cho Dương lão gia “Lão gia, ông phải chú ý thân thể, ngày ngày phải ăn ba bữa đúng giờ, đại phu cũng nói rồi, thân thể ông không thể chạy với Hương Nhi.” Nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ông cũng không mong phải nằm trên giường nữa chứ? Cho nên sau này ông để Linh Nhi đưa Hương Nhi đi chơi là được rồi.” Dương phu nhân đề nghị.

Phu nhân của Dương Viễn Chi, Triệu Linh Nhi đứng lên phúc lễ với lão gia tử “Cha, Hương Nhi nghịch ngợm, sau này để con dâu trông nom thay cha!”

“Đúng đó, cha, đại phu nói cha không thể hoạt động quá nhiều.” Dương Viễn Chi đón lấy Hương Nhi “Hương Nhi, con lại không ngoan rồi, hôm qua làm cho đệ đệ khóc, còn lúc nào cũng khiến ông nội lo lắng. Có phải lại muốn cha đánh vào mông con đúng không?”

“Hu hu…ông…” Hương Nhi là người hiểu Dương lão gia nhất, nhưng bây giờ lại ngang bướng gây sự.

“Thôi được rồi, mấy người nói một câu lại tiếp một câu, ta đâu có tới mức đấy, sức khỏe ta thế nào tự ta biết rõ.” Dương lão gia rít lên một câu về phía mọi người, rồi chuyển sang Hương Nhi “Ngoan, Hương Nhi ngoan, có ông ở đây.”

“Cha..” Dương Viễn Chi định nói gì đó thì bị tiếng hạ nhân chặn ngang “Lão…lão..”

“Có chuyện gì xảy ra?” Dương Viễn Chi nói trước, vội vàng đứng dậy.

“Lão gia..tiểu…thiếu gia…” Miệng hắn như đang bị ai vả, cũng không biết nên nói thế nào..

“Láo xược! Xảy ra chuyện gì?” Dương Viễn Chi nhìn Dương lão gia rồi mới lớn tiếng quát.

“Không…không…Không phải…”

“Quản gia, ông đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Dương Viễn Chi thấy kẻ trước mắt căng thẳng tới mức lắp bắp nói không ra lời, vội chuyển sang Dương Tiến Thủ – quản gia Dương gia phân phó.

“Vâng thưa thiếu gia.” Dương quản gia nhìn hạ nhân thì thầm cảm thấy kì lạ, bình thường cậu ta là người thận trọng nhất, cho nên ông mới để cậu ta gác cổng lớn.

“Không…không phải..là…là…là nhị thiếu gia đã trở về.”  Người gác cổng cố gắng nói ra những lời này.

Một lúc lâu sau, thân thể Dương lão gia mới chấn động trước những gì vừa nghe thấy, mắt mở to, ra sức thở hổn hển “Ngươi…Ngươi nói gì?”

Dương Viễn Chi túm lấy cổ áo kẻ vừa nói, kích động hỏi “Ngươi nói gì?”

“Nhị…nhị thiếu gia đang ở ngoài cổng” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn cũng không thể tin nổi.

“Người đâu, lôi tên cẩu nô tàu này ra.” Dương lão gia thở dốc.

“Cha” Giọng nói Dương Á Sơ truyền đến…

Toàn bộ đại sảnh im lặng. Tay Dương Viễn Chi đang túm áo hạ nhân đột nhiên buông lỏng, mở trừng mắt, cũng không dám quay đầu lại, chỉ sợ mình nghe nhầm…

“Á Sơ…” Bỗng Dương phu nhân đứng dậy làm đổ cả bát canh. Nhưng bà không để ý, chỉ vươn tay ra run run chỉ về phía trước.

“Tướng công, cha, Á Sơ thật sự đã trở về” Triệu Linh Nhi kích động hô lên với Dương Viễn Chi vẫn không dám quay đầu và Dương lão gia đang ngây người.

“Á Sơ…” Hai vị phu nhân cũng khiếp sợ nhìn mấy người đang đứng ở bên ngoài.

Dương Viễn Chi từ từ quay đầu lại, thấy khuôn mặt mỉm cười của Dương Á Sơ đang đứng cách đó không xa, bên cạnh là…đệ muội, trong tay còn bế một đứa bé trông chưa đến ba tuổi.

“Á Sơ…” Thân thể Dương lão gia chậm rãi ngã xuống. Dương Á Sơ phi nhanh như chớp tiến lên đỡ được thân thể của Dương lão gia từ đằng sau “Cha, cha…”

Dương lão gia dựa nửa người vào trong lòng Dương Á Sơ, nước mắt rơi xuống, tay run run xoa nhẹ lên mặt Dương Á Sơ “Á Sơ, thật sự là Á Sơ, có phải ta đang nằm mơ không?” “Không đâu cha, cha không nằm mơ, là Á Sơ bất hiếu.” Dương Á Sơ nói, tròng mắt đã ươn ướt. Nâng Dương lão gia dậy ngồi lên ghế rồi quỳ trên mặt đất “Cha, mẹ, hai dì, đại ca, đại tẩu, là Á Sơ không tốt, đã khiến mọi người đau lòng.”

Nhất thời Dương lão gia khóc như một đứa trẻ. Dương Viễn Chi đi lên phía trước ôm lấy Dương Á Sơ “Thật sự là đệ sao, Á Sơ”

“Là đệ, đại ca, Á Sơ đã trở về” Hai tay ôm lấy Dương Viễn Chi, Dương Á Sơ trịnh trọng gật đầu.

“Đại tỷ, thật sự là Á Sơ, nhanh lên.” Hai vị tiểu thiếp đỡ Dương phu nhân đi tới bên cạnh Dương Á Sơ.

“Bốp…” Một âm thanh trong trẻo vang lên trong đại sảnh.

“Mẹ…” Dương Viễn Chi sợ hãi kêu lên.

“Bà điên rồi sao?” Dương lão gia thấy Dương phu nhân tiến lên tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Á Sơ thì hai mắt trợn trừng, khó tin nổi nhìn Dương phu nhân.

Dương Á Sơ dập đầu một cái rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Dương phu nhân, “Mẹ, con xin lỗi.”

“Ngươi có biết cha ngươi đau lòng thế nào không? Ngươi có biết mọi người chúng ta đau lòng tới mức nào không, đều nghĩ ngươi đã chết. Nhưng ngươi không chết, tại sao lại không về nhà?” Dương phu nhân hét lên trong đại sảnh.

“Mẹ…”

Lộ Tùy Tâm thả Thông Nhi xuống, kéo tay thằng bé tới trước mặt Dương phu nhân “Mẹ, thật xin lỗi, đã khiến mọi người đau buồn rồi, là lỗi của chúng con, nhưng người đừng trách oan Á Sơ, Á Sơ bị nhốt trên tuyết sơn từ đó tới nay, cũng không phải cố tình không trở về báo bình yên vô sự.” Chậm rãi quỳ xuống, đây là lần thứ hai nàng gặp Dương phu nhân ngoại trừ lễ bái đường ngày đó.

“Ngươi…” Dương phu nhân nhìn Lộ Tùy Tâm, vẻ mặt phức tạp, nhất định là do cô ta, nên mới khiến Dương gia trải qua nhiều chuyện đau buồn đến như vậy.

“Mẹ, mong người thứ lỗi, nhưng nương tử và Á Sơ cũng không phải cố ý làm vậy.” Dương Á Sơ bước lên phía trước ôm lấy Lộ Tùy Tâm.

“Câm hết cho ta.” Dương lão gia gắng sức gào to hơn.

“Lão gia…”

“Cha…”

Lộ Tùy Tâm thở dài một hơi, rồi dập đầu trước Dương lão gia “Cha, mong cha tha thứ”

“Nương tử…” “Mẹ…” Thông Nhi thấy cảnh tượng như vậy, nhìn về phía cha và mẹ cậu bé đều quỳ trên mặt đất, khuôn mặt sợ hãi.

“Đây…” Dương phu nhân nhìn kỹ, chiếc khăn trong tay rơi xuống mặt đất, đây là…bà cảm giác như được gặp Á Sơ lúc còn nhỏ.

“Thông Nhi, nào, tới chào ông bà đi con” Lộ Tùy Tâm dịu dàng bảo Thông Nhi.

Thông Nhi nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, sau đó đi tới quỳ gối trước mặt Dương lão gia “Chào ông, bà, cháu là Thông Nhi ạ”

Dương lão gia kinh hãi thở hổn hển, Dương phu nhân lại càng không nói nên lời.

“Thật là một đứa bé đáng yêu, lão gia, đại tỷ, đừng làm khó thằng bé nữa” Nhị phu nhân vội vã đi tới, khuyên nhủ hai người vẫn còn đang ngây ra kia.

“Thông Nhi, chào bà trẻ đi” Lộ Tùy Tâm bảo lần thứ hai.

“Cháu chào bà trẻ ạ” Thông Nhi ngoan ngoãn đáp.

“Oa, đúng là một đứa bé lanh lợi.” Tam nhu nhân cũng đi tới dịu dàng nói.

Thông Nhi nhìn Lộ Tùy Tâm.

“Thông Nhi, đó cũng là bà trẻ” Lộ Tùy Tâm thấy Thông Nhi ngoan ngoãn như vậy thì trong lòng vui mừng.

“Cháu chào bà trẻ ạ”

“Ừ…” Tam phu nhân hài lòng đáp lời.

“Cha, mẹ, hai người mau để Á Sơ và đệ muội đứng dậy đi.” Dương Viễn Chi lo lắng nói.

“Cháu tên là Thông Nhi?” Dương lão gia cẩn thận quan sát đứa bé này, trong lòng xúc động không nghe rõ lời Dương Viễn Chi nói, chỉ cảm thấy thằng bé này rất giống Dương Á Sơ lúc nhỏ.

“Cháu là Thông Nhi ạ, ông nội” Thông Nhi ngoan ngoãn trả lời Dương lão gia.

“Thông Nhi…” Dương phu nhân thấy Thông Nhi tuấn tú đáng yêu, vội vàng dang tay ôm vào lòng, quan sát kỹ càng.

“Này, lão gia, ông nhìn xem, đúng là Á Sơ khi còn bé, cả núm đồng tiền hai bên má cũng y hệt như cùng một khuôn đúc” Dương phu nhân rưng rưng nói.

“…Đứng lên cả đi!” Dương lão gia lấy lại tinh thần, trầm giọng nói.

“Cám ơn cha” Dương Á Sơ nhanh chóng đỡ Lộ Tùy Tâm dậy.

Hương Nhi nghe thấy Thông Nhi gọi ông nội thì vội vàng tiến lên ôm lấy Dương lão gia, tò mò nhìn những người này.

“Ông nội, nó là ai vậy?” Lấy tay chỉ vào Thông Nhi trong tay Dương phu nhân.

“Hương Nhi, không được vô lễ, đó là đệ đệ con.” Dương Viễn Chi dùng ánh mắt ra hiệu cho phu nhân mình bế Thông Nhi đi.

Triệu Linh Nhi tiến lên “Nào Hương Nhi, đệ đệ tỉnh rồi, chúng ta đi bế đệ đệ lại đây để chơi với Thông Nhi đệ đệ nha”

“Con không cần” Hương Nhi xoay người không thèm để ý tới mẹ, chỉ nhìn chằm chằm vào Thông Nhi trong tay Dương phu nhân. Trực giác của trẻ con nói cho cô bé biết, tên Thông Nhi này làm cho ông nội trở nên rất kì lạ, ông nội là người yêu cô bé nhất. Không thể để ông thích thằng bé tên Thông Nhi này được.



Trên thực tế thì độ nhạy cảm của trẻ con rất chính xác, Dương lão gia bây giờ mà nhìn thấy Thông Nhi thì sẽ cười tươi rói, ngay cả Dương phu nhân cũng ôm chặt Thông Nhi không thèm buông.

“Đại ca, cám ơn huynh” Trong thư phòng, vẻ mặt Dương Á Sơ phức tạp nhìn Dương Viễn Chi, vài năm không gặp, đại ca cũng thay đổi nhiều quá.

“Là đại ca vô dụng, đâu có làm được gì cho đệ?.” Khóe miệng Dương Viễn Chi mỉm cười nói.

“Đại ca, huynh làm gì đệ đều biết hết, kiếp này có một đại ca như huynh là phúc phận tu từ kiếp trước của Á Sơ.” Dương Á Sơ thật lòng nói.

“Đừng nói những lời này nữa, nói những chuyện đệ trải qua mấy năm nay xem nào!” Dương Viễn Chi chuyển đề tài.

Dương Á Sơ chậm rãi nói những chuyện đã xảy ra cho Dương Viễn Chi nghe.

Mà lúc này bên trong đình, Dương lão gia nhìn Thông Nhi trong lòng Lộ Tùy Tâm, đột nhiên thốt lên: “Nó rất giống Dương Á Sơ hồi bé.”

“Đúng vậy, Thông Nhi rất giống tướng công” Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên lễ phép nói với Dương lão gia.

“Sau này các con ở nhà chính đi, đừng tới biệt viện, để ta chăm sóc Thông Nhi cho, con xem Hương Nhi cũng là ta ngày ngày chơi cùng đó” Dương lão gia nói lần nữa, khiến Lộ Tùy Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Cha? Thông Nhi rất nghịch”

“Không sao, con trai mà, nghịch ngợm mới tốt.” Lúc Dương Á Sơ còn nhỏ, ông đang bận bịu với sự nghiệp của Dương gia, sau đó không lâu Á Sơ lại rời nhà theo sư phụ học võ. Cho nên ông mới có thể yêu thương Á Sơ như vậy, bởi vì nó không lớn lên bên cạnh ông. Cho nên ông vẫn luôn tiếc nuối điều đó.

Lộ Tùy Tâm chỉ mỉm cười không nói. Nàng không biết trả lời thế nào với lời đề nghị của Dương lão gia, cho nên chỉ mỉm cười.

Mấy vấn đề này cứ giao cho tướng công nàng xử lý đi!



Mặt trời lặn xuống rồi trăng lên cao, phu thê Dương Á Sơ đưa Thông Nhi trở lại Dương gia đã được nửa tháng.

Người trong Dương gia nghe thấy chuyện xảy ra với hai người thì trong lòng vốn tràn ngập đau lòng đều biến thành kính phục vô cùng!

Dương Á Sơ nói tới việc làm sao Lộ Tùy Tâm sinh Thông Nhi, rồi gian khổ thế nào khi một mình nuôi nấng Thông Nhi, Dương lão gia trầm mặc.

Cho nên vốn giận dữ khi Dương Á Sơ nói muốn dẫn Lộ Tùy Tâm ở ẩn giờ trở nên im lặng…Chỉ còn lại thương tiếc, nhưng vẫn còn hơn khi bọn họ nghe được tin Á Sơ chết, họ thà rằng chúng còn sống. Nếu nhớ có thể đi gặp chúng, mà chúng muốn thì có thể quay về đây…

Dương Viễn Chi viết một bản tấu nói không còn khả năng chi trả quân lương cho quân đội Thiên Vũ nữa. Dù sao tài phú của Dương gia đã không còn khả năng uy hiếp tới Thiên Vũ. Dương gia gánh vác chi phí khổng lồ cho quân lương, quốc khố Thiên Vũ lại trở nên dồi dào.

Quan viên phụ trách quốc khố thấy bản tấu của Dương Viễn Chi thì rốt cuộc thầm than, cuối cùng Dương đại thiếu gia đã nghĩ thông suốt rồi…Nhưng Hoàng thượng có tức giận hay không? Dù sao món trợ giúp khổng lồ từ trước tới nay đột nhiên biến mất! Nhưng thái độ của Hoàng thượng khiến hắn kinh ngạc, Hoàng thượng lại đồng ý, hơn nữa không có gì là không vui cả.

“Nương tử…” Vòng tay ôm lấy Lộ Tùy Tâm, Dương Á Sơ than nhẹ, ngày mai là phải rời đi rồi..

“Tướng công, chàng thật sự từ bỏ được ư?” Lộ Tùy Tâm thở dài, Dương lão gia trải qua việc này xong thái độ đối với nàng cũng không còn như trước. Nghe thấy bọn họ nói muốn ở ẩn thì lại trở nên cương quyết. Nàng có thể hiểu, mấy ngày nay quả thực Thông Nhi bị ông thằng bé chiếm đoạt hẳn.

“Có từ bỏ mới có thể nhận lấy, có đại ca chăm sóc cha ta cũng yên tâm.” Đời người có rất nhiều chuyện không thể toàn vẹn.

Lộ Tùy Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng vậy, cá và gấu không thể bắt được cả hai, chung quy có từ bỏ mới hiểu được…



Nhìn cỗ xe ngựa càng ngày càng đi xa, Dương gia từ trên xuống dưới đều tiếc nuối rơi lệ, nhưng như vậy cũng tốt! Sống là tốt rồi! Hiện giờ bọn họ không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần thi thoảng gặp mặt chúng là được rồi…dù sao so với chết vẫn tốt hơn!

Nửa năm sau

Thiên Vũ, mùa đông năm thứ mười lăm, cuối cùng chiến tranh giữa Thiên Vũ và Thập Ngân quốc đã có kết quả. Hai nước trải qua chiến tranh nửa năm, thương vong không biết bao nhiêu binh sĩ, hao tổn hết bao nhiêu quốc khố, Thập Ngân quốc thiệt hại nặng nề! Thiên Vũ trở thành đại quốc thống nhất thiên hạ!

Thập Ngân quốc bởi vì chiến tranh mà hao người tốn của, thương vong vô số, hơn nữa thiên tai liên tục, Ngân Lưu Nhân muốn ngóc đầu dậy cũng phải mất ít nhất mười năm! Mười năm sau Thập Ngân quốc mới có thể đạt tới trình độ như bây giờ.

Cho nên…

Thiên hạ căn bản đã thành hình, thiên uy chấn động! Thập Ngân quốc sẽ không bao giờ có thể uy hiếp tới Thiên Vũ…

Nửa năm nay, sau khi rời khỏi kinh thành, Dương Á Sơ và Lộ Tùy Tâm mang theo Thông Nhi nhàn nhã ngao du khắp nơi, thăm thú phong cảnh tươi đẹp. Mỗi lần tới một thành trấn thì ở lại tầm mười ngày tới nửa tháng, cứ như vậy đi rồi lại dừng, hơn nửa năm vẫn chưa tới huyện Ly Thủy ở biên giới phía bắc.

Cho tới khi Phấn Hồng gửi thư, hôn sự của Tử Vân và Bình Phục cần Lộ Tùy Tâm quay trở lại thì ba người mới về tới huyện Ly Thủy.

Thiên Vũ, mùa đông năm thứ mười sáu, một năm sau.

Bên trong một thôn nhỏ cách huyện Ly Thủy một trăm dặm ở phía bắc Thiên Vũ.

“Nương tử…trời ạ…Tuyệt, sẽ không có việc gì chứ?” Dương Á Sơ nắm chặt lấy tay Nam Cung Tuyệt, mặt trắng bệch đến dọa người, người không rõ tình hình nhất định sẽ bị hắn làm cho sợ. Hắn vừa mới thấy khuôn mặt đau đớn của nương tử thì liền thay đổi, hắn sợ đến nỗi không biết phải làm thế nào!

Nam Cung Tuyệt nhàn nhã uống trà, gạt tay Dương Á Sơ ra “Đừng sốt ruột, vẫn chưa tới lúc” Trong lòng âm thầm thất vọng, Dương Á Sơ cũng có ngày hôm nay sao?

“Sư thúc, người đừng lo lắng quá, sư phụ con không sao đâu, có Nam Cung Tuyệt ở đây, cứ yên tâm đi!” Mặt Linh nhi cũng tái nhợt, không biết là đang an ủi Dương Á Sơ hay an ủi chính bản thân nữa, nàng muốn xông vào nhìn một chút, sinh con đáng sợ thế sao? Trời ạ, nàng không muốn sinh con đâu!

Trong phòng.

“Tiểu thư, người cố gắng kêu to lên” Phấn Hồng bình tĩnh nói, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên tiểu thư sinh con, nhưng lần trước sinh Thông Nhi là việc không thể tránh khỏi nên tiểu thư mới phải chịu đựng, nhưng bây giờ thì khác, tiểu thư có thể kêu ra.

Trên trán Lộ Tùy Tâm đổ đầy mồ hôi, nàng không biết nàng lại mang thai, nàng đang rất yên ổn, ngày ngày được Dương Á Sơ che chở có một cuộc sống nhàn nhã hạnh phúc. Hiện giờ nàng đau tới mức muốn cắn người, trước kia đau đớn vì dịch tâm, đau khi sinh Thông Nhi, nàng không nhịn cũng không được. Nhưng giờ nàng cảm giác đau đớn khiến nàng muốn hét lên! Không thể được…

“A…Dương Á Sơ…” Dựa vào cái gì chứ? Lần trước là không còn cách nào khác, phải chịu đựng, bây giờ nàng chỉ muốn hù chết hắn, để xem lần sau hắn còn dám tối nào cũng quấn lấy nàng nữa không.

Mà tiếng hét của Lộ Tùy Tâm khiến thân thể Dương Á Sơ run rẩy, mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay Nam Cung Tuyệt lần thứ hai “Làm sao bây giờ? Tuyệt, nghĩ cách gì đi”

Nam Cung Tuyệt trừng mắt lườm Dương Á Sơ, nữ nhân khi sinh con cho dù là thúc sinh cũng phải trải qua đau đớn. Tính là cùng một người sinh con thì lần đầu là nhanh, lần sau sẽ chậm, Dương Á Sơ lại cứ hấp ta hấp tấp, thật đúng là phiền!

“Phấn Hồng, Hồng Tham đang ở bên trong” Hắn chỉ ngồi ở đây vì sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện, hiện giờ có nhiều người như vậy, có y thuật của Phấn Hồng cũng đã đủ rồi, hơn nữa sinh lần thứ hai, hắn ta vội cái gì chứ?

“Dương Á Sơ…Ta hận chết chàng…A…”

“Bịch” Trong lúc Nam Cung Tuyệt không thể tưởng tượng nổi thì người nào đó đã hôn mê bất tỉnh mất hết cả khí chất.

Linh nhi thấy Dương Á Sơ ngã trên mặt đất thì cũng phối hợp ngã theo, may mà Hoàng Thạch Ngạo nhanh tay đỡ được.

Bên trong viện, Nhược Nhi mới được tám tuổi nhưng rõ ràng trưởng thành hơn Thông Nhi nhiều “Thiếu gia, phu nhân đang sinh em bé. Nhược Nhi dẫn thiếu gia đi chơi được không?”

Thông Nhi nhìn vào trong căn phòng, vui vẻ gật đầu, vội vàng kéo Nhược Nhi chạy ra bên ngoài. Đùa chứ, ngày nào cha cũng bắt cậu bé phải đứng tấn, không được phép lười biếng, hiện giờ đương nhiên có thể tranh thủ thời gian mà lười biếng được rồi.

Tử Vân bê một chậu nước, đi qua đại sảnh, nhìn thấy cô gia ngã trên mặt đất, rồi lại nhìn Nam Cung công tử vẫn thờ ơ làm như không nhìn thấy người đang ngã trên mặt đất kia, nàng cười thầm rồi đi vào trong phòng khóa cửa lại.

“Dương Á Sơ đâu?” Lộ Tùy Tâm hỏi Tử Vân.

Tử Vân bật cười: “Tiểu thư, đừng lãng phí sức lực, vì tiếng hét của người mà cô gia ngất rồi. Cho nên bây giờ người hãy giữ sức đi.”

Trên trán Lộ Tùy Tâm tức khắc vạch ra mấy sợi màu đen. Nàng lại còn dọa hắn nữa sao? Vô dụng thế ư?

..Cuối cùng

“Oe…” Tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền tới, Nam Cung Tuyệt nhướn mi, đã nửa ngày trời sao kẻ nằm dưới đất vẫn chưa tỉnh lại? Nhíu mày, sau đó đứng dậy cực kì chậm chạm rất “không cẩn thận” giẫm chân lên nam nhân vô dụng đang ngất kia cho tỉnh lại.

“Tuyệt..nương tử của ta…” Dương Á Sơ bật dậy từ mặt đất nghe thấy tiếng trẻ con khóc xong thì đạp cửa loạng choạng xông vào.

Phấn Hồng nhanh nhẹn bọc lấy đứa trẻ, lau sạch rồi đưa tới bên giường! Hồng Tham dẫn hai tỳ nữ vào thu dọn phòng cho sạch sẽ.

“Nương tử…” Mặt Dương Á Sơ tái nhợt gọi Lộ Tùy Tâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.

“Nghe nói chàng ngất rồi kia mà?” Mở mắt ra, trong mắt hiện lên ngọn lửa, nhưng thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn thì im bặt không nói lời nào.

“Này, đây là con gái chàng, sau này chàng tự mà coi mình là một nãi cha” Nàng phải tìm Phấn Hồng nghĩ cách không bao giờ sinh nữa.

(Đoạn này ta cũng ko hiểu lắm, có vẻ anh Sơ bị bắt cho con bú sữa thì phải =)))

Thấy Lộ Tùy Tâm lại nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng Dương Á Sơ tràn đầy nhu tình, bước lên hôn khẽ lên môi nàng “Nương tử, cám ơn nàng!”

Lộ Tùy Tâm cảm nhận được nụ hôn yêu thương của hắn, khóe miệng mỉm cười, phất phất tay “Ta muốn ngủ một giấc, chàng đi mà xem con gái của chàng đi” Từ sau khi biết nàng mang thai, hơn chín tháng nay mỗi ngày hắn đều thần kinh như vậy, không hề vội vàng hấp tấp như lúc nàng mang thai Thông Nhi. Trong vòng tay che chở của hắn, nàng trải qua hơn chín tháng như một báu vật. Con gái? Giống ai nhỉ? Có khuôn mặt đẹp tuyệt sắc như Dương Á Sơ không? Hay là giống nàng?

“Ừ, nương tử, ta giúp nàng, nàng ngủ đi.” Quay đầu lại nhìn đứa bé đỏ hỏn bên cạnh.

“Ha ha…” Dương Á Sơ còn tự mình cười ngây ngô. Là một đứa con gái…có đẹp như nương tử nhà hắn không? Sau này trưởng thành sẽ khiến nam tử trên thế gian phải hồn bay phách lạc…Đây chính là thái độ kiêu ngạo của người làm cha. Nhưng mà vừa nãy nương tử nói gì? Nãi cha? Nãi cha là gì? Nhưng hiện giờ hắn chỉ biết cười ngây ngô, nãi cha có ý gì sau này hắn sẽ hiểu ngay thôi.

[Hoàn chính văn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play