Tới gần huyện Thủy ở phía bắc biên giới Thiên Vũ. Sống dựa vào dòng sông, người dân giản dị, các hộ gia đình trong khoảng trăm dặm xung quanh đều làm nghề nông. Vào phiên họp chợ đầu tháng sẽ đem sản phẩm ra bán, cái gì cần đều có cả. Mặc dù huyện này cũng không lớn, nhưng lại có đông thương nhân lui tới, rất sầm uất. Là con đường quan trọng nhất trong huyện, người lui tới cũng nhanh nhạy thu được không ít tin tức.
Lúc này trên đường, buôn bán, xem bói toán, mãi võ giang hồ, hát tuồng, có nam có nữ, có già có trẻ, các quầy hàng rong đều chật kín người.
Hôm nay là người mùng mười tháng riêng, vừa qua năm mới không lâu, nơi nơi trên đường đều giăng đèn kết hoa, đương nhiên là ngày họp chợ lớn nhất trong năm. Không phải làm ruộng, không cần cuốc đất, mọi người dân đều vào thành…cho nên bên trong huyện Thủy hôm nay chỉ có hai từ, chen chúc!
Mà các thương gia hai bên đang dùng những chiêu thức đặc biệt để gây chú ý, thu hút khách vào cửa…
Con đường phía tây cũng người đến người đi, tới gần một cửa hàng ven đường số người càng ngày càng nhiều. Mặc dù có hơn mười người phục vụ nhưng xem chừng vẫn còn thiếu nhiều. Ít nhất ở đây phải mở rộng diện tích lên gấp mười lần nữa, tăng thêm mười tiểu nhị nữa thì mới đủ…Nhưng mà điều khiến người khác kì quái là, phần lớn người ở đây đều có cảm giác khó gần, nhưng họ lại không hề tranh cãi, thậm chí còn bình tĩnh nói chuyện với nhau. Nhìn kĩ thì thấy hóa ra những người này đều đang xếp hàng.
Thứ gì mà có thể để họ cam tâm tình nguyện xếp hàng?
Khách khứa ở tửu lâu đối diện cửa hàng cũng không thể hiểu nổi.
“Chủ quán, cửa hàng đối diện bán thứ gì vậy? Sao đông người xếp hàng thế?” hạ nhân theo hầu nghe theo chỉ thị của nam tử mặc cẩm y đi tới phía chủ quán hỏi.
Chủ quán gõ bàn tính trong tay, nghe xong liền kêu lên một tiếng ra ngoài đại sảnh “Tiểu Đông tử…”
“A…tới đây…” Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau. Mặc một cái áo vải màu xám, trên vai còn vắt chiếc khăn trắng, vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn đã biết là một chàng trai lanh lợi.
“Tiểu Đông tử chạy tới một bên chủ quán: “Ông chủ”
Chủ quán ngẩng đầu lên nhìn nơi vừa phát ra tiếng: “Khách bên kia muốn biết sự tình ở cửa hàng đối diện, ngươi đi giải thích cho họ.”
Tiểu Đông tử nghe xong nụ cười trên mặt càng sáng. “Được thôi.”
“Quan khách, ngài không phải người huyện Thủy đúng không?” Tiểu Đông tử cầm lấy ấm nước sôi rót vào trong ấm trà ở trên mặt bàn, ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ người trước mặt.
Bằng con mắt của hắn, công tử này không giàu có thì cũng thuộc dạng quyền quý. Mái tóc dùng miếng vài đen buộc lại, vầng trán cao quý, nhưng vẻ mặt anh tuấn lại lạnh lùng, bộ cẩm y trên người có thể thấy được xuất thân của vị công tử này, ngồi bên cạnh còn có một cô nương đẹp mê người, da trắng nõn nà, khuôn mặt kiều mị. Hơn nữa còn người đi theo hầu…trên cơ bản tiểu Đông tử đã xác định được vị công tử và tiểu thư này không phải người Thủy thành.
Nam tử đứng sau hầu lên tiếng: “Công tử nhà ta tới từ huyện Cửu Định.”
Đó, hắn đã nói mà. Huyện Cửu Định thành cách huyện Thủy hơn hai trăm dặm, là huyện gần nhất với huyện Thủy.
“Hiếm có công tử mới đi tới huyện Thủy, ngài có thể thưởng thức đặc sản ở chỗ chúng tôi, đặc biệt ở huyện Thủy này có thứ nơi khác không thể có, đó là trang sức thủ công để làm quà tặng cho nữ quyến của ngài.”
“Cửa hàng đối diện buôn bán trang sức thủ công.” Nam tử đang ngồi ngẩng đầu lên, âm thanh trầm ổn mang theo mềm mỏng, nói ra nhưng vẫn là câu hỏi.
Tiểu Đông tử nghe thấy thế có hơi bất ngờ, cả người công tử này toát lên vẻ lạnh lùng, ngạo khí bên ngoài khiến người khác không dám lại gần, nhưng giọng nói thực rất êm tai, làm cho người nghe xong phải say mê.
“Đúng vậy, cửa hàng bán các loại trang sức thủ công bằng vàng và bạc, có ba kiểu là cao cấp, trung bình và kém.”
Nam tử nghe xong có chút kinh ngạc, hơi nhướn mi “Vậy sao?” có vẻ như tiểu Đông tử đã quen với vẻ mặt này của khách, tự hiểu mà nói tiếp: “Loại kém thì chỉ cần có tiền là mua được, nhưng không giống các cửa hàng khác, giá của loại trang sức kém này có thể so được với những sản phẩm đắt nhất tại các cửa hàng vàng bạc nổi danh trong huyện…” tiểu Đông tử vẫn chưa phát hiện ra tia sáng trong mắt nam tử và vẻ mặt bình thản của nữ tử bên cạnh.
“Những mặt hàng này đều do chính tay nghệ nhân được tuyển chọn kĩ càng của Thủy thành, chất lượng thì đương nhiên khỏi phải bàn! Hì hì…trang sức đều được các phu nhân ưa thích, về phần sa hoa (một loại trang sức cài tóc). Năm ngoái phu nhân của tri huyện sinh con trai, ông ấy đã vui mừng tới đây đặt bộ sa hoa chế tạo riêng cho phu nhân, giá cả không hề để ý, nghe nói trăm ngày con trai họ, thấy bộ trang sức trên người phu nhân tri huyện xong, mấy vị phu nhân kia cũng nhõng nhẽo đòi phu quân mình phải đặt riêng cho họ một bộ…” tiểu Đông tử nói liền một hơi.
“Nhưng giá trang sức mặc dù phí thiết kế khá cao, nhưng đã thiết kế thì tuyệt đối không bị trùng, mỗi bộ đều khiến người khác yêu thích không muốn tháo ra. Cho nên các phu nhân trong huyện vì muốn có uy tín và danh dự đều muốn sở hữu một bộ trang sức này.”
Tiểu Đông tử trình bày xong thấy công tử đối diện vẫn không lên tiếng. Hắn đã giải thích về đặc điểm của cửa hàng đối diện cho vô số khách, ông chủ nói quảng bá cho cửa hàng đối diện cũng chính là quảng bá cho Hương mãn lâu này, cho nên mỗi khi có khách không hiểu về cửa hàng đó thì hắn đều đứng ra giải thích.
“Có thật như ngươi nói không? Hay là đang nói năng hàm hồ ở đây.” Vẻ mặt của cô gái xinh đẹp càng trở nên nghiêm túc, khiến tiểu Đông tử có chút ngạc nhiên, nhưng càng cười khéo hơn, thật đáng tiếc, cô nương này cũng không tồi, giọng nói vừa cất lên, dù đẹp cũng mất cả hứng thú. Dù sao nữ tử vô cùng xinh đẹp mà mạnh mẽ cũng khiến người khác không chịu nổi.
“Không dám, tiểu thư, ngài có thể tự mình đi xem, tiểu nhân xin cáo lui.”
“Ngươi…” nữ tử xinh đẹp đương nhiên không ngờ rằng một gã tiểu nhị nhỏ nhoi lại không coi nàng ra gì, hơi ngạc nhiên, lập tức trở nên tức giận.
Nam tử ngẩng đầu lên nhìn tiểu Đông tử, khóe miệng hơi nhếch tạo thành nụ cười nhưng cũng rất nhanh biến mất. Nhìn người ở phía sau một cái.
Người đứng sau chàng vội vã móc ít bạc vụn ra đưa cho tiểu Đông tử: “Cám ơn tiểu huynh đệ.”
Tiểu Đông tử mỉm cười, cười không tới mức kiêu ngạo và siểm nịnh: “Đa tạ công tử!” sau đó nhận lấy, lúc mới đầu hắn cũng không dám lấy bạc, nhưng ông chủ từng nói, chỉ cần khách thưởng bạc thì hắn đều có thể nhận, nói là tiền thưởng gì đó.
Hắn phục vụ họ, lấy bạc là đương nhiên. Cho nên vẻ mặt hắn không lộ ra chút thay đổi hay sợ hãi nào.
Thấy phản ứng của tiểu Đông tử, nam tử đang ngồi hơi híp mắt lại, tửu lâu này…rất thú vị…
Mà cửa hàng đối diện….khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.
Hắn là người huyện Cửu Định, gia sản rất nhiều, tổ tiên kinh doanh vàng bạc đã từ lâu đời. Nhưng một năm trước, hiệu vàng tại huyện Thủy bắt đầu thua lỗ, bây giờ càng đối mặt với phá sản. Hắn vốn không quan tâm tới mấy hiệu vàng đó, nhưng dù sao cũng là sản nghiệp do tổ tiên truyền lại, mặc dù hắn rất muốn bỏ nhưng đột nhiên lại bị người khác làm cho đóng cửa hẳn. Hắn rất hiếu kì nên lần này mới đich thân tới, xem rốt cuộc ai có thể đánh sập hiệu vàng chỉ trong một năm.
Hiện tại…hắn phát hiện không chỉ cửa hàng đối diện rất thú vị…mà tửu lâu này cũng có hứng thú…
…
“A..” người đang đứng ở cửa để chào đón khách, bỗng cảm giác ống quần bị kéo lấy, cúi đầu nhìn thì ngạc nhiên không nói lên lời…ở đâu chạy đến một cậu bé thế này…sao lại…đẹp như thế? trên người mặc chiếc áo bông màu xanh đậm, khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa mê hoặc người khác, chỉ muốn lấy tay véo lên cái má trắng mịn kia một cái. Ngũ quan thanh tú như phấn điêu ngọc mài. Đôi mắt đen láy sóng sánh như nước, toát lên vẻ lạnh lợi thông minh, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi chu lên, trên mặt còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện…đáng yêu cứ như là kim đồng ngọc nữ bên cạnh Quan thế âm bồ tát vậy.
Nhìn hai bên trái phải không thấy ai cả, theo phản xạ bế đứa bé lên, chỉ sợ sẽ bị mấy kẻ xấu lừa gạt bắt mất.
“Con nhà ai thế nhỉ?” thầm nói, không sợ bị người khác lừa sao, đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
“Ông chủ, có biết đứa bé này con nhà ai chạy tới…” Tiểu nhị còn chưa nói hết thì đứa bé trên tay đã không còn, hắn sợ hãi cấp tốc quay trở lại xem thế nào, chỉ thấy một cô nương mang theo ánh mắt bốc hỏa, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn…
Hắn…hắn không có…” Cô nương…” hắn không làm gì cả, chỉ là bế một đứa bé mà hắn chẳng biết con nhà ai…đúng rồi…đứa bé…
Tiểu nhị tập trung nhìn, chỉ thấy cô kia vẫn trừng trừng nhìn mình, sắc mặt cũng sắp sửa bốc hỏa như ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng nhìn về phía đứa bé trong lòng “Thông nhi, con lại đi lung tung rồi. Cẩn thận về dì nói cho mẹ con biết.” Hồng Tham dịu dàng lau vết bẩn trên người cậu bé kia.
“Dì Tham, Thông nhi đói bụng.” âm thanh mềm mại nhưng trong trẻo vô cùng, khuôn mặt trắng nõn yếu ớt như vậy thật đáng thương.
Hồng Tham biết tiểu tử này tuyệt đối không phải vì đói bụng, nửa canh giờ trước thằng bé còn làm loạn lên không chịu ăn, bây giờ đã đói bụng rồi sao? Nhưng thấy thần sắc trên mặt nó, lý trí nàng cũng bay đi đâu mất tiêu.
“Đói bụng? Vậy con muốn ăn gì? Để dì mua cho con ăn.” ánh mắt Hồng Tham dường như chỉ có cậu bé trong lòng, cho nên không chú ý tới khách bên trong tửu lâu đều nhìn về hướng nàng.
“Ăn cá” âm thanh mềm mỏng phát ra không chỉ khiến Hồng Tham mà thực khách bên trong nghe thấy cũng đều muốn biến ra đĩa cá ngay lập tức.
Chủ quán thấy người, nhanh như chớp đã tự mình đi ra: “Mời khách quan! Úi chà, tiểu công tử, cậu muốn ăn cá ư? vậy muốn cá làm kiểu gì?”
Đôi mắt tròn vo chuyển động, ánh lên một tia gian xảo, “Cá không xương.”
Cái gì? Mọi người đều sửng sốt, cá không xương? Xin hỏi có cá nào không có xương kia chứ? Nhưng mà vẫn cười, giọng nói trẻ con nghe thật đáng yêu.
Chỉ có sắc mặt Hồng Tham và chủ quán là cứng đờ…
“Không có? Dì Tham, chúng ta qua chỗ khác ăn.” giọng nói trẻ con vang lên bên tai Hồng Tham, Hồng Tham hít sâu một hơi: “Được, thì ăn cá không xương, ông chủ, có nghe thấy không.” Thằng bé này lại muốn làm khổ nàng, ai kêu nàng bắt được nó kia chứ?
Chủ quán do dự một lát, “Vậy xin hỏi tiểu công tử, cậu muốn ngồi ở đại sảnh hay lên phòng riêng?”
“Nơi có nhiều người” Đó chính là đại sảnh.
…
Chưa đến một phút sau, tất cả mọi người sẽ biết tại sao có người muốn ăn cá không xương.
Chỉ thấy nữ tử kia dùng kiếm đâm vào trong đĩa, để làm gì? Móc xương cá.
Mà đôi mắt đáng yêu di động. liếc sang đông rồi lại liếc sang tây, mọi người cũng chuyển động theo đường nhìn của cậu bé.
Giống như đang thấy cái gì chơi đùa, thừa lúc người đang cố gắng móc xương cá ở trong đĩa, bò lên bàn chỗ nam tử kia nói: “Xấu quá”
Cái gì? Ánh mắt mọi người đều bị dẫn theo của cậu bé, thấy cậu bé bò lên mặt bàn nói, lúc này khuôn mặt hứng thú không gì sánh được.
“Đồ…đồ tiểu quỷ.” nữ tử xinh đẹp vốn đã biết thằng bé này là muốn đùa giỡn, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy vui, nhìn xem, ngay cả đứa bé cũng không biết thế nào là nữ nhân đẹp.
Mà nam tử ngồi ở bên trái nàng nhướn mi nhìn đứa bé ba tuổi trên mặt bàn.
“Cháu muốn ăn cái kia.” ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào cái đùi gà.
Nam tử nhìn đứa bé không thể khiến người ta ghét, đương nhiên vẻ mặt dịu dàng hiếm có, tự mình lấy cái đùi gà đưa tới.
“Ngại quá, thật ngại quá, khách quan, đã quấy rầy ngài dùng bữa rồi.” Chủ quán không biết từ bao giờ đã đứng ở đằng sau, thấy chàng trai lấy đùi gà đưa thì vẻ mặt có phần áy náy.
“Nào, tiểu công tử, chẳng phải cậu muốn ăn cá sao? Để tôi đưa cậu đi.”
“Cái đó.” ngón tay vẫn chỉ vào cái đùi gà không tha, khiến chủ quán đứng đằng sau cũng toát mồ hôi lạnh.
Còn lại hạ nhân đứng sau nam tử thì cằm rớt xuống đất, đây là thiếu gia nhà hắn ư?
Hồng Tham ngẩng đầu nhìn về phía nam tử kia: “Thật sự xin lỗi, thiếu gia nhà ta hơi nghịch ngợm.”
“Thông Nhi, dì đã lọc xương cá xong rồi, mau tới ăn đi!” nữ tử cười nhưng giọng nói lại mang mùi thuốc súng, Hồng Tham cũng biết quả thật thằng bé này nói cái gì cũng khiến người khác đau đầu.
“Con không ăn…”
“Thông Nhi.” Giọng nói bình thản nhưng khiến sắc mặt Thông Nhi và Hồng Tham thay đổi một chút, vội vã im miệng không nói gì.
Mọi người nghe thấy giọng nói thế liền chuyển tầm mắt, thấy một nữ tử tuổi còn trẻ, âm thanh êm dịu khiến người khác thoải mái.
Theo sau còn có hai nữ tử nữa, dung mạo đều vô cùng xuất sắc, mi thanh mục tú! Trong mắt hai người đều khó nén nổi ý cười.
“Mẹ ~~~”
Nghe thấy tiếng “Mẹ”, trong lòng mọi người đều có cảm giác kì lạ, không phải chứ? đứa bé đáng yêu tuấn tú là do nữ tử trước mắt sinh ra ư?
Hầu như mọi người đều cẩn thận quan sát nữ tử đang đứng đó, khuôn mặt bình thường, mày liễu hơi nhíu lại, có vẻ cũng không vừa lòng với đứa bé dễ thương kia, da trắng mịn mượt mà, mộc mạc không trang điểm, y phục màu trắng toát. Có gì đó rất thu hút người khác, nhưng so với cậu bé như kim đồng ngọc nữ kia thì vẫn cách một khoảng quá xa.
“Hóa ra nương mẹ cũng chẳng tốt đẹp gì, còn nói bản cô nương xấu, mẹ ngươi còn xấu hơn.” nữ tử xinh đẹp bị tên tiểu quỷ này nói xấu xí rốt cuộc cũng trút bực ra được. Nữ tử trước mắt này cũng không xấu, nàng chỉ muốn chọc tức tiểu quỷ này thôi.
“Cô là heo…” cậu bé nghe xong liền ngẩng đầu, tức giận hét lên.
“Tên tiểu quỷ này, thật không có tí gia giáo nào.” nữ tử giận tới cả người run lên, nàng chưa trêu chọc gì nó, dựa vào cái gì mà nó nói nàng xấu, nàng thiên sinh lệ chất làm cho người khác yêu mến, tiểu quỷ khó ưa này lại có mắt như mù dám nói nàng xấu?
“Cô nương, đừng để ý tới lời trẻ con, ta thay mặt xin lỗi cô nương.” Ngữ điệu bình thản nói với nữ tử.
“Thằng bé được chiều, sao nàng lại đi tính toán với đứa trẻ ba tuổi.” Nam tử nói.
Nữ tử xinh đẹp khẽ hừ một tiếng.
“Nào, chẳng phải ngươi muốn ăn cá sao? Qua đây.” Nữ tử đặt một đĩa cá ra, nói với đứa bé.
Hồng Tham ôm cậu bé trong lòng đi tới bàn bên cạnh, đặt cậu bé ngồi lên trên ghế.
“Mẹ ~~” giọng nói yếu ớt, hình như chân đã nhũn cả ra. Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là đang khóc hay đang cười, có chút dợ hãi, lại càng đáng thương hơn.
Mọi người vừa vào không biết tình huống này ra sao, không phải thằng bé này muốn ăn cá sao? Bây giờ để nó ăn cá nhưng sao bộ dạng lại sốt ruột thế kia?
Nữ tử lấy một cái bát, gắp miếng cá bỏ vào trong bát, rồi chuyển đến trước mặt đứa bé, để đôi đũa vào trong tay nó: “Ăn đi!”
Vành mắt trong suốt kia đã đỏ lên, chỉ chực khóc nhìn nữ tử vẫn lạnh nhạt: “Mẹ…”
“Ăn.” nữ tử không rung động chút nào, đôi môi đỏ mọng chỉ phun ra một chữ.
Lén ngẩng đầu nhìn vài nữ tử phía sau, nét mặt cố tỏ ra khổ sở: “Dì..”
“Dương Thông Nhi.” Giọng nói bình thản có phần nghiêm khắc không cho phép cự tuyệt, phải cầm đũa gắp thịt cá trong bát.
Giờ mọi người mới biết được hóa ra cậu bé này không thích ăn cá, có điểm yếu như thế sao lại muốn gọi cá? Nhưng mà nghi ngờ cũng nhanh chóng biến mất, dồn dập nói:
“Phu nhân, cậu bé còn nhỏ như vậy, kén chọn cũng là bình thường.”
“Sau này sẽ từ từ ăn cũng được.”
“Hay là cậu bé không đói bụng?”
“Không phải, tôi thấy cậu bé muốn ăn đùi gà hơn.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong tửu lâu đều nói hộ cho cậu bé trông như đang uống thuốc độc không bằng.
Thông Nhi chớp chớp hàng mi dày cẩn thận nhìn, vẫn không nhìn ra được vẻ mặt của Lộ Tùy Tâm. “Mẹ ~~~”
“Ăn.” vẫn nói từ đó, khiến Thông Nhi biết được lần này mẹ cậu bé rất quyết tâm.
Lo lắng nhìn bát thịt cá trong bát, nước mắt tưởng chừng như sắp trào ra, có lần cậu bé ăn cá bị hóc xương, từ đó không dám ăn cá nữa.
Cậu bé rất thích nhờ các dì lọc xương cá ra, nhưng lại tám chín phần mười không ăn cá đã được lọc đấy. Mẹ cậu bé mà biết nhất định sẽ bắt ăn hết. Nhưng bởi vì cậu bé có nhiều dì, cho nên mỗi lần đều có thể lừa gạt qua được, rất ít ăn cá. Nhưng mà… hu hu … cậu rất hối hận, sớm biết vậy sẽ không làm khó cho dì Tham, để khỏi phải ăn cá.
Cố gắng gắp một miếng bỏ vào miệng, không dám nhai mà nuốt vào bụng luôn.
Một phút sau, mọi người thấy cậu bé rưng rức ăn cá mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đều mang theo quở trách nhìn người mẹ kiên định bắt bằng được con mình ăn cá kia.
Lộ Tùy Tâm cầm lấy khăn tay lau miệng cho cậu bé: “Lần sau còn dám bắt dì Tham lọc xương cá nữa không?”
“Ừ, nhớ cho kĩ.” Lộ Tùy Tâm thầm buồn cười, hôm nay rốt cuộc cũng giáo huấn được tiểu gia hỏa này, để xem lần sau có dám để các dì lọc xương cá sau lưng hay không.
“Phì” cười, Phấn Hồng nhìn đứa bé, rồi lại liếc mắt thấy khóe miệng Hồng Tham đang co quắp, rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.
Tử Vân cười tới mức chảy cả nước mắt, hôm nay quả thực là…quả thực khiến nàng rất hài lòng, tiểu thiếu gia chỉ cần bày ra bộ dạng đáng thương trước mặt các nàng, thì mười lần trên mười các nàng sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng chỉ có duy nhất tiểu thư là không phản ứng gì cả.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về phía ba người “Các ngươi còn cười nữa, chiều nó nhiều quá, lần sau không biết nó còn nghĩ ra chiêu gì bắt các ngươi chịu nữa.” trong miệng tuy rằng trách cứ nhưng ý cười trong mắt cũng biểu hiện ra ngoài.
Thông Nhi của nàng đã lớn như vậy rồi, thoáng cái đã hai năm trôi qua, Thông Nhi cũng được ba tuổi. Hiện tại vẻ ngoài của Thông Nhi có thể nhìn ra được giống như Dương Á Sơ, ngũ quan tinh xảo, không còn im lặng như lúc còn bé. Có chút nghịch ngợm, lại thông minh. Lúc nào cũng muốn náo loạn chơi đùa. Nghĩ tới đây khóe miệng Lộ Tùy Tâm hơi cười, nàng để nó tự lớn, cai sữa đúng lúc, may sao mong muốn của nàng đều được như ý nguyện. Nàng chỉ hy vọng nó lớn lên vui vẻ là tốt rồi.
Lúc nàng và mọi người rời đi, đi khắp các thành của Thiên Vũ, rốt cuộc cũng chọn nơi đây để dừng chân.
Chọn nơi này, là bởi nơi này tuy xa xôi nhưng tin tức linh hoạt, nếu có tin gì nàng cũng có thể nghe được, Hơn nữa nàng phát hiện chỗ này có sản nghiệp của Dương gia, cho nên im lặng để ý. Thời gian trôi qua, thoáng cái đã hai năm rồi, các nàng tới Thủy thành này đã hai năm, Nàng chờ nam nhân kia vẫn chưa xuất hiện!
Chàng…đã xảy ra chuyện gì ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT