Vì đã lâu không về nên Ninh phu nhân muốn nhân dịp năm mới về để gây bất ngờ cho Trúc Đình, bà cố gắng tranh thủ xử lí công việc để có thể nhanh chóng sum họp. Phải nói là từ bên Mỹ để bay về là phải mất nhiều công sức nhưng bà vẫn không ngại mà bay về bằng được.

Còn về phần Trúc Đình, hắn vẫn không hề hay biết mà vui vẻ ở Liễu gia. Từ lúc tất niên đến giờ là hắn cắm rễ ở Liễu gia, ăn nằm ngủ nghỉ gì cũng Liễu gia, người ngoài không biết có khi còn tưởng là anh em từ xa lại thăm nhà, nhưng nào ai biết sự thật là vậy. Mà kể ra thì mới có ngày đầu ngày hai mà hắn lại chiếm được cảm tình của Liễu gia, nhất là mẹ Liễu, một phần vì thời gian trước hắn cũng thường lại nhà cậu chơi, một phần vì trong mấy ngày này, hắn phụ giúp việc nhà không ít. Bưng bê quét dọn cũng một tay hắn làm, Thân Bích nhìn qua cũng có một chút hài lòng, tên này cũng không vô dụng như cậu tưởng. Cậu ấm Đông Dương gia lại làm việc tay chân thì quả thật là kì tích, cậu từ trước đến giờ thấy hắn lúc nào cũng thảnh thơi, hết ăn lại ngủ, không thì lêu lỏng đi chơi này nọ. Dường như là hắn không động đến một đầu ngón tay nhưng tại sao dáng người của hắn đẹp một cách không tả, nếu nói như người mẫu thì không phải nhưng nếu mà so sánh hắn với một đám đông thì hắn chính là nổi bật nhất. Nhiều khi Thân Bích cũng rất bực mình việc này, mình cũng tập thể dục mà sao không thể đô lên được, thật bất công mà. Quay lại vấn đề chính, hắn giúp việc nhà mà tâm trạng lại rất hưng phấn, bình thường Thân Bích cũng chỉ là giúp những công việc nhẹ, đằng này hắn lại giúp kể cả là bưng bê, bốc vác, nhìn qua thì cũng cực nhưng cậu thì lại còn làm việc khác nữa. Đến tối là hắn lại sáp lại gần Thân Bích. 

"Nè, ban ngày tôi làm việc mệt lắm, cậu đấm bóp cho tôi đi" 

"Cậu tự mà bóp cho mình" - Tần suất làm việc của hắn tăng lên cũng đồng nghĩa với da mặt của hắn dày thêm một lớp, hắn làm mệt đâu có nghĩa là mình bắt buộc hắn làm, hễ cứ làm xong là đến tối lại than kêu mình bóp. Chưa kể bóp lưng cho hắn xong hắn còn bóp lại cho mình, mà hắn xoa bóp còn đỡ đằng này hắn đè xuống bóp tiểu đệ đệ, xoa xoa nắn nắn, làm no nê hả hê hắn cười nói là trả phí cảm ơn. Không cần, ta phi, nhà ngươi chủ yếu là thừa cơ hội, ta khinh ta khinh, ta trù tiểu huynh đệ của ngươi ngóc đầu không lên. 

Hắn nhìn biểu hiện của cậu mà mặt rũ xuống tỏ vẻ đáng thương, lủi thủi vác cái thân xác bự tổ bố của hắn nằm lên giường, lấy gối che đầu. Thân Bích nhìn qua mà cảm thấy nè nè tôi mới là người đáng thương đây, nhưng không nỡ nói lên, nhìn cái dáng vẻ tội nghiệp của hắn cũng không đành lòng mà đi lại nhấc cái gối lên: "Nằm ngay ngắn lại" 

Hắn mặt lại rạng rỡ chiếu hào quang nhanh chóng nằm sấp lại cho cậu xoa bóp, Thân Bích thấy hắn đã vào vị trí thì cũng bắt đầu trèo lên lưng hắn, bẻ khớp tay rắc rắc mấy cái rồi bắt đầu. Cậu bắt đầu ở vai trước, tại hắn thường hay vác bằng vai nhiều nên bóp ở đây là lí tưởng nhất. 

"Hừ hừ" - Cậu mới xoa xoa mấy cái mà hắn đã rên rồi, vậy để tăng tần suất lên coi sao, cậu bắt đầu nhào rồi bóp. Nhấn nhấn vài cái rồi xuống lưng, tấm lưng của hắn lớn hơn tấm lưng của cậu, nhưng không làm khó gì được cậu. Hồi nhỏ cậu thường xuyên đấm bóp cho cha và mẹ cậu nên giờ bóp cho hắn chẳng có gì khó. Không những vậy thủ thuật đấm bóp của cậu vô cùng cao tay, ấn nơi nào thì toàn là ấn ngay huyệt, thả lỏng gân cốt, điều hòa khí huyết, không thể nói không thoải mái. Hắn sảng khoái đến độ đầu óc lơ lửng trên mây, bay tuốt lên tận chín tầng, trên đó có tiểu thiên sứ của hắn, tiểu thiên sứ Thân Bích cánh trắng, tiểu thiên sứ đang đùa vui ca hát, chỉ tay bên đông hoa trải rộng thành thảo nguyên, chỉ tay bên tây sông suối chảy thành nhiều nhánh, chỉ lên hướng bắc cầu vồng bắc thành cầu qua sông, chỉ tay xuống nam sinh vật đua nhau ca hát, quả là xứ thần tiên. Hắn mê mẩn ngắm nhìn tiểu thiên sứ thuần khiết đến độ dường như không vướng bẩn một hạt bụi trần thế nào. 

Hắn không rời mắt khỏi tiểu thiên sứ cho đến khi cảnh vật xung quanh tàn lụi dần, cây cối, sinh vật, ánh sáng, mọi thứ đều rơi vào cõi chết, bầu trời dần tối, mặt đất nứt ra phun trào dòng dung nham cháy rực. Trúc Đình sửng sốt nhìn sự biến đổi, gọi tên tiểu thiên sứ, chìa tay ra để bắt lấy cậu nhưng trước mặt lại không phải là tiểu thiên sứ mà là tiểu ác quỷ. Tiểu ác quỷ bắt lấy cánh tay hắn  kéo ngược lại, cười giọng cười man rợ. Tiểu ác quỷ dùng thuật triệu hồn, triệu hồi hàng loạt vong linh. Trúc Đình định chạy nhưng lại bị một cánh tay xương giữ chặt lấy chân không thể chạy được. Những vong linh hàng loạt kéo đến đè lên người hắn. 

Trúc Đình giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là mơ. Nhìn qua thấy Thân Bích nằm trong lòng hắn ngủ, hắn an tâm phần nào, giấc mơ lúc nãy cứ y như thật, thật sự đáng sợ. Thân Bích mà hắn biết cũng giống như vậy, bình thường hiền lành bao nhiêu, khi đụng chuyện là y như tận thế xảy ra, cực kì kinh hãi. Khi ngủ mới thấy được nét yên bình hiếm có của cậu, chỉ cần khi con người này tỉnh dậy thì sẽ không như vậy, náo động khắp nơi. Thật sự hắn cũng rất phiền với tính cách này nhưng đó lại là độc quyền cho nhãn hàng Thân Bích, chỉ cần cậu thứ nhì thì không có ai giành thứ nhất. 

Hắn vuốt những cọng tóc của cậu, thật mềm, thật sự hắn không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư để có thể bắt cậu về, phải nói là rất nhiều đi, lì như cậu ta mà lại có thể chịu làm tiểu nương tử của hắn thì quả thật là đã kì tích rồi, hắn phải cảm ơn ông trời đã thấu hiểu cho hắn mà làm cậu hồi tâm chuyển ý. Nên hắn nhất quyết dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay. 

Một lúc sau, Thân Bích lờ mờ tỉnh dậy, cậu lúc nãy đấm lưng cho hắn xong mệt quá nên ngủ lúc nào cũng không hay, đến khi tỉnh lại thì đã thấy hắn ôm mình rồi, thật không muốn rời giường chút nào, nhưng bây giờ cũng đã bảy giờ tối rồi, cậu dụi mắt vài cái rồi cùng hắn xuống giường đi ăn tối. Cũng may cũng còn hai gói mì nên có thể cứu đói cả hai. 

Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện.

"Nè, cậu định khi nào thì về?" - Thân Bích hỏi. 

"Tôi định tết nguyên tiêu sẽ về" 

"Không biết là có phải tôi suy nghĩ nhiều quá hay không nhưng tôi cảm thấy là mẹ cậu đã về rồi" - Thân Bích cảm thấy bất an nói. 

"Sao cậu nghĩ vậy?"  

"Chuyện giữa tôi với cậu chẳng phải là mẹ cậu cũng biết hay sao, nhưng cũng chỉ là biết cậu một thời gian theo đuổi tôi chứ chưa biết tôi và cậu đã kết giao, thử hỏi nếu mà mẹ cậu đột nhiên quay về thì nguy to" 

"Ài, từ khi nào mà cậu trở thành ông cụ non vậy, mẹ tôi bây giờ đang ở nước Mỹ xa xôi đâu lí do gì về đây làm gì, bà ta có hàng tá hàng vạn công việc phải làm, không có chuyện về đây đâu" - Hắn kể ra mà cũng cảm thấy một chút nghẹn. 

"Ừm, nếu cậu muốn thì cứ ở lại đây, dù sao thì đã ở đây rồi thì cứ ở" - Thân Bích cũng không muốn hắn đi, mà từ khi biết hắn năm nào cũng ăn tết một mình thì cậu cũng cảm thấy xót, hắn không giống mình, nếu hắn đã chọn đây là gia đình thứ hai của hắn thì mình cũng nên cho hắn cảm giác của một gia đình. 

Vậy là Trúc Đình "kí sinh" ở Liễu gia đến sau tết nguyên tiêu mới về nhà, mặc dù hắn còn tính ở lại sau tết nguyên tiêu năm sau và năm sau nữa mới về nhưng vì lí do "mẹ về đột xuất" nên ngày hôm sau hắn đi về. 

Những ngày qua hắn thật sự cảm thấy rất là thỏa mãn, vừa được hưởng cảm giác sum vầy mà còn được ăn tết với tiểu nương tử nữa, chưa kể là còn được sờ soạng, liếm liếm, mút mút, không còn gì có thể diễn tả được cảm giác bây giờ, sướng. Đã từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên hắn mới biết được gia đình thật sự là gì, một người cha thân thiện, một người mẹ hiền hòa, một người vợ khả ái, chẳng còn gì sánh bằng. Cho nên hắn nhất quyết phải giữ cậu lại bên hắn bằng mọi giá, dù khó khăn đến đâu hắn cũng sẽ làm được. 

"Đi đâu đến giờ mới về?" - Một giọng nói vang lên khi hắn vừa mới mở cửa ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play