- Không, anh chỉ cảm nhận ngoài gia đình ta ra còn có ai đó đang theo dõi chúng ta thôi!

- Anh hâm đúng không? Ai mà lại đến chỗ này chứ! Chỗ này là độc quyền của chúng ta mà.

Rồi họ nắm tay nhau, hiếp mặt lại cười. Đột nhiên cậu bé kia lên tiếng:

- Mama ơi, con muốn uống nước.

- Ừ được rồi, con ở đây với papa để mama vào nhà lấy nước cho nhé!

Nghe được chữ mama, papa lòng nó tự dưng dâng lên một cảm giác khó tả. Đây là con của nó và hắn, hà... vài giọt nước mắt lại rơi. Người ta vẫn bảo:"Vui không nhất thiết là cười, buồn không nhất thiết phải khóc". Bây giờ thì nó là người thấm thía nhất.

Lòng nó chợt ấm lạ thường....

27: Tỏ tình (2).

o0o

Nó quệt vội vài giọt nước mắt, nó đứng đó nhìn họ. Họ thật đẹp, đẹp lạ kì... Một sức mạnh nào đó đã bao trùm lấy họ. Họ như ở một thế giới riêng của mình, không dính bẩn, không nhơ nhuốc và không đau đớn. Họ chỉ có hạnh phúc.

Nó bỗng thấy lòng nhẹ bẫng, trong phút chóc đó nó đã nghĩ dù nó chết nó cũng không nuối tiếc. Vì sao? Vì nó đã thấy được cảnh tượng này.

***

Gió lùa qua, hất mái tóc nó lên để lộ vầng thái dương sáng. Trông nó lúc này vừa dịu dàng, xinh đẹp và... mạnh mẽ?

o0o

Trong phòng bệnh:

Hắn ngồi cạnh nó, nước mắt lưng tròng. Nó vẫn thường nói hắn là thằng con trai mít ướt, đúng thật. Đồ mít ướt, hắn là thế đấy. Hắn yêu nó và giờ hắn khóc vì nó. Ai nói con trai không được khóc chứ?

Hắn nắm chặt tay nó, chặt lắm. Chặt như là nó sẽ rời xa hắn nếu hắn buông tay ra vậy.

***

Khuya rồi, hắn muốn ngủ. Song, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch trên giường của nó hắn không thể nào ngủ được. Nó ám ảnh hắn, phải làm sao đây? Hắn không biết. Hắn đã làm nó ra nông nổi này, chính hắn đây... chính hắn hại nó. Lỗi lầm này quá lớn với hắn, hắn không biết rồi đây sẽ đối diện với nó thế nào nữa...

Hắn bắt đầu thở dài, hắn đang tưởng tượng cảnh khi nó tỉnh dậy. Hắn sẽ ấp a ấp úng thế nào để nói lên lời xin lỗi? Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi dài rồi thở nhẹ ra. Lòng hắn nặng, từ tận đáy lòng hắn, hắn cảm thấy nặng nề. Không phải vì nghĩ nó là gánh nặng, mà là vì nghĩ đến tội lỗi của mình.

o0o

Ở nhà Uke:

Cô ngồi trên thềm cửa sổ, mắt hiếp lại cười. Cái sở thích ngồi bên cửa sổ này chỉ có cô và Kyo có. Nó là độc quyền của cô và anh ấy.

***

Uke cầm tờ giấy hồi chiều trên tay, nhìn chúng mà nước mắt muốn rơi. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này? Gió khuya lùa vào hơi rét. Mùa hạ gì mà lạ đời. Sáng nóng, tối lại rét. Thời tiết kiểu này chắc có ngày thế giới lăn ra trở bệnh mất. Thế là cô vội khép cửa sổ lại, ngắm nhìn đêm khuya qua lớp kính trong suốt. Nếu là thường ngày, bình thường thôi thì cô sẽ thấy nó lạnh lẽo lắm. Nhưng hôm nay đặc biệt, hôm nay nó ấm áp vô cùng

Song, hạnh phúc chỉ đến với cô trong giây lát. Hạnh phúc này là của bản thân cô, còn gia đình cô thì sao? Họ đang ở bên vờ vực phá sản, nếu không kết hôn với Jun thì họ sẽ phá sản mất.... Phải làm sao đây? Chẳng nhẽ vì sự ích kỉ của mình mà cô cho đánh rơi cả gia đình? Cô khó xử lắm...

o0o

Ở nhà Kyo:

Anh ấy cũng đang ngồi bên cửa sổ. Anh ấy cũng nhìn ra ngoài đường phố và lòng anh ấy cũng tràn ngập hạnh phúc. Anh ấy đang yêu và được yêu, mối tình đầu của anh ấy nay đã trở về với anh ấy.

***

Anh không cười, mặt anh vẫn lạnh tanh. Bẩm sinh anh đã vậy rồi. Nhưng mà bụng dạ anh thì đang cười rất tươi.

Nếu anh cười ra được thì không biết cái nụ cười ấy nó đẹp như thế nào nữa. Hì.

Song, anh lại có cảm giác chẳng lành. Chẳng có chuyện gì đến với anh dễ dàng như vậy, mọi thứ có ra thì phải có trả lại. Anh chẳng yên tâm tẹo nào. Liệu rồi hạnh phúc này chỉ thoáng qua? Anh bắt đầu cảm thấy hối hận khi không phản bác ý kiến không làm người yêu của Uke, anh sợ mất cô ấy.

o0o

Nhà của Sula:

- Chan này, anh không định về nhà à? Sao cứ ở nhà em suốt thế? Anh không sợ gia đình lo à?

- Xời, họ cũng biết anh ở đây mà. Lo gì

- Thế còn em gái anh?

- Mặc xác con nhỏ ý, nó có thằng Jun lo rồi...

- Hơ hơ, anh vô tâm thật.

- Anh vốn đã thế. Riêng em là anh quan tâm thôi

- Nịnh vừa thôi cha nội!

- Xời, nịnh gì! Nói thật lòng mà...

Nói rồi ông Chan ôm chặt lấy Sula, còn Sula thì cuốn người lại để núp sát vào ngực ông ấy. Sau đó, họ thiếp đi. Họ vẫn thế, đáng yêu và trẻ con. Chuyện hôm nay để hôm nay tính, chuyện ngày mai để ngày mai tính. Họ chẳng biết dự tính gì cho tương lai... Họ cũng chả biết rằng mình rồi sẽ mất đi một đứa em gái, họ cũng không biết rằng đứa con của họ sau này chẳng còn có dịp gọi cô nữa....

o0o

Họ đều hạnh phúc. Họ thật sự rất hạnh phúc. Có lẽ rồi khi Yun chết, họ mới thật sự đau lòng. Nhưng rồi họ cũng có cuộc sống riêng của mình, họ sẽ nhanh chóng quên cô đi. Quên đi cái lạnh giá khi đánh mất người tình, người thân của mình.

Nhưng rồi họ sẽ bị quả báo chăng? Vì họ đã dám quên đi cái chết đó?....

27: Tỏ tình (3).

o0o

Trong bệnh viện:

Bác sĩ Tùng đã trực xong ca của ông ấy. Ông đi dạo chung quanh bệnh viện để hút thở mùi thuốc sát trùng, đây là thói quen của ông ấy. Ông quý bệnh viện này, ông muốn cảm nhận chúng theo cách riêng của ông, và đó chính là cách riêng của ông, tuy rằng nó có khác người đi chăng nữa.

Sau một hồi hít thở trong ấy, ông đi ra ngoài bệnh viện và lấy gói thuốc lá trong túi áo ra. Châm một điếu, ông ngồi xuống băng ghế đá gần đó để rít một hơi. Lâu rồi ông không hút thuốc. Nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ, nếu không hút thuốc lá ông sẽ đau đầu chết mất.

***

Vừa rồi ca ông trực là một cô bé bị bỏng nặng. Chỉ mới 13t, cô bé đã phải bỏng cấp độ 3 rồi. Ông cảm thấy đau lòng. Ông không hiểu rồi cuộc sống sao này của cô bé thế nào? Sống thực vật hay là bị tàn phế? Ông không biết! Ông chỉ nhận ra là sự đời sao lắm phiền phức thế. Người thì cái gì cũng có, người thì chỉ trong phút chóc lại mất hết những gì mình có. Còn có người thì không có gì để đánh mất. Ông thở dài, rít thêm một hơi sẩu rồi thở ra. Ông tự nghĩ bao giờ ông chết, không biết mọi người thế nào?.

o0o

Phòng 117:

Hắn ngồi trong phòng nó. Bụng đã réo lên vì đói. Chiều giờ hắn đã có hạt cơm gì trong bụng đâu. Hắn vội xoa bụng mình và tự nguyền rủa nó kêu không đúng lúc. Đói quá! Hắn muốn ăn. Nhưng hắn ăn thì ai trông nó? Nhỡ nó có chuyện gì thì sao? Ôi, thế nên giờ hắn phải nhịn đói ở đây trông nó đây này. Mà lại thêm cơn buồn ngủ nữa chứ! Hai cái này hợp lại thì ai đỡ nổi đây hở trời... Hắn bắt đầu mếu máo, chửi thầm trong bụng:

Trời ơi... Có vị thần nào mang bát cháo hay bát gì đấy cho tôi ăn không hở trời!? Đói quá đói quá rồi! Ai cứu tôi với... Hức hức!...

Và lời cầu nguyện đã được dâng lên đến chúa trời kính mến. Một vị "thần tiên" đang mở cửa phòng hắn và kèm theo là một cái hủ nhựa, trong đấy là một bát cháo nóng hổi, thơm phức. Hắn hít hít hà hà, ôi cái mùi thơm này... cái mùi thơm này... ôi sao mà nó thơm thế. Cơn đói lại réo lên, hắn liền xoay người qua để xem ai kia...

o0o

Ngoài bệnh viện:

Bác sĩ Tùng đứng dậy, phủi mông để những vết bẩn ở áo blouse biến mất. Ông vừa đi ông vừa rít vài hơi cuối cùng. Mãi đến trước cửa bệnh viện ông mới nhớ ra rằng từ khi ông thấy chàng trai đó chạy vào phòng bệnh của cô gái kia đến giờ thì chẳng thấy cậu ra nữa. Thế thì cậu ăn bằng cái gì? Nghĩ đến đây ông chợt thở dài. Ông quan tâm cậu ta quá đỗi bình thường, chắc có lẽ do cậu ta giống ông hồi còn trẻ. Xốc nổi hết sức.

Một vài giây sau, ông chợt bật cười rồi quay lưng đi đến một tiệm cháo gần đấy. Mua một tí gì đấy cho cậu ta ăn, xem như trả công cậu ta đã nói chuyện với ông hồi chiều nay.

o0o

Trong phòng nó:

Hắn ăn ngấu nghiến. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy cháo bình dân ngon thế! À, ra cái câu người ta nói: "Khi đói ăn gì cũng ngon" quả đúng thật.

Hắn hút rột rột bát cháo. Eo ơi, ai thấy cảnh này thì còn đâu cái hình tượng anh chàng playboy đẹp trai, ăn chơi và thích chơi nổi chứ. Tội cho em nào thấy được cảnh này, hình tượng sụp đổi. (hé hé).

Ăn xong, hắn ợ một cái dài. Bác sĩ Tùng nhìn thái độ của hắn thế không khỏi buồn cười, anh chàng này trẻ con hơn ông tưởng. Ông bật cười khanh khách làm hắn ngượng đỏ mặt. Đây là lần đầu hắn thức trắng đêm, may là có ông bác sĩ già vui tính này. Không thì hắn cũng chẳng thức nổi. Khuya đó hắn đã vừa nói chuyện và vừa trông nó, chỉ cần thấy rét một tí là hắn chạy đến giường bệnh nó đắp chăn lên một tẹo để giữ ấm cho nó. Chứng tỏ hắn rất yêu nó.

o0o

Tại nhà nó:

Mẹ nó từ chiều đến giờ đã sốt nắng sốt vó lên. Ông Chan không về nhà thì không sao, vì bà biết thừa nó ông ấy ở nhà Sula. Còn nó không về là cả một vấn đề. Từ ngày nó phát hiện ra bệnh, bà đã trông chừng nó chặt chẽ hơn. Bà sợ nó lại nhập viện, rồi nó phải chịu đủ mọi đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Nào là tiêm chích, nào là trị liệu, bà sợ rồi bà và nó sẽ khổ sở.

Cửa nhà nó bây giờ vẫn còn mở toanh. Mẹ nó ngồi trước phòng khách, hai tay bấu chặt nhau. Còn ba nó thì ngồi cạnh bên, tay trái vòng qua vai bà để bà dựa vào. Ông bà đã đợi ở đây hơn năm tiếng đồng hồ rồi. Bà lo sợ lắm, định báo cảnh sát thì ông Bạch lại ngăn. Ông bảo là chưa đủ 10 tiếng thì không thể báo cảnh sát được, nên giờ ông bà đợi là tốt nhứt.

***

Bà Bạch thở dài, cô con gái bề ngoài mạnh mẽ nhưng trong lòng thì yếu đuối của bà đang ở đâu bà cũng không biết! Thì làm sao còn có tư cách làm mẹ nữa chứ! Bà bắt đầu khóc, đây là lần thứ ba bà khóc từ khi đợi nó đến giờ. Bà nép vào người ông Bạch mà cắn răng để không bật lên những tiếng nấc. Trong lòng bà tự hỏi, bà còn có tư cách làm một người mẹ sao?

o0o

Phòng 117:

Tay nó đã bắt đầu chuyển động....

27: Tỏ tình (4).

o0o

Bây giờ là năm giờ sáng. Mặt trời đã ló dạng và vài hạt nắng đã hắt vào trong phòng. Những vạt nắng sáng tinh mơ chiếu xuống mắt nó, chúng lăn tăn trên người nó như muốn đánh thức nó dậy. Tay nó bắt đầu chuyển động và mắt cũng bắt đầu mở hờ ra. Nó đã ngủ một giấc quá dài và giờ thì nó cần thức dậy.

Nhích mạnh tay một tẹo, nó cảm giác như mình vừa va vào cái gì đó. "Cái gì đó" ấm lắm, như một khuôn mặt người vậy. Nó gượng người để mở mắt to hơn, và nó đã nhìn thấy cái đó. Là hắn, là khuôn mặt quen thuộc nó. Khuôn mặt là hằng đêm nó vẫn mơ thấy. Nhưng nhìn hắn thế này thì nó thấy mình thật có lỗi và không khỏi đau lòng.

Hai vành khoé mắt hắn đã thâm quầng, chứng tỏ đêm qua hắn không ngủ đủ giấc. Nó ngước mắt lên nhìn trần nhà, nó cảm thấy mắt nó ươn ướt. Rồi nó khẽ thở dài. Sao bao nhiêu thử thách thì hắn và nó được gì chứ nhỉ? Sự thương tổn hay niềm hạnh phúc?. Nó bỗng dưng thấy đuối sức và muốn bỏ cuộc. Không muốn đôi co với tử thần nữa. Bây giờ nó nghĩ, nếu nó chết thì sẽ là sự thanh thản cho hắn và mọi người. Không biết từ bao giờ nó đã nghĩ rằng mình trở thành gánh nặng của họ rồi.

o0o

Hắn cảm thấy khó chịu. Dường như có vật gì đó vừa chạm vào hắn và hắn muốn dậy ngay lập tức để xem vật đó là gì. Song, mắt hắn không cho phép hắn làm điều đó. Nó đã quá mệt mỏi vì phải mở suốt đêm qua cùng chủ nhân của nó.

Hắn khẽ thở dài trong tìm thức. Hắn đang ngủ còn nó thì đang làm gì? Hắn muốn biết. Hắn sợ có điều gì sẽ xảy ra với nó. Lúc này nó đã quá yếu ớt rồi. Hắn không muốn nó xảy ra chuyện gì nữa. Nếu nó xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn cũng chả sống nổi.

o0o

Tại đồn cảnh sát:

- Con ông bà đã mất tích mấy giờ rồi?

- Hơn 10 tiếng.

- Thế cô bé ấy tên gì?

- Bạch Ánh Linh.

- Bao nhiêu tuổi?

- 17 tuổi. Tháng 9 này là tròn 18t.

- Bà có mang ảnh của cô ấy đến đây không?

- Có có - bà Bạch vừa nói vừa lục túi xách lấy tấm hình. Bà tiếp lời của mình:

- Đây.

Vị cảnh sát kia cầm tấm cảnh và đứng lên. Anh ta truyền sang ột cảnh sát nữa để làm gì đấy, sao rồi anh ta quay lại và nói với bà ấy:

- Chúng tôi sẽ tìm giúp bà. Bây giờ bà có thể về nhà và đợi tin từ chúng tôi.

Bà Bạch đứng lên, trong lòng cảm thấy buốt giá, đầu óc quay cuồng. Bà muốn ngất. Con bà đã mất tích được 10 tiếng rồi, và bà thì đã thức trắng đêm đợi nó.

Ông Bạch thấy thế liền đứng dậy đỡ bà, ông ấy kéo bà sát người mình. Ông rất đau sót trước bộ dạng của bà. Kể từ ngày ông nhận biết rằng nó là con ông và mọi lỗi lầm đều được xoá bỏ thì ông lại yêu thương nó như xưa. Chẳng biết từ bao giờ ông đã dành nhiều thời gian hơn, tình cảm hơn ẹ con nó. Ông yêu họ nhiều hơn, thậm chí có thể nói, tình yêu ông dành cho họ không có thứ gì thay thế được.

o0o

Phòng 117:

Hắn bắt đầu chồm dậy, mở mắt ra và hắn hết sức là ngạc nhiên. Không biết từ lúc nào nó đã tỉnh dậy. Bây giờ thì nó đang ngồi trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay lại đỗ mưa, mưa buổi sớm.

***

Hắn luống cuống chạy đi kêu bác sĩ, thì bỗng có một bàn tay yếu ớt nắm lại. Hắn quay người, người đang nắm tay hắn chính là nó.

Hắn ngồi xuống ghế cạnh bên giường bệnh. Hắn hiểu ý nó. Nó muốn nói là nó khoẻ và không cần gọi bác sĩ làm gì. Hắn nhìn nó, hắn thật sự chẳng hiểu tại sao nó đang ốm mà lại đẹp kì diệu thế kia?

Còn nó, nó không nói gì cả. Nó lặng lẽ nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Lâu lâu lại liếc qua hắn và cười một cái dịu dàng như ánh ban mai. Âm áp vô cùng. Hôm nay, nó im lặng hơn bình thường...

***

Không khí yên lặng bắt đầu bao trùm lấy căn phòng. Hắn nhận ra rõ sự khác biệt này, sự khác biệt giữa Yun hắn yêu và bây giờ. Hắn cảm thấy khó chịu trong lòng, đánh liều, hắn hỏi:

- Em đang nhìn gì mà chăm chí thế?

- ... (Im lặng).

- Em nói anh biết đi. Em đang nhìn gì thế?

- Suỵt! - Nó để tay lên miệng và ra hiệu cho hắn im lặng. Rồi nó lại nheo mắt cười, nó nói:

- Anh nhìn ra ngoài này này. Thấy tổ chim kia không?

- Thấy! Nhưng chúng có gì khác biệt mà em lại nhìn nó còn đắm đuối hơn nhìn anh chứ! (Lão này điên thật rồiĐi ghen với chim )

- Há há, anh là đồ ngốc. Anh nhìn kĩ nhá, trong đấy có hai con chim. Một là chim mẹ và chim con. Chim mẹ đang móm mồi cho chim con ăn, anh thấy hạnh phúc không?

- Ừ ừ, hạnh phúc! May mốt em cưới anh rồi thì cũng thế thôi!- Hắn trêu nó.

- Không thể được đâu!- Nó cụp mắt xuống.

- Sao thế?

- Vì thời gian sắp hết rồi?

- Thời gian gì? Em đùa anh à?

- À không, không có gì... Hì hì, em đùa tẹo.

Hắn nhìn nó, rõ ràng lời nói này có hàm ý gì đó. Nhưng hắn không hiểu, hắn thật sự là không hiểu! Thời gian gì chứ? Thời gian thiếu gì? Chẳng phải nó và hắn còn trẻ sao?. Hắn vẫn ngây thơ không nhận ra, rồi sắp tới đây, sẽ có người phải chết.

o0o

Phòng nó lúc 5h giờ hơn:

Nó nhỏm người dậy. Kê gối lên đầu giường, nó dựa lưng vào gối mà nhìn hắn. Hắn thật đẹp, mắt hắn có màu nâu nhạt. Tóc hắn hơi xoăn bẩm sinh, mũi hắn rất cao, lông mày cũng rất rậm. Hì, đây là lần đầu nó nhìn hắn kĩ thế. Rồi chợt một giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Nó vội lấy tay quẹt chúng đi và thầm nhủ là mình nên mạnh mẽ. Song, nước mắt vẫn cứ rơi. Nó biết rồi mai này, nó chẳng còn dịp nào nữa để nhìn kĩ hắn thế này. Chỉ cần 2 tháng nữa thôi, chúng qua nhanh lắm. Nhanh như một tia chớp vậy.

Nó lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu. Ngắm nhìn hắn đến khi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi nó mới ngừng nhìn.

***

Nó cười một cái dịu dàng, hôm nay trời mưa. Có lẽ là một điềm lành lại sắp đến với nó. Vì theo nó, mỗi lần trời mưa là mỗi lần nó với hắn xảy ra chuyện "nghiêm trọng", buồn có vui có. Nó nheo mắt một cái để những giọt nước mắt còn động lại trên mi rơi hết. Và nó bắt đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Nó nhìn mưa rơi, hạt mưa chắc mắt lắm- nó nghĩ thế....

TO BE CONTINUE...

27: Tỏ tình (cuối).

o0o

Trong phòng của nó:

Hắn cúi người thấp xuống để lẫn tránh nó. Hắn sợ phải đối diện với nó, sợ phải nghe những lời giải thích từ nó và hắn. Hắn biết, những lời đó chắc hẳn sẽ làm hắn đau đớn. Song, tay hắn vẫn bấu chặt lấy tay nó. Bấu cứng lắm! Cứng để nổi nó cảm thấy đau buốt đến tận xương.

***

Nó hơi nhăn mặt lại vì đau, nó nhìn hắn. Cái ánh mắt thương hại sao lại xuất hiện ở đây? Hắn cụp đầu xuống để nó tránh ánh mắt của nó. Nó nhận ra điều đó, và ngước mắt lên trần nhà. Để nước mắt chảy ngược vào trong, không cho nó rơi xuống. Tại sao mẹ con chim nhỏ kia lại hạnh phúc thế? Tại sao chúng lại hạnh phúc trên nỗi đau của người khác nhỉ? Nó đang đau, đau vì ai chứ? Vì cái gì? Những câu hỏi không có câu trả lời.

o0o

Hắn bắt đầu ngẩng mặt lên, mắt hắn tỏ vẻ đã biết lỗi rồi. Hắn từ từ thả lỏng tay nó ra, hít một hơi thật dài rồi thở ra. Sau đó hắn nói:

- Anh có chuyện muốn nói với em!

Nó nuốt nước mắt vào trong, kiềm nén cơn đau kia. Nó cúi đầu xuống nhìn hắn, nó nói với giọng run run:

- Anh... muốn nói gì?

- Anh xin lỗi- Hắn nói nghiêm túc.

- Ưm... chuyện gì mới được?

- Vì chuyện tối hôm qua.

***

Cổ họng nó bỗng ứ nghẹn lại, nó không biết nói gì bây giờ. Tối hôm qua là thế nào? Tối hôm qua có phải là cái ngày mà nó phải khóc nức nở, khóc hết sức bình sinh của nó đúng không? Nó bỗng nhếch mép lên cười. A thì ra chuyện này là lời hắn muốn nói với nó. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu nỗi lòng của nó rồi. Nó nén giọt nước mắt xúc động vào trong, thở dài một cái thật mạnh. Nó thấy mình như nhẹ nhõm hơn. Rồi nó nhìn hắn, nó đặt tay lên đầu hắn rồi xoa xoa mạnh cho rối mù. Vừa xoa nó vừa nói:

- Anh điên quá! Chuyện gì phải xin lỗi, đó đâu phải lỗi của anh.

Hắn im lặng, trầm ngâm một hồi. Hắn nói lại với vẻ kiên quyết:

- Không, lỗi do anh. Anh phải nghe em giải thích, thế nhưng anh không nghe. Anh bỏ em ở đó. Anh quá sĩ diện, xin lỗi... xin lỗi em nhiều nhiều lắm! Xin lỗi em n lần luôn...

- Xời, biết thế em dỗi anh. Cho anh xin lỗi nhiều hơn rồi.

- Em chơi anh ác thế?

- Thế mới là em. Anh không biết à! Hà hà...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play