Rồi nó dựng đầu lên, làm hắn đụng cốp vào thân cây. Bị đánh thức bằng cách kinh hoàng này thì hỏi ai làm sao không đứng tim được chứ! Hắn cũng vậy thôi, ngay sau khi bị đánh thức, hắn dựng đứng người lên vì... đau đầu... miệng thì lẫm bẩm mấy câu chửi kẻ "đánh thức" mình:

- Mẹ kiếp, khốn nạn. U đầu rồi... Ông trời có mắt thì nhìn nhá, con lạy cho thằng đó nó chết càng sớm càng tốt đi!

***

Nó ngồi cạnh bên tủm tỉm cười nãy giờ. Đến hồi "nhịn không nổi", nó vừa sặc sụa cười vừa nói. Làm đắt quãng một vài chỗ:

- Mẹ... mẹ ơi! Anh... giống... giống... thằng điên... quá cơ!

Nghe thế, hắn đớp lại ngay. Không chần chờ:

- Điên cái đầu em ý!

- Ai bảo anh cho như thằng khùng thế kia! Cứ tưởng cái gì! Chuyện có tí đã giật người thế kia rồi! Mới đầu em chẳng định cho anh "đọ đầu" với cây đâu, em còn định chơi "cỏ chiến với lòng bàn chân" anh cơ!

- Ấy, ra cái người đánh thức anh là em à?- Hắn ngạc nhiên hỏi, mặt hãy còn ngây thơ

- Thế anh nghĩ là ai? Ma chắc?- Nó lại tiếp tục cười nghiêng ngã

- Hơ, em vẫn là vịt bầu xấu xí. Toàn thích trêu người khác, hừ!- Hắn gắt.

- Ơ hay, thế còn đỡ hơn anh. Gấu lắm lông bình thường hung hăng, bây giờ lại như thỏ đế thế kia!!! Xí...- Nó xì một hơi dài, nó vờ thế!

- Thôi, không cải với em nữa.

- Thì em đã cải với anh đâu. Em chỉ đang "phân tích" cho anh hiểu thôi!

- Ơ này, em muốn bị đánh đấy à?

- Giỏi thì anh đánh đi!- Nó lại nói với giọng thách thức hắn, pha tí đùa cợt.

- Để xem...

***

Vừa nói dứt câu, hắn và nó chạy ùa ra phía sau cây. Chơi ruột đuổi, hắn rượt còn nó thì chạy. Nhưng nếu mà ai nhìn ai chắc hẳn cũng nói nó rượt còn hắn chạy cả. Vì thế nên buồn cười cực.

Hai người chơi đùa với nhau. Họ cười sảng khoái, một cảm giác bình yên vô cùng.

25: Sự thật (cuối)

o0o

Trên đường về nhà:

Gió miên man vuốt tóc nó. Tóc nó thơm và tỏa một mùi hương nhè nhẹ. Từ ngọn đồi đi xuống đây nó toàn cười tít mắt, lâu lâu lại xòe ngón tay ra xem.

Ừ, một chiếc nhẫn. Nhẫn bằng cỏ, đẹp... xanh và đầy tình thương. Ngồi ở phía sau, lâu lâu nó lại đưa hay tay chọt lét hắn, làm hắn lạn tay lái. Có khi nhém tí đâm "cột điện" may sao trời phù hộ, không đâm "cột điện" mà lại đâm vào "thùng rác". Rác không đổ, người không sao... nhưng lại bị cười, quê chết được.

***

Còn hắn, hôm nay quả thật rất rất là vui. Song, mọi chuyện vẫn chưa như hắn tưởng. Dường như khoảng cách của nó và hắn hơi xa nhau, với không tới... chạm cũng không đành.

Nói thật, nếu đem so nó với Uke, có lẽ là nó chiếm nhiều ưu thế hơn: trái tim hắn, tình cảm hắn, xinh đẹp, nhà giàu... Hội tụ đủ.

Nhưng mà sao thấy lạ lạ, rõ là yêu... rõ là rất rất yêu. Nhưng sao sao ấy, hắn cũng chả biết.

Nghĩ đến mấy việc này, hắn chỉ khẽ lắc đầu nhẹ để xua tan đi những ý nghĩ đó.

***

Gió vẫn tiếp tục thổi càng lúc càng mạnh, nó bắt đầu buông tay ra khỏi yên sau. Nó ôm người, hơi run vì lạnh. Nó nhìn lên bầu trời.

Trời tối, sao cũng nhiều. Chắc mai sẽ nắng. Rồi nó lại nhìn sang hắn, trong đầu nghĩ:

«Sao anh ấy không cởi áo khoác ình mượn nhỉ?»

Nó thật sự là muốn tạo thật nhiều kí ức. Thật nhiều và thật nhiều. Nhưng có lẽ chỉ là do nó thôi, hắn quá vô tình với nó. Có lẽ là thế, ít nhất cũng do nó cảm nhận được.

Hắn không còn thích nũng nịu như con nít nữa, hắn cũng chẳng thèm chú tâm đến những chuyện vặt vãnh của nó. Thậm chí là nó đã mặc bộ váy trắng đẹp nhất, mà nó câm thù nhất... Thế mà hắn cũng chẳng nhận ra.

Nó thở dài thườn thượt, rồi gom hết can đảm, nó hỏi hắn:

- Anh thích em ở điểm gì thế?

***

"Kétttttttttttt...........", chiếc xe đạp phanh lại giữa đường tạo thành một tiếng kéo dài và lớn.

Nó đưa mắt ngơ ngác nhìn hắn, nó không hiểu tại sao hắn lại hành động như thế.

Còn đối với hắn, câu hỏi của nó như đâm thẳng sao tim hắn. Hắn cũng chẳng biết trả lời như thế nào nữa. Hắn quay mặt ra đằng sau nhìn nó, sau đó ậm ừ nói cho có lệ:

- Ừ... thì chỉ đơn giản là anh thích em thôi!

Nó lắc đầu ngao ngán, nó nói với vẻ thất vọng:

- Không... em nghĩ là anh không thích em. Có lẽ chúng ta nên cần thời gian...

- Không có việc đó đâu... -Hắn ngắt lời nó.

Hành động của hắn, một lần nữa lại khiến nó bất ngờ hơn ai hết. Nó nhíu mày nhìn hắn, nhìn sâu vào đối mắt đó. Đôi mắt của hắn ánh lên một sự lo sợ. Rồi nó cười gượng gạo:

- Em nghĩ là mình nên chia tay đi...

Trơ mắt ếch ra nhìn, hắn nghe tai mình lùng bùng. Câu nói này không phải là câu nói hắn mong đợi. Chẳng phải là vừa mới đây, hắn và nó vẫn hạnh phúc bên nhau sao? Chẳng phải là vừa mới đây, hắn đã tặng nó một chiếc nhẫn cỏ sao? Chẳng phải vừa mới đây, hắn đã vu vơ nghĩ về chuyện tình cảm giữa hắn và nó sao? Thế tại sao... tại sao nó lại thốt ra câu này chứ!

***

Tim hắn thắt lại, nỗi sợ vốn chôn dấu nay đã thành sự thật. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, hắn điếng người.

Lặng đi một hồi, hắn quyết định xuống xe. Kéo mạnh tay nó, quăng chiếc xe đạp giữa đường.

Nó không kịp phản xạ, cứ để mặc hắn lôi đi. Kéo đến bên gốc đường, hắn bắt đâu giở trò "cưỡng hôn" . Hắn đẩy nó vào gốc cây to gần đó, tay chống lên thân rồi hôn vào môi hắn.

Nếu là bình thường, nó sẽ đáp lại ngay... Nhưng không, không phải. Đây không phải là một nụ hôn ngọt ngào như các đôi tình nhân. Mà đây là một nụ hôn hung bạo.

Đây không phải là hắn. Đây là một con dã thú man rợ.

Bần thần, nó khiếp sợ vì việc đó, nó liền co chân lên mà thụi mà "chỗ hiểm" của hắn. Hắn đau, hắn ôm "chỗ đó" rồi nhảy dựng dựng lên. Còn nó, nó khóc.

Vừa khóc, nó vừa tức tưởi nói:

- Anh có biết anh vừa làm gì em không?

***

Nghe được những lời đó, hắn nhận ra mình đã làm một chuyện không nên làm. Tự dưng cái đau do bị nó "đá vào chỗ hiểm" nay cũng mất đi. Hắn tiến lại gần nó.

Hắn càng tiến, nó càng xê chân ra đằng sau thụt lùi. Nó cũng chẳng hiểu mình đang làm gì nữa.

Chân chạm vào gốc cây, nó biết nó không thể nào lùi được nữa. Hắn thấy thế, tiến một lúc nhanh hơn.

Bây giờ, hắn đang đứng trước mắt nó. Không biểu cảm, hắn giơ tay lên. Hắn vuốt tóc nó, nhẹ nhàng như một cơn gió. Nhẹ như thế hắn sợ nó sẽ bay đi. Hắn nói:

- Xin lỗi, anh cũng chẳng hiểu mình tại sao lại làm như vậy nữa. Tha lỗi cho anh nhá! Nhá nhá nhá... - Chớp chớp mắt van xin

Nó lại đưa đôi mắt đẫm nước lên nhìn hắn. Đây là hắn, đây mới là hắn. Nó xà vào lòng hắn, siết chặt.

Hắn cười, nụ cười ngọt như kẹo .

***

Một lác sau, hai người lại ngồi dưới gốc cây đó. Nó cảm thấy mình không nên giấu diếm gì hắn nữa. Ngập ngừng, nó nói:

- Em có chuyện này muốn nói với anh...

- Chuyện gì hử?

- Em có chuyện này muốn nói... Nhưng trước khi nghe em nói, anh phải giữ lấy một lời hứa nhé!

- Lời hứa gì cơ?- Hắn đưa mắt nhìn nó, vẻ ngạc nhiên không thể giấu được

- Ừ, những điều em sắp nói có lẽ tổn thương anh. Nhưng anh đừng vì thế mà hiểu lầm em, em sẽ giải thích cho anh nghe mọi chuyện. Được không?

Hắn nhíu mài, lúc này hắn biết chuyện nó sắp nói chẳng đơn giản tí nào; hắn nghiêm mặt lại. Hắn nói một cách nghiêm túc:

- Được, anh hứa...

- Thế em nói nhé?- Nó ngập ngừng như không muốn nói.

- Ừ, em nói đi

- Thật ra...

- Nói đi nào, anh đã hứa với em còn gì!

- Thật ra thì... thật ra... hôm mà anh nhập viện, hôm mà em đi với anh chàng tên Zen... Em... em... - Nó dừng lại đoạn cuối.

Hắn biết, đây là chuyện hắn hằng mong nó nói cho hắn nghe. Và hắn cũng biết, nó sắp kể rồi. Hắn hớn hở, hắn giục nó:

- Kể đi chứ! Anh hứa với em rồi... Anh không phá vỡ lời hứa đó đâu. Em yên tâm đi!

Ngước lên nhìn hắn, nó lại cụp mắt xuống. Ngón tay bấu chặt vào nhau, lòng nó đau như cắt. Nó ngượng ngùng, gặng từng chữ ra nói:

- Hôm đó em đã ngủ với người khác...

***

Từng câu, từng chữ của nó thấm qua tai hắn. Chạy dần xuống cổ, rồi đến tim. Chúng biến thành hàng ngàn mũi giáo, đâm thẳng vào động mạch. Tim hắn rỉ máu... máu nhỏ thành giọt.

Đồng thời, lúc đó tai hắn cũng trở nên kì lạ. Tất cả mọi thứ, hắn đều không nghe thấy. Riêng câu nói: "hôm đó em đã ngủ với người khác" của nó thì cứ vang cảng bên tai. Đầu ong ong, trời đất quay cuồng. Hắn đau đớn.

Còn nó, nó lo cho hắn. Cái thái độ của hắn không làm nó sợ hãi rằng mình bị bỏ rơi, mà cái thái độ đó làm nó lo hắn sẽ bị gì đấy. Nó lo lắm!

***

Một vài phút sau, hắn bình tĩnh trở lại. Hai mắt bỗng trở nên đỏ ngầu. Đúng vậy, hắn đang ghen tức.

Mọi chuyện anh chàng kia nói là sự thật. Nó đã giấu hắn quá nhiều chuyện, và nhất là chuyện này. Chuyện động trời này...

Hắn đứng lên, còn nó thì ngồi đó. Tay nắm lấy tay hắn, muốn bảo rằng hắn đừng đi... nhưng cổ họng ứ nghẹn.

Hắn hất tay nó ra, dĩ nhiên không quên ném cho nó ánh nhìn khinh bỉ. Hắn đã phá vỡ lời hứa đó, rồi hắn sẽ bị trả báo.

***

Nó bị hất tay ra, hơi sock nhưng nó nghĩ mình sẽ giải thích được việc đó. Nó lại nắm tay hắn, nói:

- Anh nghe em giải thích được không?

- Buông ra đi! Giải thích gì nữa? Cô đã giải thích hết mọi chuyện còn gì?

- Không... đó không phải lời giải thích của em- Nước mắt rơi, nó lắc đầu mạnh.

- Thôi đi, làm ơn bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra và cho tôi đi...

Nghe được những lời đó, cho dù rất đau nhưng nó không chịu bỏ tay ra, nó lại nói:

- Nghe em nói một lần thôi... Rồi anh đi cũng chưa muộn mà, đúng không?

Lại hất mạnh tay nó ra, hắn chạy nhanh về chiếc xe đạp lúc nãy quăng giữa đường. Dựng xe lên, hắn đạp như đua. Một tốc độ kinh hồn. Thế là chiếc xe đạp vút đi, mất dạng rồi mất dạng.

- Jun, đừng đi mà....

Một tiếng thét vang lên. Cùng một người, nhưng nhiều lần.

Chiếc xe đạp đó đã bỏ quên một cô gái, một cô gái đang gào thét tên của người lái xe. Một cô gái đáng thương.

***

Hai hàng nước mắt, nó đã gào thét tên hắn đến nổi không thể gào thét được nữa. Cổ họng nó rát quá, nó không còn hơi sức đâu mà kêu tên hắn nữa.

Nó bước lại gần gốc cây, ngồi xuống. Miệng lẩm bẩm không ra hơi:

- Rõ ràng anh ấy đã hứa với mình. Rõ ràng anh ấy đã hứa sẽ không hiểu lầm mình. Thế mà giờ đây một lời giải thích anh ấy cũng chẳng ình...

Nước mắt càng lúc càng nhiều, nó lấy tay quệt. Nhưng nước mắt vẫn rơi. Quệt đỏ hết cả mắt, nước mắt cũng còn rơi. Nó đành để mặc bọn chúng rơi như thế.

Hồi lâu, nó lại lẩm bẩm một mình:

- Kết thúc rồi sao? Thật sự là kết thúc vì việc đó sao? Sao anh ấy lại không tin mình chứ?

Thường thì một câu hỏi đặt ra thì phải có câu trả lời. Nhưng trong trường hợp của nó, chẳng có một câu trả lời nào cả. Điều đó lại làm nó như rơi vào tình trạng suy sụp.

Khóc, vui run, có nấc nhưng không ra tiếng. Cổ họng rát, nó lại thét the thé lên:

- Kết thúc thật rồi sao?....

- Ông trời ơi, nếu kết thúc rồi thì ông cho tôi chết luôn đi. Tôi đã chịu nhiều đau khổ chì vì tình yêu. Bây giờ ông cũng cướp nó đi rồi! Tôi còn sống làm gì nữa?

- Thần chết, thần chết... Ông đâu rồi? Đến lấy mạnh tôi đi... tôi xin ông đấy!

***

Người qua đường, họ thấy cảnh tượng đó. Họ cứ nghĩ rằng:

«Đêm hôm thế này lại có con điên ngồi đó la làng»

Họ nghĩ như thế, thậm chí là họ chưa biết mọi chuyện như thế nào. Họ chưa biết rằng cô gái này đáng thương đến thế nào.

Họ vẫn cứ cười thầm chế giễu rồi họ lại bước đi. Như ai đó, đi ngang qua đời nó rồi lại biến mất.

***

Nó ngừng thét, nó tựa đầu vào thân cây rồi thần thờ suy nghĩ...

26: Mọi chuyện càng ngày càng tệ hại (1)

o0o

Trên đường về nhà:

Hắn vụt chạy như điên. Lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, tay và chân cũng lắm mồ hôi.

Không khóc, chẳng một tí cảm giác. Hắn lao như người mất hồn, chẳng hiểu tại sao nữa. Bây giờ đầu óc trống rỗng, mọi thứ xung quanh cứ như không khí vậy.

***

Một chiếc xe lao đến... Ánh đèn xe chiếu sáng cả khuôn mặt hắn. Trong giây phút đó, mọi thứ cứ tưởng chừng chấm dứt.

"Bịch", hắn ngồi xuống bên đường. Chiếc xe đạp méo vành, căm gãy... mọi thứ đều tan nát. Thứ duy nhất hắn giữ lại được lúc này là sinh mạng của mình.

Né chiếc xe kia, hắn đã hi sinh luôn "phương tiện duy nhất để về nhà" của mình. Và lạng tay lái, hắn cũng đã trầy đầu gối, chân tay... xây xước một tí. Chẳng những vậy, chủ chiếc xe kia lại mắng nhiếc hắn bằng những từ mất dạy mà thường ngày hắn hay chửi người ta. Gậy ông đập lưng ông rồi thì bây giờ mới biết cảm giác.

Mặc kệ chúng, mặc kệ mọi thứ. Hắn quăng luôn chiếc xe đạp, đứng lên rồi bước đi thẩn thờ.

Cũng con đường này, cũng cảnh vật này... nhưng sao hôm nay nó lại dài thế? Dài vô tận...

o0o

Dưới gốc cây đó:

Ngồi dưới gốc cây đó. Nó nhớ lại những gì hắn nói vừa nãy

«Đôi bàn tay bẩn thỉu?»

«Lời giải thích?»

Mọi thứ cứ quay cuồng thế này! Quay như chong chóng.

Nó cứ ngỡ rằng cuộc đời nó, trái tim nó rồi sẽ loé lên những vệt sáng chói như bầu trời đêm hôm đó chứ. Cuộc đời nó rồi sẽ có màu hồng, chẳng còn vỏn vẹn hai màu trăng-đen nữa.

Khóc, cứ khóc. Ra nó chỉ có cái vỏ bọc bên ngoài, trái tim nó cũng như bao đứa con gái khác. Yêu ớt và dễ vỡ vô cùng.

Đường về nhà con xa quá, nó chẳng thiết muốn về làm gì. Nó cứ ngồi đó. Gió thổi càng lúc càng mạnh, nó run rẩy vì cái lạnh đó.

***

Dưới một góc cây to, một đứa con gái ngồi đó. Chân co lại, cằm để trên đầu gối... Cô gái mặc đầm trắng, tuy thế nhưng xung quanh cô cũng chỉ toàn màu đen.

Đôi mắt sâu thẳm đượm một nổi thất vọng, nổi đau không thể nào tả được.

Một cô gái đẹp và u uất.

***

Nó luồng tay vào điện thoại. Rét quá! Nó muốn về... nhưng gọi cho ai bây giờ? Nó chẳng biết. Gọi ông Chan thì sợ làm phiền ổng với Sula, Durin thì sau việc đó vẫn chưa thân lại. Kyo, Hanri và San thì chắc chắn là không được, vì chẳng thân mà lại gọi thì phiền lắm.

Nó đành lần trong danh bạ, hi vọng tìm được ai đó tới giúp nó.

Nhưng không may, danh bị nó chỉ vỏn vẹn vài người. Những thằng con trai trước thì nó đã xoá hết... vì nó muốn chỉ một mình hắn tồn tại trong tim nó thôi.

Buông điện thoại ra, nó lại co người lạ vì lạnh. Cái váy trắng kia tuy dài, nhưng áo lại sát nách... thế thì lại rét hơn.

Nó đưa bàn tay mình, ôm lấy cánh tay nó... chà chà cho ấm.

Song, mọi cố gắng của nó đều vô ích. Gió vẫn mạnh, vẫn rét như thường.

o0o

Nhà của anh chàng tên Zen:

Ngập ngừng, anh ta định lấy điện thoại ra gọi rồi lại thôi. Cái "chiêu" này đã lập đi lập lại nãy giờ gần trăm lần rồi. Anh ta cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.

- Bà bắn nó, rốt cuộc nên gọi hay không đây?

Anh chàng tự dưng nói lên, vẻ phân vân lắm. Lần đầu tiên chủ động gọi cho con gái mà lị.

Anh chàng đi tới đi lui trong phòng. Lâu lâu lại ngồi lên giường, định gọi rồi lại thôi.

Một hồi sau chần chừ, anh chàng nén thở. Dùng hết ý chí của mình mà nhấn nút Call. Để điện thoại lên tai, một hàng chữ nhấp nháy hiện lên trên màn hình:

«Yun-Linh»

o0o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play