Vừa về đến nhà Mạch Đinh liền khẩn cấp trốn vào phòng mình gọi cho An Tử Yến.

"Bên cậu thế nào?"

"Đợi cậu cậu đến tớ mới đi."

"Mẹ tớ vẫn không đồng ý làm sao bây giờ? Hay cậu thử lại lần nữa?"

"Cậu thì biết cái gì, về nhà có khóc nháo không đấy?"

"Bị cậu bắt bài rồi."

"Vậy phỏng chừng 24 giờ tới, mẹ cậu hẳn sẽ nghĩ thông suốt, lúc ở bệnh viện biểu tình của mẹ cậu đã có chút thay đổi, cộng thêm cậu làm loạn, hiện tại phải chờ, chờ mẹ cậu suy nghĩ kỹ càng, không có người mẹ nào nhẫn tâm tổn thương đứa con của mình."

"Cậu nghĩ mình là bác sĩ tâm lý, hay là thầy đoán tướng số hả, nghe khẩu khí của cậu chả chân thành tý nào, giống như đều nằm trong kế hoạch của cậu hết rồi, cái người quỳ ở bệnh viện ngày hôm qua là cậu bỏ tiền thuê diễn viên phải không. Hơn nữa sao cậu biết tớ sẽ khóc nháo?"

"Cậu không khóc mới là lạ."

"Cậu có ý gì, cứ làm như tớ thích khóc lắm đấy, còn không phải vì cậu a."

"Tớ chưa từng yêu cầu cậu khóc. Sau này đừng khóc nữa, nhìn cái liền phiền." An Tử Yến thật đúng là mạnh miệng, rõ ràng trông thấy là đau lòng, nhưng vẫn bướng bỉnh nói mấy lời khó nghe như vậy.

"Vậy càng tốt, tớ chính là muốn phiền chết cậu." Có điều Mạch Đinh ở bên An Tử Yến đã lâu, biết rất rõ tính cách của An Tử Yến. Mạch Đinh lè lưỡi nhăn mặt với điện thoại. An Tử Yến từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào: "Có tin tớ cắt đầu lưỡi của cậu đi không."

Mạch Đinh sững sờ tại chỗ, vọt tới cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới, phát điên hét lên: "Sao cái thang lại ở đây." Tưởng tượng đến cảnh trước đây mỗi ngày ban đêm có người mò đến trèo lên thang, Mạch Đinh không khỏi nổi da gà, An Tử Yến cởi áo ném di động lên giường rồi vào phòng tắm, mấy ngày nay vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, ngay cả tắm rửa cũng không xong, hoàn toàn coi Mạch Đinh như người vô hình.

Mạch Đinh mở cửa phòng tắm: "Cái này gọi là tự tiện xông vào nhà dân, cậu có biết nếu là ở Mĩ, tớ có thể công khai giết cậu mà không phải ngồi tù không hả."

Đối với hành động ngang nhiên chạy đến phòng mình của An Tử Yến, Mạch Đinh thầm nhủ rồi sẽ quen, An Tử Yến chính là người như thế, mỗi lần chỉ cần An Tử Yến đột nhiên thần kỳ xuất hiện, trái tim Mạch Đinh luôn đập như nổi trống. Đã ở bên nhau lâu rồi mà vẫn ôm loại tình yêu cuồng nhiệt ấy với An Tử Yến, ngay cả Mạch Đinh cũng cảm thấy khó tin.

Đợi An Tử Yến tắm xong, ngồi bên giường, Mạch Đinh cầm khăn mặt, quỳ gối phía sau An Tử Yến, giúp hắn lau đầu: "Cậu thực sự cho rằng mẹ tớ sẽ đồng ý."

"Ừ."

"Nếu mẹ không đồng ý thì sao?"

"Vậy nghĩ cách khác."

"An Tử Yến, chi bằng cậu dẫn tớ bỏ trốn."

"Không được." An Tử Yến cự tuyệt rất quyết đoán.

"Vì sao?"

"Tớ chỉ làm những việc khiến cậu vui vẻ."

Mạch Đinh nở nụ cười: "Chỉ cần ở bên cậu tớ sẽ vui vẻ."

"Ngốc ạ, không phải tớ muốn cậu chỉ vui vẻ chút chút, tớ muốn cậu từ trên xuống dưới đều vui vẻ." Trong lòng An Tử Yến rất rõ ràng, nếu thật sự cứ vậy mà đi, Mạch Đinh vĩnh viễn không tháo được cái nút thắt này.

Mạch Đinh đặt cằm lên đầu An Tử Yến: "Vậy cậu nhất định phải nhớ, cho dù thế nào, cho dù đi đến đâu, đều phải mang theo tớ bên cạnh."

"Cậu nặng như vậy, sao dễ mang đi được."

"Cái rắm."

Sau khi Mạch Đinh giúp An Tử Yến lau khô tóc, chân trần nhảy xuống giường đến phòng tắm lấy dao cạo râu: "Tớ cạo râu giúp cậu."

"Tớ sẽ cẩn thận." Mạch Đinh khóa ngồi trên người An Tử Yến, nhẹ nhàng xoa một tầng bọt màu trắng, sau đó bắt đầu cạo.

"Sao hả, tớ đây rất điệu nghệ đi."

"Này, cậu chú ý cho lão tử."

"Cậu đừng động a."

"Điệu nghệ cái khỉ mốc, chảy máu rồi."

"Tớ giúp cậu lau."

"Để tớ tự làm."

"Đừng a, chỉ lỡ tay thôi mà."

"Mạch Đinh, cậu dừng lại cho tớ."

"Nhỡ tay, để tớ cạo cho cậu lần nữa, tuyệt đối sẽ không sao."

Cuối cùng, An Tử Yến cưỡng chế đá Mạch Đinh từ trên người mình xuống, nếu không ngăn cản phòng chừng phải bỏ mạng trong tay cậu ấy, hắn đến phòng tắm giải quyết xong, quay về nằm trên giường, mấy ngày nay quá mệt mỏi, Mạch Đinh cũng nằm bên cạnh An Tử Yến, dùng chân gắt gao quấn lấy An Tử Yến: "Bọn họ thật sự sẽ đồng ý?" Vẫn không yên tâm.

"Ừ."

"Thật à?"

"Ừ."

"Cậu chắc chắn?"

"Ừ."

"Tớ vẫn không thể nào tin được."

"Ừ."

Mạch Đinh ngẩng đầu lên thấy hai mắt An Tử Yến đã díp lại, mơ mơ hồ hồ trả lời, cậu trộm tới gần An Tử Yến: "Vậy có phải cậu rất yêu Mạch Đinh không?"

"Ừ."

Mạch Đinh cười thầm, cam tâm tình nguyện mà nói ra lời tâm tình thực sự rất hiếm, bất quá ta bảo này Mạch Đinh, cái đó không xem như là cam tâm tình nguyện a, phỏng chừng An Tử Yến căn bản không biết bản thân đang nói gì, Mạch Đinh sờ sờ khuôn mặt của An Tử Yến, hắn chắc mệt lắm, luôn ngủ ở trong xe, cậu nhẹ nhàng hôn An Tử Yến, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn.

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

"Ừ."

"Cậu là thằng ngốc à?"

Không có câu trả lời, An Tử Yến đã ngủ mất rồi, Mạch Đinh bĩu môi, ngủ thật đúng lúc, sau đó cũng ngọt ngào mà thiếp đi.

Mẹ Mạch Đinh đem tất cả mọi chuyện nói hết cho bố Mạch Đinh, bố Mạch Đinh chỉ trầm mặc không lên tiếng, sau đó kéo chăn lên liền ngủ, mẹ Mạch Đinh cả đêm trằn trọc suy nghĩ, những lời của An Tử Yến và nước mắt của Mạch Đinh không ngừng hiện lên trong đầu bà, kỳ thật mẹ Mạch Đinh không phải người nhẫn tâm như vậy, khi An Tử Yến quỳ xuống với bà, bà có chút mềm lòng. Bà bật đèn đầu giường, đứng dậy lấy từ trên giá sách một quyển album thật dày, bên trong đều là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Mạch Đinh, bà lật xem từng trang, cảm khái hàng vạn hàng nghìn, từ nhỏ đã dạy Mạch Đinh phải làm một người thiện lương, hiện tại nó cũng chưa vi phạm ước nguyện ban đầu của mình không phải sao?

Ngoại trừ thích An Tử Yến, Mạch Đinh vẫn là Mạch Đinh của bà.

Nếu không cách nào chia rẽ hai đứa, vậy chỉ còn nước thành toàn, tuy trong lòng bà thấy không cam lòng, nhưng cứ gây sức ép cho bọn nó bà cũng không nỡ.

Mẹ Mạch Đinh quay trở về nằm trên giường, từ phía sau ôm lấy bố Mạch Đinh, ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, mẹ Mạch Đinh mở mắt ra thấy bố Mạch Đinh đang hút thuốc, ông đã bỏ thuốc nhiều năm rồi, bố Mạch Đinh phát hiện mẹ Mạch Đinh đã tỉnh, ấn đầu thuốc xuống gạt tàn, sau đó ngồi trên giường, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Chuyện của con thôi cứ chiều theo nó đi, chúng ta làm đến nước này cũng đủ rồi."

"Ông đồng ý?" mẹ Mạch Đinh thật không ngờ bố Mạch Đinh nãy giờ không nói gì, câu đầu tiên lại đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.

Bố Mạch Đinh gật đầu: "Cho dù không đồng ý cũng đâu còn cách nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn con mình chịu khổ, lòng bà tôi hiểu, nếu không ngăn cản được, cứ như vậy, chỉ làm tổn thương bọn nó nhiều hơn. Chúng ta đã cố hết sức rồi, đây là con đường nó chọn, ít nhất vẫn nên ủng hộ bọn nó, chung quy so với để nó hận chúng ta vẫn tốt hơn."

Mẹ Mạch Đinh cúi đầu trầm mặc không đáp, một lát sau mới ngồi dậy từ trên giường, dựa vào vai bố Mạch Đinh: "Xem ra cũng chỉ đành vậy thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play