Tới được căn phòng đã đặt trước ở khách sạn, Mạch Đinh đặt hành lý xuống kích động nhìn trái nhìn phải, đây là phòng đôi, cửa sổ bằng thủy tinh sát đất sáng ngời trong suốt có thể nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, bể bơi hình tròn, làn nước xanh ngọc, cây cọ, bờ cát, tất cả đều tạo nên một bức tranh nhiệt đới phong tình xinh đẹp.
Đều nói thành phố Sanya được thiên nhiên ưu đãi, lời này quả thật không giả, Mạch Đinh nằm vật xuống giường lớn, cả người giống như rơi vào ổ bông mềm mại, mọi thứ cộng lại, gió biển tươi mát, ánh mặt trời ấm áp, biển cả mê người, những người dân hiếu khách và An Tử Yến quan trọng nhất với mình.
"An Tử Yến, cám ơn cậu đã dẫn tớ tới thiên đường."
An Tử Yến đứng cạnh cửa sổ sát đất, nghiêng đầu: "Vậy thiên đường của cậu hẳn nhiều lắm, chẳng phải cậu muốn tới Maldives đấy sao?" Cũng đúng, nơi có phong cảnh như tranh vẽ rất nhiều mà.
Mạch Đinh nhìn lên trần nhà, nhớ lại xem khi nào thì mình nói với An Tử Yến bí mật này, rốt cuộc cũng lục ra được ở sâu trong ký ức, lần ấy uống rượu say, An Tử Yến cõng mình về nhà, mình nói với hắn nếu trúng thưởng sẽ tới Maldives, không ngờ bản thân đã quên mất mà hắn vẫn nhớ rõ ràng như vậy, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, chỉ cần một hành động nho nhỏ, là có thể khiến người ta hạnh phúc muốn chết.
"Nơi ấy phải để dành, để dành đến cuối cùng."
"Vì sao?"
"Tớ muốn ở nơi ấy chúng ta tuyên bố đến chết không rời." Đến chết không rời là lời hứa rất nặng nề.
"Cậu tự tin tớ sẽ đáp ứng vậy cơ à?"
"Không phải ư?" Lần này đến phiên Mạch Đinh hỏi ngược lại, Mạch Đinh không ngốc, khéo léo đem vấn đề này vứt cho An Tử Yến.
An Tử Yến tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gió biển tô điểm làm cảnh sắc thêm động lòng người, có phần phong tình vạn chủng: "Vậy phải luôn bên cạnh tớ để xem tớ có thể hay không."
Tuy không trực tiếp nói ra, nhưng những lời này coi như là gián tiếp đồng ý rồi.
Không cần cậu nói, tớ cũng sẽ ở lại bên cạnh cậu, chờ cậu ưng thuận lời hứa hẹn ấy.
Không cần nói, tớ cũng biết, một ngày nào đó cậu sẽ đứng trước mặt tớ và hỏi: "Mạch Đinh, gả cho tớ nhé?"
Đúng không? An Tử Yến.
Mạch Đinh từ trên giường đứng lên, nói một câu cực kỳ sát phong cảnh: "Lát nữa chúng ta ăn cơm xong, đi xem gay biểu diễn."
"Thì ra cậu có sở thích này."
"Cái rắm, tớ thấy bản giới thiệu viết có thể đi xem, dù sao mai chúng mình mới bắt đầu đi chơi."
"Thì ra cậu có sở thích này." Vẫn là câu lúc nãy.
"Cậu rốt cuộc có nghe tớ nói gì không đấy, tớ chỉ tò mò muốn nhìn thử một cái mà thôi."
"Thì ra cậu có sở thích này."
"Cậu có để tớ yên hay không hả."
____________________________________
Hai người vào bừa một quán ăn địa phương ăn hải sản, sắc trời dần dần tối, nhưng Mạch Đinh vẫn có vẻ hưng phấn dị thường, đại đa số nguyên nhân hưng phấn đều đến từ Hồng nghệ nhân, chính là xem gay biểu diễn. Trong lúc ăn cơm cậu tốn rất nhiều thời gian để nghĩ về dáng vẻ của họ, kỳ thật Mạch Đinh cũng không kỳ thị hay thương xót bọn họ.
Kỳ thị là ghét bỏ, mà tội nghiệp và thương xót sẽ chỉ khiến người khác càng thêm tự ti.
Bọn họ cũng giống mình, là người. Chỉ vậy thôi.
Nếu mình không chấp nhận bọn họ, vậy có khác gì với những người đã khinh thường tình yêu của mình, mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình. Mạch Đinh chưa từng hối hận vì mối tình này.
Các người khinh bỉ tôi thì sao, tình yêu này không hề sai trái, tôi cũng không sai.
Các người không thích tôi thì sao, tôi tự thích mình là được. Mua vé vào cửa, Mạch Đinh phát hiện bên trong đã rất đông người, Mạch Đinh kéo An Tử Yến tìm một vị trí tốt, hứng thú dạt dào nhìn trên đài, tuy chưa bắt đầu, nhưng Mạch Đinh tò mò sắp chết rồi. Có điều ở đây cấm chụp ảnh, thật là đáng tiếc. Rất nhanh buổi diễn đã bắt đầu, tư thế đi của bọn họ rất tao nhã, tuyệt không thua các cô gái, Mạch Đinh trợn mắt há hốc mồm xem, đây là lần đầu tiên cậu chính mắt trông thấy, phản ứng cũng hơi quá mức, An Tử Yến vẫn như bình thường không chú ý mấy.
Đúng lúc này Tô Tiểu Mễ ở bên cạnh đột nhiên nói: "Ngôn, anh cảm thấy em lớn lên có giống gay không?"
Mạch Đinh vừa nghe vậy, không nhịn được bật cười, quay đầu liền trông thấy Tô Tiểu Mễ, nếu từ giọng nói mà đoán, đây hẳn là người trên máy bay hôm nay, hơn nữa cho dù không nhận ra giọng nói, căn cứ vào chỉ số thông minh này cũng đúng tám chín phần. Giờ cậu mới thấy rõ bộ dáng của tên kia, không tồi nha, tướng mạo coi như cũng được, có điều vẻ mặt thật sự ngây thơ khiến cậu ta không giống người khác, Mạch Đinh lại đánh giá nam nhân cao cao đứng bên cạnh cậu ta, hoảng sợ, người này có khí chất rất giống An Tử Yến, bất quá trên khuôn mặt tuấn tú có vài phần chín chắn, mà An Tử Yến lại không có, zai nhà mình còn non lắm.
Tô Tiểu Mễ thấy Mạch Đinh nhìn mình, vội co rụt cả người lại: "Ngôn, thôi xong, bị người khác nghe được, hình tượng nam tử hán của em bị hủy hoại rồi."
"Không phải lo, em từ trước tới nay không có cái gọi là hình tượng nam tử hán."
Mạch Đinh cười rộ lên: "Là cậu a, con trai mà lắm chuyện thế, trên máy bay tôi ngồi phía trước các cậu, tôi tên là Mạch Đinh." Vẫn lịch sự như vậy.
Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Tôi vẫn nhớ cậu, tôi tên là..." Tô Tiểu Mễ chưa nói xong lại quay sang hỏi Nghiêm Ngôn: "Ngôn, em nói cho cậu ấy biết tên mình có nguy hiểm hay không?"
Mạch Đinh kế tiếp liền chìa tay ra: "Cậu sợ có nguy hiểm? Cậu đi đến đâu cũng thấy nguy hiểm, mà vẫn sống được đến giờ là quá được rồi, chả kém cạnh ai cả."
Tô Tiểu Mễ nắm tay lại thủ thế như võ sĩ quyền anh, hai chân nhảy tới nhảy lui: "Cậu lại nói tôi như vậy, muốn đánh nhau có phải không, đến a, hây a, hây." Miệng phát ra tiếng đánh quyền.
An Tử Yến thờ ơ lạnh nhạt với màn xiếc khỉ này.
Nghiêm Ngôn gõ vào đầu Tô Tiểu Mễ: "Ít lên cơn giùm."
Tô Tiểu Mễ lúc này mới tỉnh táo lại, thấy Mạch Đinh vươn tay ra, do dự một chút, bắt lấy tay cậu: "Tôi tên là Tô Tiểu Mễ." Mạch Đinh vì quen được một người thú vị như Tô Tiểu Mễ cảm thấy thật vui vẻ, trong lúc xem biểu diễn, Tô Tiểu Mễ lặng lẽ đến gần Mạch Đinh, hỏi dò: "Cậu thích con trai có phải không?"
"Giờ cậu mới nhận ra?" Ánh mắt Mạch Đinh nhìn Tô Tiểu Mễ ý nhắc đến An Tử Yến ở bên cạnh.
Tô Tiểu Mễ nhìn chòng chọc khuôn mặt tuấn tú nhưng diện vô biểu tình của An Tử Yến một lúc, sau đó cười nói: "Sao hắn lại coi trọng cậu được nhỉ?"
"Cậu không có tư cách nói tôi."
"Cậu có ý gì, tôi đây chính là sáng sủa, hoạt bát, khả ái người gặp người thích."
"Cũng không biết sự tự tin này từ đâu mà có."
"Cậu vẫn còn nhỏ đi?"
"Năm nhất."
Tô Tiểu Mễ liền bày ra tư thái tiền bối, vỗ vỗ bả vai Mạch Đinh: "Nhóc con, tôi đây đã ra xã hội nai lưng dốc sức rất nhiều năm rồi, đối với chuyện tình cảm có thể nói là rõ như lòng bàn tay, biết tôi dùng cách nào thu thập người này thành dễ bảo như vậy hay không, có muốn tôi truyền cho chút ít bí quyết?"
Mạch Đinh liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mễ: "Thật sự không thể nhìn ra."
"Cậu đừng không tin, đầu tiên yêu một thằng con trai, hắn nói gì cũng phải nghe theo, mỗi lần Ngôn chỉ Đông tôi cũng không dám đi Tây, bảo sao nghe vậy là chức trách của tiểu thụ chúng mình, thỏa mãn tâm lý đàn ông của hắn a, hắn mới có thể chi tiền trên người cậu." Thật là một cái ví dụ sai lầm.
"Tôi thấy cậu mới là người bị cho vào tròng đi, tôi thì cho rằng đàn ông là phải quản, cậu không quản hắn tốt ấy mà, hắn liền được nước lấn tới. Phương pháp kia của cậu không được."
Cả quá trình biểu diễn hai người đều thảo luận với nhau, rất nhanh kết thành bạn bè. Cũng đúng, cho dù là Tô Tiểu Mễ hay Mạch Đinh đều chưa từng có một người bạn là đồng tính. Đương nhiên còn vì một nguyên nhân khác, cho dù gặp được người đồng tính thì họ đều thích nửa kia của mình, hiện tại hai người không cần phải lo lắng điều này.
Sau khi biểu diễn xong, Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ vẫn còn ba hoa tán phét với nhau, hoàn toàn quẳng An Tử Yến và Nghiêm Ngôn ra sau đầu, hai người đi đằng trước không biết lén lút nói cái gì.
Nghiêm Ngôn đưa cho An Tử Yến một điếu thuốc lá, An Tử Yến phất tay tỏ vẻ bản thân không hút thuốc lá. Nghiêm Ngôn châm điếu thuốc nhìn hai người trước mặt: "Có thể dằn vặt người ta đến chết."
Hàm nghĩa trong lời này hai người đều hiểu.
"Không phải anh cam tâm bị trói buộc sao." An Tử Yến trông thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út của Nghiêm Ngôn.
"Cậu cũng sắp thế rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT