Khi Mạch Đinh cảm thấy bầu không khí sắp gượng gạo đến bùng nổ, ông nội An từ trên lầu đi xuống: "Tiểu Đinh đến đấy à.".
Mạch Đinh ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười bước đến đỡ ông: "Ông nội, năm mới vui vẻ.".
"Được, được, cháu cũng vậy, đến từ lúc nào? Sao không báo với ông một tiếng.".
"Vừa mới tới.".
An Tử Yến đứng dậy nhường chỗ cho ông, ông nội cũng nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, cười cười, nói với Ngô Hinh: "Mới đầu năm, có chuyện gì từ từ nói, hai đứa nó giờ đã như vậy, con cũng đừng ấm ức nữa, hà tất phải thế, đã đến nước này, con còn không chịu chấp nhận sao.".
Ngô Hinh hừ một tiếng, không buồn đáp lời. Ông nội An đến thực sự khiến Mạch Đinh thở phào nhẹ nhõm, An Tố ở trên lầu thay xong quần áo mới đi xuống, đối với chuyện ban nãy An Tử Yến bảo mình béo còn canh cánh trong lòng. Ngồi bên cạnh An Tấn, xem đồng hồ, đã quá trưa rồi, sờ sờ bụng: "Đói quá.".
Hai mắt Mạch Đinh phát sáng, thời điểm để mình thể hiện tới rồi, cậu đứng dậy: "Chi, chi bằng hôm nay để con nấu cơm đi.".
An Tử Yến hếch cằm: "Nhà bếp ở đó.".
Mạch Đinh phi như bay theo hướng đó, kỳ thật chính là chạy trốn, cậu thoải mái hơn rất nhiều. Vào nhà bếp rồi cậu liền choáng váng, thực rộng, hơn nữa đồ ăn thức uống cái gì cần có đều có, rất nhiều thứ Mạch Đinh chưa trông thấy bao giờ, cậu xắn tay áo, mở vòi nước, bắt đầu rửa thức ăn, An Tố tựa ở cửa nhà bếp: "Gan cậu cũng to thật đấy, dám chạy đến nơi này.".
Mạch Đinh bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình, sau khi phát hiện là An Tố liền nhẹ nhàng thở hắt ra, so với sự đáng sợ của Ngô Hinh, An Tố hiện tại không được coi là gì.
"Chị nghĩ tôi muốn đến đây chắc, là An Tử Yến ép tôi, chị vào đây làm gì.".
"Để xem cậu có bỏ thuốc độc không.".
"Tôi nào dám, từ trước đến nay không thể trêu vào nhà họ An các người. Haizz, ở nhà phải làm trâu làm ngựa cho An Tử Yến, bây giờ còn phải hầu hạ các người, số tôi thiệt khổ.".
"Em trai tôi đối với cậu như vậy, cậu nên thấy thỏa mãn." Khẩu khí của An Tố rõ ràng hơi ghen tuông.
"Cậu ấy đối xử với tôi như thế nào? Một khi có cơ hội liền chỉnh tôi.".
"Theo tôi được biết, nó chịu xem phim viễn tưởng với cậu, cho cậu sờ vào đàn dương cầm của nó, tặng hoa cho cậu, An Tử Yến, em trai tôi, thế nhưng lại cho phép cậu làm như vậy, không biết kiếp trước cậu giẫm phải c*t chó bao lần. Đương nhiên, ngoại trừ việc bảo nó cùng cậu đến vườn bách thú, đời này nó ghét nhất là vườn bách thú, trước đây đi vườn bách thú bị khỉ cào.".
Lời An Tố nói khiến Mạch Đinh bay bổng, không khỏi có chút thẹn thùng: "Chị thật sự nghĩ như vậy?".
"Xem cái bộ dạng phóng túng của cậu kìa, có điều đừng trách tôi không nhắc cậu trước, mẹ tôi không dễ dàng bỏ cuộc đâu, cậu cho rằng nấu một bữa cơm cho bà, bà sẽ mở cửa lòng với cậu? Trên người cậu không có điều kiện phù hợp làm con dâu bà.".
"Chị đang hạ thấp tôi phải không.".
"Không phải là tôi hạ thấp cậu, cậu vốn đã thế rồi, cậu có cái gì hả? Gương mặt thiên sứ hay dáng người hấp dẫn? Thân thế hiển hách? Tất cả đều không, ngay cả chỗ sinh con cũng không có.".
"Tôi có một trái tim thiện lương.".
"Dùng được cái rắm, đây là hiện thực xã hội, cậu không thể lấy một ưu điểm nào chứng minh cho mẹ tôi hiểu, cậu có tư cách xứng với An Tử Yến, bà nhất định không cam lòng đem đứa con tự thân mình nuôi lớn tặng cho cậu.".
Mạch Đinh trầm mặc, An Tố vỗ vỗ bả vai Mạch Đinh: "Đương nhiên, dù sao em trai tôi đã chấp nhận cậu, cậu cũng có thể không cần nghĩ đến cảm thụ của mẹ nó."Dứt lời đi ra khỏi nhà bếp.
Mạch Đinh thái đồ ăn, hỗn loạn tự hỏi, ưu điểm gì? Cái gì mới tính là ưu điểm thực sự, bản thân có thể chứng minh mình xứng với An Tử Yến hay không? Bởi vì suy nghĩ nhập thần, cho nên không phát hiện An Tử Yến đã đứng đằng sau.
"Này.".
Tay Mạch Đinh run lên, liền cắt phải ngón tay mình, miệng vết thương không sâu, máu chảy ra. An Tử Yến chau mày: "Cậu cẩn thận một chút có được không?".
"Tớ đang suy nghĩ vài chuyện.".
"Nghĩ cái rắm, để tớ tìm trong nhà xem có băng dán cá nhân không.".
An Tử Yến xoay người đang định đi ra ngoài, Mạch Đinh liền giữ chặt lấy An Tử Yến: "Tớ đột nhiên rất muốn đến vườn bách thú, ngày mai cậu mang tớ đi được không?".
Đối với yêu cầu khó hiểu này của Mạch Đinh, An Tử Yến thoáng do dự, cuối cùng mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi, ngày mai đi.".
Mạch Đinh nhào đến ôm lấy cổ An Tử Yến, cho dù là chuyện An Tử Yến ghét nhất, chỉ cần mình yêu cầu, thì ra hắn đều sẽ đáp ứng, cậu giống như thằng ngốc cười ngây ngô: "Lừa cậu thôi, tớ hỏi bừa ấy mà, tớ không thích vườn bách thú.".
"Cậu là thằng điên à, buông ra, đừng động vào quần áo của tớ, toàn mùi thức ăn.".
Mạch Đinh buông An Tử Yến ra, theo An Tử Yến ra ngoài, nắm chặt ngón tay bị thương của mình, cả nhà trông thấy An Tử Yến thô lỗ tìm đồ, sau đó lại thô lỗ dán băng cá nhân cho Mạch Đinh.
"Cậu đừng bóp chặt như vậy.".
"Thế mới không đau.".
"Cậu còn bóp, thả tay ra." Dứt lời An Tử Yến bắt lấy An Tử Yến Mạch Đinh, dùng sức dán băng cá nhân lên miệng vết thương của Mạch Đinh, vốn không đau, bị An Tử Yến làm như vậy ngược lại càng đau, cau mày: "Cậu nhẹ tay chút.".
"Nhẹ hay nặng đều đau.".
"Nhưng nặng sẽ đau hơn.".
"Được rồi, cậu có thể tiếp tục đi nấu cơm.".
Đồ vô nhân đạo, lão tử vừa mới cắt trúng tay đấy, đãi ngộ kiểu gì vậy? Mạch Đinh giật giật khóe miệng không biết nói sao, trở lại nhà bếp. An Tấn và Ngô Hinh nhìn thấy cảnh vừa rồi, ngay cả người ngốc cũng có thể nhận ra An Tử Yến lo lắng cho Mạch Đinh, trước đây Bạch Tiểu Tư ngã cầu thang, nó còn chẳng buồn nhếch mi. So ra thì, Bạch Tiểu Tư thực thảm.
Mạch Đinh trở lại nhà bếp, tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra cái gì, tinh thần tỉnh táo. Nấu cơm xong, nhân lúc những người khác đang ăn cơm, Mạch Đinh kéo An Tử Yến qua một bên: "Đưa chìa khóa xe cho tớ, tớ về nhà lấy đồ.".
"Cái gì vậy?".
"Rất quan trọng, lấy đến rồi sẽ biết.".
"Không được.".
"Tớ lấy mạng mình ra thề, tớ tuyệt đối có thể trở về.".
"Không được.".
"Thật sự rất quan trọng, cậu tin tớ lúc này thôi.".
An Tử Yến nhìn chằm chằm Mạch Đinh, Mạch Đinh khẩn cầu, giằng co hơn nửa ngày, cuối cùng hắn cũng lấy chìa khóa xe ra: "Đi sớm về sớm.".
"Tuân lệnh, còn nữa giúp tớ giải thích với cả nhà một chút, tớ sẽ về trước bữa tối." Dứt lời liền vội vàng vòng ra cửa sau, tránh việc đi cửa trước bị hỏi đông hỏi tây.
Sau khi Ngô Hinh biết được, chán ghét nói: "Chả ra sao cả, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, coi nơi này là gì hả?".
An Tử Yến liếc nhìn Ngô Hinh, không nói gì. Hắn chẳng muốn nói gì nữa, không chấp nhận thì thôi. Ở phương diện này Mạch Đinh không thể phóng khoáng như An Tử Yến được, cậu luôn hy vọng mọi việc đều suôn sẻ tốt đẹp.
Mạch Đinh lái xe thật lâu mới về đến nhà, chẳng hơi đâu để ý đến sự kinh ngạc của bố mẹ, lục lọi tìm đồ, lấy ra một túi to, chảy cả mồ hôi, sau đó nói một tiếng với bố mẹ, bỏ đồ vào trong xe rồi rời đi, vẻ mặt hưng phấn, vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn túi đồ, đây là ưu điểm thực chất, có thể chứng minh cho Ngô Hinh thấy, mình hoàn toàn xứng với An Tử Yến.
Sắc trời đã tối dần, ở trên xe cơ hồ ngây người cả ngày Mạch Đinh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn như sờ bảo bối mà vuốt ve túi đồ. Đây chính là bảo bối từ nhỏ đến lớn của cậu, luôn cất giữ cẩn thận, chưa từng lấy ra, nếu không phải được An Tố nhắc nhở mà đột nhiên nhớ đến, cậu sẽ không bất lịch sự đến mức bỏ qua người nhà An Tử Yến cố ý chạy về lấy.
Mạch Đinh bật điều hòa trong xe, mỏi mệt dụi dụi mắt, bởi vì tuyết rơi nên mặt đường hơi trơn, cậu vực dậy tinh thần, dùng tay phải vỗ vỗ mặt mình. Ban đêm rét buốt, giọng phát thanh viên trong radio nhu hòa mà ngọt ngào, lẳng lặng mà nói: Bước sang một năm mới, bạn có lẽ còn chưa tìm được người ấy, hàng ngày một mình tự do nghe nhạc, du lịch, đọc sách lại bất chợt thấy cô đơn, tìm không được ai đó cùng chia sẻ và lắng nghe với mình, chỉ có thể xuyên qua lớp thủy tinh nhìn những người khác ôm nhau, còn bản thân lại lạnh lẽo ngồi đây, ngay cả nhật ký cũng không biết nên viết tên ai và viết chuyện gì, đương nhiên tôi nói vậy không có nghĩa là, rời bỏ tình yêu, chúng ta sẽ không sống được. Nhưng chỉ khi có được tình yêu, chúng ta mới sống càng thêm hạnh phúc, cô độc không đáng sợ, cái đáng sợ là thói quen cô độc khiến chúng ta bỏ quên quyền lợi được yêu. Có lẽ bạn đã tìm thấy người ấy rồi, vậy đừng lo lắng chuyện sau này, sau này có lẽ người ấy sẽ phản bội bạn, sau này có lẽ người ấy sẽ làm bạn bị tổn thương, nhưng dù sao đó cũng là tương lai, phải biết trân trọng thời gian hai người ở bên nhau của hiện tại, không chừng sau này người ấy càng thêm yêu bạn, sau này có lẽ người ấy sẽ lấy bạn. Con đường phía trước không một ai biết được, không ai có thể cam đoan sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, hưởng thụ tình yêu, mới là điều quan trọng nhất. Xin hãy lắng nghe ca khúc tôi dành tặng cho mọi người.".
An Tử Yến, cho dù tận thế, lão tử cũng muốn ở bên cậu.
Không ai có thể cam đoan sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, ngoại trừ cậu, cậu phải cam đoan.
Khi rẽ, một chiếc xe đột ngột lao thẳng tới, đèn xe sáng choang khiến Mạch Đinh bị chói mắt, Mạch Đinh bẻ tay lái nhưng lại nhận ra do mặt đường trơn ướt nên khó khống chế lốp xe, cậu nhắm hai mắt lại, nghênh đón sự va chạm mãnh liệt, không đợi Mạch Đinh kịp phản ứng, túi khí an toàn bật ra, đầu Mạch Đinh bắt đầu chảy máu, ý thức dần mơ hồ, không khí buốt lạnh xuyên qua cửa kính vỡ vụn tràn vào trong xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng vẫn phát ra như cũ, quanh quẩn trong màn đêm.
An Tử Yến ngồi trên sôpha đợi Mạch Đinh, đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại vang lên, lập tức sắc mặt càng ngày càng khó coi, đứng bật dậy, mượn chìa khóa xe của An Tấn, lao ra cửa, lái xe đến bệnh viện, thì ra đây là cảm giác sợ hãi khi mất đi, lần này An Tử Yến cảm thụ được rõ ràng, hắn hối hận, hối hận không cùng Mạch Đinh về nhà; hối hận không dành thời gian ở bên cậu nhiều hơn, hối hận còn chưa thực hiện lời hứa hẹn, hắn hối hận rất nhiều rất nhiều chuyện, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận việc mất đi Mạch Đinh, tuyệt đối không thể! Cái cảm giác ấy, rất khó chịu, đè nén An Tử Yến tới mức không thể bình tĩnh và đủ lý trí để tự hỏi.
Khi An Tử Yến đến được bệnh viện đã hơi chật vật, được thông báo Mạch Đinh đầu bị đụng nên chấn động não rất nhỏ, ngoài ra không có gì đáng lo, An Tử Yến thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đến phòng bệnh của Mạch Đinh, cậu hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, đầu quấn băng gạc, Mạch Đinh bị tiếng mở cửa đánh thức, đầu hơi đau, mở mắt ra liền trông thấy An Tử Yến: "An Tử Yến, sao sắc mặt cậu kém như vậy.".
"Không có gì.".
Mạch Đinh gắng gượng ngồi dậy: "Có phải người nhà cậu thấy tớ đột nhiên bỏ đi rất bất lịch sự, không cho chúng ta ở bên nhau nữa?" Mạch Đinh sợ hãi nói.
An Tử Yến ôm cổ Mạch Đinh, siết chặt cậu vào ngực mình: "Cậu thật là, không để người khác yên tâm được.".
"Chẳng phải tớ bảo cậu giải thích giúp tớ sao?" Hai người ông nói gà bà nói vịt.
"Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy hả.".
"Thế cậu đang nói cái gì.".
"Cậu vĩnh viễn không được lái xe nữa, nhớ kỹ, vĩnh viễn.".
"Vì sao a?".
"Bởi vì lão tử không cho cậu lái.".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT