Tần Thao sờ sờ giọt mồ hôi lạnh đang từ trán trợt xuống, cảm giác miệng hơi khô.
Ai, năm tháng như một vũ khí chết người, từ từ thúc giục người ta gần
với tuổi già hơn. Ngay cả vị luật sư chuyên dụng của tập đoàn Tần thị
mặc dù đã từng trải qua bao sóng to gió lớn cũng sẽ biến thành kẻ nhát
gan khiếp nhược như vậy trước khí thế của những hậu bối tuổi đời còn
chưa tới 30 này.
Nhìn hai người đàn ông ưu tú bên trong phòng đang giương cung bạt kiếm
với nhau, một người thì tao nhã lịch sự giống như ngôi sao Hạo Nguyệt,
một người thì bén nhọn nghiêm túc giống như tòa tháp Hắc Sơn. Tần Thao
cũng không hiểu, rõ ràng hai người đều là những mỹ nam anh tuấn phi
phàm, trên danh nghĩa còn là bà con thân thích, tại sao cứ luôn nhìn
đối phương không vừa mắt, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt thích giết chóc như muốn đem người kia đi Lăng Trì cướp đi tính mạng của đối phương
vậy, hiển nhiên là ánh mắt muốn Lăng Trì chém giết lẫn nhau mà. Tuy
nhiên nhìn lại vị trí ở giữa hai người đàn ông này lại đang kẹp một cô
gái đáng thương, tay phải của cô ấy bị người đàn ông lạnh lùng bên phải
hung hăng nắm lấy, tay trái lại thì lại bị người đàn ông dịu dàng bên
trái "Nhẹ nhàng" nắm lấy, bộ dạng của cô ấy dường như rất tức giận nhưng lại không dám nói gì nhìn thật đáng thương, thật là chọc cho một người
đàn ông thành thục như ông từ nội tâm tỏa ra sự thương hại.
Hắng giọng một cái, Tần Thao mở miệng: "Cái đó, Tần Nhật Sơ tiên sinh,
Nguyễn Miên Miên tiểu thư, dạ, còn có Diệp Hiên Viên tiên sinh, tôi là
luật sư chịu sự ủy thác của cố tổng tài Tần thị khi còn tại thế, bây giờ đặc biệt tới công bố di chúc đã được Tần Ngôn Minh tiên sinh khi còn
sống đã xác lập. Di chúc nói rõ là công bố sau khi cố tổng tài Tần thị
qua đời, di chúc này không có nghĩa là quan điểm cá nhân, cho nên nghiêm cấm người thân chống đối!"
Ông ta mở ra cái cặp công văn tùy thân lấy ra một sấp văn kiện, ngồi
phịch xuống trước mặt mọi người, "Những ý nguyện của Tần Ngôn Minh tiên
sinh đều ở trong này, mọi người có thể tự xem trước một chút."
Diệp Hiên Viên nhăn mày, mặt không chút kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì trực tiếp tuyên bố luôn đi !"
Tần Thao lại đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, cái người trẻ tuổi này cũng
quá thiếu kiên nhẫn rồi. Chỉ là, thôi, mình sống cũng hơn nửa đời người
rồi, cũng biết ở nơi này người nào cũng không thể chọc. Tần Thao khẽ
thở dài, nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười lấy lòng, "Vậy tôi sẽ nói. Ý
nguyện của Tần Ngôn Minh tiên sinh đại khái chính là tất cả bất động sản dưới tên Tần thị quyền thừa kế toàn bộ thuộc về. . . . . ." Tần Thao
không khỏi nhìn người đàn ông dịu dàng trên ghế sa lon một cái, khi lấy
được nụ cười khích lệ của đối phương, mới chậm rãi mở miệng nói: "Toàn
bộ quy về cháu ngoại Nguyễn Miên Miên tiểu thư ! Mà con nuôi Tần Nhật Sơ muốn giữ lấy chức vị tại công ty phải chịu điều kiện trợ giúp Nguyễn
Miên Miên tiểu thư kinh doanh quản lý Tần thị."
Lời của Tần Thao vừa dứt, hiện trường một mảnh yên lặng. Sắc mặt ba
người đều không giống nhau. Diệp Hiên Viên gương mặt lạnh lùng, tức giận mơ hồ đã tán loạn trên mặt, Nguyễn Miên Miên ở giữa mặt kinh ngạc nhìn
Tần Nhật Sơ !@#$%$@, tựa hồ như không hiểu lại thấy ngoài ý muốn, xem
xét lại gương mặt bình tĩnh của đứa con nuôi vì Tần gia trung thành làm
đến sống chết nhưng cuối cùng lại không có được một chút gia sản của Tần gia, làm như không quan tâm hơn thua.
Cuối cùng người được lợi ích lớn nhất trong tờ di chúc tiểu công
chúa của Nguyễn thị cũng mở miệng phá vỡ sự yên lặng, "Tần luật sư, di
sản đó, tơi có thể chuyển nhượng cho những người khác, tỷ như cậu nhỏ . . . . . ."
Tần Thao lắc đầu một cái, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, "Đúng
rồi, Tần Ngôn Minh Lão Tiên Sinh đã từng nói, nếu như Nguyễn tiểu thư
muốn chuyển nhượng tất cả tài sản dưới tên Tần thị chỉ có thể chuyển sau khi cô lập gia đình, tài sản sau đó sẽ tự động được chuyển cho chồng . . . . . ."
Lúc này, cô gái mới vừa rồi còn ủ rũ cúi đầu giờ đã hưng phấn thét chói
tai, "Nói như vậy, tôi có thể gả cho người mình thích rồi...! Thật tốt
quá, anh hai, anh có nghe không ? Thật tốt quá!"
Tần Thao nhìn cô gái như hoa trước mặt gò má hồng lên giống muôn hoa
khoe sắc trong ngày xuân tháng ba vậy, thật sự ông không muốn đánh vỡ nụ cười xinh đẹp này chút nào, nhưng dù sao cũng phải làm trọn bổn phận
sao có thể làm trái đến lời dặn dò của người ủy thác.
Tần Thao tiếc hận lắc đầu một cái, "Tần lão tiên sinh đã ghi chú rõ,
chồng của Nguyễn tiểu thư chỉ có thể là Tần Nhật Sơ tiên sinh. Nếu như
là người khác, di chúc này sẽ không có hiệu quả trước pháp luật!"
Buổi nói chuyện đã kết thúc, nụ cười vốn dĩ đang sáng lạn của cô gái
ngưng lại, thân thể ngẩn ngơ, sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, không cách nào mở miệng được.
Vừa lúc đó, Diệp Hiên Viên đang ngồi một bên sắc mặt bất thiện nhưng vẫn mở miệng nói chuyện, "Tần thị tràn đầy tội ác cùng dơ bẩn, không cần
cũng được, Miên Miên, chúng ta đi!" Nói xong, tay dài duỗi một cái, lôi
kéo cô gái đi ra ngoài.
"Không thể bỏ cuộc, Nguyễn tiểu thư ! Nếu không, ngàn vạn nhân viên Tần
thị sẽ phải thất nghiệp, xin Nguyễn tiểu thư nghĩ lại !" Tần Thao ở phía sau vội vàng bổ sung.(ép ng quá đáng thật)
Diệp Hiên Viên quay đầu lại, tà mị cười, "Muốn chúng tôi làm gì đây? Đầu năm nay người thất nghiệp nghỉ việc cũng có cả khối người, tại sao phải bắt cô ấy gánh vác nhiệm vụ Cứu Thế nặng nề như vậy đây?"
"Diệp tiên sinh, ngài không thể nói như vậy. Dù sao Tần thị cũng không
phải một tập đoàn nhỏ, nó là một công ty lớn cơ nghiệp trăm năm, sinh tử tồn vong của nó có ảnh hưởng trực tiếp đến hàng ngàn hàng vạn sinh mạng trong các gia đình." Tần Thao thấy mặt Diệp Hiên Viên vẫn là giễu cợt,
vội hướng về phía cô gái có vẻ thiện lương hơn khuyên nhủ: "Nguyễn tiểu
thư, cô cũng biết đang trong giai đoạn khủng hoảng tài chính, mất đi công việc sau này khó kiếm lại việc khác đến cỡ nào, nhất là những nhân viên kỳ cựu tuổi đã cao kia, vậy sẽ là. . . . . ."
"Ông không cần nói nữa. . . . . ." Cô gái đột nhiên cáu kỉnh cắt đứt,
cúi người che lỗ tai, "Ông không cần nói nữa, không cần nói nữa. . . . . ." Đến cuối cùng, thanh âm thê lương đã không kiềm được mà nức nở nghẹn ngào.
Người đàn ông đứng tại chỗ trong lòng cũng trầm xuống, là dạng bi thương gì mới có thể làm cho cô bé thiên chân đáng yêu này bộc phát ra tiếng
khóc buồn bã như vậy. Không giống như những người khác nếu được thừa
hưởng một khoản tài sản lớn như vậy sẽ vui đến cỡ nào, đây rõ ràng là sự tuyệt vọng bất an từ sâu thẳm trong nội tâm phát ra, muốn từ bỏ nhưng
vẫn không thể vứt bỏ, muốn tránh khỏi trói buộc khốn cùng, nhưng lại vô
lực không thể chạy trốn nên lâm vào tuyệt cảnh phát ra tiếng khóc bi
thương thống thiết đến như vậy.
Đến cuối cùng, giọng cô gái cũng từ từ nhỏ đi, từ từ quay về phòng, có tiếng đụng chạm sâu kín sau vách tường vang lên.
Lúc này, ở trong lòng ba người đàn ông đều dâng lên một loại bi thương không nói được.
Tần Thao nghĩ, mặc dù không biết tại sao cô gái này đối với việc lập gia đình lại chán ghét đến như vậy, thậm chí là tuyệt vọng mâu thuẫn. Nhưng ông cũng không khỏi không cảm khái, Tần lão tiên sinh, ông rốt cuộc là
muốn gia tăng cái gì ở trên người cô gái này hay là muốn phòng bị cái
gì. Là người đàn ông khí thế bất phàm bên cạnh cô gái Nguyễn thị tổng
tài Diệp Hiên Viên sao, cho nên mới phải ra điều kiện như vậy trong di
chúc ý đồ không cho phép người đàn ông này nhúng tay mọi công việc của
Tần thị, nhưng làm như vậy, đây không phải là tỏ rõ muốn đem cô gái từ
bên cạnh người đàn ông kia ly khai sao? Tần lão tiên sinh, ông ở dưới
suối vàng có biết, nếu ông thấy được người thân duy nhất của mình trên
cõi đời này phải chịu đau đớn muốn chết đi như vậy, ông cũng sẽ nguyện ý muốn thấy tình cảnh như thế sao?
Trong lòng Diệp Hiên Viên cũng không bình tĩnh, đừng bảo là trong tư tâm hắn chán ghét lão hồ ly Tần Ngôn Minh kia đến mức nào, ông ta cùng với
Nguyễn Diệp Thành căn bản là một loại người, hắn phải nhìn tiểu bảo bối
hắn tỉ mỉ che chở cư nhiên bị cái tờ di chúc khốn kiếp này làm cho khóc
không ngừng, thương tâm đến muốn chết. Nhìn bộ dáng lệ rơi đầy mặt của
cô ấy, hắn hận không thể bay nhanh tới ôm lấy cô thoát khỏi cái nơi quái quỷ này. Cái gì mà ông ngoại ruột thịt, cái gì mà di chúc bức hôn, toàn bộ không cần lo, toàn bộ ném ra sau ót, chỉ cần nhớ hắn là đủ rồi. Diệp Hiên Viên hiện tại cũng có cảm giác hối hận lần đầu tiên trong đời tại
sao năm đó hắn không diệt cỏ tận gốc, nếu không bây giờ đâu đến nổi phải gặp tình cảnh lão đầu tử đã chết mà còn thò chân vào phá hư chuyện tốt
của hắn chứ.
Tần Nhật Sơ sau khi nghe di chúc công bố vẫn giữ sự bình tĩnh trước sau
như một. Không thể nói hắn đối với di sản của Tần thị không chút thấy
động lòng nào, dù sao hắn đã từng tân tân khổ khổ vì nó mà cố gắng phấn
đấu bấy lâu nay. Nhưng mà đem ra so sánh, Miên Miên mới chính là trân
bảo lớn nhất trong cái tờ di chúc nhàm chán này, cho nên khi nghe người
nọ đem Miên Miên gả cho hắn, trong lòng hắn giống như sôi trào, cả người đều hưng phấn nhẹ nhàng, giống như hạnh phúc sắp đến tay. Nhưng nhìn vẻ mặt bi thương thậm chí là không muốn đến mức tuyệt vọng của cô gái đáng yêu này, vui sướng vừa xuất hiện đột nhiên đã hoàn toàn rời đi thay vào đó là nồng đậm thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.
Quá muộn rồi, cuối cùng vẫn là quá muộn sao? Cô gái trong lòng bấy lâu
nay mà hắn thầm nghĩ phải chăm sóc thật tốt nhưng giờ đây trong lòng cô
bé ấy đã có bóng hình một người đàn ông khác tiến vào, hơn nữa là đã
khắc vào máu thịt cắm rễ nảy mầm, rốt cuộc cũng không thể để cho mầm
mống khác cắm rễ vào nữa, cho nên hắn mới phải tuyệt vọng phản kháng như thế sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT