Edit : Bear

Beta : bear lonelj

Buổi tối, cô núp ở trong chăn. Gió xuân mang theo chút hơi lạnh, về đêm lại càng lạnh hơn đôi chút. Cô ôm bụng, càng cuốn drap giường vào người chặt hơn. Rất đau, rất đau, toàn thân cô đều cảm thấy lạnh lẽo, dù đã đắp rất nhiều chăn như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh như băng.

Anh hai anh giờ đang ở đâu? Đúng rồi, tối nay anh có công chuyện, không thể quấy nhiễu anh. Dù nói như thế nào đi nữa, cô vẫn luôn ghét mang sự phiền toái đến cho người khác nhất là với anh hai. Cho nên không có chuyện gì cả, không sao hết, có lẽ cô chỉ là ăn bậy rồi bị đau bụng thôi. Cô nằm ở trên giường, kéo cái chăn tự nhũ lòng. Nhịn một chút là sẽ ổn thôi, nhịn một chút là sẽ ổn cả thôi.

Nghĩ như vậy nhưng bụng cô lại đau quặn lên một hồi,cô nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng cảm giác chỗ tư mật hình như mơ hồ có giọt nước rỉ ra. Không giống với cái loại mật ý hương vị ngọt ngào, mà chính là nước chân chân chính chính đang róc rách chảy. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cô gượng ngồi dậy, mở đèn, đồng thời vén chăn lên.

Trên tấm drap giường màu xanh nước biển đã dính loang lổ những vết máu, cô nhìn lại cái quần ngủ màu vàng nhạt trên người cũng dính đầy vết máu đỏ tươi.

Lòng cô run lên, chẳng lẽ cô sắp chết rồi, tại sao cô lại chảy nhiều máu như vậy? Cô hoảng hốt không dám nằm ở trên giường nữa, lăn lộn muốn leo xuống giường nhưng lại bị rơi ngã xuống sàn nhà.

Bóng đêm bao trùm, cô ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo không nhúc nhích. Trên người cô vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu như cũ, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó. Cô chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mà ngơ ngác nhìn vết máu dính trên giường.

Màu đỏ rất sậm, sậm đến chói mắt, đây là điềm báo sắp kết thúc của một sinh mạng sao?

Không gian thật yên tĩnh, quạnh quẽ, đây là sự yên tĩnh cùng bình yên trước khi chết sao?

Đột nhiên, thân thể cô run lên, cảm giác dũng đạo dưới hạ thân hung ác gây áp lực co lại một cái. Cô cúi người nhìn xuống, máu tươi dọc theo bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn mà từ từ chậm rãi chảy xuống, ở trên da thịt trắng tuyết trong suốt chảy từng dòng nhỏ máu đỏ xuống, những giọt máu ấy giống như có sinh mạng mà không ngừng tiến bước về phía trước, thậm chí là chạy nhảy tung bay lên. Ngô, bụng cô kêu gào đau đớn, đau quá, giống như da thịt của cô bị cắt xuống vậy, rất đau đớn khó chịu .

Trong lúc cô đang thất kinh, chỉ có thể chăm chú nhìn máu từ từ chảy ra lan tràn xuống cả sàn nhà lạnh như băng, cô không biết phải làm sao nữa .

Vào lúc cô cảm thấy mờ mịt luống cuống nhất thì ngoài cửa lại truyền đến thanh âm, "Miên hoa lương. . . . . . Kẹo bông. . . . . . Mau ra đây. . . . . . Đầu gỗ tới đón em về nhà này!"

Cái gì, anh hai tới , làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô không thể để cho anh hai thấy, không thể, tuyệt đối không thể để cho anh lo lắng.

Cô nỗ lực chống thân thể đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã chạy vội tới phòng tắm nhanh chóng thay cái quần dính máu trên người ra , sau đó kéo chăn che đậy vết máu trên giường, còn vết máu trên đất, cô vội vàng lau nhanh một chút hi vọng dưới ánh đèn phòng ngủ mờ tối có thể làm người khác không thấy rõ.

Khẻ hé mở cửa ra một chút, cô cố gắng nở một nụ cười, "Anh hai, anh Lăng Thịnh, các anh đã trở về rồi sao?"

Lăng Thịnh giống như nhìn thấy có cái gì không đúng, cố gắng đẩy cửa lớn hơn rồi tiến lên một bước, nâng mặt cô lên xem xét cẩn thận: "Kẹo bông, sắc mặt em sao tái nhợt như vậy, em không thoải mái sao?"

Cô lắc đầu một cái, vội vàng phủ nhận, nửa người dưới cố gắng rụt về phía sau cửa một chút nữa.

Lúc này, anh hai chạy nhanh tiến tới nhìn cô một cái, mở miệng: "Mở cửa."

Cô vẫn cố lắc đầu một cái, không nói lời nào cũng không mở cửa.

"Mở cửa, anh không muốn lặp lại lần thứ hai." Thanh âm anh hai vô cùng dịu dàng, nhưng vô hình trung lại ẩn giấu sự tức giận thật sâu.

Trong lòng cô sợ hãi, nhẹ buông thỏng tay, cái cửa liền bị anh hai dùng lực đẩy ra.

Sau khi anh hai vào phòng, không liếc nhìn lấy cô một cái, chỉ là quay đầu nhìn trước nhìn sau quan sát mọi ngõ nghách ở trong phòng một lượt, sau đó tựa hồ như không phát hiện được có điều gì không ổn, mới quay đầu lại nâng cằm của cô lên , "Miên Miên, em có chuyện gạt anh đúng không ?"

Lòng cô đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, cảm giác thân đã hết hơi sức lại co rúc một chút, bụng cũng lại xoắn lên đau nhói một hồi, thân thể trở nên mềm nhũn, cả người cũng sắp ngã về phía trước.

Anh hai lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, sờ sờ trán của cô, "Sao lại lạnh như thế?"

Lúc này, Lăng Thịnh ở bên cạnh cũng hét lên một tiếng, "A —— máu!"

Trước mắt cô tối sầm, giữa lúc sắp lâm vào hôn mê, trong lòng cô có một ý niệm mơ hồ hiện lên, cô làm vậy cũng không cho là cố ý muốn dối gạt mà đúng không .

Không biết cô đã ngủ bao lâu, cô nghe bên ngoài mơ mơ hồ hồ có thanh âm truyền tới trong tai.

"Sao cô ấy còn chưa tỉnh?" Thanh âm nóng nảy, là của anh hai.

"Tiểu thư là lần đầu tiên có kinh nguyệt nên khó tránh khỏi có chút hoảng sợ. Hơn nữa tiểu thư trễ như thế mới có kinh lần đầu, khó tránh khỏi. . . . . . Khó tránh sẽ ra máu nhiều như vậy . . . . . ." Thanh âm khàn khàn của Lữ Yên có một chút ngượng ngùng cùng lúng túng.

"Ha ha ha. . . . . ." Còn cái thanh âm mặc dù đã cố ý đè nén nhưng vẫn khó tránh khỏi yêu mị này chắc chắc là chuyên thuộc về Lăng Thịnh xinh đẹp động lòng người kia rồi .

"Diệp đầu gỗ, cậu làm tớ cười chết rồi. . . . . . Lúc nãy bộ dáng cậu kinh hoàng luống cuống như muốn giết người cư nhiên chỉ là vì kẹo bông lần đầu có kinh nguyệt. . . . . . Ha ha. . . . . . Làm tớ cười đến chết mất thôi. . . . . ."

Kinh nguyệt, máu chảy làm cô sợ tới mức hồn phi phách tán lúc nãy, cư nhiên chỉ là nguyệt sự mà các cô gái đều phải trải qua sao.

Dương Chi Hồng cũng từng nhắc tới, một cô gái khi có kinh nguyệt mới có thể là một cô gái hoàn chỉnh. Đã có lúc cô cũng từng vì bản thân không có kinh nguyệt mà canh cánh trong lòng, không nghĩ tới lúc cô có thể chân chính thành một cô gái bình thường là ở dưới tình huống như vậy.

Chỉ là, không sao, trải qua đau đớn cùng bất an thì hạnh phúc mới càng đáng quý trọng gấp đôi, cũng làm cho người ta hạnh phúc gấp đôi lên.

Nghĩ tới đây, cô không kìm hãm được nhếch miệng, nhẹ nhàng cười cười.

"Aha!" Âm thanh đặc trưng của Lăng Thịnh vang lên bên tai cô, "Kẹo bông, em giả bộ ngủ! Cậu xem cô ấy còn đang lén cười kìa!"

Không có biện pháp, cũng không thể dối gạt tiếp được. Cô chỉ đành mở mắt ra, cười khẽ một tiếng.

Anh hai bước nhanh tới, nâng mặt của cô lên, lo lắng xem kỹ một chút nữa trông thấy bộ dạng cô vẫn mím môi như cố gắng nhịn cười lại thấy có chút khó hiểu, "Có cái gì vui mà cười hả?"

Cô có chút xấu hổ đỏ mặt, ấp úng, "Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ."

Anh hai há miệng, còn muốn nói điều gì nữa nhưng đã bị Lữ Yên cướp lời : "Diệp tiên sinh, kế tiếp tôi sẽ dạy Miên Miên tiểu thư một chút về thường thức thông thường. . . . . ."

Lăng Thịnh vỗ vỗ vai anh hai, "Người ta đã uyển chuyển bảo cậu đi ra ngoài rồi, chuyện của con gái với nhau, hay là chúng ta ra ngoài trước đi!" Nói xong, Lăng Thịnh sờ sờ mũi, dẫn đầu đi ra ngoài.

Anh hai vẫn đứng lù lù bất động, "Cô ấy sau này vẫn phải đau đến té xỉu giống như vậy sao? Làm như thế nào mới có thể tránh được chuyện đó?" Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, ngoài cửa đã mơ hồ truyền đến thanh âm có người lảo đảo ngã nhào té xuống .

Bên trong nhà, sắc mặt Lữ Yên có đỏ lên một chút, liếc nhìn cô cũng đang đỏ mặt ở trên giường lại quay đầu nhìn cái mặt nghiêm túc của anh hai một cái, hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng: "Thời kỳ trưởng thành, cô gái bởi vì noãn sào phân bí kích thích tố sinh dục tác dụng khiến cho trong màng tử cung xảy ra chu kỳ biến hóa, mỗi tháng sẽ có một lần, xuất ra màng dính cùng huyết dịch đi qua âm đạo tống ra bên ngoài cơ thể, hiện tượng chảy máu này, chính là kinh nguyệt. . . . . ."(trời ơi sinh học nữa sao trời em không hiểu lắm chỉ cố gắng hết sức thôi )

Mặt anh hai sầm xuống , "Nói trọng điểm!"

Lữ Yên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngồi vào cạnh giường của cô mà nói tiếp: "Miên Miên tiểu thư, bình thường kinh nguyệt kéo dài từ năm đến bảy ngày, kèm theo triệu chứng đau bụng kinh, cũng chính là cái đau mà mới vừa rồi tiểu thư cảm thấy ở bụng quặn đau đó, cả người cũng sẽ vô lực, đây chính là sinh lý đau điển hình của phái nữ. Bởi vì tiểu thư mới có kinh lần đầu, khó tránh khỏi sẽ đau dữ dội hơn bình thường, muốn trị bình thường thì dựa vào liệu dưỡng của Trung y cùng xoa bóp, còn có một loại phương pháp trị liệu đặc biệt chính là liệu pháp ôn thạch. Cái này về sau tôi sẽ nói rõ cặn kẽ cho cô biết. Khi tiểu thư đau bụng kinh phải chú ý trên phương diện ăn uống một chút."

"Từ một ngày đầu cho đến ba ngày đầu lượng máu sẽ ra khá nhiều, có lúc còn có thể xuất hiện máu cục, phần dưới bụng sẽ buồn bực thấy đau, lúc này có thể lấy gừng xáo với dầu vừng cho cô ấy ăn, ngoại trừ việc bổ sung thêm chất sắt, gừng cũng có tác dụng hoạt huyết, có lợi cho việc tống kinh nguyệt cùng máu cục ra thuận lợi hơn. Ba ngày về sau là có thể đổi qua ăn dầu vừng xào thịt heo nạc, để trợ giúp tử cung co rúc đem kinh nguyệt làm khô lại. Nếu Miên Miên tiểu thư ngại làm như vậy quá phiền toái thì cũng không sao, thật ra thì cả kỳ kinh nguyệt cũng có thể ăn gà nấu dầu vừng hoặc là đường đỏ nấu canh gừng đều có thể trợ giúp tử cung co rúc lại, cũng có tác dụng đem kinh nguyệt làm khô. Khi có kinh cần phải chú ý ăn uống, ăn nhiều thức ăn có nhiều chất vôi, chất sắt một chút như: mè đen, rau chân vịt, tảo tía, rong biển, quả nho, quả táo, không được ăn những thứ lạnh cùng trà xanh là được. Quan trọng nhất là bình thường cũng nên uống nhiều canh cẩu kỷ táo đỏ ... các loại một chút, nếu bảo dưỡng tốt được như vậy sau này khi có kinh bình thường thân thể cô cũng rất ít khi phải đau bụng kinh nữa."

Kể xong những thứ này, Lữ Yên do dự một chút, liếc nhìn anh hai đã xanh cả mặt một chút, rốt cuộc mở miệng: "Còn có một chuyện nữa, lúc có kinh nghiêm cấm hành vi tình dục."

Vừa dứt lời, mặt cô đã đỏ ửng cả lên, ngay cả gương mặt tuấn tú luôn luôn nghiêm chỉnh cũng nhất thời ửng lên một màu đỏ hiếm thấy.

Một mảnh lúng túng, một mảnh yên lặng.

Cuối cùng, Lữ Yên dẫn đầu đi ra ngoài, trước khi đi còn đưa cho cô một cuốn sách nhỏ, để cho cô đọc và hiểu rõ hơn.

Sau khi im lặng một hồi lâu, anh hai cùng cô mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lát, rốt cuộc cô cũng không nhịn được cười to ra tiếng.

Anh hai có chút thẹn quá thành giận, lại ngồi gần cô, nắm mặt của cô lên, tà ác nói: "Có cái gì vui mà cười hả?"

Cô quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ ảo não lại lúng túng của anh hai còn cố gắng giả bộ trấn định, cô lại không tim không phổi mà cười to thêm.

Anh hai đụng đến cô cũng không được nên chỉ có thể ngồi ở bên giường nghiêng người qua một bên, tức giận không nói nữa.

Cười một lúc, cô lại cảm giác bụng có một chút căng đau, không khỏi cứng mặt, cau mày.

Anh hai thấy thế, đưa bàn tay ra vịn cô, thay đổi bộ dạng như đứa trẻ giận dỗi mới vừa rồi, lo lắng hỏi: "Miên Miên, em không sao chứ?"

Trong lòng cô cảm thấy ngòn ngọt, anh hai là một đại nam nhân lại nhúng tay vào những chuyện riêng của con gái, thật là có chút ủy khuất cho anh. Đưa tay nắm tay anh hai để lên trên mặt cô rồi nhẹ nhàng cọ xát, "Anh hai, em không sao. Em chỉ là rất vui vẻ, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, em đã là một người phụ nữ chân chính rồi!"

Anh hai nghe vậy trở nên cứng đờ, ngay sau đó lại cười tà lên tiếng: "Em không phải đã sớm là một người phụ nữ chân chính rồi sao!" Nói xong, còn cố ý lấy tay ngắt mềm mại trước ngực cô, mặt cười đến đến thật thâm ý.

Cô đỏ bừng cả mặt, nghiêng người đi, quyết định không thèm để ý đến anh hai nữa cái người này cả ngày trong đầu chỉ toàn là chuyện đó thôi.

Cử động này chọc cho anh hai hắng giọng cười to không ngừng, nhưng chỉ chốc lát sau thanh âm ủy khuất của anh hai ở phía sau đã vang lên: "Ai. . . . . . Về sau. . . . . . Thì sẽ không thể tùy tiện. . . . . ."

Cô nghi ngờ, "Không thể tùy tiện cái gì ?"

Anh hai nhỏ giọng nói lầm bầm: "Không thể tùy tiện đụng em nữa. . . . . . Lữ Yên không phải đã nói trong những ngày này cấm chỉ sinh hoạt vợ chồng sao!"

Nói xong, còn giống như tiếc hận than thở thêm một lúc nữa.

Ghét! Cô bắt lấy một cái gối đầu đập tới, ghét, cái người đàn ông này sắc tâm có chết cũng không bỏ được mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play