Bưng một bát canh thịt dê ích khí bổ máu nóng hổi mới nấu xong, cô do dự suy tính có nên gõ cửa hay không .

Đều do anh hai, ngày hôm qua giống như mãnh hổ áp chế cô, càng không thể thu thập, dây dưa cô một ngày rưỡi đêm còn chưa thoả mãn, cho tới sáng sớm hôm nay do chính cô cầu xin tha thứ mới rốt cuộc chịu lui ra ngoài. Mà cô lại càng không có tiền đồ, chỉ một ánh mắt một cái mỉm cười của anh hai cũng làm cho cô binh bại tướng đổ, chỉ có thể làm theo ý của anh, cùng anh triền miên, lăn lăn lộn lộn.

Vừa nghĩ tới dục vọng cuồng phóng ngày hôm qua, làm xong trên giường, còn thử làm trên tường. . . . . . Làm trước mặt rồi còn lật qua làm phía sau. Cả người cô chỉ có thể nằm trên thớt, cô là cá thịt, mặc anh ăn. . . . . . Cuối cùng khi loáng thoáng tỉnh lại đã là hoàng hôn, mở mắt ra thấy anh hai còn yên tỉnh ngủ ở bên cạnh cô, tay để ở eo cô vẫn không nhúc nhích, kiên đĩnh nóng bỏng vẫn như cũ vững vàng trú đóng ở trong mật huyệt ươn ướt dịu dàng của cô. Thấy cô tỉnh lại, lại bắt đầu từ từ cứng rắn thũng trướng, từ từ luật động, rong ruỗi thật nhanh, chất lỏng vẩy ra, liên tiếp đạt cao triều. . . . .

Ai ai, không muốn nha, cô vỗ vỗ khuôn mặt nở nụ cười đỏ bừng. Những tình tiết mắc cỡ này còn nhớ tới làm gì a, cô nên nghĩ chính là cậu nhỏ Tần Nhật Sơ của cô —— người vì cô không màng đến an toàn sinh mạng liều chết lên núi. Ngày hôm qua khi chân chính tỉnh lại, màn đêm đã phủ xuống, mà cô cũng ở trong lời nhu tình đường mật cùng thế công cuồng dã dưới thân thể của anh hai đã sớm đem chuyện Tần Nhật Sơ bị thương quăng ra ngoài chín tầng mây. Lúc sáng nay Dương Chi Hồng giống như lơ đãng nhắc nhở, cô mới nhớ tới trên thế giới còn có một người vì cô bây giờ còn nằm ở trên giường không thể động đậy.

Trong lòng vạn phần xấu hổ, hết sức khẩn cấp chạy đến phòng bếp đem một nồi canh thịt dê mỹ vị múc ra một tô đầy, đi tới trước cửa phòng rồi nhưng lại không có dũng khí gõ cửa .

"Kẹo bông, em đang làm gì ở đây vậy ?" Lăng Thịnh đột nhiên từ phía sau xông ra, bàn tay vỗ mạnh xuống vai của cô.

Cô bị kinh sợ, đôi tay mềm nhũn, mắt thấy một tô canh tràn đầy sắp nghiêng đổ xuống, Lăng Thịnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, tô canh vững vàng rơi vào trong tay của anh ta .

Còn chưa hoàn hồn, cô cả giận nói: "Anh làm gì đấy? Hả Lăng Thịnh?"

Lăng Thịnh ngửi tô canh trong tay cô, cười hì hì nói: "Cái gì vậy? Thơm như vậy, để cho anh nếm thử một chút. . . . . ."

"Đi. . . . . ." Cô đánh rơi bàn tay đang lén lút mò tới tô canh, "Anh cũng không sợ bỏng chết sao!"

Nhận lấy tô canh trong tay Lăng Thịnh, xác định không có rơi vãi ra một giọt mới yên lòng, trước mặt hồ ly tham ăn nói: "Không cần nghĩ tới nó nữa, đây là cho cậu nhỏ, anh ấy bị thương, cần bổ máu."

Lăng Thịnh đáng thương ôm lấy trái tim, "Anh cũng bị thương vậy, hơn nữa còn thật là nghiêm trọng . . . . . ."

Cô tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông bộ dạng giả yếu ớt trước mặt, không nhịn được, "Tránh ra, thả cho em đi vào."

Lăng Thịnh cợt nhả, nhìn chằm chằm tô canh kia, vẫn không chịu tránh đường.

Đang lúc hai người tranh chấp rối rắm với nhau, cửa mở ra, Tần Nhật Sơ chống gậy đứng ở cửa hỏi, "Xảy ra chuyện gì, Miên Miên?"

Không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không, mới một ngày không thấy mà cô lại có cảm giác anh ta toát ra không ít chán chường cùng tang thương, cả người biểu hiện như một người bệnh yếu ớt đến tái nhợt.

Trong lòng đau xót, cô đưa tô canh lên, "Cậu nhỏ, canh thịt dê bổ máu a."

Tần Nhật Sơ nhàn nhạt nhìn cô một cái, dịu dàng cười một tiếng, "Vào đi, bên ngoài khí trời rất lạnh." Quay đầu liếc nhìn Lăng Thịnh đang ngây người bên ngoài , "Lăng thiếu gia, muốn vào cùng sao?"

Lực chú ý của Lăng Thịnh chỉ đặt ở tô canh thịt dê mỹ vị kia, mắt thấy thức ăn ngon đang đi tới một chỗ khác, thân thể không chút khách khí chen lấn đi vào theo.

Ba người vào trong phòng, nhất thời im lặng cùng yên tĩnh. Lăng Thịnh đã sớm không khách khí múc canh thịt dê, xì xụp ăn, cô cùng Tần Nhật Sơ ngồi chiếm cứ một đầu giường, lúng túng nhìn nhau.

Trầm mặc một hồi lâu, cô đứng dậy, ân cần múc một chén canh thịt dê, đặt ở trước mặt Tần Nhật Sơ, "Cậu nhỏ, anh vẫn tốt đó chứ?"

Tần Nhật Sơ gật đầu một cái, cười nói: "Tạm được, chính là cử động không tiện, có chút không quen mà thôi."

Nghe vậy, trái tim nhỏ của cô, lại bắt đầu ừng ực ừng ực toát ra những quả bóng nhỏ tự trách, tâm căng thẳng, lời nói sẽ không để ý bật thốt lên, "Cậu nhỏ, em về sau tới đây đỡ anh."

Do ảnh hưởng ảo não vừa rồi nên cô tự giác nói chuyện không thông qua đại não, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Tần Nhật Sơ cảm động, không dám tin nhìn cô, "Thật sao? Miên Miên, em sẽ ở cùng với anh sao?"

Sau đó mặt nghi ngờ, "Nhưng là, anh hai em có thể hay không. . . . . ."

"Sẽ không." miệng cô cứng rắn, "Chuyện này cũng không liên quan đến anh ấy. . . . . ."

"Phốc. . . . . ." Lăng Thịnh ở bên cạnh không nể mặt phun ra một hớp canh đặc, "Kẹo bông, nhóc con em cẩn thận kẻo tối nay trở về phòng rồi không xuống giường được."

Nói xong, khuôn mặt cô đỏ lên, sắc mặt Tần Nhật Sơ càng thêm trắng bệch.

"Cái gì, không xuống giường được à?" Dương Chi Hồng người chưa tới thanh âm đã tới trước, "Lăng thiếu gia, anh nói người nào không xuống giường được à?"

Lăng Thịnh vui sướng hài lòng vỗ vỗ tay, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn. "Cọc gỗ, có người nói muốn trắng đêm ở cùng với Đại Tình Thánh của chúng ta đây?"

Cô vừa nhìn, anh hai đi theo sau Dương Chi Hồng, cũng chậm rì rì bước vào cửa.

Chỉ thấy thần sắc anh hai không thay đổi, chẳng qua là đi thẳng tới trước mặt Tần Nhật Sơ, "Tần tiểu đệ, cậu không sao chớ?"

Sắc mặt Tần Nhật Sơ ngưng tụ, ngay sau đó giống như không có chuyện gì cười cười, "Vết thương nhỏ mà thôi, chưa đủ để anh lo lắng."

Anh hai nghe vậy bộ dạng giống như thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cô ôm vào trong lòng, "Miên Miên, có nghe hay không, cậu nhỏ của em nói không có sao đấy. Tốt lắm, ngoan, không cần ở đây quấy nhiễu bệnh nhân nghỉ ngơi, chúng ta đi trượt tuyết."

Trượt tuyết? Cái này làm cô cảm thấy hứng thú vạn phần, nhưng mà cậu nhỏ. . . . . . Cô khó khăn liếc nhìn cậu nhỏ trên giường, mặt của anh vẫn tái nhợt như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?

Tần Nhật Sơ giống như nhìn thấu lo âu cùng mâu thuẫn trong lòng cô, không khỏi nâng lên một nụ cười như gió xuân, "Không sao đâu, Miên Miên đi chơi đi. Anh có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."

Anh hai nhướng nhướng mày, một bộ dạng giống như nói "Em xem hắn không phải là không có gì sao", ngay sau đó liền lôi kéo cô đi ra ngoài.

Lăng Thịnh và Dương Chi Hồng liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn cùng nhún nhún vai, đồng tình nhìn người đàn ông trên giường, "Vậy chúng tôi cũng không quấy rầy Tần tổng tài nữa." Nói xong, hai người cùng nắm tay lui ra khỏi cửa.

Ra ngoài, hai người vừa nhìn nhau cười một tiếng, trăm miệng một lời cùng nhau nói: "Thật ngây thơ!"

Một tràng cười to ngập trời .

Cuối cùng, Lăng Thịnh hướng Dương Chi Hồng nhẹ nhàng vươn tay, "Người đẹp Tiểu Hồng của anh, em nguyện ý cùng anh đêm nay không ?"

Dương Chi Hồng cười ngọt ngào đến gần lăng thịnh, "Em . . . . . Không muốn." Vừa nói vừa ngước đầu, sãi bước vượt qua người Lăng Thịnh .

Lăng Thịnh không tự chủ được sờ soạng cái cằm trơn bóng, mặt quỷ dị cười. Thật là mong đợi thời khắc phân phòng tối nay a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play