Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại Tần Nhật Sơ thêm một lần nữa, thực sự chính là anh sao? Bộ dáng chật vật như vậy... Cả người vì bị tuyết thấm ướt mà giờ trông không khác gì chuột lột, chiếc áo khoác dày cộm trên người còn đua nhau nhỏ nước lộp bộp trên sàn nhằm góp thêm phần ảm đạm. Cố gắng vuốt vuốt lại tóc tai bát nháo trên đầu, khuôn mặt tuấn lãng ngày nào lần nữa lại hiện ra trước mắt cô, nhưng lần này, nó tràn đầy sự chán chường. Đáy mắt, dường như còn mơ hồ lộ ra tia máu. Nhưng thẳm sâu trong đôi con ngươi đen thẳm tĩnh mịch ngàn năm đó, trong thoáng chốc lại như phát ra ý cười vui mừng hân hoan…

“Cậu? Sao cậu lại đến được đây?” Bộ dạng nhếch nhác đến vậy là sao? Lại còn tìm được cô nữa chứ? Quả thực, cô không giấu nổi sự kinh ngạc này.

Trong lòng cô đang có ngàn vạn điều muốn hỏi, nhưng bây giờ, khi nhìn đến nét vui mừng hạnh phúc hiện lên trong đáy mắt hắn, cô vẫn không làm thế nào mà mở miệng cho được, chỉ có thể sững sờ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Ngay lúc này, Dương Chi Hồng đã từ đâu xông đến: “Tên ngu ngốc này, đã biết rõ đường lên núi vì tuyết rơi quá dày mà không thể đi được vậy mà cứ đâm đầu một mình đi bộ lên tới tận đây!!” Haizz, trần đời ai oán, mấy người mà Diệp Hiên Viên gửi gắm, toàn một đám ngốc a…

Nghĩ tới đây rồi, Dương Chi Hồng mới tiếp tục bày ra với người đàn ông trước mặt một nụ cười thật là dịu dàng, sẵn tiện cô còn bonus thêm vẻ mặt siêu cấp chán ghét để chào khách.

Trong lòng Miên Miên bỗng tràn ngập sự xót xa, hốc mắt cũng chợt phiếm hồng, vội vàng bước ra đón, vịn lấy tay Tần Nhật Sơ: “Cậu, tội tình gì mà phải như thế? Sao không đợi tuyết tan rồi hẵng lên đây… A, cậu chảy máu rồi, chị Hồng, cậu em chảy máu…”

Dương Chi Hồng trợn mắt một cái, từ từ đi tới, liếc mắt nhìn tay Miên Miên đang khoác lấy tay Tần Nhật Sơ, lập tức xì mũi coi thường: “Yên tâm, còn lâu mới chết!”

Tuy lời nói độc địa như vậy, nhưng cô cũng vẫn giúp Miên Miên đỡ Tần Nhật sơ vào nhà, miệng gọi to: “Quản gia, gọi bác sĩ Lưu!”

Thương thế của Tần Nhật Sơ so với tưởng tượng của mọi người thì nặng hơn rất nhiều, Dương Chi Hồng cũng chẳng còn có thể chê cười rằng anh đang giả bộ được nữa. Khi cởi y phục để lộ ra vết thương, Chi Hồng không nhịn được liền nói: “Anh thật không muốn sống nữa hay sao? Cô bé này cũng có bốc hơi ngay được đâu mà phải bất chấp đến mức độ này?”

Lời nói của Dương Chi Hồng không hề khoa trương chút nào. Trên mặt vào eo Tần Nhật Sơ, đếm sơ sơ qua cũng chừng mười vết thương lớn nhỏ đã đông máu. Lúc cởi quần áo ra, do quần áo ướt sũng nên khiến máu lại chảy ra tong tỏng, haizz. Ngoài mấy chỗ đó, trên khắp bả vai, cánh tay, bàn tay của anh cũng đầy rẫy các vết xây xước. Đầu gối trái còn rách, miệng vết thương khá rộng và sâu, máu không ngừng chảy ra.

Nhìn thấy cậu bị thương như vậy mà còn vẫn mỉm cười an ủi mình, Miên Miên càng cảm thấy xót xa hơn bao giờ hết, bất giác nước mắt đã giàn giụa rơi trên gương mặt nhỏ bé.

Người đàn ông này, rốt cuộc là tại sao mà lại ngốc nghếch đến như vậy? Bão tuyết lớn như vậy, đường lên núi xa như vậy, vậy mà… Vậy mà cứ một mình cố chấp leo lên! Rõ ràng có thể đợi đến khi bão tan, rõ ràng cô vẫn sẽ ở đây, sẽ không đi đâu cả, lại càng rõ ràng biết người cô yêu chỉ có anh hai mà thôi… Tại sao? Tại sao cứ mãi đối xử với cô tốt đến thế? Tại sao chỉ có bản thân cô mới luôn là kẻ đem lại phiền toái cho cả người cô yêu lẫn người yêu cô?..

Sau khi băng bó cho Tần Nhật Sơ dùng thuốc an thần để giảm đau, anh mới từ từ chìm vào giấc ngủ… Bác sĩ Lưu đứng bên cạnh theo dõi, liền lắc đầu nói: “Tôi thật chưa từng thấy cậu ấm nào mà lại có tinh thần liều mạng đến như vậy. Rõ ràng có thể sống an nhàn sung sướng, thật không nghĩ đến lại đi hàm hồ không biết trân trọng sinh mệnh của mình như thế này… Aizz, cũng may tiểu tử này còn tốt số. Nếu để muộn một chút nữa thôi, vết thương nhiễm trùng nặng có thể dẫn đến nhiễm trùng huyết, chưa kể còn có thể mất máu…nếu như vậy, tôi thực sự cũng không thể nói trước được bất cứ điều gì.

Dương Chi Hồng bước tới, ôm lấy Miên Miên hai mắt đẫm lệ, an ủi: “Được rồi, được rồi, Miên Miên, chẳng phải cậu em đã ổn định rồi sao?

Bác sĩ Lưu sắp xếp lại y cụ xong, liền quay ra dặn dò: “Có thể là trước khi lên đây, bệnh nhân đã mất ngủ mấy ngày rồi. Thế nên, sau khi cậu ấy tỉnh lại các cô hãy cho cậu ấy ăn theo chế độ nhẹ, lỏng, loãng nhé. Cần chú ý bổ sung thể lực. Vì có thể cả ngày nay cậu ta chưa hề ăn cái gì cả!”

Miên Miên quệt nước mắt nhạt nhòa trên mặt, đi tới bên giường, nắm lấy tay Tần Nhật Sơ, đôi mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn bác sĩ Lưu: “Bác sĩ, cháu có thể coi chừng bên cạnh cậu ấy chứ?”

Bác sĩ Lưu mỉm cười hiền hậu: “Chỉ cần không đánh thức cậu ta thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu ta là cháu, ta sẽ xuống bếp và hầm cho cậu ấy một bát cháo nóng hổi, hay là một bát cháo gà thơm nức mũi chẳng hạn?”

Dương Chi Hồng đang đứng bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy, hiện giờ anh ta đã ngủ rồi, tám chín phần là sẽ ngủ đến tận đêm khuya mới tỉnh lại. Không bằng bây giờ hai chị em chúng ta đi làm thức ăn cho cậu em khi tỉnh dậy rồi sẽ tẩm bổ, được chứ?”

Miên Miên thầm nghĩ, những điều này không hề sai chút nào. Nếu cô chỉ ngồi đây và khóc sướt mướt, e rằng còn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nữa.

Cô nhìn người đàn ông đang an tĩnh nằm trên giường thêm lần nữa rồi mới quay gót theo Dương Chi Hồng ra khỏi phòng, lẳng lặng chùi đi nước mắt trên mặt, trực tiếp hướng phòng bếp mà đi tới.

. . . . . .

Để cho Miên Miên suy nghĩ một chút nào… Người bệnh nên ăn gì thì bồi bổ cho thân thể được nhỉ? Cháo gà, canh xương, canh mực… đúng rồi, không phải anh bị mất máu hay sao? A, cái này phải đi hỏi chú Lê ở phòng bếp mới được…

Dưới sự hướng dẫn tận tình của chú Lê, Miên Miên quyết định tối nay sẽ hầm canh thịt dê táo ta giò heo – Bổ huyết Ích khí (các bạn có thể hiểu “táo ta” ở đây chính là “táo Tàu” nha ), vì truyện này là truyện Tàu mờ, hehe), có tác dụng bồi bổ thân thể rất tốt. Vốn là chú Lê còn nói đến bốn vị thuốc bổ huyết: đương quy, xuyên khung, bạch thược, thục địa, nhưng khi cô tra cứu lại trong sách dạy nấu ăn thì lại đổi thành cái gì mà táo đen, khoai lang, nấm hương, nấm mèo, đậu hũ, giá, hoàng hoa thái… Nhưng tựu chung lại thì chúng đều là các loại phụ liệu nấu ăn. Hơn nữa,chú Lê còn nói cả bốn vị thuốc trên đều có tác dụng rất tốt khi sử dụng để điều trị rối loạn kinh nguyệt ở nữ giới hoặc điều trị chảy máu sau đẻ ở sản phụ. Mặc dù tất cả chúng đều là bổ huyết, nhưng nghĩ kĩ lại, nếu vừa muốn bổ huyết vừa muốn trị đói bụng, thì thức ăn cần phải là chay mặn kết hợp, gia giảm hợp lí.

“Miên Miên, đã trễ thế này rồi, cháu cũng nên đi ngủ đi. Mấy món canh hầm này chỉ cần đợi hết thời gian hầm là được rồi. Thúc đảm bảo với cháu, ngày mai khi tiểu tử kia tỉnh dậy sẽ được ăn ngay món canh bổ huyết nóng hổi thơm nức mũi nha.”, nhìn thấy Miên Miên đang không ngừng ngáp,chú Lê liền tốt bụng khuyên nhủ cô.

Cô nhìn món canh trên bếp, mơ hồ đang tỏa mùi thơm, vẫn còn có chút chần chừ: “Nếu tối nay mà cậu tỉnh lại luôn thì sao ạ?”

Chú Lê liền vỗ vỗ đầu cô, cười nói: “Cháu còn không tin chuyên môn của bác sĩ Lưu sao? Ông ấy nói ngày mai bệnh nhân tỉnh thì tuyệt đối tối nay sẽ không thể tỉnh!” Rồi nhìn lại bộ dạng bán tín bán nghi của Miên MIên, cuối cùng cũng đành nói: “Nếu cháu đã không yên tâm như vậy, chi bằng đi trông cậu ấy ngủ đi.”

Cách đó xem chừng cũng là một phương án tốt nha. Sau khi dặn dò cẩn thận chú Lê một chút, Miên Miên xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, bước ra khỏi phòng bếp. Vừa ra khỏi phòng, cơn gió lạnh bỗng nhiên ùa qua, khiến cô phải rùng mình, bất giác ôm lấy người, sải bước thật nhanh tới phòng của Tần Nhật Sơ.

Lạnh quá, cô thầm nghĩ, thật không hiểu Tần Nhật Sơ nghĩ gì mà lại mạo hiểm bão tuyết lạnh giá để đi tới đây. Nghe Dương Chi Hồng nói, Hoa Hồng sơn trang nằm trên một dãy núi bí ẩn lại tĩnh mịch, người bình thường không quen đường sẽ rất dễ dàng lạc trong núi đến ba, bốn ngày. Nhìn bộ dạng cậu chồng chất vết thương như vậy, có lẽ cũng đã lạc đường, nếu không thì dáng vẻ cũng sẽ chẳng chật vật đến như thế…

Vừa nghĩ tới người trong phòng kia từng đẹp đẽ, cao ngạo như một thiên thần, bây giờ đột nhiên trở nên thất hồn lạc phách như thế này, Miên Miên chẳng thể ngăn được chua xót. Tại sao mỗi khi cô suy sụp đau khổ nhất đều là người đàn ông này xuất hiện bên cạnh cô? Còn người đàn ông mà cô gửi trọn cả trái tim này, anh đang ở nơi đâu? Chẳng lẽ anh thực sự sẽ sống cuộc sống ngọt ngào cùng Kiều Hoan hay sao? Có lẽ, anh đã sớm quên trên đời này, còn có một người tên là Nguyễn Miên Miên tồn tại mất rồi…

Cô thầm nhắc nhở mình: “Nguyễn Miên Miên, ngươi lại đang hy vọng xa vời điều gì vậy? Người ta chẳng phải đã sớm đính hôn rồi hay sao? Giờ này, chắc cũng đã kết hôn nữa kìa…” Trong quãng thời gian một năm này, cô cố ý không xem TV, chính là sợ biết được những tin tức thương tâm như vậy sẽ khiến cô tuyệt vọng… Nhưng mà, sự thật dù sao đi nữa vẫn mãi là sự thật, dù cô có cố tình chạy trốn nó, nó vẫn không đổi, vẫn vẹn nguyên là sự thật mà thôi… Còn bây giờ, cô đang hy vọng điều gì? Chính là, hy vọng được gặp lại người đó, thêm một lần nữa…

Aizzz, cô thở dài, có lẽ đừng nên nghĩ ngợi nhiều quá làm gì, điều cô phải quan tâm nhất bât giờ chính là Tần Nhật Sơ không quản ngàn dặm xa xôi, không quản nguy hiểm tính mạng đi đến nơi này tìm cô. Cô tự nhắc nhở mình, đây mới đúng là việc nên làm.

“Không phải là tôi không ngăn cản…”

A, là tiếng của Dương Chi Hồng. Lúc đi ngang qua một căn phòng, cô đột nhiên nghe được thanh âm Dương Chi Hồng đang lớn tiếng tranh chấp với một người nào đó. Trong đêm tối, thứ âm thanh này càng trở nên hết sức bén nhọn cùng chói tai. Nhưng mà, ưu điểm của Miên Miên vẫn là không có lòng hiếu kì, chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi…

“Tôi làm sao mà biết Tần Nhật Sơ kia không muốn sống nữa…”

Tần Nhật Sơ? Là nói đến cậu sao? Lần này, cô lại có chút tò mò, rốt cuộc là Dương Chi Hồng đang nói chuyện cũng ai vậy? Tại sao còn nhắc đến Tần Nhật Sơ? Trong lòng cô nổi lên nghi ngờ, không khỏi vô thức dừng bước.

“Nghe tôi nói đây, Diệp đại tổng tài. Tên Tần Nhật Sơ kia đối với Miên Miên là dùng cả trái tim chân thành đó nha. Cũng có thể nói là chẳng kém anh chút nào, nếu tôi là Miên Miên, nói không chừng sẽ… Được rồi, được rồi… Tôi chỉ nói chơi thôi mà… Làm sao mà phải tức giận đến thế…”

Diệp đại tổng tài, chẳng là là anh hai? Quan hệ của anh hai cùng Dương Chi Hồng đã phát triển từ lúc nào vậy? Ngữ khí trò chuyện đó, xem ra đã rất thân thiết với nhau rồi.

Cô vểnh tai nghe, lại nghe thấy tiếng cười duyên của Dương Chi Hồng: “Tốt, tốt… Tôi vẫn còn nhớ thỏa thuận giữa hai chúng ta… Được được… Tôi sẽ ngăn cản việc Tần Nhật Sơ cùng Miên Miên nảy sinh chân tình… Được rồi…”

Thỏa thuận? Anh hai và Dương Chi Hồng có thỏa thuận gì sao? Là thỏa thuận cái gì? Đầu óc cô bỗng vụt sang, chẳng lẽ khi cô đã bỏ đến nơi này rồi, kì thực vẫn là nằm trong lòng bàn tay của anh sao? Dương Chi Hồng cưu mang cô, chẳng qua cũng chỉ là mưu kế của anh mà thôi…

Trong khoảnh khắc, cô như rơi xuống đáy vực băng tuyết ngàn năm, đáy lòng chợt lạnh lẽo. Nháy mắt đó, cô dường như đã suy nghĩ minh bạch được rất nhiều chuyện.

Tại sao Dương Chi Hồng luôn đối tốt với cô như vậy? Tại sao rõ ràng cô chỉ là một người làm vườn nhỏ bé, vẫn được mọi người đối đãi hết sức cung kính, tại sao anh không đến đây tìm cô… Hóa ra, tất cả tất cả, mọi việc đều nằm trong bàn tay anh, chỉ có cô là ngây ngốc nghĩ rằng mình đã thoát khỏi anh rồi, là mình đã có thể tự lực cánh sinh, hóa ra…

… Hóa ra là như vậy… Không tưởng tượng nổi, hóa ra chỉ có cô luôn tự cho mình là đúng mà thôi…

Ngước nhìn trời đêm đen đặc ngay trước mắt, có cơn gió thổi đến cuốn theo những bông tuyết nhè nhẹ đậu xuống chân cô. Cô đưa tay băt lấy, tuyết trắng trong suốt, thật lạnh, nhưng hình như, vẫn còn kém xa so với sự lạnh lẽo trong tâm hồn cô bây giờ, lạnh lẽo từ sâu tận trong xương tủy…

Quả nhiên, sẽ chẳng có người nào vô duyên vô cớ đi đối xử tốt với người khác! Quả nhiên, cô cái gì cũng không biết làm, sao có thể dễ dàng như vậy mà tự lực cánh sinh! Quả nhiên, cô vẫn luôn là kẻ mang lại phiền toái cho người khác mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play