Hoa hồng Sơn Trang tọa lạc trên một đỉnh núi lớn vùng ngoại ô, bởi có địa
thế cao, nên so với thị khu nhiệt độ sẽ thoáng thấp hơn, tuyết phương
Nam lác thác lơ thơ từ thành thị bay đến, nên thường có thể nhìn thấy
bông tuyết bay tán loạn. Cộng thêm trong núi thỉnh thoảng có dòng nước
nóng chảy ra, một lạnh một nóng, giao thế lẫn nhau, người nằm trong ôn
tuyền (suối nước nóng) tiếp bông tuyết bay bay, cũng coi như là một cảnh đẹp.
Lúc này trong trang viên hoa hồng rất u tĩnh, khắp nơi một mảnh ngân trang bao lấy cảnh vật (Nghi : không biết “ngân trang” là gì ). Dưới màn trời, bông tuyết bay lả tả, hết sức mỹ lệ, hết sức động lòng
người. Cô đứng dưới mái hiên, vươn tay bắt lấy bông tuyết xinh đẹp trong suốt, không tự chủ được khẽ nở nụ cười, bông tuyết thật thuần khiết,
cảm giác nâng trong lòng bàn tay, sẽ mãi không ô nhiễm.
Nhìn lên, trong vườn hoa bách hoa cũng đã héo tàn, chỉ có hoa mai vàng
nhạt vẫn còn dũng cảm vươn đầu ra giữa bầu trời phấp phới bông tuyết,
tản mát ra hương thơm u ám.
Trong trí nhớ của cô, anh hai tương đối thích hoa mai, vì muốn làm anh
hai vui mà cô đã xin má Lâm làm mai hoa cao, không ngờ vô tâm sáp liễu
liễu thành rừng, anh hai không thích mai hoa cao, còn cô thì yêu thích
không buông tay.
Bông tuyết thuần trắng trong tay cô rất nhanh tan ra, chỉ còn lại giọt
nước nhàn nhạt. Cô vuốt vuốt bàn tay lạnh như băng, thở dài, rất lâu
không được ăn cao mai hoa do má Lâm làm, cũng gần như quên đi mùi thơm đã như thấm vào ruột gan kia.
Ừm, lạnh quá, cô không còn ở nhà, không biết má Lâm có còn làm mai hoa cao không?
Một năm trước, cô theo Dương Chi Hồng đến đây, bắt đầu cuộc sống của một người làm vườn.
Nói là người làm vườn, nhưng thật ra công việc rất dễ. Bình thường chăm sóc cho bách hoa nở rộ trong vườn, thỉnh thoảng để ý xem trên cây hoa
hồng có sâu bọ không là đủ rồi.
Tuy hoa hồng trang viên là Thánh địa vui chơi, nhưng vì nơi này đắt
đỏ nên chế độ hội viên cũng rất khắt khe, không phải ai cũng có
thể tùy tiện ra vào. Cũng vì thế, hoa hồng trang viên một năm bốn mùa
rất thanh u, giống như Thế Ngoại Đào Nguyên, không có ai đến quấy rầy.
Đã từng đối với cô là rất tốt, nhưng không hiểu tại sao hoa hồng
trang viên buôn bán ảm đạm mà nhân viên mỗi ngày đều có bào ngư tổ yến
để ăn, cuộc sống rất xa xỉ. Sau này, cô mới nghe chú Lê ở phòng bếp, hoa hồng trang viên thật ra chính là khu Ngự Viên* đời Thanh xưa kia, hết
sức xa hoa, cho dù không có chính phủ Mãn Thanh mục nát nâng đỡ, sau
lưng cũng vẫn có đại tập đoàn Triển gia trăm năm lịch sử làm hậu thuẫn.
*Ngự viên (bản gốc là “Viên Minh Viên”) : là tổ hợp các cung điện và
vườn nằm cách thành Bắc Kinh 8km về phía Tây Bắc, được xây vào thế kỉ
XVIII đến đầu thế kỉ XIX, vừa là nơi ở vừa là nơi để cai quản triều
chính của các hoàng đế nhà Thanh (Tử Cấm Thành bên trong Bắc Kinh chỉ sử dụng trong các nghi lễ chính thức trang trọng). Viên Minh Viên nổi
tiếng vì có các vườn hoa rộng lớn, các tòa nhà và các công trình nghệ
thuật (được gọi là “Vườn của muôn vườn”). Viên Minh Viên về sau bị phá
hủy hoàn toàn vào năm 1860 khi Anh và Pháp xâm lược Trung Quốc, công
cuộc phá hủy khu vực này đến nay vẫn được xem là biểu tượng xâm lược và
làm nhục Trung Quốc của ngoại bang.
Cô đối với việc buôn bán mấy cái cành cành lá lá kia có thể nói một chữ cũng không biết, trong thế giới của cô thương trường chỉ có anh hai là đại biểu Nguyễn thị và Tần Nhật Sơ lãnh đạo Húc Nhật, đâu biết được “Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân” (Núi cao còn có núi cao hơn,
người giỏi còn có người giỏi hơn).
Chú Lê nói, hoa hồng trang viên chẳng qua là tư hữu (sở hữu của cá
nhân) bất động sản, sau này Triển đại lão gia đem hoa hồng trang viên
làm quà sinh nhật tuổi hai mươi tặng cho trưởng nữ bảo bối của ông, cũng chính là nữ chủ nhân hiện tại của hoa hồng trang viên Dương Chi Hồng.
Dương Chi Hồng nhận món quà này lúc tới đây cảm thấy phong cảnh xinh đẹp phải có người cùng tận hưởng, cho nên hoa hồng trang viên mới từ từ “mở cửa” đối ngoại.
Cũng chỉ tới khi đó, cô mới biết hoa hồng trang viên không phải đơn
thuần chỉ là Sơn Trang giải trí, mà là khu nhà cấp cao thuộc sở hữu
riêng. Có điều, việc này cũng giải thích được, vì sao cô rời nhà một năm rồi, anh hai còn chưa tìm được tung tích của cô.
Dĩ nhiên đây chỉ là cô tưởng tượng từ một phía, hi vọng anh hai là vì
kiêng kỵ thế lực Triển gia mới không tìm được cô, chứ không phải… Chứ
không phải cùng Kiều Hỉ nồng tình mật ngữ, căn bản đã quên luôn sự
tồn tại của cô.
Hô… Thôi, không muốn, nữa càng muốn càng cảm thấy trái tim càng băng
giá, càng muốn càng cảm thấy bản thân càng cơ khổ không chỗ nương tựa,
chi bằng xem thử tối nay chú Lê làm món ngon gì còn hơn!
"Miên Miên ——" Còn chưa đẩy cửa ra, bóng người màu đỏ trên hành lang
liền xông lại ôm chặt cô, "Miên Miên đáng yêu —— ta đã trở về, em đã
quen ta chưa?"
"Khụ khụ khụ…" Cô cố gắng từ trong ngực Dương Chi Hồng đi ra, lồng
ngực kia làm người ta hít thở không thông, ho khan mấy tiếng, "Khụ khụ
khụ…
chị Chi Hồng, sao chị quay về rồi, không phải chị về công ty tham gia hội nghị cuối năm sao?"
Dương Chi Hồng lơ đễnh chu mỏ, "Một đám lão già, có gì hay đâu, thà trở
về thoải mái ôm Miên Miên mềm mại của chị hay hơn… Oa… Yêu quá…"
"chị Chi Hồng——" Cô cố gắng đẩy đôi môi đỏ mọng trên mặt ra, tức giận
nói: "Đừng làm rộn, bà chủ! Cái này gọi là quấy rối tình dục đó!"
Dương Chi Hồng biết cô tức giận sẽ gọi mình là bà chủ, cho nên chỉ có
thể lưu luyến không rời buông cô ra, mặt uất ức, "Miên Miên, quá hẹp hòi rồi, cũng không cho chị Bão Bão thân ái !"
Ngất, người kia không phải Bão Bão thân ái, thiếu điều không có lột hết
quần áo của cô, đem đầu lưỡi dò vào trong miệng cô rồi. (Nghi: X_X)
"Đúng rồi, chị Chi Hồng sao lại quay về vậy?" Cô như cũ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vỗ vỗ thân thể, đổi chủ đề.
Dương Chi Hồng liếc mắt bên ngoài trời bông tuyết bay lả tả, "Còn không
phải là bởi vì tuyết quá lớn, làm tắc nghẽn đường xuống núi sao!"
Cô há miệng kinh ngạc, không phải chứ, năm nay tuyết rơi đặc biệt dày,
tuyết lớn đến nỗi gây tắc nghẽn giao thông. Ở hoa hồng trang viên, tuyết rơi cũng không có gì lạ, kinh ngạc nhất chính là tuyết rơi lớn như thế, khí hậu có còn là nhiệt đới gió mùa không thế.
"Đúng rồi, Miên Miên, em học được từ quấy rối tình dục rồi sao?" Đột
nhiên, Dương Chi Hồng như nhớ ra, mặt ngạc nhiên quan sát cô.
Cô cúi đầu, cố gắng đè nén khóe mắt co giật. Cô biết từ này không phải Dương Chi Hồng là người rõ nhất sao?
Nhớ lại, lúc mới vừa lên núi thì trong thế giới của cô chỉ có Nữu Nữu là trực tiếp truyền thụ kiến thức hai giới và anh hai gián tiếp dạy chuyện nam nữ cho cô, có thể nói cô đơn thuần giống như một tấm giấy trắng.
Sau này, Dương Chi Hồng không biết sao lại biết chuyện của cô và anh
hai, một bên tình nguyện cho rằng anh hai khi dễ kẻ ngốc như cô, bộ
dáng như nhất phái ngây thơ dùng thủ đoạn hèn hạ lừa gạt cô đồng trinh,
sau đó cắn răng nghiến lợi nói muốn dạy cho nữ nhân như cô lật người đại tố chủ, hiểu được thế nào là phương pháp tự vệ.
Ai, bây giờ suy nghĩ một chút thật là nhất thời trượt chân thành thiên
cổ hận. Cô làm sao biết để bảo vệ trinh tiết của mình, phương pháp tự vệ lại là phải hiểu chuyện nam nữ, bao gồm làm thế nào khơi lên tính dục
của nam nhân, làm thế nào làm cho nam nhân muốn ngừng mà không được, làm thế nào khiến cho nam nhân… cao triều liên tiếp...
Trong đó, vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cái gì 3P, NP, Nam Nam quấn quít.. Một loạt chuyện gió trăng, chuyện tình dục, chuyện tương
quan cũng dạy cô hết cả. Thật ra thì cho dù là mấy ngày nay xem bản AV
con hát ở trên giường một trước một sau được người hầu hạ phải thét chói tai liên tiếp, còn xem《 Băng Cốc chi yêu 》( Thái quốc nổi danh BL
phiến, bi kịch kết vĩ), cái loại tình dục ẩn nhẩn đó đè nén thở gấp,
những thứ này cũng xem như không là gì, mấy câu ói a ói a cũng xem như
nghe quen, nhưng mà chỉ là phương thức thổ lộ tình dục không giống mà
thôi, không có gì đặc biệt. Mỗi ngày cô đều xem trên màn ảnh bạch hoa
thân thể lúc ban đầu còn quý động cùng hâm mộ (vóc người con hát AV rất
đẹp) sau cũng không có cảm giác, nhìn lại bao nhiêu cũng nhạt như nước
lọc, sóng nước chẳng xao. Nhưng lại không ngờ người nọ cư nhiên được voi đòi tiên, trước đây không lâu buổi tối tự dưng đi tới phòng cô cho cô
xem cái gì《 Kéo chữ chí thượng 》(hình như là phim rất nổi mấy tháng
trước, nói về nữ đồng tính yêu (đồng tính nữ), trong đó có Nữ Nữ Ái
Ái..) dạy cô cái gì Nữ Nữ triền miên, lúc ấy cô chỉ biết nghiêm mặt đuổi khéo người nọ ra khỏi phòng. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn còn nổi da gà tán loạn, ghê tởm nữ nhân trắng nõn kia chạm tới, cặp mắt tràn đầy sắc dục
kia, chân kia đang lúc thật nhỏ nhung mao…Ưm… Cô chịu… cô nghĩ cô đời
này cũng không thể đụng tới nữ đồng tính yêu kia!
*Nghi: mấy nàng đọc đoạn này có không hiểu cũng thông cảm cho ta vì ta cũng không hiểu hết nhưng mà ta vẫn hơi hơi nổi da gà ) BL là boy love (đồng tính nam), AV là 18+.
"Ây, Miên Miên… Tay em sao lại lạnh như vậy, chị giúp em xoa tay cho
ấm…" Vừa nói Dương Chi Hồng tính chết, lại bắt đầu cầm lấy tay cô mãnh
liệt sỗ sàng.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Đây chính là cuộc sống của cô ở hoa hồng trang
viên. Mỗi ngày chăm sóc hoa lá, tản bộ, sau đó được ăn sỗ sàng… Mặc dù cuộc sống thế này không thể nói là cuộc sống cô muốn trăm phần trăm,
nhưng tại nơi này cô còn cảm thấy mình tồn tại, vẫn còn có sự quan tâm.
Mỗi ngày, nhìn từng đóa hoa nở rộ, tranh kỳ đấu diễm, trong lòng cảm
thấy mãn nguyện, ít nhất mấy đóa hoa này cần cô, ít nhất cô sống bằng
hai bàn tay của mình, ít nhất không mang lại phiền toái cho anh
hai.
Cùng lúc đó, dưới chân núi.
"Thiếu gia, tuyết quá lớn, không lên được!" Quản gia một mực cung kính xin phép nam nhân ngồi trong xe đang cóng đến phát run.
"Cái gì? Ôi mẹ nó!" Lăng Thịnh kéo chiếc áo khoác mỏng manh, cắn răng
nghiến lợi, "Dương Chi Hồng nhất định là cố ý! Cố ý phong sơn (làm nghẽn đường) đây! Hắt xì.. Hắt xì… Lạnh chết ta, đây là cái nơi quỷ quái gì
mà lạnh như thế!"
Mặt mũi hiền lành, quản gia liếc nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ bên cạnh
kia, oán thầm: ai kêu cậu ra vẻ đẹp trai, vì muốn Miên Miên tiểu thư
kinh hồng thoáng nhìn, ăn mặc phong phanh, còn mở cửa xe thể thao hóng
gió, lạnh chết đáng đời! (đó gọi là thời trang hơn thời tiết đấy
bác à ..... ) Lăng Thịnh tức giận nói: "Không tìm nữa không tìm nữa! Dù sao ta không
có cách nào lên đó được, cô ấy cũng không có cách nào chạy trốn! Tuyết
rơi nhiều như vậy, cô ấy có mọc cánh cũng không bay được! Hắt xì… Lạnh
muốn chết, còn không đi!"
Cứ như vậy, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Núi lớn lại trở về trạng thái yên tĩnh thường ngày, dưới bầu trời, bão tuyết như cũ mãn thiên phi vũ.
Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh một chiếc Jeep nhỏ lao ra, theo chiếc xe bảnh bao màu đỏ kia cũng nhanh chóng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT