Trong cuộc đời ngắn ngủi này của cô, cô đã từng có rất nhiều lần hối hận.
Hối hận rằng không sớm một chút hiểu chuyện thấy dì nhỏ thương tâm
cùng bất đắc dĩ, hối hận không nhận thấy được cha khi nhắc đến mẹ không
có chút nào tình cảm, hối hận không nhận ra được mình đối với anh hai
rất yêu thương mà cố chấp tổn thương anh.
Hiện tại vào giờ phút này, cô lại hối hận, vì sao năn nỉ Tần Nhật Sơ
dẫn cô tới bữa tiệc đính hôn, sau đó nhìn thấy hình ảnh chói lọi kia.
Nam, khí vũ hiên ngang, phong thần tuấn lãng; nữ, xinh đẹp, dung mạo như thiên tiên. Hai người tay nắm tay trước mặt cười nói, vui vẻ đứng chào
khách.
Cô quay đầu, không đành lòng chứng kiến nơi này kích thích thần kinh cô
suy yếu, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, lại đang lễ phép cùng nụ cười
xa lạ; rõ ràng mới ngày hôm trước, đôi tay kiên cố kia còn ôm cô nhẹ
nhàng cười nói, nhưng giờ lại đang ôm một tuyệt sắc mỹ nhân lưng ong lưu luyến đến quên cả về nhà.
Tần Nhật Sơ nắm tay cô thật chặt: "Miên Miên, em không sao chứ?"
Cô ngăn khóe miệng, vô lực mở lời, "Không sao."
Làm sao có thể không sao, trong lòng cô cười khổ, lúc này cô chỉ muốn
tìm một chỗ yên tĩnh một mình sinh sống, ai cô cũng không cần lo, ai cô
cũng không cần để ý.
Đột nhiên nhớ lại trước đây không lâu xem một bộ phim, trong phim nam
chính Nhất Đại hoành phi "Giết hết thiên hạ. Phụ Tâm Nhân" bồng bềnh áo trắng mà đến, rất khí chất. Cô không cần hắn cầm kiếm chỉ vào anh hai, nhưng cũng sẽ không phản đối, người ta đã có vợ. Có điều, ảo tưởng
cuối cùng chỉ là ảo tưởng, thực tế vẫn là tân khách tụ tập, bộ dáng y
hương tấn ảnh sung sướng, không có chút sát khí nào, càng không có bi
thương…
Quay lại nhìn Tần Nhật Sơ cười cười, "Cậu út, em đột nhiên mệt quá, anh đưa em về được không?"
Tần Nhật Sơ quay lại nhìn cô thật sâu, không nói gì, chỉ là bàn tay lạnh như băng dùng lực nắm tay cô, cất bước rời đi.
Vừa lúc đó, sau lưng truyền đến thanh âm mặc dù kiều mỵ dễ nghe nhưng với cô cũng là quỷ mị Thôi Hồn.
"Miên Miên, sao em lại ở đây?" Cô không quay đầu lại, thanh âm kia đối
với cô mà nói là quen thuộc, chỉ là, thanh âm mềm mại kiều mị đó đã từng khiến cô trắng đêm không yên giấc, chính là mỹ nhân đại tẩu Kiều Hỉ.
Cô toàn thân cứng ngắc, hai chân động thế nào cũng không nhúc nhích được, ngơ ngác ngẩn người tại đó.
Tần Nhật Sơ đã sớm phản ứng kịp, quay đầu lại, dịu dàng cười cười,
"Chúc mừng cô, Kiều Hỉ tiểu thư, cùng Hiên Viên hỉ kết lương duyên."
Kiều Hỉ kiều mỵ cười, "Cám ơn, Tần tổng, mời vào bên trong."
Tần Nhật Sơ lôi kéo tay của cô, xoay người ôm cô ôm sát trong ngực, "Đi thôi, Miên Miên!"
Lúc này, anh hai cũng đi tới, nhìn thấy cô, mày rậm thật chặt, "Sao em lại tới đây?"
Anh hai thanh âm lạnh lùng lại tuyệt tình, giống như Hàn Phong tháng
mười hai, lạnh như băng, thấu cả xương. Cô nắm chặt tay Tần Nhật Sơ,
hít mũi một cái, cố nén không cho nước mắt tràn ra. Không khóc, Nguyễn
Miên Miên, không khóc, cô không được khóc!
Kiều Hỉ nhìn thấy cô cùng anh hai khí thế giằng co, vội vàng đứng ra hòa giải, "Hiên Viên, không cần dữ dội như vậy chứ? Anh xem, hù Miên
Miên đáng yêu của chúng ta rồi !" Nói xong còn đưa tay ngọc thon thả
nhẹ nhàng đánh anh hai một cái.
Anh hai giống như không có nhận thấy được ám chỉ của Kiều Hỉ, con
ngươi ngăm đen thâm thúy chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không nhúc
nhích. Trong đôi mắt kia ngấn ngấn nước là ý gì? Là thương tiếc, là đau
lòng…
Tần Nhật Sơ đem cô ôm vào trong lòng nói, "Hiên Viên, Miên Miên không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước."
Anh hai không trả lời, kéo lấy cổ tay của cô, nắm chặt không thả, tròng mắt đen âm trầm nhìn Tần Nhật Sơ ôm eo cô.
Trong lúc nhất thời, giữa hai người giương cung bạt kiếm, khí lưu mãnh liệt, trong không khí mơ hồ tỏa ra tia lửa vang dội.
Người chung quanh đại khái cũng nhìn thấu được chuyện gì, rối rít lại
gần. Kiều Hỉ đôi tay thon thả nắm chặt cánh tay anh hai, cười nói:
"Hiên Viên, anh không phải nói Miên Miên không thoải mái, nên không tới
tham gia bữa tiệc đính hôn của chúng ta sao? Anh nhìn đi, mặt Miên
Miên tái nhợt như vậy, còn đặc biệt tới đây, Miên Miên nghe lời như thế, anh còn làm gì vậy?"
Anh hai nghe vậy mới rút tay lại, nhàn nhạt nói: "Về sớm một chút, ở nhà chờ anh."
Thân thể cô đột nhiên cứng đờ, bốn chữ « ở nhà chờ anh », sao cho tới
giờ phút này, anh hai còn có thể bình tĩnh thong dong nói, tại sao,
tưởng cô chỉ là kẻ ngu sao? Vẫy tay là tới, phủi tay là đi sao.
Cô nỗ lực cười cười, nhìn thẳng mặt anh, mở miệng nói: "Tại sao?" Tại sao muốn gạt cô, tại sao muốn tổn thương cô?
Lời này vừa nói ra, không khí bỗng lâm lúng túng an tĩnh. Sau này nghĩ
lại, những chuyện này không nên nói ra ở đây, có rất nhiều người đang
rướn cổ lên chăm chú lắng nghe chuyện nhà này, cũng là chực chờ bắt được thóp của anh hai, sau đó nghĩ kế bỏ đá xuống giếng.
Nhiều năm sau cô mới biết chuyện để ý, nhưng do lúc này cô còn quá trẻ,
quá mức ngây thơ, chỉ mở to cặp mắt ngấn lệ Bà Sa, kinh ngạc nhìn anh
hai, chỉ hy vọng có được đáp án.
Cuối cùng, anh hai mở miệng phá vỡ trầm mặc, "Không có tại sao, còn nói
cái gì, còn không trở về!" Lạnh lùng như thế, tuyệt tình như thế, ngay
cả trả lời cô, anh hai cũng lười rồi.
Nam nhân này rốt cuộc ý định là thế nào, một giây trước còn đối với cô
lời ngon tiếng ngọt, nồng tình mật ý, một giây sau cũng chính là kể khổ
giễu cợt, nhìn cô đều là tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ.
Cô lắc đầu, nước mắt vẫn là nhịn không được rớt xuống, giãy giụa khóc
lóc kể lể, "Anh không phải là nên cho em một lời giải thích sao?"
"Giải thích? em ở đây nói nhăng gì đó?" Anh hai nhìn đám người chung
quanh, tròng mắt đen nguy hiểm nheo lại, đi tới bên cạnh cô, hạ thấp
giọng quát: "Còn không mau trở về, ở nơi này mất mặt hay lắm sao!"
Trong đầu cô sửng sốt, đau lòng, đây chính là kết quả cho sự dũng cảm của cô sao, chê cô mất mặt xấu hổ, mất mặt xấu hổ đấy…
Đúng là giễu cợt, đúng là thiên đại chuyện cười, đây là nam nhân luôn
miệng nói yêu cô, đây chính là tình yêu cô muốn sao, đây chính là kết
quả cô đánh đổi tất cả luân lý đạo đức, tất cả lễ nghĩa liêm sỉ để lấy
tình yêu sao?
Đủ rồi, tất cả đều đủ rồi, đây chính là kết quả cô tân tân khổ khổ bảo
vệ tình yêu sao, đau đớn như vậy, bi thương như vậy... Nếu như tình yêu
là nhất định phải bi thương như vậy, cô không cần, cô không muốn.
Trước mặt bỗng tối sầm, cô thân thể suy nhược lui về phía sau ngã xuống.
Tần Nhật Sơ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy người cô, ân cần hỏi: "Miên Miên, em không sao chứ?"
Cô vùi đầu ở trong ngực Tần Nhật Sơ, lảo đảo, ngay sau đó thanh âm
buồn bực nói: "Cậu út, em mệt quá rồi, anh đưa em về được không?"
"Được." Tần Nhật Sơ vịn thân thể cô, gật đầu một cái, hướng về phía
Kiều Hỉ nhẹ nhàng nói tiếng xin lỗi, ngay sau đó ôm cô xoay người rời
đi.
Ra khỏi đại sảnh lộng lẫy, cô tâm tình bị đè nén đã lâu, mới dám lớn
tiếng phát tiết ra ngoài. Dựa vào lồng ngực ấm áp của Tần Nhật Sơ,
cô thống khổ chảy nước mắt, đau lòng không ngừng…
"Này, này, Diệp đại tổng tài, tâm can bảo bối dường như rất thương tâm,
anh xác định anh không muốn đuổi theo kéo cô ấy trở lại?"
Diệp Hiên Viên vuốt vuốt thấy đau mi tâm, "Không sao, cô ấy nhiều nhất
tức giận, chạy không xa!" Vừa nghĩ tới làn da, thân thể mềm mại, bộ dạng lúc động tình xinh đẹp đáng yêu, nụ cười phình lúc tức giận, bộ
dạng bi thương lúc đôi mắt đẫm lệ sương mù, Diệp Hiên Viên suy nghĩ một
chút trong lòng dâng lên ngọt ngào một hồi.
Kiều Hỉ đối diện với ánh mắt cưng chiều của nam nhân trước
mắt, không nhịn được dội cho một thùng nước lạnh, "Cẩn thận chạy nhanh
quá, anh chính là cẩn thận một chút, tránh cho có một ngày lại trắng
tay đấy!"
Diệp Hiên Viên cười nhạt, không nói nữa.
Kiều Hỉ vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, âm dương quái khí nói: "Cứ như
vậy tin tưởng cô ấy à, cẩn thận khi anh quay lại thì người ta đã
có đôi có cặp rồi!"
Nghe vậy, Diệp Hiên Viên bỗng nhiên xoay người lại, bộ dạng nhu tình lúc trước thay đổi, sắc mặt buồn bã, sau đó lôi kéo Kiều Hỉ cổ tay trắng noãn mềm mại đi tới góc tối bên cạnh. Cúi đầu xuống, trán Diệp Hiên
Viên trơn bóng nhẹ nhàng hà hơi, động tác hết sức dịu dàng mị hoặc,
nhưng khạc ra lời nói gấp đôi rét lạnh, "Tôi đã nói, cô không được khi
dễ cô ấy!"
Kiều Hỉ nghe vậy ngẩn ra, nhẹ nhàng Diệp Hiên Viên đẩy ra, cổ tay
trắng khoác lên khuôn ngực êm ái rộng rãi vuốt ve, trên mặt xinh đẹp lộ
ra dáng vẻ vô tội uất ức, "Diệp đại tổng tài, anh ở đây nói cái gì đó?
Tôi khi dễ cô ấy khi nào?"
Diệp Hiên Viên không chút nào thương hương tiếc ngọc gạt bỏ cánh tay
trước ngực, cười lạnh nói: "Cô đừng ép tôi đem lời nói ra. Bữa tiệc đính hôn hôm nay, tôi rõ ràng chuẩn bị tất cả, chính là muốn giấu cô ấy,
nhưng tại sao cô ấy lại xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn này?"
Kiều Hỉ nhìn nam tử đối diện, cười duyên, vuốt ve tóc dài xinh đẹp,
trêu ghẹo: "Diệp đại tổng tài, anh không biết giấy không gói được lửa
sao? Anh cũng dám làm, anh sợ người ta không biết sao? Thế nào, bây giờ
nhìn thấy người nhà bộ dáng thương tâm rơi lệ, đau lòng sao?"
Diệp Hiên Viên giận quá thành cười, bàn tay nắm cằm hơi nhọn của Kiều
Hỉ , "Cám ơn Kiều đại tiểu thư đã chỉ dạy, chỉ là, Diệp mỗ cũng muốn nhắc nhở cô, không cần ở trước mặt tôi dùng thủ đoạn nhỏ này đùa bỡn
tôi, nhất là không nên đụng đến ranh giới cuối cùng của tôi, nếu
không…" Diệp Hiên Viên ghé sát khuôn mặt trang điểm rất kỹ kia,
"Cô không phải không biết tôi việc gì cũng có thể làm."
Kiều Hỉ tự nhận là quen biết nhiều người, nhưng giờ khắc này, cũng bị đối phương sát khí bén nhọn hù dọa. Có điều, thua người không thua khí
thế, Kiều Hỉ ngấc đầu lên, cười khẽ hồi kích, "Nói như vậy, nha đầu
kia là ranh giới cuối cùng của Diệp đại tổng tài sao?"
Diệp Hiên Viên buông Kiều Hỉ ra, khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT