Tháng ngày cứ như vậy chầm chậm đi qua , tất cả dường như thật an bình,
nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nó đang cố che dấu những sự cố bên trong đang rục rịch phát sinh mà không ai lường trước được.
Từ sau khi có dì nhỏ đến ở, cha cô ngược lại thường hay về nhà hơn, hơn
nữa tâm tình giống như tốt hơn ngày xưa rất nhiều,mỗi ngày không hề mang gương mặt quá lạnh lùng nghiêm túc nữa, cô cũng thường xuyên nhìn thấy
nụ cười trên mặt cha cô nhiều hơn, Lâm mẹ nói nụ cười đó gọi là hạnh
phúc.
Là hạnh phúc hay không hạnh phúc? Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng là kể từ sau khi gả cho cha cô, thời gian dì nhỏ ở cùng với cô càng ngày càng ít đi, suốt ngày đều ở trong phòng cùng với cha cô, không biết làm cái
gì trong đó. Cũng bởi vì thế mà cơ hội để cô được ở cùng anh hai ngày
càng nhiều. Quan hệ của hai anh em phát triển đến mức cứ mỗi chiều sau
khi tắm xong là cô lại chạy đến phòng anh hai nằm trên giường chờ
anh. (*xoa cằm nheo mắt* có cái gì đó rất mờ ám hắc hắc)
Đối với việc này, biểu hiện của anh hai hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của
cô, anh không những không chê cô phiền mà còn triệt để dung túng cô, mỗi ngày đều xem cô giống như là cái gối ôm, ôm cô thật chặt ở trong ngực,
cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh. (anh ăn đậu hũ trắng trợn kìa)
Giờ khắc này, mỗi ngày trong nhà đều có một loại không khí giống như
hơi thở ấm áp tràn vào, mỗi nơi trong ngôi nhà đều cho cô cảm giác yên
bình, chỉ có điều thỉnh thoảng cô lại vô tình nhìn thấy dì nhỏ lặng lẽ
nhìn cô lau nước mắt.
"Dì nhỏ, người làm sao vậy ạ?" Cô di tới sau lưng dì nhỏ, kéo kéo gấu áo.
Dì nhỏ mặc dù đã gả cho phụ thân, đáng ra cô nên gọi là mẹ, nhưng cô vẫn giữ thói quen gọi người là dì nhỏ.
Dì nhỏ lau đi nước mắt, ngồi xổm xuống, ôm cô, "Không có sao, dì không
sao, chẳng qua là vì có hạt bụi bay vào mắt dì nên mới bị chảy nước
mắt."
Miên Miên xòe bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, tiến tới đôi mắt đen nhánh xinh
đẹp của dì, "Dì nhỏ không khóc, Miên Miên giúp người thổi một chút. . . . . ."
Cô cẩn thận hà hơi, nhẹ nhàng thổi về hướng hàng lông mi dày đang rung rung.
Rốt cuộc, dì nhỏ bị động tác của cô làm cho ngứa ngứa nên cười lớn, ôm
cô không ngừng nỉ non, "Miên Miên, Miên Miên ngoan của dì. . . . . .dì
sẽ luôn luôn yêu thương bảo về con, sẽ không để cho bất kì ai làm tổn
thương con"
Từ lúc đó cuộc sống của cô lại trôi qua một cách yên bình, cô hiện tại đang vô cùng háo hức đón năm mới cùng gia đình.
Bị ông ngoại hiền từ kéo vào trong lòng, trên tay cầm một cái hộp thật
to màu hồng mà ông cho, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào, "Ông ngoại,
đây là cái gì?"
Ông ngoại nhìn về phía Hiên Viên đang đứng ở đối diện, rồi quay ra đặt
cô trên mặt đất, vỗ nhẹ đầu của cô, "Miên Miên ngoan, tự mình đi lên lầu mở quà mừng tuổi của cháu đi".
Cô ôm hộp quà, kéo lấy tay anh hai, "Anh hai, anh cũng đi cùng với em đi."
Ông ngoại đột nhiên ở bên cạnh chen vào nói, "Miên Miên nghe lời, tự mình đi, ông cùng anh hai con cần nói chuyện."
Cô mắt liếc ông ngoại, rồi nhìn đến anh hai vẫn như cũ một bộ dáng lạnh
lùng đứng bất động, cô có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái, ôm lấy cái
hộp đi lên lầu.
Hừ, hai người không chơi cùng cô, cô đi tìm dì nhỏ.
Đi tới trước cửa phòng cha cô, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nghe được một hồi tiếng cãi vả.
"Nguyễn Diệp Thành, anh không cần phải mang cha ra ép tôi, nói cho anh
biết, không phải là bởi vì cha nói Miên Miên còn nhỏ, cơ khổ không chỗ
nương tựa, sợ Hiên Viên lại lần nữa tổn thương nó, tôi căn bản sẽ không
gả cho anh." Là thanh âm của dì nhỏ.
Nguyễn Diệp Thành, không phải là tên của cha đó sao, như thế nào dì nhỏ
lại nói là vì cô nên mới lấy cha? Còn có, Hiên Viên không phải tên của
anh hai sao, anh hai sẽ thương tổn đến cô sao?
Lại nghe âm thanh nhàn nhạt của cha vang lên, "Bất kể là vì nguyên nhân
gì hay lí do gì anh đều không quan tâm, em đã gả cho anh, đây là sự
thật, chẳng lẽ em còn muốn trốn tránh sao?"
Mơ hồ, cha cô thở dài, nói tiếp, "Xu Bối, em đã là vợ của anh rồi, bất
kể như thế nào, em cả đời đều là vợ của Nguyễn Diệp Thành anh."
"Hừ, anh đừng mơ tưởng, tôi đã xác định Hiên Viên sẽ không làm thương
tổn Miên Miên nữa rồi, chỉ cần đợi Miên Miên lớn thêm chút nữa, tôi sẽ
ngay lập tức ly hôn với anh".
Cha cô giống như có chút tức giận, rống to: "Tần Xu Bối, em cũng đã quá
vọng tưởng rồi, cả đời này em sống là người của anh, chết cũng là ma bên anh".
Lời này vừa dứt, cô không còn nghe thấy tiếng ai nói nữa, chỉ là mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ cùng dãy dụa của dì nhỏ.
"Ba"- một thanh âm vang lên, lại còn có thanh âm thở hổn hển của dì
nhỏ, "Nguyễn Diệp Thành, anh hại chết chị gái tôi chưa đủ, lại còn hủy
hoại hạnh phúc cuộc đời tôi sao?"
Chị gái của dì nhỏ, đó không phải là mẹ cô sao? Tại sao dì nhỏ lại nói
là cha đã hại chết mẹ? Cô có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đây?
"Nếu không phải là anh ở bên ngoài ham mê rượu chè cùng đàn bà, chị ấy
sẽ không ngày ngày một mình sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cũng không làm thân thể vốn đã yếu ớt trở thành tồi tệ hơn, nếu không phải là anh ở bên ngoài liên tiếp hơn mấy tháng không trở về nhà, chị ấy cũng không
phải vì sinh non nên xuất huyết mà chết, nếu không phải là anh, Miên
Miên cũng sẽ không từ nhỏ đã không có mẹ, cũng sẽ không đến tận ba tuổi
mà vẫn không hề nói chuyện, đều là bởi vì anh. . . . . . Bởi vì anh. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của dì nhỏ đã khẽ mang theo
tiếng khóc nức nở.
Trong lòng Miên Miên vô cùng nghi hoặc, Lâm mẹ không phải nói cha rất
yêu thương mẹ sao? Còn nói hai người sau khi cưới tình cảm rất sâu đậm
cơ mà? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cô áp tai lên cửa, cố gắng lắng nghe.
Thật lâu sau, tại thời điểm cô chuẩn bị dời đi, thanh âm thoáng mệt mỏi
của cha vang lên, "Xu Bối, chuyện của Yên Nhiên anh thật cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, là anh đã không quan tâm đến cảm thụ của cô ấy. Nhưng là Xu Bối, chuyện của anh với Yên Nhiên cùng chúng ta hiện tại không
liên quan! Quá khứ nên để cho nó đi qua đi, anh sẽ bù đắp thật tốt cho
em cùng Miên Miên!"
"Bù đắp? Thế nào bù đắp? Là giả dối ôm Miên Miên, dụ dỗ nó, tiếp cận
nó, rồi còn nói với tôi cái gì mà anh yêu tôi, thế nhưng đằng sau lại âm thầm thu mua cổ phần của Tần thị sao?" thanh âm bén nhọn của dì nhỏ
vang lên.
"Hừ! Cô biết rồi? Là do Tần Ngôn Minh nói sao?" Cha cô giống như không
có bất ngờ gì, thanh âm châm chọc nói "Cô cho rằng lão già Tần Ngôn Minh kia sống rất quang minh lỗi lạc sao, năm đó Tần thị gặp khó khăn, là
lão tự mình đem chị gái yếu ớt nhiều bệnh của cô trói làm quà tặng mang
lên giường tôi . Hiện tại thấy tôi thu mua cổ phần của Tần thị, lão lại
đứng ngồi không yên, còn không phải là cũng một phương thức đó mang cô
đến bên tôi? Lại nói cái gì mà Miên Miên còn nhỏ, cơ khổ không chỗ nương tựa, lão có tư cách gì?! Hôm nay chuyện đã tới nước này, tất cả đều là
bởi vì lão tự tạo nghiệt, tất cả đều là lão một tay tạo thành đấy!"
Không biết vì sao lúc cô nghe thấy cha nhắc đến ông ngoại, cô có cảm
giác trong giọng nói của cha mang nồng đậm hận ý cùng chết chóc.
Dì nhỏ giống như cũng bị lời nói đầy cáu gắt của cha hù sợ, thật lâu mới nói, "Không. . . . . . Anh nói láo, nhất định là anh nói láo, cha sẽ
không làm như vậy , ông là bởi vì chị gái tôi đối với anh là vừa thấy đã yêu nên mới đem chị ấy gả cho anh, ông là bởi vì Miên Miên từ nhỏ không có mẹ nên mới có thể tới nhờ tôichăm sóc Miên Miên! Ông tuyệt đối
không phải là như anh nói! Tuyệt đối sẽ không!"
"Yên Nhiên vừa thấy đã yêu? Miên Miên cơ khổ không chỗ nương tựa?" Cha
cô cười lạnh, "Cô có biết hay không, Tần Yên Nhiên trước khi lấy tôi
cũng đã có người yêu, Miên Miên cơ khổ không chỗ nương tựa, hừ, chớ dại
dột, nếu như không phải là lão bán con gái cầu vinh, Tần Yên Nhiên sẽ
buồn bực không vui? Bỏ lại con gái ruột thịt của mình để rời khỏi trần
gian? Kì thực. . . . . . Bấy nhiêu thì đã là gì?. . . . . . Lão đời này
còn làm nhiều chuyện bẩn thỉu lắm đâu chỉ riêng việc này. . . . . ."
"Không. . . . . ." Dì nhỏ điên cuồng hét lên, "Sẽ không! Anh không cần nói nữa! Tôi sẽ không tin! Vĩnh viễn cũng sẽ không tin!"
Nghe thấy dì nhỏ trong phòng điên cuồng không chịu nghe lời cha nói, cô đứng ngây ngốc tại chỗ, ngay cả khi anh hai mang cô trở về phòng cô
cũng không có phát hiện ra.
"Anh hai, dì nhỏ nói là sự thật sao? Cha đã hại chết mẹ, sau đó Miên
Miên lại làm hại dì nhỏ gả cho cha!" Cô kéo kéo áo anh, khẩn cấp muốn
biết, cũng muốn nghe được lời an ủi của anh.
Tâm trạng cô lúc ấy là lo sợ cùng bất an, mơ hồ đau đớn, Miên Miên
không muốn bởi vì mình mà giam giữ hạnh phúc của dì nhỏ, Miên Miên cũng
không muốn bởi vì chính mình mà làm cho ông ngoại cùng cha mâu thuẫn.
Bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô làm thế nào có thể chịu đựng được khi biết mình làm tổn thương họ?
Anh hai nhìn cô một cái, trong mắt thoáng qua một tia hận ý, nhưng rất
nhanh anh lại khôi phục lại vẻ bình thản giống như tất cả chỉ là ảo
giác của cô, ngay sau đó anh nhàn nhạt mở miệng, "Trẻ con không nên suy nghĩ nhiều, ngoan, nghe lời ta bây giờ đi ngủ đi, quên hết những chuyện hôm nay!"
Nói xong, không đợi cô nói thêm câu nào, anh hai đi tới cởi xuống áo
ngoài của cô, nhét cô vào chăn, ngay sau đó anh cũng nằm vào chăn ôm cô, cách thật lâu, lúc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lại mơ mơ hồ
hồ truyền đến thanh âm của anh, "Miên Miên, quên tất cả chuyện hôm nay, chỉ cần nhớ rõ anh là tốt rồi. . . . . . Đem tất cả quên hết đi, lúc
đó mới phải là Miên Miên của anh."
Trong tiềm thức, cô giống như bị anh đầu độc, nỗ lực nghĩ quên hết tất
cả. Ngày hôm sau, cô cũng không còn nghĩ đến những chuyện phức tạp kia
nữa, cùng dì nhỏ đi công viên chơi một ngày thật vui vẻ. ( *té ghế* đúng là trẻ con mà)
Khi đó cô vừa đơn thuần lại vừa cố chấp, đơn thuần cho là chỉ cần quên
đi hết tất cả là có thể tiếp tục sống hạnh phúc, và cũng cố chấp tin
tưởng một đêm kia chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT